Ngày Đính Hôn, Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia
Chương 6
Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Nhược Kiều đứng dậy khỏi ghế, không chớp mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Trong mắt nàng có sự phấn khích, mong đợi và khao khát, cùng với sự biết ơn không thể xóa nhòa.
Hắn xuất hiện trước mặt nàng trong bộ y phcuj gấm màu xanh đậm và mái tóc đen được buộc cao.
Nó hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt trong tâm trí nàng, với đôi mắt đen láy và đôi lông mày sắc sảo, sống mũi cao, đôi môi mím chặt và chiếc cằm cương quyết giống như tiên nhân khiến người ta không thể rời mắt. Chẳng trách nữ nhân Thẩm Ngữ Yên đó lại bị hắn thu hút, thầm thương trộm nhớ hắn. Cô ta còn nói sẽ thành hôn với hắn trước mặt nàng, nhưng hóa ra chỉ là ngụy tạo. Đó chỉ là Thẩm Ngữ Yên tưởng tượng mà thôi.
Lúc này Thẩm Nhược Kiều rất nghi ngờ mắt nhìn của nàng kiếp trước. Tại sao ngươi lại buông tay một vị Vương gia đẹp trai quyền lực như Mộ Dung Vũ mà bám lấy Bách Lý Văn Dương, đứa con nuôi vô dụng của Bách Lý gia?
"Vương gia.." Lãnh Lăng nhìn thấy Mộ Dung Vũ đi ra, liền tiến lên đỡ hắn, trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương cùng lo lắng.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạm tới Mộ Dung Vũ, đã bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bắn trúng, Lãnh Lăng đột nhiên dừng lại, hai tay đưa ra đông cứng giữa không trung.
"Hãy tập quen trước đi, dù sao sớm muộn gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra." Thẩm Nhược Kiều nhìn hắn, nở một nụ cười hài lòng, bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Vũ nhất thời giật mình, rõ ràng không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.
"Đi lấy văn thư tới đây." Mộ Dung Vũ lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Nhược Kiều, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cách xa nàng, chiếc ghế đặc biệt vốn thuộc về hắn đã bị Thẩm Nhược Kiều chiếm giữ.
Thẩm Nhược Kiều khịt mũi, có vẻ khó chịu.
"Thẩm tiểu thư, mời dùng trà." Nha hoàn phục vụ trà cho Thẩm Nhược Kiều với giọng điệu và vẻ mặt cung kính, sau đó rút lui.
"Thẩm tiểu thư, đây là.."
"Thư đồng ý giải trừ hôn ước?" Thẩm Nhược Kiều ngắt lời Lãnh Lăng, liếc nhìn văn thư trong tay Lãnh Lăng, sau đó quay lại nhìn Mộ Dung Vũ.
"Vì Lãnh Lăng đã đưa tới Thẩm phủ, Thẩm tiểu thư không chịu nhận, nên bây giờ ta sẽ đích thân giao cho cô." Mộ Dung Vũ vẻ mặt lạnh lùng, cũng không thèm nhìn nàng, "Còn nữa.."
"Mộ Dung Vũ!" Thẩm Nhược Kiều bước tới, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa nhìn hắn, "Ngài định chống đối sao? Hôn ước này.. Ngài bị thương sao?"
Nói xong, nàng thô bạo dùng hai tay kéo áo choàng của hắn ra.
Chẳng trách vừa rồi nàng ngửi thấy mùi gì đó không ổn. Nhiều mùi trộn lẫn với nhau nhưng nàng vẫn ngửi thấy mùi máu. Chỉ là mùi máu đã bị những mùi khác khéo léo che đậy mà thôi. Hơn nữa, hắn ngồi xa nên nàng cũng không để ý chuyện đó, lúc mới bước vào, hắn cũng không hề có dấu hiệu bị thương.
Đúng vậy, vừa rồi Lãnh Lăng nhìn thấy hắn liền tiến tới đỡ hắn. Gương mặt Lãnh Lăng lúc đó cũng rất lo lắng.
Ra vậy, hẳn là hắn bị thương rất nặng. Chỉ là hắn đang cố gắng rất nhiều để che giấu nó.
"Vô lễ!" Nhìn thấy nàng đưa tay cởi áo của mình, Mộ Dung Vũ lạnh lùng nói: "Thẩm Nhược Kiều, nàng.."
"Im miệng!" Thẩm Nhược Kiều ngắt lời hắn, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc nói: "Cho dù ngài muốn hủy bỏ hôn ước với ta, cho đến khi hoàng thượng ân chuẩn, ta vẫn sẽ là vị hôn thê của ngài! Việc ta cởi y phục của ngài là chuyện đương nhiên! Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là ngày cưới Sẽ bị đưa tới!"
Lãnh Lăng vốn là muốn tiến lên ngăn cản, nhưng sau khi nghe những lời này, hắn liền đứng lại một lát. Sau đó cảm thấy má mình co giật.
Không, Thẩm tiểu thư từ khi nào trở nên ngang tàn như vậy? Vừa rồi ngươi không những gọi tên Vương gia mà còn dám mắng ngài ấy? Lại còn.. dám cởi y phục của Vương gia?
Đây có đúng là.. Thẩm tiểu thư luôn muốn giữ khoảng cách với Vương gia?
"Thẩm.. Thẩm tiểu thư, xin.. nhẹ nhàng một chút. Vương gia.. vương gia đang bị thương nặng." Lãnh Lăng phục hồi tinh thần, thận trọng nói.
"Phụt!" Mộ Dung Vũ đột nhiên phun ra một ngụm máu.
"Mộ Dung Vũ!"
"Vương gia!"
Thẩm Nhược Kiều và Lãnh Lăng đồng thời kêu lên.
"Thuộc hạ.. ti chức đi gọi thái y." Lãnh Lăng vẻ mặt kinh hãi nói, xoay người đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Mộ Dung Vũ ngăn cản, "Ta không sao, đừng làm loạn."
"Vương gia.."
"Đừng nói nữa, mau đưa hắn về phòng ngủ, ta kiểm tra giúp hắn." Thẩm Nhược Kiều nhìn hắn, cẩn thận đỡ hắn lên.
Nàng không cần nhìn cũng biết vết thương của hắn ở bên trái, sau đó nhanh chóng chuyển sang bên phải, để tay hắn trên vai mình, gần như cõng thân hình cao lớn của hắn.
"Không, ta không.."
"Im miệng!" Nhìn thấy hắn cố gắng vùng ra, Thẩm Nhược Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Ta cho ngài nói chưa? Ngài là bệnh nhân bị thương nặng, không có quyền lên tiếng. Nói thêm một câu nữa, ta đánh ngất ngài!"
"Thẩm Nhược Kiều.. nàng!" Hắn hít một hơi thật sâu.
Nữ nhân này thực sự đã véo vào vết thương của hắn.
"Ta không thể đánh ngài bất tỉnh, chẳng lẽ không thể khiến ngài đau hơn được sao?" Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt kiêu ngạo dìu hắn.
"Thẩm tiểu thư, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng! Vương gia thật sự bị trọng thương. Ngài ấy là bởi vì.."
"Lãnh Lăng, câm miệng!" Mộ Dung Vũ lại bắn suýt đâm cho một nhát, trong mắt mang theo cảnh cáo.
Lãnh Lăng lập tức im lặng, không nói nữa.
Thẩm Nhược Kiều bế Mộ Dung Vũ lên giường, khi cởi áo choàng và băng cho hắn, nàng hít một hơi.
Chẳng trách hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh đậm, làm cho nàng không nhìn thấy máu đang không ngừng chảy ra.
Bên trái, cách tim một nắm tay, có một lưỡi dao rộng bằng lòng bàn tay.
Lúc này, máu vẫn đang chảy ra.
"Đại đao?" Nàng nhìn hắn và bình tĩnh hỏi.
"Chỉ là vết thương nhẹ thôi. Thẩm tiểu thư đừng ngạc nhiên. Ta nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi." Hắn không đồng tình nói rồi giơ tay định mặc lại áo choàng, nhưng vết thương quá lớn, sâu và nặng, hắn căn bản không nhấc nổi người lên, tay không hề động đậy, ngay cả lông mày cũng giật giật, máu lại trào ra.
"Vết thương nhẹ?" Thẩm Nhược Kiều mặt không biểu cảm nhìn hắn, "Chỉ cần gần thêm nửa nắm tay thôi là có thể đến Diêm Vương uống trà!"
"Thẩm tiểu thư.."
"Ai đã xử lý vết thương?" Thẩm Nhược Kiều quay đầu lại nhìn Lãnh Lăng.
Lãnh Linh nuốt khan, thận trọng nói: "Ti.. ti chức đi gọi thái y."
"Gọi ngự y? Ngươi muốn mọi người biết Vương gia bị thương sao?" Thẩm Nhược Kiều nhìn Lãnh Lăng, "Ngươi định chiêu mộ tất cả các thế lực thù địch của hắn tới đây à?"
"Ti chức không dám, ti chức không bao giờ làm chuyện đó!" Lãnh Lăng quỳ xuống với vẻ ngoài hết sức trung thành.
"Tới Thẩm phủ, vào phòng của ta, trong tủ bên trái có một cái tủ bí mật, trong đó có một hộp thuốc. Ngươi lấy tới đây, ta đảm bảo Vương gia sẽ không sao!" Thẩm Nhược Kiều nhìn Lãnh Lăng nói.
"Thẩm Kiều Nhược, nàng lại để nam nhân vào phòng sao?" Đôi mắt nham hiểm của Mộ Dung Vũ nhìn thẳng vào nàng, lấp lánh như lửa.
Hắn xuất hiện trước mặt nàng trong bộ y phcuj gấm màu xanh đậm và mái tóc đen được buộc cao.
Nó hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt trong tâm trí nàng, với đôi mắt đen láy và đôi lông mày sắc sảo, sống mũi cao, đôi môi mím chặt và chiếc cằm cương quyết giống như tiên nhân khiến người ta không thể rời mắt. Chẳng trách nữ nhân Thẩm Ngữ Yên đó lại bị hắn thu hút, thầm thương trộm nhớ hắn. Cô ta còn nói sẽ thành hôn với hắn trước mặt nàng, nhưng hóa ra chỉ là ngụy tạo. Đó chỉ là Thẩm Ngữ Yên tưởng tượng mà thôi.
Lúc này Thẩm Nhược Kiều rất nghi ngờ mắt nhìn của nàng kiếp trước. Tại sao ngươi lại buông tay một vị Vương gia đẹp trai quyền lực như Mộ Dung Vũ mà bám lấy Bách Lý Văn Dương, đứa con nuôi vô dụng của Bách Lý gia?
"Vương gia.." Lãnh Lăng nhìn thấy Mộ Dung Vũ đi ra, liền tiến lên đỡ hắn, trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương cùng lo lắng.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạm tới Mộ Dung Vũ, đã bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bắn trúng, Lãnh Lăng đột nhiên dừng lại, hai tay đưa ra đông cứng giữa không trung.
"Hãy tập quen trước đi, dù sao sớm muộn gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra." Thẩm Nhược Kiều nhìn hắn, nở một nụ cười hài lòng, bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Vũ nhất thời giật mình, rõ ràng không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.
"Đi lấy văn thư tới đây." Mộ Dung Vũ lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Nhược Kiều, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cách xa nàng, chiếc ghế đặc biệt vốn thuộc về hắn đã bị Thẩm Nhược Kiều chiếm giữ.
Thẩm Nhược Kiều khịt mũi, có vẻ khó chịu.
"Thẩm tiểu thư, mời dùng trà." Nha hoàn phục vụ trà cho Thẩm Nhược Kiều với giọng điệu và vẻ mặt cung kính, sau đó rút lui.
"Thẩm tiểu thư, đây là.."
"Thư đồng ý giải trừ hôn ước?" Thẩm Nhược Kiều ngắt lời Lãnh Lăng, liếc nhìn văn thư trong tay Lãnh Lăng, sau đó quay lại nhìn Mộ Dung Vũ.
"Vì Lãnh Lăng đã đưa tới Thẩm phủ, Thẩm tiểu thư không chịu nhận, nên bây giờ ta sẽ đích thân giao cho cô." Mộ Dung Vũ vẻ mặt lạnh lùng, cũng không thèm nhìn nàng, "Còn nữa.."
"Mộ Dung Vũ!" Thẩm Nhược Kiều bước tới, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa nhìn hắn, "Ngài định chống đối sao? Hôn ước này.. Ngài bị thương sao?"
Nói xong, nàng thô bạo dùng hai tay kéo áo choàng của hắn ra.
Chẳng trách vừa rồi nàng ngửi thấy mùi gì đó không ổn. Nhiều mùi trộn lẫn với nhau nhưng nàng vẫn ngửi thấy mùi máu. Chỉ là mùi máu đã bị những mùi khác khéo léo che đậy mà thôi. Hơn nữa, hắn ngồi xa nên nàng cũng không để ý chuyện đó, lúc mới bước vào, hắn cũng không hề có dấu hiệu bị thương.
Đúng vậy, vừa rồi Lãnh Lăng nhìn thấy hắn liền tiến tới đỡ hắn. Gương mặt Lãnh Lăng lúc đó cũng rất lo lắng.
Ra vậy, hẳn là hắn bị thương rất nặng. Chỉ là hắn đang cố gắng rất nhiều để che giấu nó.
"Vô lễ!" Nhìn thấy nàng đưa tay cởi áo của mình, Mộ Dung Vũ lạnh lùng nói: "Thẩm Nhược Kiều, nàng.."
"Im miệng!" Thẩm Nhược Kiều ngắt lời hắn, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc nói: "Cho dù ngài muốn hủy bỏ hôn ước với ta, cho đến khi hoàng thượng ân chuẩn, ta vẫn sẽ là vị hôn thê của ngài! Việc ta cởi y phục của ngài là chuyện đương nhiên! Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là ngày cưới Sẽ bị đưa tới!"
Lãnh Lăng vốn là muốn tiến lên ngăn cản, nhưng sau khi nghe những lời này, hắn liền đứng lại một lát. Sau đó cảm thấy má mình co giật.
Không, Thẩm tiểu thư từ khi nào trở nên ngang tàn như vậy? Vừa rồi ngươi không những gọi tên Vương gia mà còn dám mắng ngài ấy? Lại còn.. dám cởi y phục của Vương gia?
Đây có đúng là.. Thẩm tiểu thư luôn muốn giữ khoảng cách với Vương gia?
"Thẩm.. Thẩm tiểu thư, xin.. nhẹ nhàng một chút. Vương gia.. vương gia đang bị thương nặng." Lãnh Lăng phục hồi tinh thần, thận trọng nói.
"Phụt!" Mộ Dung Vũ đột nhiên phun ra một ngụm máu.
"Mộ Dung Vũ!"
"Vương gia!"
Thẩm Nhược Kiều và Lãnh Lăng đồng thời kêu lên.
"Thuộc hạ.. ti chức đi gọi thái y." Lãnh Lăng vẻ mặt kinh hãi nói, xoay người đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Mộ Dung Vũ ngăn cản, "Ta không sao, đừng làm loạn."
"Vương gia.."
"Đừng nói nữa, mau đưa hắn về phòng ngủ, ta kiểm tra giúp hắn." Thẩm Nhược Kiều nhìn hắn, cẩn thận đỡ hắn lên.
Nàng không cần nhìn cũng biết vết thương của hắn ở bên trái, sau đó nhanh chóng chuyển sang bên phải, để tay hắn trên vai mình, gần như cõng thân hình cao lớn của hắn.
"Không, ta không.."
"Im miệng!" Nhìn thấy hắn cố gắng vùng ra, Thẩm Nhược Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Ta cho ngài nói chưa? Ngài là bệnh nhân bị thương nặng, không có quyền lên tiếng. Nói thêm một câu nữa, ta đánh ngất ngài!"
"Thẩm Nhược Kiều.. nàng!" Hắn hít một hơi thật sâu.
Nữ nhân này thực sự đã véo vào vết thương của hắn.
"Ta không thể đánh ngài bất tỉnh, chẳng lẽ không thể khiến ngài đau hơn được sao?" Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt kiêu ngạo dìu hắn.
"Thẩm tiểu thư, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng! Vương gia thật sự bị trọng thương. Ngài ấy là bởi vì.."
"Lãnh Lăng, câm miệng!" Mộ Dung Vũ lại bắn suýt đâm cho một nhát, trong mắt mang theo cảnh cáo.
Lãnh Lăng lập tức im lặng, không nói nữa.
Thẩm Nhược Kiều bế Mộ Dung Vũ lên giường, khi cởi áo choàng và băng cho hắn, nàng hít một hơi.
Chẳng trách hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh đậm, làm cho nàng không nhìn thấy máu đang không ngừng chảy ra.
Bên trái, cách tim một nắm tay, có một lưỡi dao rộng bằng lòng bàn tay.
Lúc này, máu vẫn đang chảy ra.
"Đại đao?" Nàng nhìn hắn và bình tĩnh hỏi.
"Chỉ là vết thương nhẹ thôi. Thẩm tiểu thư đừng ngạc nhiên. Ta nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi." Hắn không đồng tình nói rồi giơ tay định mặc lại áo choàng, nhưng vết thương quá lớn, sâu và nặng, hắn căn bản không nhấc nổi người lên, tay không hề động đậy, ngay cả lông mày cũng giật giật, máu lại trào ra.
"Vết thương nhẹ?" Thẩm Nhược Kiều mặt không biểu cảm nhìn hắn, "Chỉ cần gần thêm nửa nắm tay thôi là có thể đến Diêm Vương uống trà!"
"Thẩm tiểu thư.."
"Ai đã xử lý vết thương?" Thẩm Nhược Kiều quay đầu lại nhìn Lãnh Lăng.
Lãnh Linh nuốt khan, thận trọng nói: "Ti.. ti chức đi gọi thái y."
"Gọi ngự y? Ngươi muốn mọi người biết Vương gia bị thương sao?" Thẩm Nhược Kiều nhìn Lãnh Lăng, "Ngươi định chiêu mộ tất cả các thế lực thù địch của hắn tới đây à?"
"Ti chức không dám, ti chức không bao giờ làm chuyện đó!" Lãnh Lăng quỳ xuống với vẻ ngoài hết sức trung thành.
"Tới Thẩm phủ, vào phòng của ta, trong tủ bên trái có một cái tủ bí mật, trong đó có một hộp thuốc. Ngươi lấy tới đây, ta đảm bảo Vương gia sẽ không sao!" Thẩm Nhược Kiều nhìn Lãnh Lăng nói.
"Thẩm Kiều Nhược, nàng lại để nam nhân vào phòng sao?" Đôi mắt nham hiểm của Mộ Dung Vũ nhìn thẳng vào nàng, lấp lánh như lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất