Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 222:
Dạ Vũ cuốn lấy mái tóc xoăn dài: “Ha ha! Ai cần anh ta thích chứ, bây giờ tôi không còn thích anh ta nữa!”
Huyễn Ảnh hít sâu một hơi: “Nếu cô không thích anh ta thì mọi người vẫn là anh em đồng môn, Kinh Trập không đi được nên sắp xếp người khác đi, vậy tại sao cô còn đi cản trở?”
Dạ Vũ buông tay xuống, tỏ vẻ bất cần: “Bởi vì tôi thích! Chắc trong Dị môn không có quy định phải đưa vợ và chị của anh em kết nghĩa về nhà đâu nhỉ?”
Huyễn Ảnh đang định nói gì đó thì Diệp Minh Dương đột nhiên đẩy anh ta ra, ngón tay anh bỗng vẽ ra một vòng tròn rồi chưởng thẳng về phía Dạ Vũ.
Dạ Vũ rất kinh ngạc.
Đôi mắt phượng của cô ta lộ vẻ khó tin nhưng cô ta lập tức tỉnh táo lại mở hai tay ra, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt cũng tập trung hẳn lên.
Nhưng vẫn chậm một nhịp.
Trước người Diệp Minh Dương dần ngưng tụ một luồng khí giống như sương mù, từng chút từng chút bao trùm lấy Dạ Vũ, trong mắt Dạ Vũ lập tức bùng lên ngọn lửa, sau vài lần giãy giụa, cuối cùng cũng tự tắt ngấm.
Rất nhanh, gương mặt và cơ thể Dạ Vũ bắt đầu co giật, nhất là hai bàn tay, cứ giật qua trái qua phải, như đang có ai đó đang nắm lấy cô ta và giằng co với cô ta vậy.
Huyễn Ảnh đứng cạnh đó duỗi tay ra như muốn ngăn cản nhưng cuối cùng anh ta không làm gì cả.
Còn Kinh Trập, sau khi há miệng mấy lần mới lập tức giơ tay che mắt mình lại.
Hơi thở quanh thân Diệp Minh Dương càng lúc càng mạnh mẽ, thứ giống như sương mù kia chầm chậm lưu chuyển, hình thành một lốc xoáy mơ hồ, ngay cả tư duy của người nhìn dường như cũng bị cuốn vào đó, không thể tự suy nghĩ được nữa.
Khuôn mặt Dạ Vũ dần ngây dại ra, tay cô ta bỗng dừng lại, sau đó lập tức tự tát mạnh vào mặt chính mình.
Một tiếng “chát” thật lớn vang lên, dù có nhiều người nhưng trong gian phòng rất yên tĩnh, vì thế mà tiếng động vang lên cực kỳ rõ ràng.
Huyễn Ảnh khẽ lắc đầu.
Kinh Trập nhìn qua kẽ ngón tay rồi lặng lẽ vuốt mặt mình.
Tiếng “chát chát” tiếp tục vang lên, Dạ Vũ lại tự tát vào mặt mình, cái nào cũng tát rất mạnh, cô ta đã tát tận tám chín cái rồi.
Huyễn Ảnh trầm giọng nói: “Đủ rồi Ma tinh, dù sao cũng không phải thâm thù đại hận gì, nể mặt tôi…”
Diệp Minh Dương không đáp nhưng sương mù xung quanh lại dần nhạt đi rồi biến mất.
Dạ Vã lập tức ngã xuống đất rồi nằm bất động, hai gò má giữa những lọn tóc xoăn sưng vù đỏ au.
Diệp Minh Dương vẽ một vòng tròn trước người rồi đứng đó lạnh lùng nhìn cô ta, nói:
“Động đến tôi thì không sao nhưng dám ức hiếp vợ và chị tôi thì là do cô tự tìm đường chết! Chị tôi vừa làm phẫu thuật xong, vợ tôi chỉ là phụ nữ mà phải đưa chị tôi từ Thượng Hải về quê trong cơn mưa tầm tã, cô có biết cô ấy phải vất vả thế nào không mà cô còn làm mấy trò này? Cô nghĩ tôi là người dễ nói chuyện nên cái gì cũng tha thứ cho cô sao? Hừ! Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu có lần sau thì sẽ không đơn giản như thế nữa đâu!”
Trong nhà rất yên tĩnh.
Đôi mắt Kinh Trập lộ ra từ kẽ ngón tay, dè dặt và cảnh giác nhìn Diệp Minh Dương, không dám mở miệng.
Huyễn Ảnh cũng nhìn Dạ Vũ nằm dưới đất một hồi, mới thở dài nói:
“Anh, anh… Hà tất gì phải vậy chứ! Anh biết rõ cô ấy cố ý chọc giận anh, vậy anh còn đấu với cô ấy làm gì? Làm cho mặt mũi bầm dập tới nỗi mười ngày nửa tháng cũng nhìn không ra thế này, hai người đúng thật là!”
Diệp Minh Dương: “Tôi phải dạy cho cô ta một bài học, chấm dứt ý định thách thức điểm giới hạn của tôi.”
“Được lắm! Tôi đã nhìn ra, điểm giới hạn của anh là vợ và chị của anh. Được rồi đi thôi, tôi đưa anh về, nếu không với cái bộ dạng này… Ầy!”
Huyễn Ảnh nhìn Diệp Minh Dương.
Diệp Minh Dương rút cái khẩu trang trong túi ra, vội vàng đeo lên mặt.
Nhưng có vẻ đã muộn rồi.
Khuôn mặt anh đã bắt đầu thay đổi.
Trán rộng của anh sưng to lên, làm nó trông khá méo mó.
Sống mũi cao thẳng cũng dần sưng lên.
Phần cằm cũng giống như vậy.
Sưng vù, xanh tím,... Mặt dần xuất hiện nhiều vết thương…
Anh đeo khẩu trang lên, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đã trở nên rất nhỏ.
Anh gật đầu với Huyễn Ảnh rồi xoay người nhanh chóng đi ra ngoài
Huyễn Ảnh thở dài nặng nề, anh ta đứng thẳng người, dáng vẻ nghiêm túc lên, khác hẳn vẻ mặt luôn mỉm cười thường ngày.
Anh ta xoay đầu nói với Kinh Trập:
“Tôi đưa Ma Tinh về, anh ở đây trông chừng Dạ Vũ, đừng để cô ấy phát điên nữa, khi nào Dạ Vũ tỉnh thì nói với cô ấy lần này tôi sẽ không bao che cho cô ấy nữa, tôi sẽ báo cáo toàn bộ sự việc lên tổng bộ. Lợi dụng lúc đồng môn đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng rồi đi trêu chọc người nhà họ, đây là việc cô ấy nên làm ư? Đừng tưởng cô ấy là nữ thì sẽ được đặc cách, cứ chờ bị xử phạt đi!”
Kinh Trập cúi đầu, thẳng người đáp: “Vâng, Phân Đường Chủ.”
Huyễn Ảnh “hừ” một tiếng rồi theo Diệp Minh Dương ra ngoài.
Mùa xuân ở Giang Nam rất đẹp.
Trời mưa có vẻ đẹp của trời mưa, trời nắng có cảnh sắc của trời nắng.
Cơn gió xuân thoảng qua làm lòng người trở nên ấm áp và dễ chịu.
Những bông hoa hồng đỏ, cỏ xanh tươi tốt, nhìn nơi đâu cũng khiến người khác thấy vui lòng.
Được nhìn thấy mọi vật xung quanh thật tốt biết bao!
Huyễn Ảnh hít sâu một hơi: “Nếu cô không thích anh ta thì mọi người vẫn là anh em đồng môn, Kinh Trập không đi được nên sắp xếp người khác đi, vậy tại sao cô còn đi cản trở?”
Dạ Vũ buông tay xuống, tỏ vẻ bất cần: “Bởi vì tôi thích! Chắc trong Dị môn không có quy định phải đưa vợ và chị của anh em kết nghĩa về nhà đâu nhỉ?”
Huyễn Ảnh đang định nói gì đó thì Diệp Minh Dương đột nhiên đẩy anh ta ra, ngón tay anh bỗng vẽ ra một vòng tròn rồi chưởng thẳng về phía Dạ Vũ.
Dạ Vũ rất kinh ngạc.
Đôi mắt phượng của cô ta lộ vẻ khó tin nhưng cô ta lập tức tỉnh táo lại mở hai tay ra, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt cũng tập trung hẳn lên.
Nhưng vẫn chậm một nhịp.
Trước người Diệp Minh Dương dần ngưng tụ một luồng khí giống như sương mù, từng chút từng chút bao trùm lấy Dạ Vũ, trong mắt Dạ Vũ lập tức bùng lên ngọn lửa, sau vài lần giãy giụa, cuối cùng cũng tự tắt ngấm.
Rất nhanh, gương mặt và cơ thể Dạ Vũ bắt đầu co giật, nhất là hai bàn tay, cứ giật qua trái qua phải, như đang có ai đó đang nắm lấy cô ta và giằng co với cô ta vậy.
Huyễn Ảnh đứng cạnh đó duỗi tay ra như muốn ngăn cản nhưng cuối cùng anh ta không làm gì cả.
Còn Kinh Trập, sau khi há miệng mấy lần mới lập tức giơ tay che mắt mình lại.
Hơi thở quanh thân Diệp Minh Dương càng lúc càng mạnh mẽ, thứ giống như sương mù kia chầm chậm lưu chuyển, hình thành một lốc xoáy mơ hồ, ngay cả tư duy của người nhìn dường như cũng bị cuốn vào đó, không thể tự suy nghĩ được nữa.
Khuôn mặt Dạ Vũ dần ngây dại ra, tay cô ta bỗng dừng lại, sau đó lập tức tự tát mạnh vào mặt chính mình.
Một tiếng “chát” thật lớn vang lên, dù có nhiều người nhưng trong gian phòng rất yên tĩnh, vì thế mà tiếng động vang lên cực kỳ rõ ràng.
Huyễn Ảnh khẽ lắc đầu.
Kinh Trập nhìn qua kẽ ngón tay rồi lặng lẽ vuốt mặt mình.
Tiếng “chát chát” tiếp tục vang lên, Dạ Vũ lại tự tát vào mặt mình, cái nào cũng tát rất mạnh, cô ta đã tát tận tám chín cái rồi.
Huyễn Ảnh trầm giọng nói: “Đủ rồi Ma tinh, dù sao cũng không phải thâm thù đại hận gì, nể mặt tôi…”
Diệp Minh Dương không đáp nhưng sương mù xung quanh lại dần nhạt đi rồi biến mất.
Dạ Vã lập tức ngã xuống đất rồi nằm bất động, hai gò má giữa những lọn tóc xoăn sưng vù đỏ au.
Diệp Minh Dương vẽ một vòng tròn trước người rồi đứng đó lạnh lùng nhìn cô ta, nói:
“Động đến tôi thì không sao nhưng dám ức hiếp vợ và chị tôi thì là do cô tự tìm đường chết! Chị tôi vừa làm phẫu thuật xong, vợ tôi chỉ là phụ nữ mà phải đưa chị tôi từ Thượng Hải về quê trong cơn mưa tầm tã, cô có biết cô ấy phải vất vả thế nào không mà cô còn làm mấy trò này? Cô nghĩ tôi là người dễ nói chuyện nên cái gì cũng tha thứ cho cô sao? Hừ! Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu có lần sau thì sẽ không đơn giản như thế nữa đâu!”
Trong nhà rất yên tĩnh.
Đôi mắt Kinh Trập lộ ra từ kẽ ngón tay, dè dặt và cảnh giác nhìn Diệp Minh Dương, không dám mở miệng.
Huyễn Ảnh cũng nhìn Dạ Vũ nằm dưới đất một hồi, mới thở dài nói:
“Anh, anh… Hà tất gì phải vậy chứ! Anh biết rõ cô ấy cố ý chọc giận anh, vậy anh còn đấu với cô ấy làm gì? Làm cho mặt mũi bầm dập tới nỗi mười ngày nửa tháng cũng nhìn không ra thế này, hai người đúng thật là!”
Diệp Minh Dương: “Tôi phải dạy cho cô ta một bài học, chấm dứt ý định thách thức điểm giới hạn của tôi.”
“Được lắm! Tôi đã nhìn ra, điểm giới hạn của anh là vợ và chị của anh. Được rồi đi thôi, tôi đưa anh về, nếu không với cái bộ dạng này… Ầy!”
Huyễn Ảnh nhìn Diệp Minh Dương.
Diệp Minh Dương rút cái khẩu trang trong túi ra, vội vàng đeo lên mặt.
Nhưng có vẻ đã muộn rồi.
Khuôn mặt anh đã bắt đầu thay đổi.
Trán rộng của anh sưng to lên, làm nó trông khá méo mó.
Sống mũi cao thẳng cũng dần sưng lên.
Phần cằm cũng giống như vậy.
Sưng vù, xanh tím,... Mặt dần xuất hiện nhiều vết thương…
Anh đeo khẩu trang lên, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đã trở nên rất nhỏ.
Anh gật đầu với Huyễn Ảnh rồi xoay người nhanh chóng đi ra ngoài
Huyễn Ảnh thở dài nặng nề, anh ta đứng thẳng người, dáng vẻ nghiêm túc lên, khác hẳn vẻ mặt luôn mỉm cười thường ngày.
Anh ta xoay đầu nói với Kinh Trập:
“Tôi đưa Ma Tinh về, anh ở đây trông chừng Dạ Vũ, đừng để cô ấy phát điên nữa, khi nào Dạ Vũ tỉnh thì nói với cô ấy lần này tôi sẽ không bao che cho cô ấy nữa, tôi sẽ báo cáo toàn bộ sự việc lên tổng bộ. Lợi dụng lúc đồng môn đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng rồi đi trêu chọc người nhà họ, đây là việc cô ấy nên làm ư? Đừng tưởng cô ấy là nữ thì sẽ được đặc cách, cứ chờ bị xử phạt đi!”
Kinh Trập cúi đầu, thẳng người đáp: “Vâng, Phân Đường Chủ.”
Huyễn Ảnh “hừ” một tiếng rồi theo Diệp Minh Dương ra ngoài.
Mùa xuân ở Giang Nam rất đẹp.
Trời mưa có vẻ đẹp của trời mưa, trời nắng có cảnh sắc của trời nắng.
Cơn gió xuân thoảng qua làm lòng người trở nên ấm áp và dễ chịu.
Những bông hoa hồng đỏ, cỏ xanh tươi tốt, nhìn nơi đâu cũng khiến người khác thấy vui lòng.
Được nhìn thấy mọi vật xung quanh thật tốt biết bao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất