Chương 98: Em rảnh không?
Edit: Sa
Tài xế Lưu vừa khởi động xe vừa hỏi Thẩm Gia Thụy: “Sao hôm nay không cùng cô Ngôn về Minh Uyển Thời Đại?”
Sau khi tới Bắc Kinh cùng Thẩm Gia Thụy, tài xế Lưu đã tiếp xúc với Ngôn Sơ Âm mấy lần, trước đây anh ta chỉ mơ hồ cảm nhận Thẩm Gia Thụy đối xử với cô ấy không bình thường chút nào, sau đó nghe nói họ là bạn học cấp ba nên anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng bây giờ nhân dân cả nước đều biết tình cảm của Thẩm Gia Thụy, tất nhiên tài xế Lưu cũng khó mà không biết.
Trên thực tế, công chúng vẫn đang chờ người trong cuộc lên tiếng mới dám kết luận, còn những nhân viên làm việc cho Thẩm Gia Thụy như tài xế Lưu thì hiện tại đã có thể xác định tin tức là thật, bây giờ cũng không cần kiêng kỵ gì nữa.
Thẩm Gia Thụy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc nãy anh giúp Ngôn Sơ Âm lấy hành lý nên ra muộn hơn cô, lúc anh ra chỉ nhìn thấy đuôi xe của cô thôi. Thẩm Gia Thụy nói: “Cô ấy không về Minh Uyển Thời Đại.”
Tài xế Lưu hỏi: “Lúc trước cô Ngôn ở khu biệt thự đúng không?”
“Sao anh biết?”
Tài xế Lưu nghĩ lúc trên máy bay Thẩm Gia Thụy tắt điện thoại, đến bây giờ vẫn chưa đọc được tin tức mới nên nói lại cặn kẽ: “… Lúc đang chờ cậu, tôi đọc được tin này, coi bộ lần này phóng viên còn đông hơn lần trước nữa.”
Nói xong, tài xế Lưu im lặng một quãng, thấy Thẩm Gia Thụy không có phản ứng gì thì nhắc nhở: “Nếu cô Ngôn định về bên kia, chúng ta có nên nhắc cô ấy trước một tiếng không?”
Thẩm Gia Thụy nói: “Về Minh Uyển Thời Đại.”
Tài xế Lưu khó hiểu, nhưng nhìn sắc mặt không tốt lắm của Thẩm Gia Thụy, anh ta không dám nói gì nữa mà làm theo yêu cầu.
Thẩm Gia Thụy nhắm mắt lại, nhớ tới lúc mới xuống máy bay, cô nhận một cú điện thoại, chỉ nói vài câu đã cúp máy, sắc mặt cô không được tốt lắm, nhưng vì khi đó họ đang vội vã trốn fans và phóng viên nên anh không tiện hỏi nhiều. Kết hợp với điều mà tài xế Lưu vừa nói, có lẽ lúc đó cô đã biết tin tức trên mạng, còn vì sao cô không nói cho anh biết? Hiển nhiên là vì không muốn dính dáng nhiều với anh. Anh quyết định không về Minh Uyển Thời Đại là vì cô không về đó, mà trước đó anh đã hỏi cô về đâu, với sự thông minh của cô, chắc chắn cô hiểu ý của anh.
Đến ngày hôm nay, Thẩm Gia Thụy mới phát hiện, đối diện với thực tế và tiếp nhận rằng cô không hề muốn nối lại tình xưa với anh, thậm chí là muốn tránh anh còn không kịp kỳ thật không khổ sở như anh nghĩ, thay vào đó là sự tiếc nuối và ảo não, rốt cuộc những năm qua anh đã làm gì? Hà cớ chi lại lãng phí nhiều thời gian như vậy?
Cũng bởi đã từng lãng phí ngần ấy năm nên anh không thể tiếp tục lãng phí thêm nữa. Không có ai mãi luôn đứng yên đợi chờ một người, kể cả anh, những năm tháng đã phí hoài vừa qua không phải là anh chờ đợi cô hồi tâm chuyển ý.
Cô đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ cũng không sao cả, anh vẫn có thể yêu thêm lần nữa, tại sao cô lại không?
Chưa bao giờ Thẩm Gia Thụy tỉnh táo như giờ phút này. Không sợ cô trốn tránh, chỉ sợ cô hoàn toàn thờ ơ.
Thẩm Gia Thụy mở mắt, kêu tài xế Lưu tăng tốc.
Tài xế Lưu đáp lại, kỹ thuật lái xe của anh ta được luyện thành sau nhiều năm cắt đuôi phóng viên và fans, anh ta đạp chân ga tăng tốc, lần lượt vượt qua những chiếc xe phía trước, nửa tiếng sau, họ về tới khu chung cư.
Nghe theo lời dặn của Thẩm Gia Thụy, tài xế Lưu lái xe xuống hầm giữ xe. Ban đầu anh ta thấy khó hiểu, hôm nay không còn hoạt động nào khác, anh ta sẽ lái xe về nhà nên chỉ cần dừng trước cổng chung cư là được, tại sao phải chạy xuống hầm giữ xe? Đếnkhi nhìn thấy Thẩm Gia Thụy không xuống xe ngay mà luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, tài xế Lưu đã hiểu ra chút ít.
Anh đang đợi người.
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe hơi đi vào, đèn hơi mờ nên tài xế Lưu không nhìn rõ biển số xe nhưng vẫn nhận ra chiếc xe, liền quay đầu nhắc Thẩm Gia Thụy: “Hình như là xe của cô Ngôn.”
Tài xế Lưu vừa dứt lời thì truyền đến tiếng nói chuyện của Ngôn Sơ Âm và dì Lâm cách đó không xa, lúc này Thẩm Gia Thụy mới xuống xe. Tài xế Lưu nhanh chóng đi ra cốp xe lấy hành lý, Thẩm Gia Thụy nhận vali, nói với anh ta: “Ở đây không còn việc gì đâu, anh về trước đi.”
“Vâng.” Tài xế Lưu gật đầu, lên tiếng chào Ngôn Sơ Âm ở đằng kia: “Chào cô Ngôn.”
Ngôn Sơ Âm không thể giả vờ như không nghe thấy tiếng họ nói chuyện được nữa, bèn quay đầu lại cười. Thẩm Gia Thụy đi về phía cô, thản nhiên đưa cái gối cho cô: “Đồ của em để quên.”
Ngôn Sơ Âm nhếch miệng, anh có vẻ rảnh quá nhỉ, ôm gối lên máy bay thì thôi đi, còn đem về nhà nữa?
“Trông anh có vẻ thích? Vậy anh giữ lại dùng đi.”
“Anh có một cái rồi.” Nói xong, Thẩm Gia Thụy đưa cái cái gối màu hồng cho dì Lâm.
Dì Lâm đón lấy theo thói quen, sau đó mới nhìn Ngôn Sơ Âm hỏi dò: “Âm Âm, cái này…”
“Dì cầm giúp cháu với ạ.” Ngôn Sơ Âm nghĩ họ đã nhận gối trước mặt phóng viên và fans rồi, bây giờ có lấy hay không cũng không quan trọng nữa, nếu Thẩm Gia Thụy muốn đưa thì cô nhận thôi, không cần phải tranh cãi vì chuyện nhỏ nhặt này, có điều Ngôn Sơ Âm bận xách hành lý nên không rảnh tay ôm gối.
Dì Lâm thấy cô gật đầu mới yên tâm ôm cái gối.
Ba người cùng đi vào thang máy, Thẩm Gia Thụy chủ động hỏi Ngôn Sơ Âm: “Sao bảo không về đây mà?”
“Dì Lâm nói bên kia bị phóng viên bao vây, ở đây an toàn hơn.” Ngôn Sơ Âm vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Thẩm Gia Thụy: “Còn anh thì sao?”
Thẩm Gia Thụy thản nhiên nói: “Quên đem mấy vật dụng sinh hoạt nên về đây luôn.”
Vậy sao lúc trả lời Thiệu Uyên Minh, anh không nhớ tới đồ dùng của mình? Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy đầy nghi ngờ, cô không biết có trùng hợp đến thế không nhưng tâm tư của Thẩm Gia Thụy đã quá rõ ràng.
Ngôn Sơ Âm đau đầu, không thể ở biệt thư bên kia, ở đối diện nhà Thẩm Gia Thụy lại như đưa dê vào miệng cọp, cô có nên bảo dì Lâm tìm phòng trọ để ở tạm không?
Nhưng ai đảm bảo Thẩm Gia Thụy sẽ không chuyển đi theo? Anh biết cả hai căn hộ của cô, thậm chí còn trở thành hàng xóm của cô, e rằng chỗ ở thứ ba cũng chẳng thể giấu kín được. Hơn nữa nếu chuyển qua chỗ mới thì chắc chắn chỗ đó rẻ hơn căn hộ ở Minh Uyển Thời Đại rất nhiều, Thẩm Gia Thụy thừa tiền, lúc nào cũng có thể mua luôn căn ở gần cô.
Trước kia Ngôn Sơ Âm từng mắng Thẩm Gia Thụy cái tội “yêu” cô mà không cho ai biết, thậm chí cũng không cần cô tham dự vào, nhưng bây giờ cô rất muốn anh tiếp tục giữ tình trạng như thế.
Trò chuyện đôi ba câu, thang máy tới tầng nhà họ, Ngôn Sơ Âm đứng chờ dì Lâm mở cửa, Thẩm Gia Thụy đi theo sau, anh không vội mở cửa nhà mình mà gọi cô: “Sắp tới rảnh không?”
Ngôn Sơ Âm nhướn mày: “Làm gì?”
Hiện tại dì Lâm đã biết họ từng yêu nhau, cũng biết thái độ trái ngược nhau của ông bà Ngôn trong chuyện này nên dì không muốn xen vào, mở cửa xong thì bảo Ngôn Sơ Âm đưa vali để dì xách vào nhà trước, cũng không mời Thẩm Gia Thụy vào nhà chơi như xưa nữa.
Ngôn Sơ Âm đứng trước cửa nhìn Thẩm Gia Thụy chờ câu trả lời của anh.
“Có thể mời em làm khách mời biểu diễn cho concert vào thứ năm tuần này của anh không?”
Ngôn Sơ Âm cười, cảm thấy quá đỗi hoang đường, cô là MC, còn chẳng được tính là ca sĩ nghiệp dư nữa là, vậy mà làm khách mời biểu diễn cho buổi hòa nhạc? Ngôn Sơ Âm từ chối ngay lập tức: “Thứ sáu tôi phải làm việc, xin lỗi.”
Thẩm Gia Thụy không bất ngờ trước đáp án của cô, anh nhướn mày, cười: “Không hỏi tại sao anh muốn mời em làm khách mời à?”
“Hình như không cần thiết lắm.” Ngôn Sơ Âm lùi một bước, tựa vào tường, nhún vai cười nói, tự thấy thái độ của mình đã rất rõ ràng.
“Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết.” Thẩm Gia Thụy tiến lên một bước, hai tay chống vào vách tường trên đầu Ngôn Sơ Âm, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “‘Người con gái ấy’ là viết về em, cũng là tác phẩm chung của chúng ta, nếu chúng ta không cùng nhau hoàn thành nó, vậy thì nó sẽ không được phát hành.”
Tài xế Lưu vừa khởi động xe vừa hỏi Thẩm Gia Thụy: “Sao hôm nay không cùng cô Ngôn về Minh Uyển Thời Đại?”
Sau khi tới Bắc Kinh cùng Thẩm Gia Thụy, tài xế Lưu đã tiếp xúc với Ngôn Sơ Âm mấy lần, trước đây anh ta chỉ mơ hồ cảm nhận Thẩm Gia Thụy đối xử với cô ấy không bình thường chút nào, sau đó nghe nói họ là bạn học cấp ba nên anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng bây giờ nhân dân cả nước đều biết tình cảm của Thẩm Gia Thụy, tất nhiên tài xế Lưu cũng khó mà không biết.
Trên thực tế, công chúng vẫn đang chờ người trong cuộc lên tiếng mới dám kết luận, còn những nhân viên làm việc cho Thẩm Gia Thụy như tài xế Lưu thì hiện tại đã có thể xác định tin tức là thật, bây giờ cũng không cần kiêng kỵ gì nữa.
Thẩm Gia Thụy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc nãy anh giúp Ngôn Sơ Âm lấy hành lý nên ra muộn hơn cô, lúc anh ra chỉ nhìn thấy đuôi xe của cô thôi. Thẩm Gia Thụy nói: “Cô ấy không về Minh Uyển Thời Đại.”
Tài xế Lưu hỏi: “Lúc trước cô Ngôn ở khu biệt thự đúng không?”
“Sao anh biết?”
Tài xế Lưu nghĩ lúc trên máy bay Thẩm Gia Thụy tắt điện thoại, đến bây giờ vẫn chưa đọc được tin tức mới nên nói lại cặn kẽ: “… Lúc đang chờ cậu, tôi đọc được tin này, coi bộ lần này phóng viên còn đông hơn lần trước nữa.”
Nói xong, tài xế Lưu im lặng một quãng, thấy Thẩm Gia Thụy không có phản ứng gì thì nhắc nhở: “Nếu cô Ngôn định về bên kia, chúng ta có nên nhắc cô ấy trước một tiếng không?”
Thẩm Gia Thụy nói: “Về Minh Uyển Thời Đại.”
Tài xế Lưu khó hiểu, nhưng nhìn sắc mặt không tốt lắm của Thẩm Gia Thụy, anh ta không dám nói gì nữa mà làm theo yêu cầu.
Thẩm Gia Thụy nhắm mắt lại, nhớ tới lúc mới xuống máy bay, cô nhận một cú điện thoại, chỉ nói vài câu đã cúp máy, sắc mặt cô không được tốt lắm, nhưng vì khi đó họ đang vội vã trốn fans và phóng viên nên anh không tiện hỏi nhiều. Kết hợp với điều mà tài xế Lưu vừa nói, có lẽ lúc đó cô đã biết tin tức trên mạng, còn vì sao cô không nói cho anh biết? Hiển nhiên là vì không muốn dính dáng nhiều với anh. Anh quyết định không về Minh Uyển Thời Đại là vì cô không về đó, mà trước đó anh đã hỏi cô về đâu, với sự thông minh của cô, chắc chắn cô hiểu ý của anh.
Đến ngày hôm nay, Thẩm Gia Thụy mới phát hiện, đối diện với thực tế và tiếp nhận rằng cô không hề muốn nối lại tình xưa với anh, thậm chí là muốn tránh anh còn không kịp kỳ thật không khổ sở như anh nghĩ, thay vào đó là sự tiếc nuối và ảo não, rốt cuộc những năm qua anh đã làm gì? Hà cớ chi lại lãng phí nhiều thời gian như vậy?
Cũng bởi đã từng lãng phí ngần ấy năm nên anh không thể tiếp tục lãng phí thêm nữa. Không có ai mãi luôn đứng yên đợi chờ một người, kể cả anh, những năm tháng đã phí hoài vừa qua không phải là anh chờ đợi cô hồi tâm chuyển ý.
Cô đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ cũng không sao cả, anh vẫn có thể yêu thêm lần nữa, tại sao cô lại không?
Chưa bao giờ Thẩm Gia Thụy tỉnh táo như giờ phút này. Không sợ cô trốn tránh, chỉ sợ cô hoàn toàn thờ ơ.
Thẩm Gia Thụy mở mắt, kêu tài xế Lưu tăng tốc.
Tài xế Lưu đáp lại, kỹ thuật lái xe của anh ta được luyện thành sau nhiều năm cắt đuôi phóng viên và fans, anh ta đạp chân ga tăng tốc, lần lượt vượt qua những chiếc xe phía trước, nửa tiếng sau, họ về tới khu chung cư.
Nghe theo lời dặn của Thẩm Gia Thụy, tài xế Lưu lái xe xuống hầm giữ xe. Ban đầu anh ta thấy khó hiểu, hôm nay không còn hoạt động nào khác, anh ta sẽ lái xe về nhà nên chỉ cần dừng trước cổng chung cư là được, tại sao phải chạy xuống hầm giữ xe? Đếnkhi nhìn thấy Thẩm Gia Thụy không xuống xe ngay mà luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, tài xế Lưu đã hiểu ra chút ít.
Anh đang đợi người.
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe hơi đi vào, đèn hơi mờ nên tài xế Lưu không nhìn rõ biển số xe nhưng vẫn nhận ra chiếc xe, liền quay đầu nhắc Thẩm Gia Thụy: “Hình như là xe của cô Ngôn.”
Tài xế Lưu vừa dứt lời thì truyền đến tiếng nói chuyện của Ngôn Sơ Âm và dì Lâm cách đó không xa, lúc này Thẩm Gia Thụy mới xuống xe. Tài xế Lưu nhanh chóng đi ra cốp xe lấy hành lý, Thẩm Gia Thụy nhận vali, nói với anh ta: “Ở đây không còn việc gì đâu, anh về trước đi.”
“Vâng.” Tài xế Lưu gật đầu, lên tiếng chào Ngôn Sơ Âm ở đằng kia: “Chào cô Ngôn.”
Ngôn Sơ Âm không thể giả vờ như không nghe thấy tiếng họ nói chuyện được nữa, bèn quay đầu lại cười. Thẩm Gia Thụy đi về phía cô, thản nhiên đưa cái gối cho cô: “Đồ của em để quên.”
Ngôn Sơ Âm nhếch miệng, anh có vẻ rảnh quá nhỉ, ôm gối lên máy bay thì thôi đi, còn đem về nhà nữa?
“Trông anh có vẻ thích? Vậy anh giữ lại dùng đi.”
“Anh có một cái rồi.” Nói xong, Thẩm Gia Thụy đưa cái cái gối màu hồng cho dì Lâm.
Dì Lâm đón lấy theo thói quen, sau đó mới nhìn Ngôn Sơ Âm hỏi dò: “Âm Âm, cái này…”
“Dì cầm giúp cháu với ạ.” Ngôn Sơ Âm nghĩ họ đã nhận gối trước mặt phóng viên và fans rồi, bây giờ có lấy hay không cũng không quan trọng nữa, nếu Thẩm Gia Thụy muốn đưa thì cô nhận thôi, không cần phải tranh cãi vì chuyện nhỏ nhặt này, có điều Ngôn Sơ Âm bận xách hành lý nên không rảnh tay ôm gối.
Dì Lâm thấy cô gật đầu mới yên tâm ôm cái gối.
Ba người cùng đi vào thang máy, Thẩm Gia Thụy chủ động hỏi Ngôn Sơ Âm: “Sao bảo không về đây mà?”
“Dì Lâm nói bên kia bị phóng viên bao vây, ở đây an toàn hơn.” Ngôn Sơ Âm vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Thẩm Gia Thụy: “Còn anh thì sao?”
Thẩm Gia Thụy thản nhiên nói: “Quên đem mấy vật dụng sinh hoạt nên về đây luôn.”
Vậy sao lúc trả lời Thiệu Uyên Minh, anh không nhớ tới đồ dùng của mình? Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy đầy nghi ngờ, cô không biết có trùng hợp đến thế không nhưng tâm tư của Thẩm Gia Thụy đã quá rõ ràng.
Ngôn Sơ Âm đau đầu, không thể ở biệt thư bên kia, ở đối diện nhà Thẩm Gia Thụy lại như đưa dê vào miệng cọp, cô có nên bảo dì Lâm tìm phòng trọ để ở tạm không?
Nhưng ai đảm bảo Thẩm Gia Thụy sẽ không chuyển đi theo? Anh biết cả hai căn hộ của cô, thậm chí còn trở thành hàng xóm của cô, e rằng chỗ ở thứ ba cũng chẳng thể giấu kín được. Hơn nữa nếu chuyển qua chỗ mới thì chắc chắn chỗ đó rẻ hơn căn hộ ở Minh Uyển Thời Đại rất nhiều, Thẩm Gia Thụy thừa tiền, lúc nào cũng có thể mua luôn căn ở gần cô.
Trước kia Ngôn Sơ Âm từng mắng Thẩm Gia Thụy cái tội “yêu” cô mà không cho ai biết, thậm chí cũng không cần cô tham dự vào, nhưng bây giờ cô rất muốn anh tiếp tục giữ tình trạng như thế.
Trò chuyện đôi ba câu, thang máy tới tầng nhà họ, Ngôn Sơ Âm đứng chờ dì Lâm mở cửa, Thẩm Gia Thụy đi theo sau, anh không vội mở cửa nhà mình mà gọi cô: “Sắp tới rảnh không?”
Ngôn Sơ Âm nhướn mày: “Làm gì?”
Hiện tại dì Lâm đã biết họ từng yêu nhau, cũng biết thái độ trái ngược nhau của ông bà Ngôn trong chuyện này nên dì không muốn xen vào, mở cửa xong thì bảo Ngôn Sơ Âm đưa vali để dì xách vào nhà trước, cũng không mời Thẩm Gia Thụy vào nhà chơi như xưa nữa.
Ngôn Sơ Âm đứng trước cửa nhìn Thẩm Gia Thụy chờ câu trả lời của anh.
“Có thể mời em làm khách mời biểu diễn cho concert vào thứ năm tuần này của anh không?”
Ngôn Sơ Âm cười, cảm thấy quá đỗi hoang đường, cô là MC, còn chẳng được tính là ca sĩ nghiệp dư nữa là, vậy mà làm khách mời biểu diễn cho buổi hòa nhạc? Ngôn Sơ Âm từ chối ngay lập tức: “Thứ sáu tôi phải làm việc, xin lỗi.”
Thẩm Gia Thụy không bất ngờ trước đáp án của cô, anh nhướn mày, cười: “Không hỏi tại sao anh muốn mời em làm khách mời à?”
“Hình như không cần thiết lắm.” Ngôn Sơ Âm lùi một bước, tựa vào tường, nhún vai cười nói, tự thấy thái độ của mình đã rất rõ ràng.
“Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết.” Thẩm Gia Thụy tiến lên một bước, hai tay chống vào vách tường trên đầu Ngôn Sơ Âm, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “‘Người con gái ấy’ là viết về em, cũng là tác phẩm chung của chúng ta, nếu chúng ta không cùng nhau hoàn thành nó, vậy thì nó sẽ không được phát hành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất