Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Chương 3: Người nhà

Trước Sau
Chương 3: Người nhà

Công Tây Kiều quay xong hai cảnh liền tẩy trang lái xe về nhà, lưu lại một đám nhân viên công tác thẫn thờ nhìn theo đuôi xe của y.

“Hình như chiếc xe kia có giá hơn trăm vạn thì phải?” Một diễn viên quần chúng lắc lắc cà mèn, trong ánh mắt mang theo vài phần không cam, “Dáng vẻ xinh đẹp thì sẽ có người phủng thôi.”

Mọi người không biết lai lịch của Công Tây Kiều, chỉ nghe người khác nói là y có người phủng, kim chủ sau lưng giúp y nhận được vai nam số 3, còn đầu tư không ít tiền, nhìn vào tất cả những điều trên, sao lại không khiến cho những kẻ ôm mộng làm minh tinh luẩn quẩn trong giới đã nhiều năm nhưng lại không thể lộ diện đố kỵ được chứ?

“Trong đây chính là như vậy, nào có gì sạch sẽ,” một diễn viên quần chúng trẻ tuổi ghen ghét nói, “Chúng ta không thể so với người có gương mặt đẹp được.”

Mấy người bên cạnh nghe được hai người nói chuyện, ôm cà mèn của mình dịch sang bên vài bước, dùng hành động biểu thị bọn họ tuyệt không tham dự đề tài mang tính giai cấp này.

Bọn họ chỉ là diễn viên quần chúng kiếm cơm, ai lại đi đắc tội với diễn viên có thân phận chứ, lời như thế nghe qua thì còn được, dám nói ra khỏi miệng thì chính là đầu bị úng nước.

Công Tây Kiều thành công cao điệu trong đoàn phim một phen trở về nhà liền thấy ba y đang ở phòng bếp nấu cơm, y nhận lấy ly nước của dì La đưa đến uống một hơi, biếng nhác đi đến cửa phòng bếp rướn cổ lên nhìn: “Ba, ba đang làm gì thế?”

“Để ăn mừng con trở thành đại minh tinh, ba liền tự mình xuống bếp làm cho con bữa cơm, bảo đảm đầy đủ sắc hương, con nhất định phải ăn đấy.” Công Tây Hùng lắc lắc cánh tay, sợi dây chuyền vàng to bằng ngón út trên cổ ông cũng lắc lư theo, dưới ánh đèn lóe ra kim quang chói mắt.

Công Tây Kiều không có xíu hứng thú nào với nấu ăn rụt cổ trở về, “Nào có dễ dàng trở thành đại minh tinh như vậy?”

“Con của ba ưu tú như thế, làm gì mà không được? Đại minh tinh thì tính là gì, về sau con còn phải vượt ra biên giới, lao ra Châu Á, đi khắp thế giới nữa đấy.” Công Tây Hùng trừng mắt, gương mặt vốn rất nghiêm túc nhất thời tản ra hương vị thổ phỉ, “Con cháu của mấy người hợp tác với ba, có ai bằng con không?”

Mỗi lần có bạn bè đến nhà bọn họ làm khách, Công Tây Hùng đều dẫn họ đi tới phòng trưng bày phần thưởng của y tham quan, bên trong đều là giấy khen hoặc cúp đoạt giải từ nhỏ đến lớn của Công Tây Kiều, nhỏ thì là giấy khen “bé ngoan” ở nhà trẻ, lớn thì là các loại cúp thi đấu hoặc nghệ thuật, sau đó thỏa mãn nhìn bạn bè lộ ra đủ loại biểu tình hâm mộ ghen tỵ.

Đối với tâm tính “con của ông đây mới là đệ nhất thiên hạ” của ba mình, Công Tây Kiều đã quen rồi, y quay đầu nhìn xung quanh, chuyển chủ đề: “Mẹ đâu rồi ạ?”

“Giờ này mẹ con còn có thể làm gì chứ, nhất định là đi quảng trường khiêu vũ rồi.” Công Tây Hùng cẩn thận múc canh cá ra tô, dùng vải bông lau nước vương trên đó, để người giúp việc bưng ra ngoài, sau đó xoay người thuần thục rửa nồi, bắt đầu làm món nấm xào rau.

“Đi rửa tay đi, mẹ con sắp về rồi,” hôm nay con trai đi quay phim, chắc chắn vợ mình sẽ về sớm.

Công Tây Hùng tháo tạp dề, ra khỏi phòng bếp, vừa dùng khăn mặt lau mồ hôi vừa hỏi, “Trong đoàn phim có người nào gây khó khăn cho con không?” Ngữ khí kia giống như chỉ cần Công Tây Kiều nói có, ông sẽ lập tức trùm bao tải đánh kẻ đó một trận.

“Người trong đoàn phim đều rất tốt, hơn nữa chú Diêu là người sản xuất, ai dám cho con nhìn sắc mặt chứ.” Công Tây Kiều mới vừa trả lời xong, chợt nghe giọng của mẹ y vang lên sau lưng.



“Con về rồi à?” Gò má đầy đặn của Kiều Lan Phân mang theo ý cười, khi nhìn thấy Công Tây Kiều thì nụ cười càng thêm rực rỡ, sau đó đi đến trước mặt Công Tây Hùng, từ trong túi lấy ra hai áo thun cotton nhét vào trong tay của ông, “Trong nhà mở điều hòa, đừng mặc áo ba lỗ như vậy, chốc nữa dễ cảm lạnh lắm.”

“Dạy dỗ” xong chồng mình, Kiều Lan Phân xoay người ngồi vào trên ghế sa lông bắt đầu kể chuyện khi nãy có ai đó ở trước mặt bà khen con họ có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng trên thực tế thì kém xa con nhà mình, thuận tiện từ trong túi lấy ra một điện thoại di động cao cấp mới được Hoa quốc sản xuất đưa cho Công Tây Kiều, nguyên nhân là do bà nghe nói gần đây rất nhiều thanh niên yêu thích dòng di động đó, cho nên con nhà mình không thể thiếu được.

Mỗi năm Công Tây Kiều đều phải đổi di động mấy lần bất đắc dĩ nhận lấy cái điện thoại trong mắt người khác là thổ hào này, yên lặng thở dài một tiếng dưới đáy lòng, có ba mẹ siêu cưng chiều con cái như thế này mà tam quan của y vẫn đoan chính, thật không dễ dàng mà.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Lúc ăn cơm, Công Tây Kiều ngồi vào bàn, vừa ăn cơm vừa nghe ba mẹ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng cười nói gật đầu phụ họa vài câu. Khi chuyển thế đến kiếp này là thời điểm mẹ y đang chuyển dạ. Sau khi y được sinh ra, lúc ấy điều kiện trong nhà không tốt, nhưng ba mẹ chưa từng tiết kiệm với y nửa phần, bọn họ cơ hồ cho y tất cả mọi thứ trong khả năng, biến y trở thành trân bảo trong lòng bàn tay.

Đời trước y có ba huynh đệ, nhưng bởi vì mẫu thân chết sớm, phụ thân nghiện rượu, nên lúc 8 tuổi y đã phải đi làm công trong một thư viện, 15, 16 tuổi liền bắt đầu kiếm ăn trong loạn thế, căn bản cũng coi như nhận thức được thân tình. Đến đời này, y mới biết được ba mẹ chính là người cho dù y chỉ hắt xì một cái, cũng sẽ lập tức thân thiết hỏi han mấy câu.

Kiếp trước y thành công trở thành người cười cuối cùng, nhưng với y mà nói, đời này mới là may mắn lớn nhất của y, loại cuộc sống ấm áp an nhàn như thế này, ở kiếp trước y muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Không cần lúc nào cũng tính kế, không cần phải diễn kịch, lúc khổ sở không cần ép buộc mình phải cười, lúc muốn cười thì không cần phải cố kỵ, cuộc sống an nhàn như thế giống như là một giấc mộng vậy.

“Ba nghe nói sinh hoạt ở đoàn phim rất vất vả, các diễn viên đều có người chăm sóc cả, ba đã gọi người an bài cho con một trợ lý, ngày mai để hắn cùng con đến đoàn phim,” Công Tây Hùng sờ sờ hộp thuốc lá trên bàn, nhưng thấy vợ con ngồi ở bên cạnh, lại thu tay về, “Nếu bị ủy khuất nhất định phải về nhà nói cho ba mẹ biết, đừng để ba mẹ lo lắng.”

Công Tây Kiều bỏ bát trong tay xuống, gật đầu nói: “Ba, ba yên tâm đi, con sẽ không để cho người khác khi dễ con của hai người đâu.”

“Nên thế,” Công Tây Hùng thầm đồng ý, nhớ tới trước kia có người muốn khi dễ con trai nhà mình, kết quả bị con trai gài bẫy đến mức phải xin ông gọi bà, nhịn không được nhìn thanh niên nhã nhặn đơn thuần vô hại trước mắt thêm vài lần, tâm tư vốn lo lắng liền thả lỏng hơn phân nửa.

Sáng sớm hôm sau, Công Tây Kiều thấy được vị trợ lý do ba y an bài trong phòng khách, trợ lý Hà Bằng khoảng 26, 27 tuổi, tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng ánh mắt thanh chính, có thể thấy được là một người đáng tin cậy.

Hai người cùng đi vào xe, Hà Bằng ở phía trước lái xe, Công Tây Kiều ngồi ở phía sau xem kịch bản, Hà Bằng từ đầu tới cuối không nói nhiều lắm, điều này làm cho Công Tây Kiều càng thêm vừa lòng.

Lúc đến đoàn phim, mọi người phát hiện phía sau Công Tây Kiều đã có thêm một trợ lý riêng, nhưng không ai cảm thấy bất ngờ cả, người chân chính có tiền hoặc là nghệ sĩ có lai lịch, ai sẽ dùng trợ lý chung của đoàn phim chứ, diễn viên có bối cảnh lái chiếc xe hơi trăm vạn như Công Tây Kiều mà chỉ mang một trợ lý, đã xem như điệu thấp rồi.

Đổi trang phục hóa trang xong, Công Tây Kiều liền nhàn nhã tự tại ngồi ở bên cạnh chơi game di động, chờ đến cảnh quay của mình . . .

Trên thế giới này, có vài người cho dù chỉ ngồi ngay ngắn thôi cũng sẽ làm người khác cảm thấy nghiêm chỉnh, cũng có vài người cho dù là lười nhác ngồi ở trên ghế thổi quạt điện chơi di động, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy suất khí bức người, Công Tây Kiều vừa vặn thuộc loại người sau. Hơn nữa trong bất tri bất giác, ảnh chụp của y đã trở thành tân sủng trong di động của một ít nữ nhân viên.



“Cảnh tiếp theo, Tiểu Kiều cùng Hạo Sinh chuẩn bị,” Trương đạo giơ loa lên, để nhân viên công tác tiến hành điều chỉnh máy quay và bài trí đạo cụ, sau đó bắt đầu cảnh quay của nam chính – tướng quân giao phong với nam số 3 – vương tử địch quốc.

Quay lần đầu, Chu Hạo Sinh quên thoại, NG một lần.

Lần thứ hai, vị trí di chuyển của Công Tây Kiều có vấn đề, lại NG một lần.

“Nghe nói Ly quốc có một loại hoa thần kỳ tên là Phi Vụ, nếu có người không cẩn thận ăn phải, lập tức sẽ sinh ra ảo giác, không phân rõ thật giả, không biết Hứa công tử đã nghe qua loại hoa này chưa?” Tướng quân mặc huyền bào ngồi ngay ngắn ở trước bàn, phía sau bọn họ là thực khách lui tới, rõ ràng là không khí vô cùng huyên náo, nhưng giữa hai người bọn họ lại là sóng ngầm mãnh liệt, khiến người khác cơ hồ xem nhẹ đám người tranh cãi ầm ĩ phía sau.

“Bỉ nhân chỉ là một kẻ phú quý nhàn rỗi, chưa từng nghe nói đến vật kì lạ như vậy, một đóa hoa mà có thể khiến người không phân rõ thật giả, kia chẳng phải sẽ làm thiên hạ đại loạn sao,” công tử cẩm y không chút để ý nhẹ giọng mỉm cười, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp lộ ra một tia giễu cợt nhàn nhạt, “Tướng quân không nên tin mấy lời đồn thì tốt hơn.”

“Lời đồn có thật hay không, có lẽ chỉ trong lòng họ mới rõ ràng,” ánh mắt sắc bén của tướng quân đảo qua quý công tử xinh đẹp đến quá phận này, “Theo Lục mỗ thì, thà tin thì hơn.”

“A,” Hứa Thụy Hằng khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài trắng noãn nhẹ nhàng bưng chén rượu làm bằng sứ trắng lên, ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua mép chén, cười nhạt nói, “Ai biết được chứ.”

Trương đạo ở sau máy giám thị nhìn Chu Hạo Sinh cùng Công Tây Kiều biểu diễn, hít sâu một hơi, Chu Hạo Sinh là một diễn viên có kỹ thuật, ở trong tuyến diễn viên hạng 2, 3 xem như là có thực lực, Công Tây Kiều đứng chung với hắn trong một khung hình nhưng không hề bị hắn đoạt hết nổi bật, ngược lại còn dễ dàng khiến người khác càng thêm chú ý đến y, cái này không chỉ có gương mặt là có thể làm được.

Trong nguyên tác, trước khi Hứa Thụy Hằng bị vạch trần thân phận thì sẽ có dáng vẻ giống như Công Tây Kiều đang diễn kia, dung mạo kinh người, bụng đầy tài hoa, nhưng lại phong lưu không kềm chế được, là đối tượng khiến vô số nữ nhân trầm mê.

Trong tiểu thuyết dùng vô sô từ ngữ trau chuốt để miêu tả Hứa Thụy Hằng đẹp đến mức nào, khiến nữ nhân điên cuồng ra sao, làm các nam nhân ghen tị thế nào, cho dù cuối cùng thân phận của y bị vạch trần, cũng không khiến bao nhiêu độc giả nảy sinh ác cảm với nhân vật kia cả.

Cho nên đối với nhân vật được thiết lập như thế, người thật rất khó diễn ra được cảm giác giống như miêu tả trong tiểu thuyết, cho dù là Trương đạo, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có diễn viên nào có thể diễn sinh động chân thật một nhân vật khoa trương hư vô như thế.

Ý định muốn giảm bớt cảnh diễn vai nam số 3 của hắn đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngược lại hắn đang phiền não làm sao để tăng đất diễn vai nam số 3 cho hợp lý, trực giác nói cho hắn biết, nếu phân cảnh của vai nam số 3 nhiều hơn vài phần thì nhất định tỉ lệ người xem sẽ cao hơn không ít.

Hai ngày sau, trong lúc các fan trên Weibo còn đang khiển trách nhân vật công chúng nào đó hít ma túy cùng đám fan cuồng kia chỉ biết bênh vực thần tượng, không phân rõ trắng đen thì trên Weibo của đoàn phim 《Công chúa Bế Nguyệt》 vốn không có bao nhiêu người theo dõi đã tung ra poster của vai nam số 3.

Rất nhiều người dùng Weibo vốn không phải là fan cố định của riêng một nghệ sĩ nào, đối với bọn họ mà nói, ai đẹp thì bọn họ sẽ hâm mộ người đó, buổi sáng bọn họ có thể gọi nghệ sĩ này là “chồng ơi”, buổi chiều bọn họ liền kêu nghệ sĩ kia là “vợ à”, trong mắt của họ vốn không phân biệt nam nữ già trẻ, thậm chí không phân biệt chủng tộc, chỉ cần có diện mạo xinh đẹp thì bọn họ đều sẽ vì đối tượng đó mà liếm màn hình, cho dù đối tượng kia có khả năng chỉ là một con mèo xinh xắn mà thôi. Tất cả các thành phần đó đều có một tên gọi khác khá là hay ho, đó chính là fan nhan khống.

Ngay lúc này, có một fan nhan khống trong lúc vô tình thấy được bài đăng trên Weibo của đoàn phim 《Công chúa Bế Nguyệt》, nhất thời trong đầu chỉ còn lại một chuỗi kí tự giống nhau, cùng với một loạt dấu chấm than.

Đó chính là ……

A a a a a a a a a !!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau