Chương 46: Thời Gian Làm Thay Đổi Tất Cả
Bó hoa hồng đỏ gói bằng giấy đen được đặt trước bia mộ, Dương Đoan Ngọc lấy khăn giấy trong túi áo lau hết lớp bụi trên tấm ảnh.
“Tớ đến thăm cậu đây”.
Chàng trai vẫn mãi tuổi mười năm, vẫn đẹp như năm nào, còn cô thì đã hai mươi hai, chững chạc thêm đôi phần.
“Đã lâu rồi không đến, cậu có giận tớ không?”.
“Cậu thông cảm nhé, mấy năm nay vì việc học nên tớ cũng đã lãng quên đi cậu đôi phần”.
Dương Đoan Ngọc từ từ di chuyển sang bên cạnh phần mộ, cô ngồi xuống, gương mặt ngẩng lên bầu trời bắt đầu luyên thuyên:
“Để tớ kể cậu nghe một chuyện, tớ sắp chuyển tới Hải Thành sinh sống rồi”.
“Cậu bất ngờ không” cô cười nói.
“Tớ từng hứa trong ngày tang của cậu rằng tớ sẽ luôn nhớ thương về cậu dù ở trong mọi vũ trụ và sẽ thay cậu chăm sóc ba mẹ của cậu”.
“Nhưng mà cậu biết không, tớ đã thất hứa rồi, tớ thật sự đã thất hứa với cậu rồi. Gia đình cậu có lẽ đã đón thêm một thành viên mới, tớ nghe nói là bé gái rất dễ thương, sáu cô bạn của tớ năm nào chọc ghẹo hai đứa mình giờ đây cũng đã tốt nghiệp và ổn định hết rồi, còn tớ, người bạn gái cậu đã yêu cả cuộc đời, bây giờ sắp lãng quên cậu rồi”.
Nước mắt rơi lả chả, Dương Đoan Ngọc lấy tay che đi, cố gắng nghẹn tiếng nấc của mình để nói tiếp:“Tớ sắp đi rồi, không quay về Hải Sơn nữa, có lẽ đây là lần cuối tớ đến thăm cậu, tớ hứa sẽ không thích cậu nữa”.
“Cậu cứ yên tâm, thành phố này vẫn sẽ luôn nhộn nhịp, ai cũng sẽ tự mình vượt qua theo dòng thời gian và tớ sẽ vững chắc đôi chân của mình khi trưởng thành”.
“Nếu cậu không thể sống trọn vẹn cả cuộc đời mình ở thế giới này vậy thì ở kiếp sống khác, hay sống bình an đến già nhé”.
“Có thể vì cậu quá tốt nên ông trời mới mang cậu đi đến một nơi xứng đáng với cậu và cậu sẽ gặp được những người tốt hơn, không thất hứa như tớ”.
“Vậy nhé, tớ đi đây, tạm biệt cậu”.
Bóng dáng cô gái bước nhanh khỏi nghĩa trang, đôi chân cứ thế mà chạy về tận phòng trọ. Đến khi chiều tàn, trong căn phòng trọ nhỏ, có tiếng khóc day dứt mặc kệ xã hội đang xôn xao với vụ án xảy ra từ năm năm trước.
Một tập hồ sơ đập lên bàn, Cao Vĩ Thành thở dài ngồi ngửa đầu lên ghế sô pha, bàn tay xoa xoa hai bên thái dương của mình.
“Uống miếng trà cho tỉnh táo đi” Trịnh Thái Sơn đẩy ly trà về phía anh.
“Làm việc cả đêm ngày không thấy mệt sao, hôm qua cậu chỉ mới ngủ có ba tiếng thôi đấy”.
Cao Vĩ Thành cầm lấy ly trà, ngẩng đầu uống hết rồi đặt lại lên bàn:“Cả bốn năm trời ở bên Nga, tôi đều ngủ ít nên quen rồi”.
Trịnh Thái Sơn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, gật đầu:“Được thôi, tùy cậu”.
“Nhưng cậu không muốn trở thành sĩ quan vậy thì sau này cậu muốn làm ngành gì?”.
Anh đang cầm tập tài liệu mật, nghe ông ta hỏi vậy thì ngẩng đầu lên hỏi lại:“Ông đoán xem tôi sẽ trở thành gì?”.
“Trở thành gì cũng được, miễn sao cậu sống an nhiên đến khi bạc đầu là được”.
“Ồ, sao ông lại quan tâm tôi đến vậy nhỉ, còn gia đình ông thì sao” Cao Vĩ Thành hỏi.
“Ta hả? ta chỉ đang thay ân nhân của mình chăm sóc cho cậu con trai của cô ấy thôi, ta không có vợ con, ta chỉ cống hiến hết mình cho Tổ quốc, cho nhân dân và gia đình của ân nhân từng cứu mạng mình thôi”.
Cao Vĩ Thành không nói tiếp nữa, anh cầm đống tài liệu dày cộp lên rồi bước ra khỏi căn phòng.
“Cậu đi đâu đấy?” Trịnh Thái Sơn thấy anh ôm giấy tờ đi ra khỏi phòng làm việc của mình bèn hỏi.
“Tôi đi về phòng của mình, ở đây rộng quá làm việc không an tâm”.
Phòng làm việc của Bộ trưởng Quốc phòng mà anh còn không an tâm thì biết chổ nào mới đủ làm anh hài lòng cơ chứ. Trịnh Thái Sơn thấy anh đi thì cũng không giữ anh lại.
Ông ta trở lại bàn làm việc của mình, mở tủ kéo lấy một tập giấy, ông đóng gói niêm phong lại và bảo một binh lính:“Đem cái này tới Viện kiểm sát”.
Binh lính nhận lệnh liền nhanh chống làm theo lời của cấp trên. Trịnh Thái Sơn tựa người vào ghế, nhìn trên màn hình máy tính hiện lên rất nhiều thông tin do các trang báo đăng lên về vụ án xảy ra từ năm năm trước.
Tiếng thở ngày càng nặng nề hơn, Trịnh Thái Sơn bây giờ đã sắp sáu mươi tuổi rồi, sắp về hưu an hưởng tuổi già. Việc cuối cùng mà ông muốn làm trước khi nghỉ hưu, đó là tìm một vị lãnh đạo tốt để thay mình quản lí và nhanh chống tìm lại sự thật, minh oan cho người con gái mà ông nhớ thương lúc nhỏ.
Có lẽ điều mong ước của ông ta đã sắp thành hiện thực khi bên phía cơ quan chức năng đã tìm ra manh mối lớn, nằm ngay trong phòng làm việc của Cố tổng giám đốc Cao Duy Minh.
Hai chiếc máy nghe lén loại nhỏ đã bị đứt liên lạc, một két sắt chứa rất nhiều giấy thông báo chuyển tiền trong đó có thêm 6 tờ giấy được gửi đến cho vợ của Cao Duy Minh là bà Hà Huyên Châu.
“Tớ đến thăm cậu đây”.
Chàng trai vẫn mãi tuổi mười năm, vẫn đẹp như năm nào, còn cô thì đã hai mươi hai, chững chạc thêm đôi phần.
“Đã lâu rồi không đến, cậu có giận tớ không?”.
“Cậu thông cảm nhé, mấy năm nay vì việc học nên tớ cũng đã lãng quên đi cậu đôi phần”.
Dương Đoan Ngọc từ từ di chuyển sang bên cạnh phần mộ, cô ngồi xuống, gương mặt ngẩng lên bầu trời bắt đầu luyên thuyên:
“Để tớ kể cậu nghe một chuyện, tớ sắp chuyển tới Hải Thành sinh sống rồi”.
“Cậu bất ngờ không” cô cười nói.
“Tớ từng hứa trong ngày tang của cậu rằng tớ sẽ luôn nhớ thương về cậu dù ở trong mọi vũ trụ và sẽ thay cậu chăm sóc ba mẹ của cậu”.
“Nhưng mà cậu biết không, tớ đã thất hứa rồi, tớ thật sự đã thất hứa với cậu rồi. Gia đình cậu có lẽ đã đón thêm một thành viên mới, tớ nghe nói là bé gái rất dễ thương, sáu cô bạn của tớ năm nào chọc ghẹo hai đứa mình giờ đây cũng đã tốt nghiệp và ổn định hết rồi, còn tớ, người bạn gái cậu đã yêu cả cuộc đời, bây giờ sắp lãng quên cậu rồi”.
Nước mắt rơi lả chả, Dương Đoan Ngọc lấy tay che đi, cố gắng nghẹn tiếng nấc của mình để nói tiếp:“Tớ sắp đi rồi, không quay về Hải Sơn nữa, có lẽ đây là lần cuối tớ đến thăm cậu, tớ hứa sẽ không thích cậu nữa”.
“Cậu cứ yên tâm, thành phố này vẫn sẽ luôn nhộn nhịp, ai cũng sẽ tự mình vượt qua theo dòng thời gian và tớ sẽ vững chắc đôi chân của mình khi trưởng thành”.
“Nếu cậu không thể sống trọn vẹn cả cuộc đời mình ở thế giới này vậy thì ở kiếp sống khác, hay sống bình an đến già nhé”.
“Có thể vì cậu quá tốt nên ông trời mới mang cậu đi đến một nơi xứng đáng với cậu và cậu sẽ gặp được những người tốt hơn, không thất hứa như tớ”.
“Vậy nhé, tớ đi đây, tạm biệt cậu”.
Bóng dáng cô gái bước nhanh khỏi nghĩa trang, đôi chân cứ thế mà chạy về tận phòng trọ. Đến khi chiều tàn, trong căn phòng trọ nhỏ, có tiếng khóc day dứt mặc kệ xã hội đang xôn xao với vụ án xảy ra từ năm năm trước.
Một tập hồ sơ đập lên bàn, Cao Vĩ Thành thở dài ngồi ngửa đầu lên ghế sô pha, bàn tay xoa xoa hai bên thái dương của mình.
“Uống miếng trà cho tỉnh táo đi” Trịnh Thái Sơn đẩy ly trà về phía anh.
“Làm việc cả đêm ngày không thấy mệt sao, hôm qua cậu chỉ mới ngủ có ba tiếng thôi đấy”.
Cao Vĩ Thành cầm lấy ly trà, ngẩng đầu uống hết rồi đặt lại lên bàn:“Cả bốn năm trời ở bên Nga, tôi đều ngủ ít nên quen rồi”.
Trịnh Thái Sơn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, gật đầu:“Được thôi, tùy cậu”.
“Nhưng cậu không muốn trở thành sĩ quan vậy thì sau này cậu muốn làm ngành gì?”.
Anh đang cầm tập tài liệu mật, nghe ông ta hỏi vậy thì ngẩng đầu lên hỏi lại:“Ông đoán xem tôi sẽ trở thành gì?”.
“Trở thành gì cũng được, miễn sao cậu sống an nhiên đến khi bạc đầu là được”.
“Ồ, sao ông lại quan tâm tôi đến vậy nhỉ, còn gia đình ông thì sao” Cao Vĩ Thành hỏi.
“Ta hả? ta chỉ đang thay ân nhân của mình chăm sóc cho cậu con trai của cô ấy thôi, ta không có vợ con, ta chỉ cống hiến hết mình cho Tổ quốc, cho nhân dân và gia đình của ân nhân từng cứu mạng mình thôi”.
Cao Vĩ Thành không nói tiếp nữa, anh cầm đống tài liệu dày cộp lên rồi bước ra khỏi căn phòng.
“Cậu đi đâu đấy?” Trịnh Thái Sơn thấy anh ôm giấy tờ đi ra khỏi phòng làm việc của mình bèn hỏi.
“Tôi đi về phòng của mình, ở đây rộng quá làm việc không an tâm”.
Phòng làm việc của Bộ trưởng Quốc phòng mà anh còn không an tâm thì biết chổ nào mới đủ làm anh hài lòng cơ chứ. Trịnh Thái Sơn thấy anh đi thì cũng không giữ anh lại.
Ông ta trở lại bàn làm việc của mình, mở tủ kéo lấy một tập giấy, ông đóng gói niêm phong lại và bảo một binh lính:“Đem cái này tới Viện kiểm sát”.
Binh lính nhận lệnh liền nhanh chống làm theo lời của cấp trên. Trịnh Thái Sơn tựa người vào ghế, nhìn trên màn hình máy tính hiện lên rất nhiều thông tin do các trang báo đăng lên về vụ án xảy ra từ năm năm trước.
Tiếng thở ngày càng nặng nề hơn, Trịnh Thái Sơn bây giờ đã sắp sáu mươi tuổi rồi, sắp về hưu an hưởng tuổi già. Việc cuối cùng mà ông muốn làm trước khi nghỉ hưu, đó là tìm một vị lãnh đạo tốt để thay mình quản lí và nhanh chống tìm lại sự thật, minh oan cho người con gái mà ông nhớ thương lúc nhỏ.
Có lẽ điều mong ước của ông ta đã sắp thành hiện thực khi bên phía cơ quan chức năng đã tìm ra manh mối lớn, nằm ngay trong phòng làm việc của Cố tổng giám đốc Cao Duy Minh.
Hai chiếc máy nghe lén loại nhỏ đã bị đứt liên lạc, một két sắt chứa rất nhiều giấy thông báo chuyển tiền trong đó có thêm 6 tờ giấy được gửi đến cho vợ của Cao Duy Minh là bà Hà Huyên Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất