Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 13:

Trước Sau
Ánh đèn trong bếp mờ ảo, một bóng đèn nhỏ màu vàng treo lơ lửng trên bàn ăn, nhưng lại chiếu sáng rõ đôi mắt hạnh nhân luôn nhìn người khác bằng ánh mắt khinh thường kia, trở nên sáng ngời khác thường.

Sao anh lại cảm thấy Lâm Đông Tuyết lúc này có chút xa lạ nhỉ?

Cô vậy mà còn nghĩ đến những điều này sao?

Chẳng phải ngày nào cô cũng mắng chị gái là mù loà, tìm mọi cách muốn chị gái và Tiểu Mỹ rời khỏi nhà này sao? Chuyển hộ khẩu đến đây, chẳng phải đồng nghĩa với việc đồng ý cho họ ở lại sao?

Rốt cuộc cô lại đang giở trò gì đây?

Chẳng lẽ cô nghe được chuyện gì đó nên cố tình hỏi vậy?

Tâm trí Diệp Minh Dương nhanh chóng xoay chuyển, khóe miệng mím chặt khẽ động đậy, nhìn vào mắt Lâm Sương Sương nói: “Hộ khẩu của họ… Tôi đã chuyển đến đây từ lâu rồi.”

Nói xong, anh ra vẻ cảnh giác, thậm chí còn dùng sức ấn tay xuống bàn, lo lắng người phụ nữ đanh đá này sẽ như mọi khi, đột nhiên nổi giận lật bàn.

Dù sao thì chuyện lớn như vậy mà anh lại tự ý làm, người phụ nữ luôn muốn đuổi chị gái và Tiểu Mỹ đi chắc chắn sẽ không nuốt trôi cục tức này.

Thế nhưng…

“Vậy thì tốt.”

Lâm Sương Sương khẽ gật đầu, đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi bếp.

Chỉ vậy thôi sao?!

Phía sau Lâm Sương Sương, Diệp Minh Dương trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Thấy Lâm Sương Sương đã đi khuất, cũng không có dấu hiệu quay lại lật bàn, Diệp Minh Dương từ từ quay đầu lại, nhìn về phía mẹ:

“Cô ta… Bị làm sao thế?”

Trịnh Kim Nga lại rất phấn khởi, thấy con trai hỏi, bèn vui vẻ nói:



“Ôi chao, Đông Tuyết đúng là thông minh, thật biết nghĩ xa, con xem chuyện này mẹ còn chẳng nghĩ ra, vậy mà nó lại có lòng như thế!”

Diệp Minh Dương nhíu mày: “Mẹ, con đang hỏi mẹ, cô ta làm sao thế? Lại phát điên gì nữa?”

“Minh Dương, con nói gì vậy? Chẳng phải mẹ vừa mới nói với con sao? Vợ con đã thay đổi rồi, hôm nay còn nấu cơm, còn muốn mẹ nấu cháo cho Tiểu Mỹ, còn nói với chị con là sau này sẽ sống tốt với nhau, sao con không tin nhỉ?”

Diệp Minh Dương lắc đầu khinh thường:

“Hừ, cô ta thay đổi sao? Con không tin đâu! Mẹ à, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, một người muốn thay đổi tính tình, trừ phi sống lại lần nữa! Ai biết cô ta lại đang tính toán gì chứ!

Ngày mai con không ở nhà, mẹ hãy chăm sóc cho chị gái và Tiểu Mỹ, con nói mẹ nghe mẹ chẳng bao giờ bênh vực cho chị gái cả, chị ấy tổn thương lắm đấy.

Lúc con còn nhỏ, chị ấy đã nuôi nấng con, mẹ và bố chỉ biết ra ngoài làm việc, nếu không có chị ấy thì sao con trai mẹ lớn được thế này? Bây giờ lại giúp người ngoài khinh thường chị ấy.”

Trịnh Kim Nga uất ức nói:

“Con nói gì vậy? Mẹ nào có khinh thường chị con, nó cũng là ruột thịt với mẹ mà! Ôi, mẹ cũng đâu biết làm thế nào chứ?

Chị con là con gái ruột của mẹ, cho dù nó có thấy tủi thân thì mẹ dỗ dành vài câu là xong, nhưng con dâu thì khác, tốn bao nhiêu tiền mới cưới về được, lại khác dòng máu, khác ruột gan, mẹ cứ sợ nói sai một câu thì sẽ gây phiền toái cho con.

Con trai à, mẹ là người không có chủ kiến, thật sự không biết làm thế nào mới dỗ dành được vợ con, mẹ chỉ đành chiều theo nó, chỉ mong hai con sống tốt với nhau! Sao con lại trách mẹ chứ?”

Nhìn mẹ uất ức đến mức nước mắt lưng tròng, Diệp Minh Dương không nói gì thêm, chỉ đứng dậy:

“Con không trách mẹ, con chỉ cảm thấy mẹ đừng có đi lấy lòng Lâm Đông Tuyết mãi, lấy lòng loại người không biết lý lẽ này chỉ tổ vô dụng thôi, mẹ cũng nói với chị gái, cố gắng chịu đựng thêm một chút, cùng lắm là đợi con nửa năm một năm, con nhất định sẽ kiếm đủ một vạn đồng, ly hôn với cô ta!”

Trong phòng ngủ phía Tây.

Lâm Sương Sương đưa tay sờ trán Tiểu Mỹ, nhíu mày nói: “Đúng là hơi sốt nhẹ rồi.”

Diệp Tĩnh Trinh bên cạnh lo lắng: “Vậy phải làm sao đây?”



Lâm Sương Sương nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy, cô suy nghĩ một chút mới có thể khiến cách nói chuyện của mình giống với nguyên chủ lúc bình thường:

“Chị gấp cái gì? Không phải đã nói tối nay chúng ta thay phiên nhau trông sao? Mấy kỹ năng của lang băm đó, tôi nhìn mấy lần là đã hiểu hết rồi, chẳng qua chúng ta phải để ý, nếu nhiệt độ không cao thì trước tiên dùng khăn lạnh đắp, nếu nhiệt độ cao mà còn ho gì đó thì đưa con bé đến trạm xá là được! Lo lắng có ích gì!”

Diệp Tĩnh Trinh vội vàng nặn ra một nụ cười: “Ừ, do chị thiếu hiểu biết, Đông Tuyết, em thật thông minh, thật biết xoay sở, thật sự cảm ơn em!”

Lúc này, Tiểu Mỹ khẽ “hừ”, nhỏ giọng gọi: “Mẹ…”

Lâm Sương Sương cử động ngón chân, kìm nén lại, kéo Diệp Tĩnh Trinh đang đứng sau lưng mình, nói bằng giọng thô lỗ:

“Tỉnh rồi kìa! Chị hỏi con bé xem muốn ăn gì không? Có thể ăn được thì chắc chắn sẽ không sao, đừng có chiều quá. Cho dù bây giờ con bé không muốn ăn, thì tốt nhất cũng nên cho nó uống nhiều nước ấm!”

“Ừ ừ!”

Diệp Tĩnh Trinh vừa kích động vừa lo lắng, ngồi bên cạnh Tiểu Mỹ, mờ mịt ngẩng đôi mắt không có tiêu cự lên, đưa tay sờ soạng tìm con gái, nói bằng giọng vô cùng dịu dàng:

“Tiểu Mỹ, con ngoan của mẹ, con cảm thấy thế nào? Có muốn ăn gì không?”

Con ngoan!

Chỉ một tiếng này thôi, Lâm Sương Sương không kìm được, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Trong ký ức, bà Trinh cũng gọi cô như vậy!

Kiếp trước, chỉ có bà Trinh gọi cô như vậy mà thôi!

Lâm Sương Sương che miệng, sải bước ra ngoài, vội vàng.

“Ôi trời, cô làm gì thế! Cô…”

Diệp Minh Dương vừa định vào xem Tiểu Mỹ thì đụng phải Lâm Sương Sương.

Cửa phòng trong của ngôi nhà cổ Giang Nam rất hẹp, bình thường hai người đi song song, còn phải lách người một chút mới qua được, mà lúc này Diệp Minh Dương vai rộng, Lâm Sương Sương lại giơ tay đi qua, không đụng vào mới lạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau