Chương 45: Vết Tích Cuối Cùng Cũng Đã Phai Mờ
Ngày hôm sau, Cao Vĩ Thành vẫn chưa hồi đáp tin nhắn của Dương Đoan Ngọc. Mặc dù tin nhắn đã gửi tới nhưng người nhận vẫn chưa đọc, hình như anh vẫn còn đang rất bận, chẳng lẽ bận tới mức không thể xem điện thoại kiểm tra thông tin sao? Dương Đoan Ngọc nằm hậm hức trên giường.
Mới sáng sớm, xe chuyển đồ đã tới gõ phòng cô, một số đồ dùng cồng kềnh đã được chuyển tới Hải Thành trước như tủ quần áo, máy giặt, tủ lạnh,… Dương Đoan Ngọc cũng nhận được tin nhắn của Dương Thanh Minh rằng hai ngày nữa ông ấy sẽ tới đón cô.
Vậy cô chỉ còn hai ngày để ôn lại kỉ niệm rồi rời khỏi Hải Sơn này.
Dương Đoan Ngọc liền nhanh chóng liên hệ sáu cô bạn thân hồi cấp ba của mình đi nhậu một bữa. Lúc đầu mọi người tới chơi rất vui, còn chọc ghẹo nhau nhưng đến khi Dương Đoan Ngọc ngồi nghiêm chỉnh thông báo:“Hai ngày nữa, tớ sẽ chuyển tới Hải Thành và định cư ở đấy, tớ mời các cậu tới đây để làm bữa tiệc chia tay, sau này có thể rất lâu chúng mình mới được gặp lại”.
Vừa nghe cô nói xong, sáu cô nàng vốn dĩ đang cười ha hả kia liền im lặng, ngay cả Bạch Ái Linh còn đang hả miệng ăn miếng gà rán cũng phải dừng tay lại.
“Nhanh đến vậy sao?” Đào Hải Quỳnh hỏi.
“Không phải cậu nói là tốt nghiệp đại học ở Hải Sơn xong cậu sẽ ổn định công việc ở đây thêm vài năm nữa rồi mới chuyển tới Hải Thành mà, cậu đi sớm vậy chúng tớ mất một người bạn rồi à” Lưu Mộng Giao ngồi kể bên cô, đôi mắt long lanh chất vấn cô.
“Tớ còn tưởng đây là chỉ buổi đi chơi gặp mặt bình thường cơ chứ, không ngờ lại là tiệc chia tay à” Chu Hoài Nghi bắt đầu rơm rớm nước mắt, cô ấy không muốn mọi người nhìn thấy mình khóc nên đã lấy một miếng giấy, nói xin lỗi rồi chạy vào phòng vệ sinh.
Dương Đoan Ngọc thở dài, cô không biết phải nó sao với những cô bạn thân của mình, chỉ đành ngồi giải thích cặn kẽ sự việc, rồi lại ngồi an ủi bạn mình ôm nhau khóc.
Thế là cô đã dành một khoảng lớn thời gian trong ngày chỉ để dỗ dành cho các cô bạn của mình. Khi nhìn bạn mình khóc lóc níu kéo mình như vậy, cô cũng không đành lòng lắm, nhưng cô cũng không biết làm sao, chỉ dám hứa rằng:
“Sau này, khi các cậu kết hôn, tớ hữa sẽ góp mặt chung vui, hữa sẽ gặp lại các cậu sau này, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn của nhau”.
Kết thúc buổi tiệc chia tay đẫm nước mắt, Dương Đoan Ngọc chọn phương thức đi bộ về phòng trọ của mình, cô muốn tranh thủ thời gian cảm nhận hương khí ở đây thêm một chút.
Chẳng biết đôi chân của cô đi thế nào, nó lại dừng bước ở trước cửa tiệm hoa, tiệm hoa có tên là Hồi Ức.
Hồi Ức vẫn mang dáng vẻ cổ điện như xưa không có gì thay đổi mấy, chỉ khác là nó đông khách hơn.
Dương Đoan Ngọc lại mang sự hoài niệm bước vào tiệm tự như năm năm trước, khi bước vào tiếng chuông treo ở cánh cửa reo lên, một bé nhân viên trắng trẻo trông khá giống học sinh chạy ra chào:
“Chào chị gái xinh đẹp đến với cửa tiệm Hồi Ức ạ, hôm nay chị tới đây muốn mua loại hoa gì để em tư vấn cho ạ” nhân viên tươi cười nhìn cô.
Dương Đoan Ngọc gật đầu chào lại rồi đảo mắt quanh một vòng rồi hỏi:“Chủ tiệm đâu rồi?”.
Cô bé nhân viên liền nhanh miệng đáp:“Dạ con trai chị chủ bị ốm nên chị ấy tạm thời vắng mặt ở tiệm ạ”.
“À vậy thì nhờ em gói cho chị một bó hoa hồng đỏ, loại vừa, gói bằng giấy đen nhé”.
Nhân viên liền gật đầu rồi bảo cô ngồi ở ghế đợi, Dương Đoan Ngọc ngồi trên ghế, thử nhâm nhi tách trà do nhân viên đem tới, không ngờ thời gian trôi nhanh thật, mới năm nào cô và cậu bạn nào đấy giắt tay nhau vào tiệm hoa này để mua ủng hộ, bây giờ chị chủ đã có con luôn rồi, nhanh thật.
Đang còn chìm trong suy nghĩ thì cô bé nhân viên kia liền đem bó hoa được gói tới, cúi người đưa cho cô:“Dạ hoa của chị đây ạ, chị có muốn ghi thêm thiệp không ạ?”.
“Không cần đâu, bao nhiêu tiền vậy?”.
“Dạ của chị là hai trăm nghìn ạ”.
Dương Đoan Ngọc mở ví, rút tờ mệnh giá lớn nhất đưa cho cô gái:“Của em đây, khỏi cần thối”.
“Ơ…dạ chị ơi thế này không được đâu ạ, để em thối cho chị lại ba trăm nha nếu không chị chủ sẽ trách em” nhân viên rối rít trả lời rồi quay lưng đi lấy tiền thối.
Dương Đoan Ngọc liền bắt cánh tay nhân viên lại rồi nói:“Im lặng chút đi, không ai biết đâu, em là học sinh chắc đi làm thêm để kiếm tiền học, coi như đây là tiền chị cho em có thêm động lực học, không ai biết đâu”.
Nói xong cô liền ôm bó hoa, cầm túi xách rồi đi ra cửa, cô bé nhân viên kia liền chạy theo cô định cảm ơn thì thấy cô quay đầu lại:“Hoa em gói đẹp lắm, nhờ em nói lời tạm biệt chủ quán giúp chị nha, chị là khách quen ở đây”.
“Dạ, em cám ơn chị rất nhiều… em có thể biết tên của chị được không ạ?”.
“Chị tên Đoan Ngọc, tạm biệt em”.
Ôm bó hoa hồng đỏ trên tay, Dương Đoan Ngọc bước chân đến tới nơi u ám lạnh lẽo, nơi ôm trọn thân xác của người mà cô từng thích.
Cô cứ nghĩ rằng mình đã quên người đấy, nhưng khi có chút men say trong người lúc lễ ra trường, lúc cô đi ngang cửa tiệm Hồi Ức đấy, tâm trí vẫn không ngừng kéo cô về quá khứ. Có lẽ cô vẫn không thể chối bỏ tình cảm của mình được.
Khi đứng trước bia mộ của Chung Trạch Dương, cô đã im lặng rất lâu, cô cứ ngắm nhìn mãi tấm hình in trên bia đá, cậu ấy cười rất đẹp.
Thật nực cười, khi người ấy còn sống cười rất rạng rỡ nhưng cô chẳng mấy may để ý, khi cậu ấy rời khỏi thế giới này, cô ấy là ôm tấm hình có nụ cười đó cầu xin được nhìn chàng trai hé miệng cười với mình thêm một lần cuối.
Nhưng chắc lần này, ngay cả nụ cười trên tấm hình, cô cũng không còn được nhìn nữa rồi.
Tình yêu tuổi học trò thoáng qua đi, vết tích còn lại lưu giữ ở độ tuổi trưởng thành cuối cùng cũng phai mờ theo thời gian
Mới sáng sớm, xe chuyển đồ đã tới gõ phòng cô, một số đồ dùng cồng kềnh đã được chuyển tới Hải Thành trước như tủ quần áo, máy giặt, tủ lạnh,… Dương Đoan Ngọc cũng nhận được tin nhắn của Dương Thanh Minh rằng hai ngày nữa ông ấy sẽ tới đón cô.
Vậy cô chỉ còn hai ngày để ôn lại kỉ niệm rồi rời khỏi Hải Sơn này.
Dương Đoan Ngọc liền nhanh chóng liên hệ sáu cô bạn thân hồi cấp ba của mình đi nhậu một bữa. Lúc đầu mọi người tới chơi rất vui, còn chọc ghẹo nhau nhưng đến khi Dương Đoan Ngọc ngồi nghiêm chỉnh thông báo:“Hai ngày nữa, tớ sẽ chuyển tới Hải Thành và định cư ở đấy, tớ mời các cậu tới đây để làm bữa tiệc chia tay, sau này có thể rất lâu chúng mình mới được gặp lại”.
Vừa nghe cô nói xong, sáu cô nàng vốn dĩ đang cười ha hả kia liền im lặng, ngay cả Bạch Ái Linh còn đang hả miệng ăn miếng gà rán cũng phải dừng tay lại.
“Nhanh đến vậy sao?” Đào Hải Quỳnh hỏi.
“Không phải cậu nói là tốt nghiệp đại học ở Hải Sơn xong cậu sẽ ổn định công việc ở đây thêm vài năm nữa rồi mới chuyển tới Hải Thành mà, cậu đi sớm vậy chúng tớ mất một người bạn rồi à” Lưu Mộng Giao ngồi kể bên cô, đôi mắt long lanh chất vấn cô.
“Tớ còn tưởng đây là chỉ buổi đi chơi gặp mặt bình thường cơ chứ, không ngờ lại là tiệc chia tay à” Chu Hoài Nghi bắt đầu rơm rớm nước mắt, cô ấy không muốn mọi người nhìn thấy mình khóc nên đã lấy một miếng giấy, nói xin lỗi rồi chạy vào phòng vệ sinh.
Dương Đoan Ngọc thở dài, cô không biết phải nó sao với những cô bạn thân của mình, chỉ đành ngồi giải thích cặn kẽ sự việc, rồi lại ngồi an ủi bạn mình ôm nhau khóc.
Thế là cô đã dành một khoảng lớn thời gian trong ngày chỉ để dỗ dành cho các cô bạn của mình. Khi nhìn bạn mình khóc lóc níu kéo mình như vậy, cô cũng không đành lòng lắm, nhưng cô cũng không biết làm sao, chỉ dám hứa rằng:
“Sau này, khi các cậu kết hôn, tớ hữa sẽ góp mặt chung vui, hữa sẽ gặp lại các cậu sau này, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn của nhau”.
Kết thúc buổi tiệc chia tay đẫm nước mắt, Dương Đoan Ngọc chọn phương thức đi bộ về phòng trọ của mình, cô muốn tranh thủ thời gian cảm nhận hương khí ở đây thêm một chút.
Chẳng biết đôi chân của cô đi thế nào, nó lại dừng bước ở trước cửa tiệm hoa, tiệm hoa có tên là Hồi Ức.
Hồi Ức vẫn mang dáng vẻ cổ điện như xưa không có gì thay đổi mấy, chỉ khác là nó đông khách hơn.
Dương Đoan Ngọc lại mang sự hoài niệm bước vào tiệm tự như năm năm trước, khi bước vào tiếng chuông treo ở cánh cửa reo lên, một bé nhân viên trắng trẻo trông khá giống học sinh chạy ra chào:
“Chào chị gái xinh đẹp đến với cửa tiệm Hồi Ức ạ, hôm nay chị tới đây muốn mua loại hoa gì để em tư vấn cho ạ” nhân viên tươi cười nhìn cô.
Dương Đoan Ngọc gật đầu chào lại rồi đảo mắt quanh một vòng rồi hỏi:“Chủ tiệm đâu rồi?”.
Cô bé nhân viên liền nhanh miệng đáp:“Dạ con trai chị chủ bị ốm nên chị ấy tạm thời vắng mặt ở tiệm ạ”.
“À vậy thì nhờ em gói cho chị một bó hoa hồng đỏ, loại vừa, gói bằng giấy đen nhé”.
Nhân viên liền gật đầu rồi bảo cô ngồi ở ghế đợi, Dương Đoan Ngọc ngồi trên ghế, thử nhâm nhi tách trà do nhân viên đem tới, không ngờ thời gian trôi nhanh thật, mới năm nào cô và cậu bạn nào đấy giắt tay nhau vào tiệm hoa này để mua ủng hộ, bây giờ chị chủ đã có con luôn rồi, nhanh thật.
Đang còn chìm trong suy nghĩ thì cô bé nhân viên kia liền đem bó hoa được gói tới, cúi người đưa cho cô:“Dạ hoa của chị đây ạ, chị có muốn ghi thêm thiệp không ạ?”.
“Không cần đâu, bao nhiêu tiền vậy?”.
“Dạ của chị là hai trăm nghìn ạ”.
Dương Đoan Ngọc mở ví, rút tờ mệnh giá lớn nhất đưa cho cô gái:“Của em đây, khỏi cần thối”.
“Ơ…dạ chị ơi thế này không được đâu ạ, để em thối cho chị lại ba trăm nha nếu không chị chủ sẽ trách em” nhân viên rối rít trả lời rồi quay lưng đi lấy tiền thối.
Dương Đoan Ngọc liền bắt cánh tay nhân viên lại rồi nói:“Im lặng chút đi, không ai biết đâu, em là học sinh chắc đi làm thêm để kiếm tiền học, coi như đây là tiền chị cho em có thêm động lực học, không ai biết đâu”.
Nói xong cô liền ôm bó hoa, cầm túi xách rồi đi ra cửa, cô bé nhân viên kia liền chạy theo cô định cảm ơn thì thấy cô quay đầu lại:“Hoa em gói đẹp lắm, nhờ em nói lời tạm biệt chủ quán giúp chị nha, chị là khách quen ở đây”.
“Dạ, em cám ơn chị rất nhiều… em có thể biết tên của chị được không ạ?”.
“Chị tên Đoan Ngọc, tạm biệt em”.
Ôm bó hoa hồng đỏ trên tay, Dương Đoan Ngọc bước chân đến tới nơi u ám lạnh lẽo, nơi ôm trọn thân xác của người mà cô từng thích.
Cô cứ nghĩ rằng mình đã quên người đấy, nhưng khi có chút men say trong người lúc lễ ra trường, lúc cô đi ngang cửa tiệm Hồi Ức đấy, tâm trí vẫn không ngừng kéo cô về quá khứ. Có lẽ cô vẫn không thể chối bỏ tình cảm của mình được.
Khi đứng trước bia mộ của Chung Trạch Dương, cô đã im lặng rất lâu, cô cứ ngắm nhìn mãi tấm hình in trên bia đá, cậu ấy cười rất đẹp.
Thật nực cười, khi người ấy còn sống cười rất rạng rỡ nhưng cô chẳng mấy may để ý, khi cậu ấy rời khỏi thế giới này, cô ấy là ôm tấm hình có nụ cười đó cầu xin được nhìn chàng trai hé miệng cười với mình thêm một lần cuối.
Nhưng chắc lần này, ngay cả nụ cười trên tấm hình, cô cũng không còn được nhìn nữa rồi.
Tình yêu tuổi học trò thoáng qua đi, vết tích còn lại lưu giữ ở độ tuổi trưởng thành cuối cùng cũng phai mờ theo thời gian
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất