Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 45:

Trước Sau
Cô cố gắng híp mắt nhìn, trong phòng buông thõng một thứ trắng xóa, bốn phía còn có chút sương mù.

Một người đàn ông đứng trong sương mù nhàn nhạt, mái tóc đen ướt sũng, cơ bắp màu lúa mạch trần trụi, hơi khom người, hai tay còn chồng lên nhau ở vị trí mấu chốt, vẻ mặt buồn bực nhìn cô.

Mỹ nam tắm rửa?

Không không, Diệp... Diệp Minh Dương?

Ôi! Sao người này lại trở về rồi?

Anh đã trở lại, trong nhà lại nhiều thêm một người phải giao tiếp, thật nhàm chán!

Lâm Sương Sương âm thầm chậc lưỡi.

Nhưng nếu bây giờ cô phải nghĩ xem lúc này nên làm gì thì càng mệt mỏi hơn.

Cô rất cần một cái giường, đặt mình xuống, ngủ một giấc tích tụ năng lượng.

Lâm Sương Sương quyết định mặc kệ anh, dù sao giường lớn chạm hoa văn kia cũng là của một mình cô.

Cô không nói gì, giống như không nhìn thấy người đàn ông, đi thẳng về phía giường.

Diệp Minh Dương nóng nảy, một tay che lại bộ phận nên che kia, một tay chỉ vào cửa: "Đi ra ngoài! Cô không phát hiện tôi còn chưa mặc quần áo tử tế sao?”

Trước mắt Lâm Sương Sương đã có chút mơ hồ, trong đầu cô hiện lên một câu: "Dừng, có gì hiếm lạ, tôi đã nhìn thấy rất nhiều chim trong rừng rồi!”

Sau đó cô không để ý tới Diệp Minh Dương nữa, lảo đảo ngã nhào lên giường lớn, cọ rơi giày rồi ngủ mất.

Trong ý thức cuối cùng của cô, hiện lên cảnh tượng kiếp trước thực tập ở khoa nước tiểu.

Ôi trời, đồ đàn ông không có kiến thức, thứ kia thì có gì hiếm lạ chứ, không phải chỉ là một bộ phận thôi sao? Y tá các cô đều đã từng thấy rất nhiều cái đó!

Lâm Sương Sương chẳng ý thức được, lời cô mơ mơ màng màng nghĩ trong đầu đã nói ra ngoài miệng.



Diệp Minh Dương há miệng, che háng đứng đó, tức đến sôi máu.

Cô nói cái gì?

Có gì hiếm lạ?

Có, gì, hiếm, lạ! Ồ! Đây là lời một người phụ nữ nên nói sao?

Còn nói cô... cô gì mà, từng thấy rất nhiều chim trong rừng?!

Cô... sao cô lại nói ra miệng được?

Cô quả thật vẫn là người đàn bà chanh chua kia!

Một màn ấm áp ngọt ngào anh từng thấy kia, chẳng qua chỉ là ảo giác, anh biết mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!

Diệp Minh Dương tức giận thở hắt, nhìn Lâm Sương Sương ngã xuống giường sau đó không nhúc nhích, anh mới thả tay, nhanh chóng lau khô cơ thể, tùy tiện mặc quần áo vào.

Đã lâu không tắm rửa, tắm một chút như vậy thật thoải mái, thế nhưng tâm tình tốt lại bị người đàn bà chanh chua này phá hỏng toàn bộ!

Anh cố tình làm ra tiếng động lớn khi đấy thùng tắm mà chị gái nói ra ngoài, vốn tưởng rằng có thể đánh thức người đàn bà chanh chua kia, thống khoái cãi nhau với cô một trận, nhưng người phụ nữ kia vẫn nằm sấp trên giường, không hề nhúc nhích.

Ngược lại, vì trong lòng anh đang tức giận, thùng tắm nặng như vậy lại không cầm chắc, không cẩn thận nghiêng người, nước đổ ra ngoài, trong nháy mắt dưới chân giường đều ngâm trong nước.

Điều này khiến anh lại càng thêm tức giận!

Trời còn rất lạnh, mùa này đất ẩm như vậy, chỉ sợ đến tối sẽ không khô, vậy tối nay anh làm sao mà nằm xuống đất được?

Diệp Minh Dương tức giận thu dọn, khiến gian phòng vang lên tiếng ồn vô cùng.

Lâm Sương Sương vẫn cứ thế ngủ ngon, một chút phản ứng cũng không có.

Ngược lại, Diệp Tĩnh Trinh đi ra, nghe ngóng tình hình một lát rồi hỏi: "Minh Dương, Đông Tuyết về rồi à? Có phải em ấy lại ngủ rồi không?”

"Ừm!" Diệp Minh Dương tức giận hừ nhẹ.



Diệp Tĩnh Trinh bất mãn nói:

"Minh Dương, vậy em đang làm cái gì thế? Em nhỏ giọng chút, mấy ngày nay Đông Tuyết vất vả rồi, em để em ấy ngủ ngon đi.”

Diệp Minh Dương nhìn chị mình, không khỏi tức giận nói:

"Vất vả? Chị, mấy ngày em không ở đây, có phải người phụ nữ này lại giở trò bắt nạt chị không, sao hiện tại chị lại nói giúp cô ta?

Lúc em trở về, con dâu ông Lý ở cửa thôn nói với em một đống chuyện xấu của người phụ nữ kia, nói cô ta muốn ăn trứng gà nên bảo mẹ đi khắp nơi mua trứng gà cho cô ta ăn?

Vô duyên vô cớ lại mua trứng gà làm gì? Có phải ngày em đi đã cho Tiểu Mỹ trứng gà nên cô ta lại vì một quả trứng gà mà làm ầm ĩ lên không?”

Diệp Minh Dương dừng một chút, nhưng không đợi Diệp Tĩnh Trinh nói chuyện, anh lại xua tay nói tiếp:

"Chị đừng giấu em! Nếu cô ta thật sự chỉ ăn mấy quả trứng gà thì cũng không sao, nhưng tại sao chị dâu cả nhà họ Tô bên cạnh cũng nói, ngày nào cô ta cũng ngủ nướng, ban ngày cũng chỉ biết ngủ?

Ngay cả bà lão không thường ra ngoài như bà tư Lưu cũng nói khắp nơi, mặt trời lên cao, con dâu của toàn thôn này chỉ có cô ta là còn đang ngủ trong phòng, nhưng lại bắt chị và mẹ làm cái này làm cái kia cho cô ta?”

Diệp Tĩnh Trinh lắc đầu:

"Không phải như vậy! Em đừng nghe mấy người kia nói lung tung, mấy ngày em không ở nhà, cả nhà chúng ta làm trứng trà bán!

Mẹ phụ trách mua, chị phụ trách nấu, Đông Tuyết vất vả nhất, dậy sớm đi bán trứng khắp nơi đó! Hôm qua em ấy còn chia cho chị và mẹ mỗi người một tệ! Ngay cả trong thành em ấy cũng đã đi thăm dò giá cả, mệt mỏi biết bao nhiêu, vậy mà em còn ở đây ồn ào?”

"Bán trứng trà? Cô ta?" Diệp Minh Dương không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Tĩnh Trinh cười tủm tỉm, rất vui vẻ nói:

"Đúng vậy! Đông Tuyết rất thông minh, em ấy nói hiện tại chúng ta không có tiền vốn nên bán trứng trà trước, chờ sau này chúng ta có tiền vốn có thể mở cửa hàng.

Hôm qua bọn chị đã kiếm được tiền, vốn dĩ chị còn muốn hỏi Đông Tuyết chiều nay nấu bao nhiêu nhưng chị thấy em ấy mệt mỏi như vậy, nên để em ấy ngủ một lúc rồi nói sau, dù sao bây giờ chị cũng đã biết tính toán, nấu rất nhanh.”

Diệp Minh Dương vẫn dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô ấy, đáng tiếc Diệp Tĩnh Trinh không nhìn thấy: "Mấy ngày nay cô ta không chửi chị?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau