Chương 34: Tập dượt
Edit: Sa
Burning tụ tập cùng nhau, Ngôn Sơ Âm đến đón Thẩm Gia Thụy thì tất nhiên sẽ ghi hình tất cả thành viên, nhưng người đi cùng Ngôn Sơ Âm đến đài truyền hình trong ngày hôm nay chỉ có Thẩm Gia Thụy, vậy ắt hẳn vũ khí siêu cấp “nhóm nhạc” sẽ được sử dụng trong trường hợp quan trọng hơn.
Dù vậy, Kỷ Thư Tề vẫn rất chào đón Ngôn Sơ Âm, còn nhiệt tình tiễn họ ra thang máy, sau đó dựa vào cửa thang máy nói: “Âm Âm, ghi hình xong cô có đưa đại ca về không? Nếu có thì tối nay chúng ta tụ họp đi!”
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ ghi hình xong thì cần cô làm cái quái gì nữa? Nhưng mà đang đứng trước mặt “đại gia”, cô đành nói: “Phải xem buổi tối có việc gì không đã.”
Đài truyền hình ra sức hầu hạ mấy vị tổ tông này, còn lâu mới đến lượt cô làm tài xế.
Kỷ Thư Tề còn định nói thêm gì nữa nhưng bị Giang Vân Hạo kéo lại: “Đừng chặn cửa nữa, kẻo làm đại ca muộn giờ.”
“Dạ.” Cuối cùng Kỷ Thư Tề cũng chuyển sự chú ý qua trưởng nhóm, trước khi cửa thang máy đóng lại, anh ta còn ra hiệu cố lên với trưởng nhóm.
Trong thang máy rất yên tĩnh, không có Kỷ Thư Tề, một mình Ngôn Sơ Âm không thể pha trò được, chỉ đành nghiêm túc thảo luận công việc với Thẩm Gia Thụy, hỏi anh định hát bài gì trong số đầu tiên.
Thẩm Gia Thụy trả lời ngắn gọn: “Bí mật.”
Ngôn Sơ Âm nghĩ thầm album mới của anh vừa phát hành, ngoài ra còn sắp bắt đầu chuyến lưu diễn nên chắc chắn sẽ hát bài mới trong album tại chương trình. Mà chương trình có tính chất thi thố, không phải tùy tiện hát mấy câu cho qua nên Ngôn Sơ Âm đoán rất có thể Thẩm Gia Thụy sẽ hát ca khúc có mức độ phủ sóng cao, cũng chính là ca khúc quay MV cùng Mộc Phỉ.
Có điều đoán thì đoán trong lòng vậy thôi chứ trước camera, Ngôn Sơ Âm vẫn tỏ ra vô cùng mong đợi, “Burning có rất nhiều ca khúc kinh điển, bảo đảm hát bài nào cũng có thể hạ gục toàn bộ khán giả.”
Thẩm Gia Thụy nhướn môi, định hỏi cô có nghe những ca khúc của anh hay không thì bỗng nhớ đến chương trình nào đó vào hai tháng trước, vậy là không muốn nói gì nữa.
Thôi vậy. Thẩm Gia Thụy đút tay vào túi quần, thầm nghĩ ngay cả hit nằm trong top 3 những ca khúc nổi tiếng nhất của anh mà cô cũng hát lệch tông thì ắt hẳn không biết rõ những bài khác. Bây giờ chẳng qua đang ghi hình, anh hỏi bất cứ cái gì thì cô cũng sẽ nịnh bợ anh, vậy cần gì phải hỏi.
Ngôn Sơ Âm và VJ không hề thắc mắc trước hành động nhếch môi nhưng chẳng thèm nói gì của Thẩm Gia Thụy, tuy thái độ của trưởng nhóm hơi chảnh chọe nhưng hoàn toàn phù hợp với vị thế của anh, hơn nữa thang máy cũng xuống đến tầng một rồi.
Tài xế mở cửa xe, Thẩm Gia Thụy ga-lăng nhường Ngôn Sơ Âm lên trước, sau đó vòng sang bên kia rồi tự mở cửa lên xe. Hành động của anh làm VJ càng khẳng định mối quan hệ thân thiết giữa Ngôn Sơ Âm và các thành viên Burning.
Còn Ngôn Sơ Âm thì không nghĩ nhiều như vậy.
Thẩm Gia Thụy thành danh ở tuổi thiếu niên, cá tính ngông cuồng nhưng cũng có phần bí ẩn, truyền thông bám theo anh suốt ngày mà mãi vẫn không tìm ra được gia thế và hành tung cụ thể của anh, thậm chí có rất ít người cả trong lẫn ngoài giới giải trí biết được tính cách thực sự của anh. Do đó, mọi người chỉ có thể đánh giá anh qua hình tượng của anh trước mặt công chúng.
Song, thái độ của truyền thông đối với Thẩm Gia Thụy là vừa yêu vừa hận. Yêu là vì anh là máy tạo đề tài bàn tán, chỉ cần tin tức liên quan tới anh, không cần là thông tin to tát cũng đủ để cộng đồng mạng bàn tán rôm rả mấy ngày. Hận là vì anh quá chảnh chọe, hầu hết các nghệ sĩ dù nổi tiếng nhưng luôn tỏ ra khiêm tốn, vô cùng chú trọng tạo mối quan hệ tốt đẹp với truyền thông, còn Thẩm Gia Thụy thì hoàn toàn không xem phóng viên ra gì, nếu muốn phỏng vấn anh thì phải tuân thủ các quy tắc lạ đời của anh, còn nếu làm anh mất hứng thì tòa soạn của họ đừng bao giờ mong được phỏng vấn anh thêm lần nào nữa. Chảnh đến thế là cùng! Nhưng ấm ức nhất là không thể phê phán anh được! Nếu viết bài xấu về anh, không cần chờ tòa soạn sa thải thì đã bị chết chìm trong biển nước bọt bởi đám fans não tàn của anh, có khi còn bị quần chúng ăn dưa vừa đứng xem vừa hả hê mắng tác giả viết bài là đáng đời! Không muốn chết thì cho dù có biết Thẩm Gia Thụy xấu tính cũng phải cố mà nịnh bợ, nếu lỡ đắc tội với anh thì chẳng biết khóc với ai, cho dù thực tế họ là phóng viên, hằng ngày đào bới đời sống riêng tư của nghệ sĩ, không thể tránh được việc đắc tội với vài ba người.
Ở trước mặt Thẩm Gia Thụy, cánh phóng viên cảm thấy họ mới là nhóm yếu thế, không thể nói Thẩm Gia Thụy càng nổi tiếng càng kiêu căng, bởi vì người ta vốn dĩ có xung đột với phóng viên ngay từ khi mới ra mắt rồi kia kìa. Đừng nói là fans, ngay cả cư dân mạng cũng đã tiếp nhận bản chất này của anh rồi, nên bây giờ nói anh tốt tính cũng chẳng ai tin.
Huống chi ngay khi mới ra mắt, dù Thẩm Gia Thụy đắc tội với nhiều hãng truyền thông nhưng không ai “cấm vận” nổi anh, còn bây giờ anh đang ở thời kỳ đỉnh cao, họ càng không làm gì được. Đánh không được, mắng cũng không được nên đành nịnh bợ thôi.
Nhưng cánh phóng viên không phải dạng ngậm bồ hòn làm ngọt, dư luận nằm trong tay họ, không ai giỏi hơn họ trong việc phóng đại sự việc, viết báo bề ngoài thì khen Thẩm Gia Thụy có tài hoa có cá tính nhưng thực chất là ngấm ngầm mắng anh kiêu căng, ngạo mạn.
Ba người thành hổ(1), khi tất cả các bài báo viết như vậy, mọi người đều cho rằng tính cách của Thẩm Gia Thụy là thực sự như thế, vì tính chất công việc nên không có mấy người tiếp xúc nhiều với Thẩm Gia Thụy, mọi người không biết cánh phóng viên nói thật hay giả, dần dà, ngay cả người trong giới giải trí cũng cho rằng Thẩm Gia Thụy kiêu căng. Nếu không đài truyền hình Bắc Kinh cũng chẳng chấp thuận hoàn toàn ý kiến của anh, khó khăn lắm mới mời được vị Đại Phật này, chỉ cần anh tham gia chương trình, bất kể yêu sách gì của anh, đài Bắc Kinh đều đáp ứng.
(1) Ba người thành hổ: chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.
Theo Ngôn Sơ Âm, truyền thông đánh giá tính cách của Thẩm Gia Thụy không hẳn là sai vì trước mặt người ngoài, anh tỏ ra tự tin đến mức khiến người khác phải tự ti về bản thân, ấy vậy mà fans của anh lại thích thế, ai nói thần tượng của họ ngang ngược thì họ sẽ biến người đó thành kẻ đê tiện xấu xa! Với tư cách là giai cấp vô sản, Ngôn Sơ Âm cực kỳ ghét điểm này! Nhưng nếu xét trên phương diện là người yêu cũ của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm không thể không thấy bất công thay anh. Anh kiêu ngạo thật đó, nhưng không đến mức không coi ai ra gì. Ông thần này điển hình cho kiểu người “chảnh cún”, ưa mềm không ưa cứng, chỉ cần dịu dàng dỗ dành là anh sẽ vui vẻ trở lại, thậm chí còn chủ động bê trà rót nước cho mình nữa kìa.
Trước mặt con gái, tuy thái độ Thẩm Gia Thụy có phần lạnh nhạt nhưng vẫn có sự ga-lăng cần thiết, từ ngày quen biết anh, Ngôn Sơ Âm chưa từng nhìn thấy anh tranh chấp với cô gái nào, kể cả cô.
Với bạn bè, Ngôn Sơ Âm được khen ngợi là người dịu dàng, chu đáo, nhưng khi ở bên cạnh người yêu, cô toàn lấn lướt bạn trai. Hơn nữa Thẩm Gia Thụy là mối tình đầu ở cả hai kiếp của cô, không hành hạ anh thật quá có lỗi với tuổi trẻ! Nhưng khi đó, mặc kệ cô leo lên đầu anh ngồi đến mức nào đi nữa, Thẩm Gia Thụy vẫn chưa từng nổi giận, nói văn vẻ là “Không chấp nhặt với cô”, tan học anh vẫn đưa cô về nhà, mang túi xách giúp cô, cho dù mặt mũi cả hai đều sầm sì không nói tiếng nào nhưng đôi tay vẫn luôn nắm chặt nhau.
Ít nhất Ngôn Sơ Âm cảm thấy Thẩm Gia Thụy đàn ông hơn những kẻ chỉ biết chót lưỡi đầu môi.
Chỉ nhường cô lên xe trước thôi mà, việc gì VJ và tài xế cứ làm như đang gặp ma thế?
Ngôn Sơ Âm thản nhiên lên xe, lúc trước bởi vì nội dung truyện tranh mà cô chỉ muốn tránh xa Thẩm Gia Thụy, còn bây giờ thì khác, tuy cũng lo lắng về cốt truyện nhưng Thẩm Gia Thụy vẫn là Thẩm Gia Thụy mà cô biết, họ chia tay nhau trong hòa bình, và Thẩm Gia Thụy không ghét cô như trong truyện. Như thế này thật quá tốt, cô tạm thời gác truyện tranh qua một bên nhằm phối hợp làm việc với Thẩm Gia Thụy, nhất định phải làm cho chương trình thành công rực rỡ!
Quyết định xong, thái độ của Ngôn Sơ Âm đối với Thẩm Gia Thụy càng lúc càng tự nhiên, chờ xe xuất phát, cô tán gẫu với Thẩm Gia Thụy: “Anh Thụy có biết những khách mời nào tham gia chương trình cùng anh không?”
Thẩm Gia Thụy tựa lưng vào ghế, hỏi ngược lại: “Câu này phải là tôi hỏi các cô mới đúng chứ nhỉ?”
“Tụi em có biết đâu, trên đường em đến đây còn không biết là đang đi đón ai kia kìa, đạo diễn cho bọn em bốc thăm đó!”
“Cô bốc số bao nhiêu?”
Ngôn Sơ Âm giơ vài ngón tay lên, Thẩm Gia Thụy nhướn mày nhìn cô: “Số 6? Con số may mắn?”
VJ hoàn toàn bình thản trước câu hỏi của Thẩm Gia Thụy, lúc nãy ở nhà Thẩm Gia Thụy, VJ đã chứng kiến thái độ của Burning dành cho Ngôn Sơ Âm, biết họ là bạn bè thân thiết của nhau, do đó việc Thẩm Gia Thụy biết con số may mắn của Ngôn Sơ Âm không có gì lạ. Nhưng tài xế không biết điều đó, anh ta khẽ quay sang liếc nhìn Ngôn Sơ Âm.
“Ấy, sao Thụy ca biết con số may mắn của em hay thế?” Ngôn Sơ Âm thoáng sửng sốt, sau đó như chợt hiểu ra, đùa: “Thụy ca chẳng khiêm tốn chút nào!”
Bấy giờ tài xế mới hiểu ra, ý của Thẩm Gia Thụy là Ngôn Sơ Âm phải rất may mắn mới bốc trúng số của anh. Sau khi thông suốt, tài xế không nghĩ ngợi gì nữa mà chuyên tâm lái xe.
Ngôn Sơ Âm lén nhìn Thẩm Gia Thụy, chỉ thấy anh nhếch môi như tiếp nhận câu nói đùa của cô, thầm nghĩ ắt hẳn là anh lỡ lời, anh không phải diễn viên chuyên nghiệp, khó mà hoàn toàn tỏ ra xa lạ khi gặp người quen. Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm yên tâm, vụ việc “lỡ mồm” đã được sự lanh trí của cô giải quyết ổn thỏa.
Thảo luận chuyện khách mời xong, Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy lại tán gẫu về album mới của anh. Thẩm Gia Thụy tham gia chương trình chỉ đơn giản là để tuyên truyền cho album mới, do đó mặc kệ đoạn này có được phát sóng hay không, đây cũng là trách nhiệm của MC.
Trên đường về đài truyền hình, không khí trên xe không tệ, tuy Thẩm Gia Thụy không mấy nhiệt tình nhưng hỏi gì sẽ đáp nấy, suốt đoạn đường cả hai đều nói chuyện với nhau. Không biết có phải tài xế canh đúng giờ hay không mà khi Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đến sảnh chung dành cho tất cả khách mời, những khách mời khác đã có mặt.
Thẩm Gia Thụy vừa đi vào lập tức trở thành tâm điểm chú ý, toàn thể khách mời, MC và nhân viên đoàn làm phim ở trong sảnh đều nhìn Thẩm Gia Thụy, sau đó các khách mời rối rít đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi Thẩm Gia Thụy.
Ngôn Sơ Âm đứng bên cạnh Thẩm Gia Thụy cũng được hưởng ké không ít hào quang, chờ các “trợ lý” vây quanh chào hỏi Thẩm Gia Thụy xong, các khách mời cũng bắt đầu tán gẫu với nhau. Tuy có vài người chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên nhưng đều là ca sĩ, cho dù không thân quen nhưng cũng có nhiều đề tài để nói với nhau.
Các MC cũng kéo Ngôn Sơ Âm qua một góc.
Đều là MC có kinh nghiệm, lại là chương trình giải trí, do đó các “trợ lý” biết mình là người điều tiết không khí của chương trình. Khác với cuộc tán gẫu của các khách mời, nhóm MC đã bắt đầu tăng thêm “đất diễn” cho mình. Họ vây quanh Ngôn Sơ Âm để tìm hiểu thêm thông tin cho “Boss” của mình, Thẩm Gia Thụy là đối thủ lớn của tất cả các khách mời, mọi người đều ra sức “tìm hiểu danh tính” ca khúc mà Thẩm Gia Thụy sẽ biểu diễn để về tranh công với “Boss”.
Ngôn Sơ Âm không biết Thẩm Gia Thụy định hát bài gì, nhưng cô không nói thế với họ mà giễu cợt: “Các cậu làm gì mà ghê thế? Còn chưa tới giờ tuyển dụng chính thức mà.”
Sau khi các khách mời đến đài truyền hình sẽ có một phân cảnh quan trọng là ký hợp đồng với các trợ lý. Hiện tại phân cảnh này vẫn chưa quay, Ngôn Sơ Âm khơi việc này ra cũng coi như kéo mình vào câu chuyện.
Triệu Tử Phi khoác vai cô, nói: “Tớ cũng là trợ lý thực tập nhưng tớ có kiêu căng như cậu không?”
Ngôn Sơ Âm càng kiêu căng hơn, “Tớ đâu giống các cậu. Tớ cách việc được tuyển chính thức chỉ một trang giấy thôi.”
Bây giờ đến lượt Ngôn Sơ Âm bị mọi người nhạo báng: “Khác chỗ nào? Bọn tớ cũng chỉ cách một trang giấy thôi đấy!”
“Từ bỏ đi, Thụy ca đã đồng ý tuyển tớ rồi, anh ấy không thèm ngó ngàng tới các cậu đâu.” Ngôn Sơ Âm vừa nói vừa chỉ vào VJ đứng gần đó, “Anh VJ có thể làm chứng cho tớ.”
Thẩm Gia Thụy quả thật “đồng ý” ký hợp đồng với Ngôn Sơ Âm. Trên đường về đây, Ngôn Sơ Âm phát hiện Thẩm Gia Thụy không đem theo nhân viên nên mới lên tiếng hỏi thử, sau đó Thẩm Gia Thụy giễu cợt: “Chẳng phải còn có trợ lý là cô à?”
Ngôn Sơ Âm thuận thế bám lấy câu nói của anh, còn kéo tài xế và VJ “làm chứng”.
Thật ra nhà đài đã sắp xếp xong xuôi mới để các MC đi đón khách mời, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn khách mời sẽ ký hợp đồng với MC đi đón. Ngôn Sơ Âm nói như vậy chỉ vì hiệu quả chương trình mà thôi. Mọi người cũng rất phối hợp, cả đám hùa vào mắng cô tiểu nhân, dám lén ra tay ở trên đường.
Nữ MC Tiêu Vi chớp mắt, cười với Ngôn Sơ Âm: “Chị Âm Âm, em nhớ chị lớn tuổi hơn thầy Thẩm một ít mà, sao lại gọi là Thụy ca ạ?”
Ngôn Sơ Âm quay sang mới phát hiện hôm nay Tiêu Vi trang điểm rất tỉ mỉ, không giống phong cách của các thợ trang điểm thường ngày, đôi mắt to được phủ bóng như trẻ con, vừa nói vừa chớp mắt nhìn Ngôn Sơ Âm để lộ sự hồn nhiên, tươi tắn. Nhưng lời nói thì chẳng hồn nhiên tẹo nào.
Tiêu Vi mở miệng ngậm miệng cứ “thầy Thẩm”, không những mỉa mai Ngôn Sơ Âm già rồi nhưng vẫn giả nai mà còn ám chỉ cô không tôn trọng khách mời.
Lúc gặp Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm cũng đoán được sẽ có tình huống này xảy ra. Đứng chung một sân khấu, sự cạnh tranh sẽ càng khốc liệt, nếu cơ hội của người khác nhiều hơn bạn, biểu hiện tốt hơn bạn thì bạn sẽ dễ dàng biến thành phông nền của họ. Hôm nay Ngôn Sơ Âm được ở cùng đội với Thẩm Gia Thụy, là người có cơ hội thành công sau khi chương trình kết thúc nhiều nhất, do đó tất nhiên sẽ trở thành đối tượng bị ghen ghét.
Hôm nay Tiêu Vi ăn vận rất lộng lẫy, không biết là vì không muốn cô là người nổi bật nhất hay vì ghen tị cô được “gần quan hưởng lộc” nữa.
Ngôn Sơ Âm khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ, thản nhiên nói: “Cũng vì già rồi nên mới ngại gọi là thầy Thẩm, chị cũng đâu thể bắt chước fans gọi là Thụy Bảo được, đúng không?”
“Cậu mơ đi.” Triệu Tử Phi hùa theo Ngôn Sơ Âm, “Ai chả biết fangirl của Burning đều là tiểu tiên nữ, cậu xứng à?”
Thành phần đông đảo trong hội fangirl của Burning là bạch phú mỹ(2), đây là điều mà mọi người đều công nhận, nguyên nhân chủ yếu là vì vé hòa nhạc của Burning cực kỳ khó mua, cung không đủ cầu, vé ở khu VIP lên tới hơn một vạn tệ, xem xong một buổi hòa nhạc thì chắc phải nhịn ăn một tháng chứ đừng nói đến mua album và các sản phẩm kèm theo. Ngoài ra còn một điểm nữa là trong các video ghi lại buổi hòa nhạc của Burning, khán giả đi xem ca nhạc đều là trai xinh gái đẹp, trang phục thời thượng, đến mức cộng đồng mạng còn đùa nếu ngoại hình không đẹp thì không dám nhận là fans Burning.
(2) Bạch phú mỹ: nghĩa là trắng giàu đẹp, ý chỉ cô gái vừa giàu có vừa xinh đẹp.
Câu chuyện càng ngày càng được truyền đi rộng rãi, dần dà tất cả mọi người đều công nhận fans của Burning toàn là mỹ nữ, người trong ngành cũng thường xuyên lấy chuyện này ra đùa.
Bị Triệu Tử Phi “cười nhạo”, Ngôn Sơ Âm lao vào cãi nhau với anh ta, những người khác sợ hai người cãi vã chưa đủ to tiếng nên đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối, chỉ mong hai người “trở mặt thành thù”, không ai quan tâm tới Tiêu Vi nữa, do đó vai diễn của cô ta cũng lặng lẽ hạ màn.
Làm loạn một hồi, sau khi trợ lý ký hợp đồng với khách mời xong, ekip để họ bốc thăm số thứ tự biểu diễn.
Các khách mời đều ăn ý để nhóm trợ lý đi bốc thăm, Ngôn Sơ Âm bốc trúng số 6 làm mọi người đều trêu ghẹo hôm nay vận may của cô bùng nổ. Ngôn Sơ Âm lẳng lặng gật đầu, thầm nghĩ chờ ghi hình xong, cô phải đi mua vé số mới được.
Đạo diễn Giản để các khách mời tập dượt theo số thứ tự. Lúc thi đấu sẽ hát live(3), trường quay đã sắp xếp một dàn nhạc chuyên nghiệp, vì thế tuy mọi người hát ca khúc của mình nhưng cũng cần tập dượt để làm quen với dàn nhạc, vì tiêu chí “tuyệt đối công bằng”, thời gian tập dượt của mỗi khách mời không thể vượt quá hai mươi phút.
(3) Trong ca hát trên sân khấu thì có 2 dạng là hát live (hát trực tiếp) và hát nhép (nhép theo đĩa)
Thẩm Gia Thụy được xếp thứ hai từ dưới lên nên phải đợi hơi lâu mới tới giờ tập dượt. Ngôn Sơ Âm đi theo anh đến phòng nghỉ riêng, lúc mở cửa ra đã thấy thợ trang điểm và stylist ngồi chờ trong phòng.
Gần sáu giờ mới đến lượt Thẩm Gia Thụy, hơn nữa không phải do nhân viên đến thông báo như các ca sĩ khác mà đích thân tổng đạo diễn đến mời anh ra tập dượt, đồng thời giải thích, “Xin lỗi thầy Thẩm, các khách mời trước hơi kéo dài thời gian nên anh chỉ có mười lăm phút để tập dượt thôi, hơn nửa tiếng nữa khán giả vào trường quay rồi.”
Tuy đạo diễn Giản rất có địa vị trong đài, các chương trình lớn đều do một tay ông dàn dựng nhưng khi đối diện với Thẩm Gia Thụy – người mà đến cả ban lãnh đạo cũng phải nể nang, ông không dám xem thường. Ông hoàn toàn bất ngờ khi chính thức gia nhập chương trình, Thẩm Gia Thụy rất dễ thương lượng, hoàn toàn khác với người luôn đưa ra yêu sách lúc trước.
Thẩm Gia Thụy đứng dậy, thông cảm gật đầu: “Vậy mau đi thôi, tiết kiệm thời gian.”
Thấy Thẩm Gia Thụy thông cảm, đạo diễn Giản càng xấu hổ, các khách mời tập dượt trước chiếm khá nhiều thời gian, có người còn tập dượt đến nửa tiếng, trong khi bây giờ Thẩm Gia Thụy chỉ có mười lăm phút, như vậy có hơi bất công.
Đạo diễn Giản thầm quyết định sau này không để xảy ra việc như hôm nay nữa, cho dù khách mời muốn tăng thêm thời gian tập dượt thì cũng không thể ảnh hưởng đến người khác.
Không thể xin lỗi Thẩm Gia Thụy ngay trước camera, đạo diễn Giản bèn dặn dò Ngôn Sơ Âm quan tâm đến khách mời. Lúc quay về chỗ làm việc, ông thầm nghĩ ban đầu Tinh Ngu từ chối lời mời của đài, sau đó lại đổi ý nhưng với điều kiện là để Tiểu Ngôn tham gia cùng. Lúc đó họ cho rằng tổng giám đốc Triệu ưng ý Tiểu Ngôn, muốn ký hợp đồng với Tiểu Ngôn, bây giờ xem ra thì hình như Tiểu Ngôn có chút quan hệ với Burning? Nếu không thì tại sao Thẩm Gia Thụy lại đột nhiên dễ tính? Hơn nữa, VJ cùng đi đón Thẩm Gia Thụy cũng nói thoạt nhìn quan hệ giữa Tiểu Ngôn với Burning rất tốt.
Sau một hồi suy đoán, đạo diễn Giản quyết định lúc biên tập hậu kỳ, họ sẽ cố gắng hết sức để Ngôn Sơ Âm được lên sóng nhiều, dù sao biểu hiện của cô cũng không tồi, chỉ cần Thẩm Gia Thụy hài lòng, bên trên sẽ không nói gì.
Ngôn Sơ Âm không biết tính toán của đạo diễn Giản, cô đi cùng Thẩm Gia Thụy đến trường quay. Thân là “trợ lý vạn năng”, Ngôn Sơ Âm vừa loay hoay thu xếp vừa thông báo tin tức mà mình thăm dò được cho anh biết. Trừ khách mời thứ bảy ra, năm khách mời khác đã tập dượt xong, họ hát bài gì không còn là bí mật nữa, Ngôn Sơ Âm nói cho Thẩm Gia Thụy để anh còn tính toán.
Khi họ đến trường quay, đúng lúc vị khách mời số năm vừa tập dượt xong đi ra ngoài, hai nhóm người đứng lại chào hỏi nhau, Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu nhìn vào trong, nói nhỏ với nhân viên: “Trong đó không bật đèn hả?”
“Đạo diễn ánh sáng còn đang chuẩn bị.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, không bảo nhân viên đi bật đèn mà lấy điện thoại ra rồi mở chế độ đèn pin, sau đó rọi xuống chân.
Trước đây Thẩm Gia Thụy mắc chứng quáng gà nhẹ, đi đâu cũng cầm theo đèn pin, bây giờ không biết đã khỏi bệnh chưa, cô chưa từng nghe báo chí nói về việc này. Có điều với lòng tự ái của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm nghĩ cho dù anh có chưa trị khỏi chứng quáng gà thì cũng không để phóng viên biết.
Ngôn Sơ Âm thấy Thẩm Gia Thụy ngoảnh đầu nhìn mình, môi anh mấp máy thì biết mình đã làm đúng. Cô đi theo anh lên sân khấu, chờ anh trao đổi với ban nhạc, cô mới cất điện thoại, đi xuống khán đài tìm chỗ ngồi.
Thẩm Gia Thụy trao đổi với ban nhạc xong, anh lấy micro, đồng thời khúc nhạc dạo cũng vang lên.
Tiếng nhạc trực tiếp và qua thu âm khác nhau rất nhiều, chất lượng rất tốt, song, điều khiến Ngôn Sơ Âm ngạc nhiên không phải là chất lượng âm thanh mà là Thẩm Gia Thụy bỏ qua cơ hội tuyên truyền ca khúc mới để chọn ca khúc tạo nên tên tuổi của Burning là “Ánh sao đẹp nhất”?
Burning tụ tập cùng nhau, Ngôn Sơ Âm đến đón Thẩm Gia Thụy thì tất nhiên sẽ ghi hình tất cả thành viên, nhưng người đi cùng Ngôn Sơ Âm đến đài truyền hình trong ngày hôm nay chỉ có Thẩm Gia Thụy, vậy ắt hẳn vũ khí siêu cấp “nhóm nhạc” sẽ được sử dụng trong trường hợp quan trọng hơn.
Dù vậy, Kỷ Thư Tề vẫn rất chào đón Ngôn Sơ Âm, còn nhiệt tình tiễn họ ra thang máy, sau đó dựa vào cửa thang máy nói: “Âm Âm, ghi hình xong cô có đưa đại ca về không? Nếu có thì tối nay chúng ta tụ họp đi!”
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ ghi hình xong thì cần cô làm cái quái gì nữa? Nhưng mà đang đứng trước mặt “đại gia”, cô đành nói: “Phải xem buổi tối có việc gì không đã.”
Đài truyền hình ra sức hầu hạ mấy vị tổ tông này, còn lâu mới đến lượt cô làm tài xế.
Kỷ Thư Tề còn định nói thêm gì nữa nhưng bị Giang Vân Hạo kéo lại: “Đừng chặn cửa nữa, kẻo làm đại ca muộn giờ.”
“Dạ.” Cuối cùng Kỷ Thư Tề cũng chuyển sự chú ý qua trưởng nhóm, trước khi cửa thang máy đóng lại, anh ta còn ra hiệu cố lên với trưởng nhóm.
Trong thang máy rất yên tĩnh, không có Kỷ Thư Tề, một mình Ngôn Sơ Âm không thể pha trò được, chỉ đành nghiêm túc thảo luận công việc với Thẩm Gia Thụy, hỏi anh định hát bài gì trong số đầu tiên.
Thẩm Gia Thụy trả lời ngắn gọn: “Bí mật.”
Ngôn Sơ Âm nghĩ thầm album mới của anh vừa phát hành, ngoài ra còn sắp bắt đầu chuyến lưu diễn nên chắc chắn sẽ hát bài mới trong album tại chương trình. Mà chương trình có tính chất thi thố, không phải tùy tiện hát mấy câu cho qua nên Ngôn Sơ Âm đoán rất có thể Thẩm Gia Thụy sẽ hát ca khúc có mức độ phủ sóng cao, cũng chính là ca khúc quay MV cùng Mộc Phỉ.
Có điều đoán thì đoán trong lòng vậy thôi chứ trước camera, Ngôn Sơ Âm vẫn tỏ ra vô cùng mong đợi, “Burning có rất nhiều ca khúc kinh điển, bảo đảm hát bài nào cũng có thể hạ gục toàn bộ khán giả.”
Thẩm Gia Thụy nhướn môi, định hỏi cô có nghe những ca khúc của anh hay không thì bỗng nhớ đến chương trình nào đó vào hai tháng trước, vậy là không muốn nói gì nữa.
Thôi vậy. Thẩm Gia Thụy đút tay vào túi quần, thầm nghĩ ngay cả hit nằm trong top 3 những ca khúc nổi tiếng nhất của anh mà cô cũng hát lệch tông thì ắt hẳn không biết rõ những bài khác. Bây giờ chẳng qua đang ghi hình, anh hỏi bất cứ cái gì thì cô cũng sẽ nịnh bợ anh, vậy cần gì phải hỏi.
Ngôn Sơ Âm và VJ không hề thắc mắc trước hành động nhếch môi nhưng chẳng thèm nói gì của Thẩm Gia Thụy, tuy thái độ của trưởng nhóm hơi chảnh chọe nhưng hoàn toàn phù hợp với vị thế của anh, hơn nữa thang máy cũng xuống đến tầng một rồi.
Tài xế mở cửa xe, Thẩm Gia Thụy ga-lăng nhường Ngôn Sơ Âm lên trước, sau đó vòng sang bên kia rồi tự mở cửa lên xe. Hành động của anh làm VJ càng khẳng định mối quan hệ thân thiết giữa Ngôn Sơ Âm và các thành viên Burning.
Còn Ngôn Sơ Âm thì không nghĩ nhiều như vậy.
Thẩm Gia Thụy thành danh ở tuổi thiếu niên, cá tính ngông cuồng nhưng cũng có phần bí ẩn, truyền thông bám theo anh suốt ngày mà mãi vẫn không tìm ra được gia thế và hành tung cụ thể của anh, thậm chí có rất ít người cả trong lẫn ngoài giới giải trí biết được tính cách thực sự của anh. Do đó, mọi người chỉ có thể đánh giá anh qua hình tượng của anh trước mặt công chúng.
Song, thái độ của truyền thông đối với Thẩm Gia Thụy là vừa yêu vừa hận. Yêu là vì anh là máy tạo đề tài bàn tán, chỉ cần tin tức liên quan tới anh, không cần là thông tin to tát cũng đủ để cộng đồng mạng bàn tán rôm rả mấy ngày. Hận là vì anh quá chảnh chọe, hầu hết các nghệ sĩ dù nổi tiếng nhưng luôn tỏ ra khiêm tốn, vô cùng chú trọng tạo mối quan hệ tốt đẹp với truyền thông, còn Thẩm Gia Thụy thì hoàn toàn không xem phóng viên ra gì, nếu muốn phỏng vấn anh thì phải tuân thủ các quy tắc lạ đời của anh, còn nếu làm anh mất hứng thì tòa soạn của họ đừng bao giờ mong được phỏng vấn anh thêm lần nào nữa. Chảnh đến thế là cùng! Nhưng ấm ức nhất là không thể phê phán anh được! Nếu viết bài xấu về anh, không cần chờ tòa soạn sa thải thì đã bị chết chìm trong biển nước bọt bởi đám fans não tàn của anh, có khi còn bị quần chúng ăn dưa vừa đứng xem vừa hả hê mắng tác giả viết bài là đáng đời! Không muốn chết thì cho dù có biết Thẩm Gia Thụy xấu tính cũng phải cố mà nịnh bợ, nếu lỡ đắc tội với anh thì chẳng biết khóc với ai, cho dù thực tế họ là phóng viên, hằng ngày đào bới đời sống riêng tư của nghệ sĩ, không thể tránh được việc đắc tội với vài ba người.
Ở trước mặt Thẩm Gia Thụy, cánh phóng viên cảm thấy họ mới là nhóm yếu thế, không thể nói Thẩm Gia Thụy càng nổi tiếng càng kiêu căng, bởi vì người ta vốn dĩ có xung đột với phóng viên ngay từ khi mới ra mắt rồi kia kìa. Đừng nói là fans, ngay cả cư dân mạng cũng đã tiếp nhận bản chất này của anh rồi, nên bây giờ nói anh tốt tính cũng chẳng ai tin.
Huống chi ngay khi mới ra mắt, dù Thẩm Gia Thụy đắc tội với nhiều hãng truyền thông nhưng không ai “cấm vận” nổi anh, còn bây giờ anh đang ở thời kỳ đỉnh cao, họ càng không làm gì được. Đánh không được, mắng cũng không được nên đành nịnh bợ thôi.
Nhưng cánh phóng viên không phải dạng ngậm bồ hòn làm ngọt, dư luận nằm trong tay họ, không ai giỏi hơn họ trong việc phóng đại sự việc, viết báo bề ngoài thì khen Thẩm Gia Thụy có tài hoa có cá tính nhưng thực chất là ngấm ngầm mắng anh kiêu căng, ngạo mạn.
Ba người thành hổ(1), khi tất cả các bài báo viết như vậy, mọi người đều cho rằng tính cách của Thẩm Gia Thụy là thực sự như thế, vì tính chất công việc nên không có mấy người tiếp xúc nhiều với Thẩm Gia Thụy, mọi người không biết cánh phóng viên nói thật hay giả, dần dà, ngay cả người trong giới giải trí cũng cho rằng Thẩm Gia Thụy kiêu căng. Nếu không đài truyền hình Bắc Kinh cũng chẳng chấp thuận hoàn toàn ý kiến của anh, khó khăn lắm mới mời được vị Đại Phật này, chỉ cần anh tham gia chương trình, bất kể yêu sách gì của anh, đài Bắc Kinh đều đáp ứng.
(1) Ba người thành hổ: chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.
Theo Ngôn Sơ Âm, truyền thông đánh giá tính cách của Thẩm Gia Thụy không hẳn là sai vì trước mặt người ngoài, anh tỏ ra tự tin đến mức khiến người khác phải tự ti về bản thân, ấy vậy mà fans của anh lại thích thế, ai nói thần tượng của họ ngang ngược thì họ sẽ biến người đó thành kẻ đê tiện xấu xa! Với tư cách là giai cấp vô sản, Ngôn Sơ Âm cực kỳ ghét điểm này! Nhưng nếu xét trên phương diện là người yêu cũ của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm không thể không thấy bất công thay anh. Anh kiêu ngạo thật đó, nhưng không đến mức không coi ai ra gì. Ông thần này điển hình cho kiểu người “chảnh cún”, ưa mềm không ưa cứng, chỉ cần dịu dàng dỗ dành là anh sẽ vui vẻ trở lại, thậm chí còn chủ động bê trà rót nước cho mình nữa kìa.
Trước mặt con gái, tuy thái độ Thẩm Gia Thụy có phần lạnh nhạt nhưng vẫn có sự ga-lăng cần thiết, từ ngày quen biết anh, Ngôn Sơ Âm chưa từng nhìn thấy anh tranh chấp với cô gái nào, kể cả cô.
Với bạn bè, Ngôn Sơ Âm được khen ngợi là người dịu dàng, chu đáo, nhưng khi ở bên cạnh người yêu, cô toàn lấn lướt bạn trai. Hơn nữa Thẩm Gia Thụy là mối tình đầu ở cả hai kiếp của cô, không hành hạ anh thật quá có lỗi với tuổi trẻ! Nhưng khi đó, mặc kệ cô leo lên đầu anh ngồi đến mức nào đi nữa, Thẩm Gia Thụy vẫn chưa từng nổi giận, nói văn vẻ là “Không chấp nhặt với cô”, tan học anh vẫn đưa cô về nhà, mang túi xách giúp cô, cho dù mặt mũi cả hai đều sầm sì không nói tiếng nào nhưng đôi tay vẫn luôn nắm chặt nhau.
Ít nhất Ngôn Sơ Âm cảm thấy Thẩm Gia Thụy đàn ông hơn những kẻ chỉ biết chót lưỡi đầu môi.
Chỉ nhường cô lên xe trước thôi mà, việc gì VJ và tài xế cứ làm như đang gặp ma thế?
Ngôn Sơ Âm thản nhiên lên xe, lúc trước bởi vì nội dung truyện tranh mà cô chỉ muốn tránh xa Thẩm Gia Thụy, còn bây giờ thì khác, tuy cũng lo lắng về cốt truyện nhưng Thẩm Gia Thụy vẫn là Thẩm Gia Thụy mà cô biết, họ chia tay nhau trong hòa bình, và Thẩm Gia Thụy không ghét cô như trong truyện. Như thế này thật quá tốt, cô tạm thời gác truyện tranh qua một bên nhằm phối hợp làm việc với Thẩm Gia Thụy, nhất định phải làm cho chương trình thành công rực rỡ!
Quyết định xong, thái độ của Ngôn Sơ Âm đối với Thẩm Gia Thụy càng lúc càng tự nhiên, chờ xe xuất phát, cô tán gẫu với Thẩm Gia Thụy: “Anh Thụy có biết những khách mời nào tham gia chương trình cùng anh không?”
Thẩm Gia Thụy tựa lưng vào ghế, hỏi ngược lại: “Câu này phải là tôi hỏi các cô mới đúng chứ nhỉ?”
“Tụi em có biết đâu, trên đường em đến đây còn không biết là đang đi đón ai kia kìa, đạo diễn cho bọn em bốc thăm đó!”
“Cô bốc số bao nhiêu?”
Ngôn Sơ Âm giơ vài ngón tay lên, Thẩm Gia Thụy nhướn mày nhìn cô: “Số 6? Con số may mắn?”
VJ hoàn toàn bình thản trước câu hỏi của Thẩm Gia Thụy, lúc nãy ở nhà Thẩm Gia Thụy, VJ đã chứng kiến thái độ của Burning dành cho Ngôn Sơ Âm, biết họ là bạn bè thân thiết của nhau, do đó việc Thẩm Gia Thụy biết con số may mắn của Ngôn Sơ Âm không có gì lạ. Nhưng tài xế không biết điều đó, anh ta khẽ quay sang liếc nhìn Ngôn Sơ Âm.
“Ấy, sao Thụy ca biết con số may mắn của em hay thế?” Ngôn Sơ Âm thoáng sửng sốt, sau đó như chợt hiểu ra, đùa: “Thụy ca chẳng khiêm tốn chút nào!”
Bấy giờ tài xế mới hiểu ra, ý của Thẩm Gia Thụy là Ngôn Sơ Âm phải rất may mắn mới bốc trúng số của anh. Sau khi thông suốt, tài xế không nghĩ ngợi gì nữa mà chuyên tâm lái xe.
Ngôn Sơ Âm lén nhìn Thẩm Gia Thụy, chỉ thấy anh nhếch môi như tiếp nhận câu nói đùa của cô, thầm nghĩ ắt hẳn là anh lỡ lời, anh không phải diễn viên chuyên nghiệp, khó mà hoàn toàn tỏ ra xa lạ khi gặp người quen. Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm yên tâm, vụ việc “lỡ mồm” đã được sự lanh trí của cô giải quyết ổn thỏa.
Thảo luận chuyện khách mời xong, Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy lại tán gẫu về album mới của anh. Thẩm Gia Thụy tham gia chương trình chỉ đơn giản là để tuyên truyền cho album mới, do đó mặc kệ đoạn này có được phát sóng hay không, đây cũng là trách nhiệm của MC.
Trên đường về đài truyền hình, không khí trên xe không tệ, tuy Thẩm Gia Thụy không mấy nhiệt tình nhưng hỏi gì sẽ đáp nấy, suốt đoạn đường cả hai đều nói chuyện với nhau. Không biết có phải tài xế canh đúng giờ hay không mà khi Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đến sảnh chung dành cho tất cả khách mời, những khách mời khác đã có mặt.
Thẩm Gia Thụy vừa đi vào lập tức trở thành tâm điểm chú ý, toàn thể khách mời, MC và nhân viên đoàn làm phim ở trong sảnh đều nhìn Thẩm Gia Thụy, sau đó các khách mời rối rít đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi Thẩm Gia Thụy.
Ngôn Sơ Âm đứng bên cạnh Thẩm Gia Thụy cũng được hưởng ké không ít hào quang, chờ các “trợ lý” vây quanh chào hỏi Thẩm Gia Thụy xong, các khách mời cũng bắt đầu tán gẫu với nhau. Tuy có vài người chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên nhưng đều là ca sĩ, cho dù không thân quen nhưng cũng có nhiều đề tài để nói với nhau.
Các MC cũng kéo Ngôn Sơ Âm qua một góc.
Đều là MC có kinh nghiệm, lại là chương trình giải trí, do đó các “trợ lý” biết mình là người điều tiết không khí của chương trình. Khác với cuộc tán gẫu của các khách mời, nhóm MC đã bắt đầu tăng thêm “đất diễn” cho mình. Họ vây quanh Ngôn Sơ Âm để tìm hiểu thêm thông tin cho “Boss” của mình, Thẩm Gia Thụy là đối thủ lớn của tất cả các khách mời, mọi người đều ra sức “tìm hiểu danh tính” ca khúc mà Thẩm Gia Thụy sẽ biểu diễn để về tranh công với “Boss”.
Ngôn Sơ Âm không biết Thẩm Gia Thụy định hát bài gì, nhưng cô không nói thế với họ mà giễu cợt: “Các cậu làm gì mà ghê thế? Còn chưa tới giờ tuyển dụng chính thức mà.”
Sau khi các khách mời đến đài truyền hình sẽ có một phân cảnh quan trọng là ký hợp đồng với các trợ lý. Hiện tại phân cảnh này vẫn chưa quay, Ngôn Sơ Âm khơi việc này ra cũng coi như kéo mình vào câu chuyện.
Triệu Tử Phi khoác vai cô, nói: “Tớ cũng là trợ lý thực tập nhưng tớ có kiêu căng như cậu không?”
Ngôn Sơ Âm càng kiêu căng hơn, “Tớ đâu giống các cậu. Tớ cách việc được tuyển chính thức chỉ một trang giấy thôi.”
Bây giờ đến lượt Ngôn Sơ Âm bị mọi người nhạo báng: “Khác chỗ nào? Bọn tớ cũng chỉ cách một trang giấy thôi đấy!”
“Từ bỏ đi, Thụy ca đã đồng ý tuyển tớ rồi, anh ấy không thèm ngó ngàng tới các cậu đâu.” Ngôn Sơ Âm vừa nói vừa chỉ vào VJ đứng gần đó, “Anh VJ có thể làm chứng cho tớ.”
Thẩm Gia Thụy quả thật “đồng ý” ký hợp đồng với Ngôn Sơ Âm. Trên đường về đây, Ngôn Sơ Âm phát hiện Thẩm Gia Thụy không đem theo nhân viên nên mới lên tiếng hỏi thử, sau đó Thẩm Gia Thụy giễu cợt: “Chẳng phải còn có trợ lý là cô à?”
Ngôn Sơ Âm thuận thế bám lấy câu nói của anh, còn kéo tài xế và VJ “làm chứng”.
Thật ra nhà đài đã sắp xếp xong xuôi mới để các MC đi đón khách mời, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn khách mời sẽ ký hợp đồng với MC đi đón. Ngôn Sơ Âm nói như vậy chỉ vì hiệu quả chương trình mà thôi. Mọi người cũng rất phối hợp, cả đám hùa vào mắng cô tiểu nhân, dám lén ra tay ở trên đường.
Nữ MC Tiêu Vi chớp mắt, cười với Ngôn Sơ Âm: “Chị Âm Âm, em nhớ chị lớn tuổi hơn thầy Thẩm một ít mà, sao lại gọi là Thụy ca ạ?”
Ngôn Sơ Âm quay sang mới phát hiện hôm nay Tiêu Vi trang điểm rất tỉ mỉ, không giống phong cách của các thợ trang điểm thường ngày, đôi mắt to được phủ bóng như trẻ con, vừa nói vừa chớp mắt nhìn Ngôn Sơ Âm để lộ sự hồn nhiên, tươi tắn. Nhưng lời nói thì chẳng hồn nhiên tẹo nào.
Tiêu Vi mở miệng ngậm miệng cứ “thầy Thẩm”, không những mỉa mai Ngôn Sơ Âm già rồi nhưng vẫn giả nai mà còn ám chỉ cô không tôn trọng khách mời.
Lúc gặp Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm cũng đoán được sẽ có tình huống này xảy ra. Đứng chung một sân khấu, sự cạnh tranh sẽ càng khốc liệt, nếu cơ hội của người khác nhiều hơn bạn, biểu hiện tốt hơn bạn thì bạn sẽ dễ dàng biến thành phông nền của họ. Hôm nay Ngôn Sơ Âm được ở cùng đội với Thẩm Gia Thụy, là người có cơ hội thành công sau khi chương trình kết thúc nhiều nhất, do đó tất nhiên sẽ trở thành đối tượng bị ghen ghét.
Hôm nay Tiêu Vi ăn vận rất lộng lẫy, không biết là vì không muốn cô là người nổi bật nhất hay vì ghen tị cô được “gần quan hưởng lộc” nữa.
Ngôn Sơ Âm khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ, thản nhiên nói: “Cũng vì già rồi nên mới ngại gọi là thầy Thẩm, chị cũng đâu thể bắt chước fans gọi là Thụy Bảo được, đúng không?”
“Cậu mơ đi.” Triệu Tử Phi hùa theo Ngôn Sơ Âm, “Ai chả biết fangirl của Burning đều là tiểu tiên nữ, cậu xứng à?”
Thành phần đông đảo trong hội fangirl của Burning là bạch phú mỹ(2), đây là điều mà mọi người đều công nhận, nguyên nhân chủ yếu là vì vé hòa nhạc của Burning cực kỳ khó mua, cung không đủ cầu, vé ở khu VIP lên tới hơn một vạn tệ, xem xong một buổi hòa nhạc thì chắc phải nhịn ăn một tháng chứ đừng nói đến mua album và các sản phẩm kèm theo. Ngoài ra còn một điểm nữa là trong các video ghi lại buổi hòa nhạc của Burning, khán giả đi xem ca nhạc đều là trai xinh gái đẹp, trang phục thời thượng, đến mức cộng đồng mạng còn đùa nếu ngoại hình không đẹp thì không dám nhận là fans Burning.
(2) Bạch phú mỹ: nghĩa là trắng giàu đẹp, ý chỉ cô gái vừa giàu có vừa xinh đẹp.
Câu chuyện càng ngày càng được truyền đi rộng rãi, dần dà tất cả mọi người đều công nhận fans của Burning toàn là mỹ nữ, người trong ngành cũng thường xuyên lấy chuyện này ra đùa.
Bị Triệu Tử Phi “cười nhạo”, Ngôn Sơ Âm lao vào cãi nhau với anh ta, những người khác sợ hai người cãi vã chưa đủ to tiếng nên đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối, chỉ mong hai người “trở mặt thành thù”, không ai quan tâm tới Tiêu Vi nữa, do đó vai diễn của cô ta cũng lặng lẽ hạ màn.
Làm loạn một hồi, sau khi trợ lý ký hợp đồng với khách mời xong, ekip để họ bốc thăm số thứ tự biểu diễn.
Các khách mời đều ăn ý để nhóm trợ lý đi bốc thăm, Ngôn Sơ Âm bốc trúng số 6 làm mọi người đều trêu ghẹo hôm nay vận may của cô bùng nổ. Ngôn Sơ Âm lẳng lặng gật đầu, thầm nghĩ chờ ghi hình xong, cô phải đi mua vé số mới được.
Đạo diễn Giản để các khách mời tập dượt theo số thứ tự. Lúc thi đấu sẽ hát live(3), trường quay đã sắp xếp một dàn nhạc chuyên nghiệp, vì thế tuy mọi người hát ca khúc của mình nhưng cũng cần tập dượt để làm quen với dàn nhạc, vì tiêu chí “tuyệt đối công bằng”, thời gian tập dượt của mỗi khách mời không thể vượt quá hai mươi phút.
(3) Trong ca hát trên sân khấu thì có 2 dạng là hát live (hát trực tiếp) và hát nhép (nhép theo đĩa)
Thẩm Gia Thụy được xếp thứ hai từ dưới lên nên phải đợi hơi lâu mới tới giờ tập dượt. Ngôn Sơ Âm đi theo anh đến phòng nghỉ riêng, lúc mở cửa ra đã thấy thợ trang điểm và stylist ngồi chờ trong phòng.
Gần sáu giờ mới đến lượt Thẩm Gia Thụy, hơn nữa không phải do nhân viên đến thông báo như các ca sĩ khác mà đích thân tổng đạo diễn đến mời anh ra tập dượt, đồng thời giải thích, “Xin lỗi thầy Thẩm, các khách mời trước hơi kéo dài thời gian nên anh chỉ có mười lăm phút để tập dượt thôi, hơn nửa tiếng nữa khán giả vào trường quay rồi.”
Tuy đạo diễn Giản rất có địa vị trong đài, các chương trình lớn đều do một tay ông dàn dựng nhưng khi đối diện với Thẩm Gia Thụy – người mà đến cả ban lãnh đạo cũng phải nể nang, ông không dám xem thường. Ông hoàn toàn bất ngờ khi chính thức gia nhập chương trình, Thẩm Gia Thụy rất dễ thương lượng, hoàn toàn khác với người luôn đưa ra yêu sách lúc trước.
Thẩm Gia Thụy đứng dậy, thông cảm gật đầu: “Vậy mau đi thôi, tiết kiệm thời gian.”
Thấy Thẩm Gia Thụy thông cảm, đạo diễn Giản càng xấu hổ, các khách mời tập dượt trước chiếm khá nhiều thời gian, có người còn tập dượt đến nửa tiếng, trong khi bây giờ Thẩm Gia Thụy chỉ có mười lăm phút, như vậy có hơi bất công.
Đạo diễn Giản thầm quyết định sau này không để xảy ra việc như hôm nay nữa, cho dù khách mời muốn tăng thêm thời gian tập dượt thì cũng không thể ảnh hưởng đến người khác.
Không thể xin lỗi Thẩm Gia Thụy ngay trước camera, đạo diễn Giản bèn dặn dò Ngôn Sơ Âm quan tâm đến khách mời. Lúc quay về chỗ làm việc, ông thầm nghĩ ban đầu Tinh Ngu từ chối lời mời của đài, sau đó lại đổi ý nhưng với điều kiện là để Tiểu Ngôn tham gia cùng. Lúc đó họ cho rằng tổng giám đốc Triệu ưng ý Tiểu Ngôn, muốn ký hợp đồng với Tiểu Ngôn, bây giờ xem ra thì hình như Tiểu Ngôn có chút quan hệ với Burning? Nếu không thì tại sao Thẩm Gia Thụy lại đột nhiên dễ tính? Hơn nữa, VJ cùng đi đón Thẩm Gia Thụy cũng nói thoạt nhìn quan hệ giữa Tiểu Ngôn với Burning rất tốt.
Sau một hồi suy đoán, đạo diễn Giản quyết định lúc biên tập hậu kỳ, họ sẽ cố gắng hết sức để Ngôn Sơ Âm được lên sóng nhiều, dù sao biểu hiện của cô cũng không tồi, chỉ cần Thẩm Gia Thụy hài lòng, bên trên sẽ không nói gì.
Ngôn Sơ Âm không biết tính toán của đạo diễn Giản, cô đi cùng Thẩm Gia Thụy đến trường quay. Thân là “trợ lý vạn năng”, Ngôn Sơ Âm vừa loay hoay thu xếp vừa thông báo tin tức mà mình thăm dò được cho anh biết. Trừ khách mời thứ bảy ra, năm khách mời khác đã tập dượt xong, họ hát bài gì không còn là bí mật nữa, Ngôn Sơ Âm nói cho Thẩm Gia Thụy để anh còn tính toán.
Khi họ đến trường quay, đúng lúc vị khách mời số năm vừa tập dượt xong đi ra ngoài, hai nhóm người đứng lại chào hỏi nhau, Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu nhìn vào trong, nói nhỏ với nhân viên: “Trong đó không bật đèn hả?”
“Đạo diễn ánh sáng còn đang chuẩn bị.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, không bảo nhân viên đi bật đèn mà lấy điện thoại ra rồi mở chế độ đèn pin, sau đó rọi xuống chân.
Trước đây Thẩm Gia Thụy mắc chứng quáng gà nhẹ, đi đâu cũng cầm theo đèn pin, bây giờ không biết đã khỏi bệnh chưa, cô chưa từng nghe báo chí nói về việc này. Có điều với lòng tự ái của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm nghĩ cho dù anh có chưa trị khỏi chứng quáng gà thì cũng không để phóng viên biết.
Ngôn Sơ Âm thấy Thẩm Gia Thụy ngoảnh đầu nhìn mình, môi anh mấp máy thì biết mình đã làm đúng. Cô đi theo anh lên sân khấu, chờ anh trao đổi với ban nhạc, cô mới cất điện thoại, đi xuống khán đài tìm chỗ ngồi.
Thẩm Gia Thụy trao đổi với ban nhạc xong, anh lấy micro, đồng thời khúc nhạc dạo cũng vang lên.
Tiếng nhạc trực tiếp và qua thu âm khác nhau rất nhiều, chất lượng rất tốt, song, điều khiến Ngôn Sơ Âm ngạc nhiên không phải là chất lượng âm thanh mà là Thẩm Gia Thụy bỏ qua cơ hội tuyên truyền ca khúc mới để chọn ca khúc tạo nên tên tuổi của Burning là “Ánh sao đẹp nhất”?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất