Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 44:

Trước Sau
"Cần cần!”

Trịnh Kim Nga vui mừng nhận lấy, sau đó cầm tiền lẻ đưa cho bà tư Lưu.

Bà tư Lưu ngồi đếm tiền trên ngạch cửa nhà họ Diệp, cất vào trong túi, sau đó ánh mắt bắt đầu liếc nhìn chung quanh: "Con dâu nhà bà đâu?”

Trịnh Kim Nga thành thật nói: "Sáng sớm nay con bé ra ngoài một chuyến, bây giờ mệt mỏi nên ở trong phòng nghỉ ngơi một lát.”

Bà tư Lưu bắt đầu nói:

"Ôi trời! Kim Nga, bà lừa ai thế! Sáng sớm đi ra ngoài? Cô ta lười như vậy, sáng sớm đi đâu? Kim Nga à, mẹ chồng không phải như vậy đâu! Nhớ năm đó, con dâu nhà tôi có ai dám ngủ giữa ban ngày? Xem tôi có đánh chết không!

Tôi còn nghe nói bà muốn mua trứng gà là vì con dâu nhà bà muốn ăn? Ôi, cho dù cô ta mang thai thì cũng không có đạo lý một ngày ăn nhiều trứng gà như vậy! Trứng gà không phải tiền sao...”

Bà lão này thở dài lải nhải nửa ngày trên ngạch cửa nhà họ Diệp, Trịnh Kim Nga không dám tiếp lời, bà còn lo lắng để con dâu nghe thấy, liên tục mời bà ta đi.

Nhưng bà ta vẫn cảm thấy không hài lòng, một đường đi ra liên tục lải nhải.

Vừa lúc các nhà bên cạnh đang giặt quần áo phơi quần áo, bà ta nói như vậy suốt dọc đường khiến trong chốc lát nửa thôn đều biết, con dâu nhà họ Diệp muộn như vậy vẫn ở trong nhà ngủ ngon lành!

Lâm Sương Sương ngủ một giấc thật ngon.

Mãi đến chạng vạng tối, Diệp Tĩnh Trinh mới đi gõ cửa gọi cô dậy.

"Đông Tuyết, Đông Tuyết, cơm trưa em đã không ăn rồi, dậy ăn cơm tối rồi ngủ tiếp có được không?”

Lâm Sương Sương ngủ cả một ngày, tinh thần khá hơn một chút, cũng không muốn làm Diệp Tĩnh Trinh lo lắng nên cô lập tức rời giường đi ra ngoài ăn cơm.

Diệp Tĩnh Trinh lo lắng đứng một bên nhìn Lâm Sương Sương, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lâm Sương Sương biết cô ấy muốn nói gì, cô nói trước:

"Chị, em không sao, việc này chị biết mà, tối qua em có việc nên ngủ ít, cho nên mới ngủ thêm một lát, ngày mai sẽ không sao nữa, đúng rồi, cách vách thế nào? Có động tĩnh gì không?”

Lúc này Diệp Tĩnh Trinh mới yên tâm hơn đôi chút, mỉm cười nói:

"Có, đang cãi nhau đó! Diệp Đại Bình cãi nhau với vợ ông ta trước, sau đó lại cãi nhau với thím hai, chị nghe ông ta quát đều là do mấy người đó cầm tiền của ông ta!



Vợ ông ta khóc một hồi, hình như thím hai còn tát Diệp Đại Bình một cái, Diệp Đại Bình cầm gì đó đập vỡ, tiếng loảng xoảng vang lên một lúc, cãi nhau hơn nửa ngày.”

"Đáng đời!”

Lâm Sương Sương nghĩ đến chuyện thím hai Diệp thường xuyên bắt nạt Diệp Tĩnh Trinh thì không khỏi tức giận mắng một câu.

Trong lòng Diệp Tĩnh Trinh vui mừng, em dâu thật sự đã khác trước rất nhiều, biết không nên ở cùng một chỗ với những người tâm tư bất thiện này.

Diệp Tĩnh Trinh thử thăm dò nói: "Đông Tuyết, em, em hiện tại không tin thím hai sao?”

"Tin? hừ..." Lâm Sương Sương vội vàng pha trò:

"Em ấy à, ha ha, tất nhiên là không tin, vô duyên vô cớ trộm tiền của em, ai biết có phải thím hai sai khiến Diệp Đại Bình không, chị nói có đúng không? Được rồi, em còn hơi mệt, ăn xong tiếp tục ngủ, chị luộc xong trứng trà đi, sáng mai em lại đi bán.”

Diệp Tĩnh Trinh bình thường trở lại: "Ừ, em yên tâm, cứ ngủ đi, hai trăm quả thôi, chị đều làm xong hết rồi!”

"Được, ngày mai mỗi người có thể kiếm được hai tệ rồi!”

"Ha ha, còn phải nói sao, thật sự là quá tốt!”

Lâm Sương Sương vội vàng né tránh, cô cũng không phải vì muốn đuổi Diệp Tĩnh Trinh đi nên mới nói buồn ngủ, cô thật sự vẫn còn buồn ngủ, là loại buồn ngủ đến mức không có tinh thần.

Trong lòng Lâm Sương Sương lại cảm thấy sợ hãi hơn một chút, cô biết tại sao mình lại như vậy, nhưng không thể biết loại trạng thái không có tinh thần này phải tới khi nào mới có thể tốt hơn?

Ôi, mới chỉ đấu với mèo mà đã thế này rồi.

Hiện tại cô chỉ có thể để mình ngủ nhiều thêm một chút.

Bởi vì chỉ khi tỉnh ngủ, cô mới cảm thấy tốt hơn nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tĩnh Trinh vẫn gọi Lâm Sương Sương một lúc lâu thì Lâm Sương Sương mới dậy.

Sau khi giao hai trăm quả trứng trà cho bà cụ Cung, cô cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nếu lập tức đạp xe về nhà thì chắc chắn không thể.

Cô dứt khoát đến ngồi trong đống rơm rạ nhà bà cụ Cung ngủ.



Lần này, vẫn là bà cụ Cung gọi cô dậy.

Nhưng bạn già của bà cụ Cung đến trạm xe lửa thành phố bán trứng trà còn chưa trở lại, bà cụ Cung đã trả trước cho Lâm Sương Sương tiền một trăm quả trứng luộc nước trà, còn nói đùa với Lâm Sương Sương:

"Con ấy, sao lại thích ngủ như vậy? Ngày mai con cứ ngủ trong nhà cụ đến khi cụ bán trứng trà trở về là được rồi.”

Lâm Sương Sương không có cách nào giải thích, cô nói với bà cụ Cung mai vẫn bán hai trăm quả rồi trở về.

Buồn ngủ.

Một đường đạp xe trở về, cô thiếu chút nữa đã ngủ gật.

Sự sợ hãi của Lâm Sương Sương biến thành lo lắng và buồn bực.

Chuyện này không nên như vậy!

Cái gọi là bàn tay vàng, không phải nên mặc kệ cô làm thế nào cũng được sao?

Không phải trong những tiểu thuyết xuyên không mà cô thỉnh thoảng xem đều viết như vậy sao?

Sao đến phiên Lâm Sương Sương cô, bàn tay vàng này dường như còn bị hút năng lượng, hiện tại cô phải làm sao đây?

Cô nghĩ mãi mà không ra.

Trong đầu lại càng không thể suy nghĩ, càng nghĩ lại càng buồn ngủ.

Lâm Sương Sương mơ mơ màng màng về tới nhà.

Sau khi dắt xe vào cửa, cô không quan tâm đến việc chào hỏi Diệp Tĩnh Trinh mà đi thẳng về phòng mình, thầm nghĩ chỉ muốn nhào lên giường ngủ.

Cửa đang khóa.

Lâm Sương Sương xoa đầu chống tay lên tường, móc chìa khóa từ trong cổ ra, mở cửa rồi đẩy vào.

"A! Cô, cô, cô làm gì vậy, ai cho cô vào đây?”

Bỗng nhiên có tiếng kêu sợ hãi vang lên, Lâm Sương Sương sợ tới mức có chút tỉnh táo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau