Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 27:

Trước Sau
Lâm Sương Sương đến "nhà mẹ đẻ" ở thôn Đại Thạch, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng mẹ của nguyên chủ - Khang Thái Trân - đang mắng chửi:

"... Làm được việc gì? Mày có thể làm được việc gì... Con đàn bà lười biếng... Nuôi con gà còn biết đẻ trứng, mày chả được tích sự gì cả..."

Tiếng mắng chửi cứ lặp đi lặp lại, giống như ăn cơm nuốt xuống liên tục, khiến người ta nghe mà phát ớn.

Lâm Sương Sương đứng ngoài cửa lắc đầu. Cô biết, đây là Khang Thái Trân đang mắng em dâu của nguyên chủ - Từ Tiểu Xuân.

Người phụ nữ Khang Thái Trân này xuất thân cũng vô cùng khốn khó.

Từ nhỏ bà ta đã mồ côi mẹ, từ khi hiểu chuyện đã biết rằng mọi thứ trên đời này đều phải dựa vào bản thân mình, bởi vậy từ bé đã hình thành tính cách mạnh mẽ bộc trực. Đến khi gả vào nhà họ Lâm, bà ta cũng dựa vào đó để áp chế mẹ chồng và các chị em dâu.

Ở đội sản xuất, vì tính cách như vậy nên Khang Thái Trân càng trở thành một người không ai muốn chọc vào, muốn trộm củ cải thì trộm một củ, muốn vơ thêm nắm lúa mì thì cứ vơ thêm một nắm.

Bởi vậy, Khang Thái Trân cả đời đều cho rằng, phụ nữ chua ngoa mạnh mẽ mới là chân lý, đồng thời hết lòng truyền thụ chân lý này cho con gái.

Lúc nguyên chủ chưa lấy chồng, Khang Thái Trân hết mực dung túng cô ta, tất cả mọi người trong nhà đều phải nhường nhịn nguyên chủ. Sau khi lấy chồng, Khang Thái Trân thường xuyên chỉ đạo cô ta, nhất định phải trèo lên đầu lên cổ người nhà chồng mới là lẽ phải.

Thế nhưng đối với ba cô con dâu thì sao? Bà ta lại ra sức chà đạp.

Hiện tại chị dâu cả và chị dâu thứ đều đã lớn tuổi, cả hai đều đã chuyển ra ngoài sống, chỉ còn mỗi cô em dâu Từ Tiểu Xuân, tuổi tác cũng không lớn hơn nguyên chủ là bao, vẫn sống cùng hai ông bà già Khang Thái Trân, ngày ngày chịu ấm ức.

Lâm Sương Sương bước vào sân, lại không thấy Từ Tiểu Xuân, đoán chừng đã vào nhà, chỉ có Khang Thái Trân với mái tóc hoa râm đang chĩa ngón tay vào trong nhà mắng chửi không ngừng.

Lâm Sương Sương nhỏ giọng gọi: "Cái kia, mọi người đang bận gì thế?"



Khang Thái Trân vừa rồi còn đang mắng người, quay đầu lại nhìn, mặt mày bà ta lập tức rạng rỡ ra đón: "A! Song Song à, con gái bảo bối của mẹ, hôm nay sao lại về đây? Ăn cơm chưa?"

Song Song?!

Nghe thấy cách gọi này, Lâm Sương Sương giật nảy mình, người phụ nữ này sao lại biết cô là Lâm Sương Sương?

May mà mặt cô vốn đơ sẵn, bèn cúi đầu lục lọi lại ký ức của nguyên chủ, lúc này mới ngộ ra.

À! Nghe nói lúc bà ta sinh nguyên chủ, thực ra là sinh đôi, nhưng chỉ có một mình cô sống, còn một cô em gái nữa, sinh ra không khóc nên bị bỏ đi.

Nhưng nguyên chủ vẫn nhờ vậy mà có được cái tên Song Song, chữ "Song" trong sinh đôi.

Lâm Sương Sương thở phào, cố gắng kéo khóe miệng cười với Khang Thái Trân, thể hiện sự thân thiết thường ngày của nguyên chủ: "Con ăn rồi. Con kiếm được con cá nên mang một ít đến biếu mẹ đây."

Thế nhưng, Khang Thái Trân lập tức nhìn ra điểm khác thường: "Song Song, con sao vậy? Sao... Trông ủ rũ thế? Có phải nhà họ Diệp bắt nạt con không? Hả? Có phải không? Con nói cho mẹ biết, nếu chúng nó dám bắt nạt con, mẹ lập tức gọi người đến đập tan nhà chúng nó!"

Ờ... Nói lịch sự một chút thì là ủ rũ sao?

Lâm Sương Sương há miệng, không biết nói gì cho phải. Kiếp trước, cô chưa từng giao thiệp với mẹ ruột nhiệt tình như vậy.

Cô gãi đầu: "Không phải, con chỉ là, chỉ là mệt thôi ạ! Đúng rồi, con đi bộ hơi mệt! Cho nên lát nữa con sẽ đạp xe đạp về."

Đạp xe đạp về, đây là mục đích duy nhất để Lâm Sương Sương đến đây ngày hôm nay.

Trước lúc nguyên chủ gả vào nhà họ Diệp, trong số tám trăm đồng tiền sính lễ của nhà họ Diệp bao gồm cả xe đạp, đây chính là sính lễ hậu hĩnh nhất cả thôn Đại Thạch.



Nhưng nguyên chủ là người không có chủ kiến, thích nghe lời ngon tiếng ngọt.

Anh trai thứ ba Lâm Minh lười biếng háu ăn lại thích sĩ diện, nguyên chủ vừa mới gả đi, Lâm Minh đã dỗ dành nguyên chủ, mượn xe đạp của cô đi, như vậy sẽ khiến nguyên chủ có vẻ oai phong ở nhà chồng.

Nguyên chủ ngốc nghếch đồng ý, Lâm Minh đạp xe đi mất, một đi gần cả năm trời.

Ngày thường nguyên chủ không dùng đến nên gần như đã quên mất, nhà họ Diệp còn tặng một chiếc xe đạp, chiếc xe này được bố Diệp Minh Dương năn nỉ ỉ ôi trước khi chết mới xin được phiếu mua xe đạp, lại vay nợ mới mua được.

Lâm Sương Sương bất đắc dĩ chiếm lấy thân thể này, hôm nay đi một chuyến đến thị trấn, mệt đến mức không chịu nổi, cô lập tức nhớ đến chuyện này.

Hơn nữa sau này muốn giúp Diệp Tĩnh Trinh bán trứng ngâm trà, ngày nào cũng đi bộ xa như vậy đến thị trấn, quá bất tiện, vì vậy Lâm Sương Sương bất chấp việc nhìn có vẻ khác thường, quay về nhà mẹ đẻ.

Lâm Sương Sương nói vậy, nhưng Khang Thái Trân không tin, đi vòng quanh Lâm Sương Sương hai vòng: "Thật sao? Mệt hả? Vào đây, vậy con ngồi xuống trước đi, kể cho mẹ nghe, mấy ngày nay nhà chúng nó đối xử với con thế nào? Tên súc sinh Diệp Minh Dương kia còn nói đến chuyện ly hôn nữa không?"

Khang Thái Trân kéo Lâm Sương Sương, ngồi xuống nhà bếp, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Sương Sương.

Lâm Sương Sương thật sự hơi sợ hãi.

Loại phụ nữ hung hãn này mới là đại tỷ xã hội!

Kiếp trước, khi còn ở bệnh viện, cô thấy loại phụ nữ như này là đau đầu nhất, để đạt được mục đích, họ có thể bất chấp lý lẽ, không biết xấu hổ, thời khắc mấu chốt còn có thể liều mạng ra tay.

Lâm Sương Sương cân nhắc kỹ lưỡng, không dám nói Diệp Minh Dương kiên quyết muốn ly hôn.

Nhà này có ba người anh trai cao to lực lưỡng, một ông bố nghe lời vợ răm rắp, ba người chị dâu bị mẹ chồng áp chế, nhỡ đâu dưới sự lãnh đạo của Khang Thái Trân - đại tỷ xã hội, lại kéo nhau xông vào nhà họ Diệp thì thật sự có thể lật tung mái nhà người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau