Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 345:
Thái Côn Luân cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, dù sao còn nhỏ, đi theo mẹ vẫn tốt hơn. Nhưng ông cụ Thái phải trả một khoản tiền nuôi dưỡng không nhỏ, cho đến khi Thái Côn Luân mười tám tuổi.
Ai ngờ, ông cụ Thái đã nhẫn nhịn nuốt hết mọi ấm ức vào trong lòng, chỉ mong mẹ con Thái Côn Luân sống tốt, kết quả, người đàn ông bên kia của mẹ Thái Côn Luân lại thay lòng đổi dạ.
Người đàn ông đó cũng đã có vợ con, cuối cùng cân nhắc thiệt hơn, không muốn ly hôn nữa, dù sao đi nữa, lấy một người phụ nữ có con riêng, còn phải nuôi con của người khác, không phải người đàn ông nào cũng bằng lòng.
Đàn ông một khi đã tuyệt tình thì rất dứt khoát.
Người đàn ông đó cãi nhau một trận long trời lở đất với mẹ Thái Côn Luân, vì không muốn bản thân trở thành kẻ vô trách nhiệm trong mắt người khác, gã bắt đầu bôi nhọ mẹ Thái Côn Luân, nói chuyện hai người đến với nhau là do một tay mẹ Thái Côn Luân gây ra.
Vợ của người đàn ông đó, bèn sỉ nhục mẹ Thái Côn Luân không kiêng nể gì.
Điều này đã gán cho mẹ Thái Côn Luân cái mác người phụ nữ lăng loàn vô liêm sỉ, vào cái thời buổi đó, ai ai cũng muốn đánh đuổi bà ta.
Vì vụ bê bối này, mẹ của Thái Côn Luân bị mất việc.
Cũng vì vậy, ông ngoại của Thái Côn Luân đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ Thái Côn Luân, không cho mẹ con Thái Côn Luân về nhà ngoại nữa.
Mẹ của Thái Côn Luân, trở thành trò cười cho cả thành phố, cũng không còn mặt mũi nào mà sống ở thành phố Tô.
Rất nhiều năm trôi qua, người ta vẫn bàn tán về chuyện này.
Có thể tưởng tượng, mẹ của Thái Côn Luân khi đó đã phải chịu đựng như thế nào.
Một bước sa chân, hận đến ngàn đời.
Muốn quay đầu lại, đã không còn kịp nữa rồi.
Mẹ của Thái Côn Luân bèn đưa Thái Côn Luân đến Ma Đô, vất vả mưu sinh.
Những năm tháng đó, mẹ con họ có thể sống sót vất vả như vậy, cũng phải cảm ơn số tiền nuôi dưỡng mà ông cụ Thái gửi đều đặn cho Thái Côn Luân thông qua cậu của Thái Côn Luân.
Thế nhưng, khi Thái Côn Luân dần lớn lên, đối mặt với câu hỏi "tại sao con không có bố" của con trai, mẹ Thái Côn Luân vì muốn giữ thể diện cho bản thân, luôn đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu ông cụ Thái.
Câu nói mà Thái Côn Luân nghe nhiều nhất từ nhỏ đến lớn, chính là: "Bố con rất xấu xa, đã ngoại tình với người phụ nữ khác ở ngoài kia, nên đã bỏ rơi mẹ con chúng ta.”
Chính vì vậy mà từ nhỏ đến lớn, Thái Côn Luân luôn oán hận ông cụ Thái.
Chẳng ai biết, ông cụ Thái lại là người nặng tình, những năm tháng đó, ông nghe phong phanh chuyện của mẹ Thái Côn Luân, còn nhờ cậu của Thái Côn Luân nhắn với mẹ Thái Côn Luân, nếu như ở bên ngoài sống không nổi nữa, thì hãy quay về.
Có lẽ người được yêu luôn không sợ hãi, đối mặt với sự quan tâm của ông cụ Thái, mẹ Thái Côn Luân lại không xuống đài được, thậm chí còn cố chấp, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ông cụ Thái, cho rằng tất cả đều là do ông cụ Thái năm đó không quan tâm đến bà ta, bà ta mới phạm sai lầm, mới đi đến bước đường này, bây giờ ông cụ Thái kêu bà ta quay về, là muốn xem bà ta làm trò cười.
Thậm chí còn hận ông cụ Thái đến tận xương tủy.
Mẹ Thái Côn Luân sống trong u uất cả đời, qua đời từ rất sớm.
Thái Côn Luân lớn lên trong sự thù hận của mẹ đối với bố, trong lòng cũng chỉ có thù hận với bố.
Ông ấy sống rất vất vả, phải khó khăn lắm mới học được đại học ở Ma Đô.
Đến tuổi lập gia đình, Thái Côn Luân quen biết mẹ của Phùng Nhã Bình, ông ấy thà ở rể nhà mẹ Phùng Nhã Bình, kỳ thực cũng có ý muốn trả thù ông cụ Thái.
Cho đến rất nhiều năm sau, cậu của Thái Côn Luân qua đời, Thái Côn Luân về chịu tang, mới biết được chuyện cũ đã bị chôn vùi từ lâu trong lời kể của mợ.
Mợ chậm rãi kể lại chuyện năm xưa, cho dù Thái Côn Luân có không muốn tin, nhưng xấp giấy tờ chuyển tiền dày cộp chính là bằng chứng cho thấy ông cụ Thái là người có trách nhiệm; từng bức thư gửi cho con trai, là dấu ấn tình yêu thương của ông cụ Thái dành cho con trai.
Chỉ là mỗi lần mẹ Thái Côn Luân nhận tiền, đều trả lại thư, đáng thương cho ông cụ Thái muốn gặp con trai một lần cũng không được.
Thái Côn Luân cũng không phải người học hành vô dụng, đầu óc không thông minh, ông ấy cũng không muốn bản thân sống như mẹ mình, bèn cố gắng phân biệt xem rốt cuộc ai đúng ai sai trong chuyện này.
Sau khi dò hỏi nhiều phía, Thái Côn Luân dần dần biết được sự thật.
Nói cho cùng, tuy bố ông ấy những năm tháng đầu bận rộn với công việc, nhưng cũng là vì muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn, hơn nữa sau này cũng không ngừng cố gắng, muốn bù đắp cho vợ con, thật sự là yêu thương sâu sắc.
Ngược lại là mẹ ông ấy, tính tình cố chấp, lại bị sự tin tưởng và yêu thương quá mức của bố làm cho hư hỏng.
Thế nhưng, mẹ ông ấy đã mất rồi, trách móc bà thì có ý nghĩa gì?
Thái Côn Luân thử đến gần bố mình.
Thế nhưng, hiểu lầm bao nhiêu năm qua, cộng thêm việc Thái Côn Luân ở rể nhà người khác, khiến hai bố con có khoảng cách rất sâu.
Ông cụ Thái tránh mặt con trai.
Hơn nữa, tuổi tác đã cao, năm này qua năm khác sống trong cô đơn và buồn bã, cũng khiến tính tình ông cụ trở nên cổ quái.
Ai ngờ, ông cụ Thái đã nhẫn nhịn nuốt hết mọi ấm ức vào trong lòng, chỉ mong mẹ con Thái Côn Luân sống tốt, kết quả, người đàn ông bên kia của mẹ Thái Côn Luân lại thay lòng đổi dạ.
Người đàn ông đó cũng đã có vợ con, cuối cùng cân nhắc thiệt hơn, không muốn ly hôn nữa, dù sao đi nữa, lấy một người phụ nữ có con riêng, còn phải nuôi con của người khác, không phải người đàn ông nào cũng bằng lòng.
Đàn ông một khi đã tuyệt tình thì rất dứt khoát.
Người đàn ông đó cãi nhau một trận long trời lở đất với mẹ Thái Côn Luân, vì không muốn bản thân trở thành kẻ vô trách nhiệm trong mắt người khác, gã bắt đầu bôi nhọ mẹ Thái Côn Luân, nói chuyện hai người đến với nhau là do một tay mẹ Thái Côn Luân gây ra.
Vợ của người đàn ông đó, bèn sỉ nhục mẹ Thái Côn Luân không kiêng nể gì.
Điều này đã gán cho mẹ Thái Côn Luân cái mác người phụ nữ lăng loàn vô liêm sỉ, vào cái thời buổi đó, ai ai cũng muốn đánh đuổi bà ta.
Vì vụ bê bối này, mẹ của Thái Côn Luân bị mất việc.
Cũng vì vậy, ông ngoại của Thái Côn Luân đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ Thái Côn Luân, không cho mẹ con Thái Côn Luân về nhà ngoại nữa.
Mẹ của Thái Côn Luân, trở thành trò cười cho cả thành phố, cũng không còn mặt mũi nào mà sống ở thành phố Tô.
Rất nhiều năm trôi qua, người ta vẫn bàn tán về chuyện này.
Có thể tưởng tượng, mẹ của Thái Côn Luân khi đó đã phải chịu đựng như thế nào.
Một bước sa chân, hận đến ngàn đời.
Muốn quay đầu lại, đã không còn kịp nữa rồi.
Mẹ của Thái Côn Luân bèn đưa Thái Côn Luân đến Ma Đô, vất vả mưu sinh.
Những năm tháng đó, mẹ con họ có thể sống sót vất vả như vậy, cũng phải cảm ơn số tiền nuôi dưỡng mà ông cụ Thái gửi đều đặn cho Thái Côn Luân thông qua cậu của Thái Côn Luân.
Thế nhưng, khi Thái Côn Luân dần lớn lên, đối mặt với câu hỏi "tại sao con không có bố" của con trai, mẹ Thái Côn Luân vì muốn giữ thể diện cho bản thân, luôn đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu ông cụ Thái.
Câu nói mà Thái Côn Luân nghe nhiều nhất từ nhỏ đến lớn, chính là: "Bố con rất xấu xa, đã ngoại tình với người phụ nữ khác ở ngoài kia, nên đã bỏ rơi mẹ con chúng ta.”
Chính vì vậy mà từ nhỏ đến lớn, Thái Côn Luân luôn oán hận ông cụ Thái.
Chẳng ai biết, ông cụ Thái lại là người nặng tình, những năm tháng đó, ông nghe phong phanh chuyện của mẹ Thái Côn Luân, còn nhờ cậu của Thái Côn Luân nhắn với mẹ Thái Côn Luân, nếu như ở bên ngoài sống không nổi nữa, thì hãy quay về.
Có lẽ người được yêu luôn không sợ hãi, đối mặt với sự quan tâm của ông cụ Thái, mẹ Thái Côn Luân lại không xuống đài được, thậm chí còn cố chấp, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ông cụ Thái, cho rằng tất cả đều là do ông cụ Thái năm đó không quan tâm đến bà ta, bà ta mới phạm sai lầm, mới đi đến bước đường này, bây giờ ông cụ Thái kêu bà ta quay về, là muốn xem bà ta làm trò cười.
Thậm chí còn hận ông cụ Thái đến tận xương tủy.
Mẹ Thái Côn Luân sống trong u uất cả đời, qua đời từ rất sớm.
Thái Côn Luân lớn lên trong sự thù hận của mẹ đối với bố, trong lòng cũng chỉ có thù hận với bố.
Ông ấy sống rất vất vả, phải khó khăn lắm mới học được đại học ở Ma Đô.
Đến tuổi lập gia đình, Thái Côn Luân quen biết mẹ của Phùng Nhã Bình, ông ấy thà ở rể nhà mẹ Phùng Nhã Bình, kỳ thực cũng có ý muốn trả thù ông cụ Thái.
Cho đến rất nhiều năm sau, cậu của Thái Côn Luân qua đời, Thái Côn Luân về chịu tang, mới biết được chuyện cũ đã bị chôn vùi từ lâu trong lời kể của mợ.
Mợ chậm rãi kể lại chuyện năm xưa, cho dù Thái Côn Luân có không muốn tin, nhưng xấp giấy tờ chuyển tiền dày cộp chính là bằng chứng cho thấy ông cụ Thái là người có trách nhiệm; từng bức thư gửi cho con trai, là dấu ấn tình yêu thương của ông cụ Thái dành cho con trai.
Chỉ là mỗi lần mẹ Thái Côn Luân nhận tiền, đều trả lại thư, đáng thương cho ông cụ Thái muốn gặp con trai một lần cũng không được.
Thái Côn Luân cũng không phải người học hành vô dụng, đầu óc không thông minh, ông ấy cũng không muốn bản thân sống như mẹ mình, bèn cố gắng phân biệt xem rốt cuộc ai đúng ai sai trong chuyện này.
Sau khi dò hỏi nhiều phía, Thái Côn Luân dần dần biết được sự thật.
Nói cho cùng, tuy bố ông ấy những năm tháng đầu bận rộn với công việc, nhưng cũng là vì muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn, hơn nữa sau này cũng không ngừng cố gắng, muốn bù đắp cho vợ con, thật sự là yêu thương sâu sắc.
Ngược lại là mẹ ông ấy, tính tình cố chấp, lại bị sự tin tưởng và yêu thương quá mức của bố làm cho hư hỏng.
Thế nhưng, mẹ ông ấy đã mất rồi, trách móc bà thì có ý nghĩa gì?
Thái Côn Luân thử đến gần bố mình.
Thế nhưng, hiểu lầm bao nhiêu năm qua, cộng thêm việc Thái Côn Luân ở rể nhà người khác, khiến hai bố con có khoảng cách rất sâu.
Ông cụ Thái tránh mặt con trai.
Hơn nữa, tuổi tác đã cao, năm này qua năm khác sống trong cô đơn và buồn bã, cũng khiến tính tình ông cụ trở nên cổ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất