Chương 36: Liên hoan
Edit: Sa
Trong khoảnh khắc tay bị nắm, tim Ngôn Sơ Âm đập loạn nhịp, cô muốn rút tay ra nhưng còn chưa kịp làm gì thì Thẩm Gia Thụy đã nắm chặt hơn, chậm rãi đi xuống bậc thang.
Ngôn Sơ Âm mím môi, thầm nhủ không có gì đâu, đây chỉ là hành động bình thường thôi. Cô cố gắng không suy nghĩ lung tung nữa mà lẳng lặng đỡ Thẩm Gia Thụy đi ra khỏi trường quay.
Vì để chế tạo không khí nên toàn trường quay tối thui, mãi khi ra đến bên ngoài hành lang mới có ánh sáng. Không cần Ngôn Sơ Âm nhắc nhở, Thẩm Gia Thụy đã tự giác buông tay cô ra. Ngôn Sơ Âm đưa áo khoác cho anh rồi mở nắp bình giữ nhiệt ra, “Thụy ca uống chút nước ấm cho ấm người.”
Lúc nãy nắm tay cô, bàn tay anh lạnh ngắt, hình như còn hơi ướt nữa, không biết do lạnh hay do hồi hộp. Ngôn Sơ Âm tự động cho rằng anh bị lạnh, anh không nói thì cô sẽ không hỏi để tránh giẫm phải mìn.
Thẩm Gia Thụy mặc áo khoác vào, ôm bình giữ nhiệt vừa đi vừa uống, khóe mắt liếc sang người bên cạnh, anh có cảm giác ánh mắt cô nhìn anh sáng hơn lúc trước rất nhiều. Không lẽ bị điên đảo bởi nhan sắc của anh? Thẩm Gia Thụy lặng lẽ nhoẻn môi cười.
Ngôn Sơ Âm phát hiện ánh mắt quan sát của anh thì bất giác xoa nhẹ bọng mắt, thầm lo lắng mascara bị nhòe vì khóc.
Các khách mời đã biểu diễn xong đều tập họp ở phòng nghỉ lớn, Thẩm Gia Thụy vừa đi vào liền nhận được sự chào đón và những cái ôm nồng nhiệt, ai cũng tán thưởng màn trình diễn tối nay của anh.
Quan trọng nhất là họ đã chứng kiến mức độ nổi tiếng của Thẩm Gia Thụy qua màn hình. Có thể biến không khí một cuộc thi trở thành buổi hòa nhạc của mình, đừng nói là những ca sĩ hiện đang có mặt, cho dù là cả giới ca sĩ cũng chẳng có bao nhiêu người có thực lực đó.
Khán giả hôm nay không chỉ có các thanh thiếu niên độ tuổi đôi mươi mà còn có cả người lớn khoảng năm, sáu chục tuổi, do đó dù fans của Thẩm Gia Thụy đông nhưng cũng có không ít người chưa từng nghe tới tên anh, ấy vậy mà tiếng hát của Thẩm Gia Thụy có thể khiến toàn bộ khán đài phát cuồng, đó là bằng chứng xác thực nhất cho sự cuốn hút của anh.
Tất cả MC của đài Bắc Kinh cũng hết lòng ca ngợi, cảm thán đây mới là thực lực của siêu sao.
Triệu Tử Phi luôn thích trêu Ngôn Sơ Âm, lúc này lập tức đi tới chỗ Ngôn Sơ Âm, vừa vỗ vai cô vừa cười xấu xa: “Úi cha Âm Âm này, sao mắt cậu đỏ thế? Bị cái gì rơi vào à? Để anh thổi giúp cậu nhé.”
“Phi Ngốc đáng ghét ghê vậy đó, tôi không tin anh không nhìn thấy cảnh Âm Âm lau nước mắt đâu, người ta xúc động bởi tiếng hát của Thụy ca nên mới khóc ấy mà.” Nữ MC Tần Viên Viên khoác vai Ngôn Sơ Âm, thoạt nhìn là đang giải vây giúp cô nhưng thật ra cũng đang chòng ghẹo, “Biết rõ rồi thì giấu giùm người ta đi chứ.”
Ngôn Sơ Âm ôm mặt: “Có rất nhiều khán giả khóc, tôi chỉ hành động cho hợp hoàn cảnh thôi mà.”
Triệu Tử Phi phì cười: “Vậy có nghĩa là diễn xuất của cậu rất đáng nể?”
Thẩm Gia Thụy đã ngồi xuống, nghe thấy các MC ồn ào thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó chăm chú xem màn biểu diễn của vị khách mời cuối cùng.
Bảy khách mời trình diễn xong, khán giả tại trường quay bầu chọn xong vẫn chưa tới chín giờ, có điều chương trình vẫn tiếp tục ghi hình. Trong thời gian đợi thống kê số phiếu bình chọn, đạo diễn Giản bảo MC ôm cái thùng tới để khách mời bỏ phiếu, không những vậy mà còn phải viết lý do bình chọn.
Khoảng nửa tiếng sau có kết quả, không có bất ngờ gì, Thẩm Gia Thụy đứng đầu.
Hôm nay không phải là vòng đấu loại trực tiếp, chờ thi vòng sau rồi cộng tổng điểm của cả hai vòng thì người thấp điểm nhất sẽ bị loại.
Đạo diễn Giản tuyên bố cách thức của vòng thi sau: Bốc thăm để chọn bài hát dự thi.
Không rõ các khách mời có biết thể thức thi này không chứ các MC hoàn toàn không biết. Nghe đạo diễn nói xong, ai cũng há hốc miệng, bốc thăm để chọn bài? Chơi lớn thế à, nhỡ bốc trúng dòng nhạc sở đoản thì sao?
Các khách mời cũng kháng nghị mấy tiếng rồi mới để đạo diễn Giản ôm thùng vào.
Người được xếp hạng cao nhất có quyền bốc trước, Thẩm Gia Thụy bảo Ngôn Sơ Âm bốc giùm anh, Ngôn Sơ Âm tỏ ra sợ hãi, lắc đầu như trống bỏi: “Thụy ca, em không dám đâu, lỡ đào hố chôn anh thì sao?”
Các MC khác cười ồ: “Cô vừa mới nói hôm nay quá may mắn đấy!”
Ngôn Sơ Âm không bị lay động: “Có khi đã dùng hết may mắn vào hai phút trước rồi cũng nên.”
Tiêu Vi đứng cạnh Ngôn Sơ Âm từ bao giờ, cười nói: “Chị Âm Âm, Thụy ca giỏi lắm, bốc trúng bài nào cũng không sợ đâu. Chị lo lắng là vì không có lòng tin vào Thụy ca hay sao?”
Trong mấy giờ ghi hình ngắn ngủi, đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Vi “bẫy” Ngôn Sơ Âm. Trước đây Ngôn Sơ Âm và cô ta không qua lại gì với nhau nên không thể có chuyện cô đắc tội cô ta, như vậy nguyên nhân chỉ có thể vì cô là trợ lý của Thẩm Gia Thụy.
Ngôn Sơ Âm cảm thấy mình quá thê thảm, không phải là nữ chính nhưng lại được ban cho “đãi ngộ” có chỉ số lôi kéo thù hận cực cao. Trời ơi, nữ chính mới là kẻ thù chung của các nhân vật nữ mà!
“Tôi có lòng tin tuyệt đối vào Thụy ca, nhưng thực lực của các tiền bối ở đây cũng đâu thể xem thường được.” Ngôn Sơ Âm trả lời kín kẽ, quay đầu nhìn Thẩm Gia Thụy, “Đúng không Thụy ca?”
“Cô nói đúng lắm.” Thẩm Gia Thụy phối hợp gật đầu.
Hôm nay thái độ của anh rất tốt, nếu không Ngôn Sơ Âm đã chẳng dám kéo anh vô câu chuyện.
Tiêu Vi thấy Thẩm Gia Thụy lên tiếng thì cũng không dám nói gì nữa, đành cười ngượng.
Ngôn Sơ Âm thuận thế nói với Thẩm Gia Thụy: “Cho nên chuyện quan trọng thế này vẫn nên để Thụy ca tự làm thì hơn.”
“Cô giúp tôi đi.” Thẩm Gia Thụy nghiêm túc, “Tôi căng thẳng.”
Các khách mời khác cười ồ, đùa rằng Thẩm Gia Thụy đá đểu họ, hôm nay anh đứng nhất, ai cũng có thể căng thẳng trừ anh.
Thẩm Gia Thụy đã nói vậy, Ngôn Sơ Âm không tiện tiếp tục từ chối, cô xắn tay áo nói: “Mặc dù em sợ đến mức run lẩy bẩy nhưng vì Thụy ca, em có chết cũng không chùn bước.”
Triệu Tử Phi đứng đằng sau cười nói: “Vậy cậu đi lấy vali trước đi, nếu lỡ bốc trúng bài Thụy ca không thích thì cuốn gói về nhà liền luôn.”
“Đồ mỏ quạ.” Ngôn Sơ Âm vừa bốc thăm vừa liếc xéo Triệu Tử Phi, “Tớ không về nhà đâu, tớ sẽ tới nhà cậu ăn chực ở chực, cho chừa cái tội rủa tớ!”
“Tới đi, vừa khéo nhà tớ đang cần người giúp việc.”
Trong lúc đấu khẩu, Ngôn Sơ Âm cũng đã bốc thăm xong, nhìn thấy kết quả, cô ngớ người: “Sao lại là số 6? Tên bài hát đâu?”
Đạo diễn Giản cười ẩn ý: “Mọi người bốc thăm con số, sau đó màn hình sẽ hiện ra kết quả.”
Các khách mời khác cũng để trợ lý bốc thăm giúp mình, xong xuôi, trên màn hình lập tức hiện ra tên bài hát ứng với các con số. Vòng sau Thẩm Gia Thụy sẽ hát bài “Nhớ em”.
Ngôn Sơ Âm không biết những khách mời khác có bốc trúng dòng nhạc sở trường hay không, riêng Thẩm Gia Thụy thì có thể nói ca khúc “Nhớ em” của An Tại Hi là bài “tủ” của anh. May mắn đến thế cơ à?
Giải quyết xong vấn đề ca khúc cho vòng sau, đạo diễn Giản sắp xếp thời gian tập dượt. Vì các ca sĩ phải làm mới bài hát chứ không được hát theo bản gốc nên thời gian tập dượt được tăng lên đáng kể, vừa khéo vòng hai sẽ ghi hình vào đúng một tuần sau, như vậy mỗi khách mời sẽ có một ngày để tập dượt.
Trong khi các khách mời và tổ sản xuất thương lượng ngày phù hợp với lịch trình làm việc, đám “trợ lý” rảnh rỗi bắt đầu rủ rê liên hoan đúng như dự đoán của Triệu Tử Phi. Sau đó, người có tuổi nghề cao nhất là anh Kim đề nghị mời các ca sĩ tham gia cùng. Anh Kim hoạt động trong nghề lâu năm, nếu anh muốn ra mặt thì các MC khác sẽ không giành với anh mà vui vẻ đồng ý.
Ngôn Sơ Âm cười nói: “Anh Kim, hôm nay em không lái xe. Em thì có thể đi chung với Tử Phi, nhưng thầy Thẩm cũng không có trợ lý hay ai đi theo cả.”
“Yên tâm, sẽ sắp xếp ổn thỏa mà.” Anh Kim gật đầu, thầm nghĩ ở đây có nhiều đàn ông, có thế nào cũng không thể bảo Ngôn Sơ Âm chăm lo cho khách mời nam được, có phải là làm mai làm mối đâu.
Triệu Tử Phi cười: “Vậy bọn em đi lấy xe trước đây. Gặp nhau ở chỗ cũ chứ ạ?”
MC trong đài có một “căn cứ địa” để tụ họp, anh Kim cũng thuộc hàng lão làng như Lâm Vũ Tường hay Tống Viễn Hàng, thường xuyên tổ chức tiệc tùng, những lúc rảnh Triệu Tử Phi cũng ham vui tham gia.
Anh Kim khoát tay: “Mấy đứa đến trước gọi món đi, đỡ phải chờ.”
Tần Viên Viên hỏi Ngôn Sơ Âm có muốn đi tẩy trang hay không, Ngôn Sơ Âm đồng ý, tuy cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng ghi hình từ trưa đến tối, mặt cũng đổ dầu.
Đều là người kiếm tiền dựa vào gương mặt, các nam MC không phải là kiểu đàn ông không biết chăm chút, thậm chí họ còn biết nhiều cách dưỡng da hơn cả chị em phụ nữ, vì vậy cả đám cùng kéo nhau về phòng hóa trang.
Tới gần thang máy, Tần Viên Viên sực phát hiện một chuyện, quay đầu hỏi mọi người: “Đúng rồi, Vi Vi đâu?”
Ngôn Sơ Âm biết Tiêu Vi đi theo anh Kim mời các ca sĩ, hơn nữa chắc chắn không phải một mình cô biết điều đó, nhưng ai cũng lắc đầu.
Tần Viên Viên chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô và Tiêu Vi không thân thiết nhau nên cũng không quan tâm Tiêu Vi đi đâu. Mọi người đi vào thang máy.
Cùng lúc đó, anh Kim và Tiêu Vi chờ các khách mời bàn bạc với nhau xong xuôi mới tiến vào mời họ đi liên hoan. Các khách mời không nói gì mà chờ phản ứng của Thẩm Gia Thụy.
Thẩm Gia Thụy ngồi trên sofa nhìn anh Kim, sau đó lại liếc ra bên ngoài cánh cửa đang mở rộng, không biết tại sao mà sắc mặt trở nên khó chịu, trầm giọng hỏi: “Họ đâu?”
Anh Kim không rõ ra làm sao, trả lời: “Họ đến nhà hàng trước rồi.”
Thẩm Gia Thụy đứng lên, nói: “Mọi người đi đi, tối nay tôi hơi bận, về trước đây.”
Tiêu Vi tiến lên, mở miệng: “Thụy ca…”
Cô ta còn chưa nói hết câu đã bị anh Kim ngăn lại, anh lên tiếng chào tạm biệt Thẩm Gia Thụy: “Nếu thầy Thẩm bận thì đành hẹn bữa khác vậy, thời gian hợp tác còn dài mà.”
Vì Thẩm Gia Thụy không đi, các ca sĩ khác thấy buổi liên hoan này không còn ý nghĩa nữa nên cũng từ chối lời mời, chờ tiễn các khách mời xong, đạo diễn Giản đi cùng anh Kim tới buổi liên hoan.
Trong khoảnh khắc tay bị nắm, tim Ngôn Sơ Âm đập loạn nhịp, cô muốn rút tay ra nhưng còn chưa kịp làm gì thì Thẩm Gia Thụy đã nắm chặt hơn, chậm rãi đi xuống bậc thang.
Ngôn Sơ Âm mím môi, thầm nhủ không có gì đâu, đây chỉ là hành động bình thường thôi. Cô cố gắng không suy nghĩ lung tung nữa mà lẳng lặng đỡ Thẩm Gia Thụy đi ra khỏi trường quay.
Vì để chế tạo không khí nên toàn trường quay tối thui, mãi khi ra đến bên ngoài hành lang mới có ánh sáng. Không cần Ngôn Sơ Âm nhắc nhở, Thẩm Gia Thụy đã tự giác buông tay cô ra. Ngôn Sơ Âm đưa áo khoác cho anh rồi mở nắp bình giữ nhiệt ra, “Thụy ca uống chút nước ấm cho ấm người.”
Lúc nãy nắm tay cô, bàn tay anh lạnh ngắt, hình như còn hơi ướt nữa, không biết do lạnh hay do hồi hộp. Ngôn Sơ Âm tự động cho rằng anh bị lạnh, anh không nói thì cô sẽ không hỏi để tránh giẫm phải mìn.
Thẩm Gia Thụy mặc áo khoác vào, ôm bình giữ nhiệt vừa đi vừa uống, khóe mắt liếc sang người bên cạnh, anh có cảm giác ánh mắt cô nhìn anh sáng hơn lúc trước rất nhiều. Không lẽ bị điên đảo bởi nhan sắc của anh? Thẩm Gia Thụy lặng lẽ nhoẻn môi cười.
Ngôn Sơ Âm phát hiện ánh mắt quan sát của anh thì bất giác xoa nhẹ bọng mắt, thầm lo lắng mascara bị nhòe vì khóc.
Các khách mời đã biểu diễn xong đều tập họp ở phòng nghỉ lớn, Thẩm Gia Thụy vừa đi vào liền nhận được sự chào đón và những cái ôm nồng nhiệt, ai cũng tán thưởng màn trình diễn tối nay của anh.
Quan trọng nhất là họ đã chứng kiến mức độ nổi tiếng của Thẩm Gia Thụy qua màn hình. Có thể biến không khí một cuộc thi trở thành buổi hòa nhạc của mình, đừng nói là những ca sĩ hiện đang có mặt, cho dù là cả giới ca sĩ cũng chẳng có bao nhiêu người có thực lực đó.
Khán giả hôm nay không chỉ có các thanh thiếu niên độ tuổi đôi mươi mà còn có cả người lớn khoảng năm, sáu chục tuổi, do đó dù fans của Thẩm Gia Thụy đông nhưng cũng có không ít người chưa từng nghe tới tên anh, ấy vậy mà tiếng hát của Thẩm Gia Thụy có thể khiến toàn bộ khán đài phát cuồng, đó là bằng chứng xác thực nhất cho sự cuốn hút của anh.
Tất cả MC của đài Bắc Kinh cũng hết lòng ca ngợi, cảm thán đây mới là thực lực của siêu sao.
Triệu Tử Phi luôn thích trêu Ngôn Sơ Âm, lúc này lập tức đi tới chỗ Ngôn Sơ Âm, vừa vỗ vai cô vừa cười xấu xa: “Úi cha Âm Âm này, sao mắt cậu đỏ thế? Bị cái gì rơi vào à? Để anh thổi giúp cậu nhé.”
“Phi Ngốc đáng ghét ghê vậy đó, tôi không tin anh không nhìn thấy cảnh Âm Âm lau nước mắt đâu, người ta xúc động bởi tiếng hát của Thụy ca nên mới khóc ấy mà.” Nữ MC Tần Viên Viên khoác vai Ngôn Sơ Âm, thoạt nhìn là đang giải vây giúp cô nhưng thật ra cũng đang chòng ghẹo, “Biết rõ rồi thì giấu giùm người ta đi chứ.”
Ngôn Sơ Âm ôm mặt: “Có rất nhiều khán giả khóc, tôi chỉ hành động cho hợp hoàn cảnh thôi mà.”
Triệu Tử Phi phì cười: “Vậy có nghĩa là diễn xuất của cậu rất đáng nể?”
Thẩm Gia Thụy đã ngồi xuống, nghe thấy các MC ồn ào thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó chăm chú xem màn biểu diễn của vị khách mời cuối cùng.
Bảy khách mời trình diễn xong, khán giả tại trường quay bầu chọn xong vẫn chưa tới chín giờ, có điều chương trình vẫn tiếp tục ghi hình. Trong thời gian đợi thống kê số phiếu bình chọn, đạo diễn Giản bảo MC ôm cái thùng tới để khách mời bỏ phiếu, không những vậy mà còn phải viết lý do bình chọn.
Khoảng nửa tiếng sau có kết quả, không có bất ngờ gì, Thẩm Gia Thụy đứng đầu.
Hôm nay không phải là vòng đấu loại trực tiếp, chờ thi vòng sau rồi cộng tổng điểm của cả hai vòng thì người thấp điểm nhất sẽ bị loại.
Đạo diễn Giản tuyên bố cách thức của vòng thi sau: Bốc thăm để chọn bài hát dự thi.
Không rõ các khách mời có biết thể thức thi này không chứ các MC hoàn toàn không biết. Nghe đạo diễn nói xong, ai cũng há hốc miệng, bốc thăm để chọn bài? Chơi lớn thế à, nhỡ bốc trúng dòng nhạc sở đoản thì sao?
Các khách mời cũng kháng nghị mấy tiếng rồi mới để đạo diễn Giản ôm thùng vào.
Người được xếp hạng cao nhất có quyền bốc trước, Thẩm Gia Thụy bảo Ngôn Sơ Âm bốc giùm anh, Ngôn Sơ Âm tỏ ra sợ hãi, lắc đầu như trống bỏi: “Thụy ca, em không dám đâu, lỡ đào hố chôn anh thì sao?”
Các MC khác cười ồ: “Cô vừa mới nói hôm nay quá may mắn đấy!”
Ngôn Sơ Âm không bị lay động: “Có khi đã dùng hết may mắn vào hai phút trước rồi cũng nên.”
Tiêu Vi đứng cạnh Ngôn Sơ Âm từ bao giờ, cười nói: “Chị Âm Âm, Thụy ca giỏi lắm, bốc trúng bài nào cũng không sợ đâu. Chị lo lắng là vì không có lòng tin vào Thụy ca hay sao?”
Trong mấy giờ ghi hình ngắn ngủi, đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Vi “bẫy” Ngôn Sơ Âm. Trước đây Ngôn Sơ Âm và cô ta không qua lại gì với nhau nên không thể có chuyện cô đắc tội cô ta, như vậy nguyên nhân chỉ có thể vì cô là trợ lý của Thẩm Gia Thụy.
Ngôn Sơ Âm cảm thấy mình quá thê thảm, không phải là nữ chính nhưng lại được ban cho “đãi ngộ” có chỉ số lôi kéo thù hận cực cao. Trời ơi, nữ chính mới là kẻ thù chung của các nhân vật nữ mà!
“Tôi có lòng tin tuyệt đối vào Thụy ca, nhưng thực lực của các tiền bối ở đây cũng đâu thể xem thường được.” Ngôn Sơ Âm trả lời kín kẽ, quay đầu nhìn Thẩm Gia Thụy, “Đúng không Thụy ca?”
“Cô nói đúng lắm.” Thẩm Gia Thụy phối hợp gật đầu.
Hôm nay thái độ của anh rất tốt, nếu không Ngôn Sơ Âm đã chẳng dám kéo anh vô câu chuyện.
Tiêu Vi thấy Thẩm Gia Thụy lên tiếng thì cũng không dám nói gì nữa, đành cười ngượng.
Ngôn Sơ Âm thuận thế nói với Thẩm Gia Thụy: “Cho nên chuyện quan trọng thế này vẫn nên để Thụy ca tự làm thì hơn.”
“Cô giúp tôi đi.” Thẩm Gia Thụy nghiêm túc, “Tôi căng thẳng.”
Các khách mời khác cười ồ, đùa rằng Thẩm Gia Thụy đá đểu họ, hôm nay anh đứng nhất, ai cũng có thể căng thẳng trừ anh.
Thẩm Gia Thụy đã nói vậy, Ngôn Sơ Âm không tiện tiếp tục từ chối, cô xắn tay áo nói: “Mặc dù em sợ đến mức run lẩy bẩy nhưng vì Thụy ca, em có chết cũng không chùn bước.”
Triệu Tử Phi đứng đằng sau cười nói: “Vậy cậu đi lấy vali trước đi, nếu lỡ bốc trúng bài Thụy ca không thích thì cuốn gói về nhà liền luôn.”
“Đồ mỏ quạ.” Ngôn Sơ Âm vừa bốc thăm vừa liếc xéo Triệu Tử Phi, “Tớ không về nhà đâu, tớ sẽ tới nhà cậu ăn chực ở chực, cho chừa cái tội rủa tớ!”
“Tới đi, vừa khéo nhà tớ đang cần người giúp việc.”
Trong lúc đấu khẩu, Ngôn Sơ Âm cũng đã bốc thăm xong, nhìn thấy kết quả, cô ngớ người: “Sao lại là số 6? Tên bài hát đâu?”
Đạo diễn Giản cười ẩn ý: “Mọi người bốc thăm con số, sau đó màn hình sẽ hiện ra kết quả.”
Các khách mời khác cũng để trợ lý bốc thăm giúp mình, xong xuôi, trên màn hình lập tức hiện ra tên bài hát ứng với các con số. Vòng sau Thẩm Gia Thụy sẽ hát bài “Nhớ em”.
Ngôn Sơ Âm không biết những khách mời khác có bốc trúng dòng nhạc sở trường hay không, riêng Thẩm Gia Thụy thì có thể nói ca khúc “Nhớ em” của An Tại Hi là bài “tủ” của anh. May mắn đến thế cơ à?
Giải quyết xong vấn đề ca khúc cho vòng sau, đạo diễn Giản sắp xếp thời gian tập dượt. Vì các ca sĩ phải làm mới bài hát chứ không được hát theo bản gốc nên thời gian tập dượt được tăng lên đáng kể, vừa khéo vòng hai sẽ ghi hình vào đúng một tuần sau, như vậy mỗi khách mời sẽ có một ngày để tập dượt.
Trong khi các khách mời và tổ sản xuất thương lượng ngày phù hợp với lịch trình làm việc, đám “trợ lý” rảnh rỗi bắt đầu rủ rê liên hoan đúng như dự đoán của Triệu Tử Phi. Sau đó, người có tuổi nghề cao nhất là anh Kim đề nghị mời các ca sĩ tham gia cùng. Anh Kim hoạt động trong nghề lâu năm, nếu anh muốn ra mặt thì các MC khác sẽ không giành với anh mà vui vẻ đồng ý.
Ngôn Sơ Âm cười nói: “Anh Kim, hôm nay em không lái xe. Em thì có thể đi chung với Tử Phi, nhưng thầy Thẩm cũng không có trợ lý hay ai đi theo cả.”
“Yên tâm, sẽ sắp xếp ổn thỏa mà.” Anh Kim gật đầu, thầm nghĩ ở đây có nhiều đàn ông, có thế nào cũng không thể bảo Ngôn Sơ Âm chăm lo cho khách mời nam được, có phải là làm mai làm mối đâu.
Triệu Tử Phi cười: “Vậy bọn em đi lấy xe trước đây. Gặp nhau ở chỗ cũ chứ ạ?”
MC trong đài có một “căn cứ địa” để tụ họp, anh Kim cũng thuộc hàng lão làng như Lâm Vũ Tường hay Tống Viễn Hàng, thường xuyên tổ chức tiệc tùng, những lúc rảnh Triệu Tử Phi cũng ham vui tham gia.
Anh Kim khoát tay: “Mấy đứa đến trước gọi món đi, đỡ phải chờ.”
Tần Viên Viên hỏi Ngôn Sơ Âm có muốn đi tẩy trang hay không, Ngôn Sơ Âm đồng ý, tuy cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng ghi hình từ trưa đến tối, mặt cũng đổ dầu.
Đều là người kiếm tiền dựa vào gương mặt, các nam MC không phải là kiểu đàn ông không biết chăm chút, thậm chí họ còn biết nhiều cách dưỡng da hơn cả chị em phụ nữ, vì vậy cả đám cùng kéo nhau về phòng hóa trang.
Tới gần thang máy, Tần Viên Viên sực phát hiện một chuyện, quay đầu hỏi mọi người: “Đúng rồi, Vi Vi đâu?”
Ngôn Sơ Âm biết Tiêu Vi đi theo anh Kim mời các ca sĩ, hơn nữa chắc chắn không phải một mình cô biết điều đó, nhưng ai cũng lắc đầu.
Tần Viên Viên chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô và Tiêu Vi không thân thiết nhau nên cũng không quan tâm Tiêu Vi đi đâu. Mọi người đi vào thang máy.
Cùng lúc đó, anh Kim và Tiêu Vi chờ các khách mời bàn bạc với nhau xong xuôi mới tiến vào mời họ đi liên hoan. Các khách mời không nói gì mà chờ phản ứng của Thẩm Gia Thụy.
Thẩm Gia Thụy ngồi trên sofa nhìn anh Kim, sau đó lại liếc ra bên ngoài cánh cửa đang mở rộng, không biết tại sao mà sắc mặt trở nên khó chịu, trầm giọng hỏi: “Họ đâu?”
Anh Kim không rõ ra làm sao, trả lời: “Họ đến nhà hàng trước rồi.”
Thẩm Gia Thụy đứng lên, nói: “Mọi người đi đi, tối nay tôi hơi bận, về trước đây.”
Tiêu Vi tiến lên, mở miệng: “Thụy ca…”
Cô ta còn chưa nói hết câu đã bị anh Kim ngăn lại, anh lên tiếng chào tạm biệt Thẩm Gia Thụy: “Nếu thầy Thẩm bận thì đành hẹn bữa khác vậy, thời gian hợp tác còn dài mà.”
Vì Thẩm Gia Thụy không đi, các ca sĩ khác thấy buổi liên hoan này không còn ý nghĩa nữa nên cũng từ chối lời mời, chờ tiễn các khách mời xong, đạo diễn Giản đi cùng anh Kim tới buổi liên hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất