Chương 41: Gặp Lại Vào Ngày Tốt Nghiệp Đại Học
Thời tiết ở Hải Sơn rất khác ở Hải Thành. Ở Hải Sơn, trời thường rất lạnh và hay mưa, khi Dương Đoan Ngọc ở Hải Sơn, cô hay bị đau đầu và nhức mũi, cô thật sự không thích thời tiết ở Hải Sơn cho lắm. Còn ở Hải Thành, thời tiết thường thiên về nóng nhiều hơn, trời ít mưa và khi chiều tối rất mát mẻ.
Dương Đoan Ngọc đã dành hết ba tháng hè ở Hải Thành, sau đó sắp sếp đồ quay trở về Hải Sơn học tập.
Cô sống hết mình với ba năm còn lại làm sinh viên, cô cũng mở lòng đôi chút với mọi người, trong đó có Trương Vũ Nam nhưng chỉ ở một mức nhất định. Cuối tuần cô thường cùng sáu đứa bạn thân đi chơi, đi du lịch tới nhiều vùng đất mới.
Và cô cũng không quên lời hứa, mỗi năm vào ngày giỗ, cô sẽ tới thăm ba mẹ Cao Vĩ Thành.
Bốn năm làm sinh viên của cô trôi qua như cái chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ năm nào khi mới bước vào trường, giờ đây lại mặc bộ áo cử nhân, cầm tấm bằng cúi chào thầy cô bạn bè.
Dương Đoan Ngọc không ngờ rằng thời gian lại trôi nhanh đến vậy, bây giờ cô đã hai hai tuổi rồi, không còn là tuổi mười tám nhiệt huyết nữa, những thứ bỏ lại thì đã lãng quên từ lâu, cô cũng không còn nặng lòng nữa.
Một tay cầm tấm bằng, một tay cầm hoa, trên đầu cô đội mủ cử nhân đang tươi cười chụp ảnh với mọi người. Lúc này điện thoại trong túi cô reo lên, cô nhường chổ cho mọi người chụp hình rồi ra một góc nghe máy.
Khi đưa điện thoại lên xem là ai gọi tới, Dương Đoan Ngọc có chút giật mình, màn hình hiển thị tên người gọi “anh Vĩ Thành”.
Đã lâu rồi người này không gọi tới cho cô, hình như cũng hai hay ba năm gì đấy, bình thường cô và anh chỉ nhắn tin qua mạng nhưng khi cô nhắn thì phải đợi vài tháng sau đối phương mới hồi đáp.
Cô vội bắt máy:“Anh à, em nghe”.
Giọng người con trai kia có vẻ khàn khàn, cười nói:“Hôm nay em đẹp lắm”.
Dương Đoan Ngọc có vẻ giật mình:“Anh thấy em hả?”.
“Đúng” Cao Vĩ Thành nhanh chóng gật đầu:“Em ở đâu anh cũng nhìn thấy”.
“Thật sao? Xạo quá đi ở bên đấy có chết cóng chưa” Dương Đoan Ngọc cười ghẹo, lúc này có nhiều sinh viên khóa dưới đi ngang qua chúc mừng cô tốt nghiệp, cô vui vẻ gật đầu cám ơn.
“Có vẻ như em rất được nhiều người yêu mến nhỉ?” Cao Vĩ Thành cười.
“Chứ sao nữa, vì em luôn luôn quan tâm mọi người mà đâu có như ai kia, mất tích mấy tháng liền, bây giờ mới chịu gọi cho em”.
Anh cười phá lên:“Không nhìn mặt anh là em nhớ hả”.
“Anh nói gì đấy?”
“À không có gì” Cao Vĩ Thành ngừng cười, anh im lặng một chút rồi hỏi:“Bạn trai của em không tới chúc mừng em tốt nghiệp sao?”.
Dương Đoan Ngọc hả một tiếng, cô không hiểu anh đang nói gì, cô thắc mắc hỏi lại:“Sao anh hỏi vậy”.
“Sao lại không hỏi chứ, thường thì bạn gái mình tốt nghiệp thì đàn ông con trai phải tới chúc mừng mới đúng, anh thấy em nãy giờ không chụp ảnh riêng với người con trai nào” anh nói.
“Không đúng”.
“Sao anh thấy em không chụp ảnh riêng với con trai chứ”.
“Thì anh nói anh luôn nhìn thấy em mà”.
“Là sao chứ em không hiểu?” Dương Đoan Ngọc hoang mang.
Lúc này anh lại cười tiếp, cô không biết người này có phải ngứa mồm hay không mà nãy giờ cứ cười hoài.
“Em quay lưng lại đi là hiểu”.
Cô không biết anh nói vậy là có ý gì nhưng cô vẫn quay lại thử xem. Khi cô quay người lại, một bó hoa hồng đỏ rực được đưa về phía cô. Cô vừa bất ngờ vừa tò mò nghiêng bó hoa sang để xem mặt người cầm bông.
Anh cũng từ từ nghiêng bông hoa theo tay cầm của cô, khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, Dương Đoan Ngọc thốt lên:“Ôi anh về khi nào vậy”.
Cao Vĩ Thành nhìn thấy cô bơ ngỡ thì cười lớn, tay cầm nghiêng lại rồi đưa về phía cô:“Chúc mừng em tốt nghiệp”.
Dương Đoan Ngọc mặt mày thì vẫn còn bất ngờ nhưng tay vẫn cầm lấy hoa anh đưa, cô nói:“Anh về sao không nói em mà không phải anh ở bên học sáu năm không về hay sao? bây giờ chỉ mới có bốn năm thôi mà”.
“Anh không học nữa” anh trả lời, anh cũng không muốn cô tiếp túc hỏi vấn đề này nữa nên đã kéo tay cô ra giữa sân:“Nào nào đừng để tâm chuyện gì nữa, chụp với anh một tấm đi”.
“Dạ, anh đợi em chỉnh tóc một chút”.
Cao Vĩ Thành cầm chiếc máy ảnh mà anh chuẩn bị sẵn, nhờ một sinh viên khác trong trường chụp ảnh giùm, quay sang hỏi cô:“Em chỉnh tóc xong chưa?”.
Dương Đoan Ngọc chỉnh xong tóc thì đặt bó hoa ở một góc, rồi cầm bó hoa anh tặng lên chạy tới chổ Cao Vĩ Thành đang đứng:“Em xong rồi đây”.
Người sinh viên kia đang cầm máy, thấy cô và anh đã đứng vào chổ thì nói:“Tôi chụp đây, một, hai, ba”.
Tách một tiếng, ảnh đã được chụp, người sinh viên xem tấm hình trong máy rồi lắc đầu, vẻ mặt chưa hài lòng nói:“Hai anh chị xích lại gần nhau chút đi”.
Dương Đoan Ngọc nghe xong thì có chút ngại ngùng, nhích người lại gần anh chút, khi tà áo của cô chạm vào người anh thì tay của anh vòng qua đặt lên vai cô.
Tách tách.
“Được rồi, lần này quá đẹp luôn” người sinh viên kia nói, Cao Vĩ Thành tới lấy máy rồi cám ơn người kia. Dương Đoan Ngọc chạy tới góc mà cô đặt tạm hoa lúc chỉnh tóc kia rồi một tay ôm hoa một tay ôm bằng chạy tới chổ anh:“Cho em coi ảnh với”.
Dương Đoan Ngọc đã dành hết ba tháng hè ở Hải Thành, sau đó sắp sếp đồ quay trở về Hải Sơn học tập.
Cô sống hết mình với ba năm còn lại làm sinh viên, cô cũng mở lòng đôi chút với mọi người, trong đó có Trương Vũ Nam nhưng chỉ ở một mức nhất định. Cuối tuần cô thường cùng sáu đứa bạn thân đi chơi, đi du lịch tới nhiều vùng đất mới.
Và cô cũng không quên lời hứa, mỗi năm vào ngày giỗ, cô sẽ tới thăm ba mẹ Cao Vĩ Thành.
Bốn năm làm sinh viên của cô trôi qua như cái chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ năm nào khi mới bước vào trường, giờ đây lại mặc bộ áo cử nhân, cầm tấm bằng cúi chào thầy cô bạn bè.
Dương Đoan Ngọc không ngờ rằng thời gian lại trôi nhanh đến vậy, bây giờ cô đã hai hai tuổi rồi, không còn là tuổi mười tám nhiệt huyết nữa, những thứ bỏ lại thì đã lãng quên từ lâu, cô cũng không còn nặng lòng nữa.
Một tay cầm tấm bằng, một tay cầm hoa, trên đầu cô đội mủ cử nhân đang tươi cười chụp ảnh với mọi người. Lúc này điện thoại trong túi cô reo lên, cô nhường chổ cho mọi người chụp hình rồi ra một góc nghe máy.
Khi đưa điện thoại lên xem là ai gọi tới, Dương Đoan Ngọc có chút giật mình, màn hình hiển thị tên người gọi “anh Vĩ Thành”.
Đã lâu rồi người này không gọi tới cho cô, hình như cũng hai hay ba năm gì đấy, bình thường cô và anh chỉ nhắn tin qua mạng nhưng khi cô nhắn thì phải đợi vài tháng sau đối phương mới hồi đáp.
Cô vội bắt máy:“Anh à, em nghe”.
Giọng người con trai kia có vẻ khàn khàn, cười nói:“Hôm nay em đẹp lắm”.
Dương Đoan Ngọc có vẻ giật mình:“Anh thấy em hả?”.
“Đúng” Cao Vĩ Thành nhanh chóng gật đầu:“Em ở đâu anh cũng nhìn thấy”.
“Thật sao? Xạo quá đi ở bên đấy có chết cóng chưa” Dương Đoan Ngọc cười ghẹo, lúc này có nhiều sinh viên khóa dưới đi ngang qua chúc mừng cô tốt nghiệp, cô vui vẻ gật đầu cám ơn.
“Có vẻ như em rất được nhiều người yêu mến nhỉ?” Cao Vĩ Thành cười.
“Chứ sao nữa, vì em luôn luôn quan tâm mọi người mà đâu có như ai kia, mất tích mấy tháng liền, bây giờ mới chịu gọi cho em”.
Anh cười phá lên:“Không nhìn mặt anh là em nhớ hả”.
“Anh nói gì đấy?”
“À không có gì” Cao Vĩ Thành ngừng cười, anh im lặng một chút rồi hỏi:“Bạn trai của em không tới chúc mừng em tốt nghiệp sao?”.
Dương Đoan Ngọc hả một tiếng, cô không hiểu anh đang nói gì, cô thắc mắc hỏi lại:“Sao anh hỏi vậy”.
“Sao lại không hỏi chứ, thường thì bạn gái mình tốt nghiệp thì đàn ông con trai phải tới chúc mừng mới đúng, anh thấy em nãy giờ không chụp ảnh riêng với người con trai nào” anh nói.
“Không đúng”.
“Sao anh thấy em không chụp ảnh riêng với con trai chứ”.
“Thì anh nói anh luôn nhìn thấy em mà”.
“Là sao chứ em không hiểu?” Dương Đoan Ngọc hoang mang.
Lúc này anh lại cười tiếp, cô không biết người này có phải ngứa mồm hay không mà nãy giờ cứ cười hoài.
“Em quay lưng lại đi là hiểu”.
Cô không biết anh nói vậy là có ý gì nhưng cô vẫn quay lại thử xem. Khi cô quay người lại, một bó hoa hồng đỏ rực được đưa về phía cô. Cô vừa bất ngờ vừa tò mò nghiêng bó hoa sang để xem mặt người cầm bông.
Anh cũng từ từ nghiêng bông hoa theo tay cầm của cô, khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, Dương Đoan Ngọc thốt lên:“Ôi anh về khi nào vậy”.
Cao Vĩ Thành nhìn thấy cô bơ ngỡ thì cười lớn, tay cầm nghiêng lại rồi đưa về phía cô:“Chúc mừng em tốt nghiệp”.
Dương Đoan Ngọc mặt mày thì vẫn còn bất ngờ nhưng tay vẫn cầm lấy hoa anh đưa, cô nói:“Anh về sao không nói em mà không phải anh ở bên học sáu năm không về hay sao? bây giờ chỉ mới có bốn năm thôi mà”.
“Anh không học nữa” anh trả lời, anh cũng không muốn cô tiếp túc hỏi vấn đề này nữa nên đã kéo tay cô ra giữa sân:“Nào nào đừng để tâm chuyện gì nữa, chụp với anh một tấm đi”.
“Dạ, anh đợi em chỉnh tóc một chút”.
Cao Vĩ Thành cầm chiếc máy ảnh mà anh chuẩn bị sẵn, nhờ một sinh viên khác trong trường chụp ảnh giùm, quay sang hỏi cô:“Em chỉnh tóc xong chưa?”.
Dương Đoan Ngọc chỉnh xong tóc thì đặt bó hoa ở một góc, rồi cầm bó hoa anh tặng lên chạy tới chổ Cao Vĩ Thành đang đứng:“Em xong rồi đây”.
Người sinh viên kia đang cầm máy, thấy cô và anh đã đứng vào chổ thì nói:“Tôi chụp đây, một, hai, ba”.
Tách một tiếng, ảnh đã được chụp, người sinh viên xem tấm hình trong máy rồi lắc đầu, vẻ mặt chưa hài lòng nói:“Hai anh chị xích lại gần nhau chút đi”.
Dương Đoan Ngọc nghe xong thì có chút ngại ngùng, nhích người lại gần anh chút, khi tà áo của cô chạm vào người anh thì tay của anh vòng qua đặt lên vai cô.
Tách tách.
“Được rồi, lần này quá đẹp luôn” người sinh viên kia nói, Cao Vĩ Thành tới lấy máy rồi cám ơn người kia. Dương Đoan Ngọc chạy tới góc mà cô đặt tạm hoa lúc chỉnh tóc kia rồi một tay ôm hoa một tay ôm bằng chạy tới chổ anh:“Cho em coi ảnh với”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất