Chương 125: Trầm mê nam sắc
Edit: Sa Không chỉ một mình Mộc Phỉ chú ý tới Thẩm Gia Thụy và Ngôn Sơ Âm. Kể từ lúc ngồi xuống, hai người họ không hề kiêng dè mà tàn sát chó ở trong phòng, hầu hết cún FA đều bị ngược, cho dù không phải là cún FA thì cũng sắp “ói” trước màn bong bóng màu hồng trước mặt, hoàn toàn không thể phớt lờ nổi hai người.
Hôm nay những người được mời tham gia buổi tiệc hoặc là có mối quan hệ hợp tác thân thiết với Burning hoặc là bạn bè thân thiết của họ trong giới, tóm lại tối nay là buổi tụ hội của người quen, họ quen Thẩm Gia Thụy không phải chỉ mới một hai ngày, bình thường anh kiêu căng ngạo mạn nhưng tối nay lại ân cần chu đáo chả khác nào Tiểu Lý Tử hầu hạ Từ Hi Thái Hậu khiến mọi người có mặt không chỉ mở rộng tầm mắt mà còn bị sụp đổ nhân sinh quan.
Ngồi giữa Kỷ Thư Tề và Tống Thừa Vũ là ca sĩ Đan Danh Hành khá nổi tiếng đã không kiềm được mà ghé sát Tống Thừa Vũ, hỏi nhỏ: “Thừa Vũ, hai người kia… là sao thế?”
Tuy Kỷ Thư Tề không nghe rõ Đan Danh Hành hỏi gì nhưng thấy anh ta hất cằm về phía sofa nơi Thụy ca đang ngồi với vẻ mặt một lời khó nói hết thì cũng đoán ra anh ta đang nghĩ gì, Kỷ Thư Tề tất nhiên sẽ nắm bắt cơ hội này để nói xấu đồng đội nên cũng ghé sát lại.
Tống Thừa Vũ lời ít ý nhiều: “Cậu hỏi Thụy ca nhà tớ à? Rõ ràng mà, thoát ế rồi.”
Đan Danh Hành lắc đầu, ánh mắt đăm chiêu: “Thoát ế thôi thì nói làm gì, tớ là tớ thấy Thụy ca nhà các cậu… có vấn đề ở đây nè.” Đan Danh Hành vừa nói vừa chỉ vào đầu.
Đường đường là nam thần quốc dân mà lại u mê nhường ấy, tình yêu đúng là thuốc độc khiến cho trí thông minh của con người tụt giảm thảm hại.
Kỷ Thư Tề cũng thấy nhức mắt với dáng vẻ của Thụy cà nhà họ nhưng đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy nên đã có sức miễn dịch nhất định, hơn nữa dẫu sao đó cũng là trưởng nhóm của họ, lén lút nói xấu thì được nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn phải giữ chút thể diện cho Thụy ca, vậy nên anh ta từ bỏ cơ hội hùa theo nói xấu mà vỗ vai Đan Danh Hành, giải thích: “Haiz, Thụy ca và Âm Âm mới quay lại với nhau, đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, dính lấy nhau cũng dễ hiểu thôi.”
Vì Kỷ Thư Tề nói khá to nên tất cả mọi người cùng bàn đều nghe thấy, vốn dĩ chỉ đang lẳng lặng thấy gớm ở trong bụng thì bây giờ vô cùng quang minh chính đại tỏ rõ nỗi lòng.
“Giai đoạn cuồng nhiệt? Tớ thấy Thụy ca cứ như lần đầu biết yêu thì có.”
“Tớ chưa thấy ai yêu vào mà như anh ấy hết, vô dụng.”
“Chuẩn, trai tơ còn giỏi hơn cậu ta!”
Mọi người rối rít hùa theo, họ đều có tiếng tăm trong giới, xấp xỉ ba mươi, phát hành vài album, tổ chức vài tour diễn, có vô số fans, coi như là sự nghiệp thành công, là nhân tài trong giới ca sĩ, đáng tiếc phía trước có Burning làm điểm tham chiếu, cùng độ tuổi mà người ta đã xưng bá châu Á, concert cháy vé, lượng album phát hành cung không đủ cầu, quá đáng hơn nữa là khả năng ca hát và sáng tác đều tốt, địa vị trong giới không hề thua kém các tiền bối lão làng, vậy nên chút thành tựu của họ chả đáng kể khi so với Burning.
Tuy mọi người đều là bạn bè, không có chuyện ghen tị ra mặt nhưng trong lòng vẫn thấy buồn rầu, hôm nay cuối cùng cũng được lấy lại danh dự, hãnh diện một lần, ai ai cũng hùa nhau châm chọc, quan điểm thống nhất chưa từng có.
Giang Vân Hạo luôn chú ý săn sóc Mộc Phỉ, không tham dự vào câu chuyện. Giang Vân Hạo nghĩ ở đây Mộc Phỉ chỉ quen họ, hiện tại A Thụy bận săn sóc Âm Âm, Thừa Vũ và Thư Tề tán gẫu với mọi người, nếu mà đến anh cũng không nói chuyện với cô ấy thì e rằng cô ấy sẽ thấy lúng túng. Hơn nữa hôm nay mời Mộc Phỉ đến đây là ý kiến của hai người quản lý nhằm để họ có cơ hội tiếp xúc với nhau, chương trình cần họ tương tác ăn ý, nếu ngoài đời thân thiết thì khi quay hình cũng dễ dàng hơn.
Có điều bây giờ mọi người bàn tán vô cùng rôm rả khiến Giang Vân Hạo nổi hứng, cũng gia nhập vào, chẳng qua quan điểm của Giang Vân Hạo khác với hai cậu em, anh nói đỡ cho trưởng nhóm: “Dễ hiểu thôi, A Thụy và Âm Âm là mối tình đầu của nhau, khác với bình thường mà.”
“Ôi, mối tình đầu…” Đan Danh Hành lặp lại đầy ẩn ý, gật đầu, mọi người cũng cười ẩn ý không kém.
Hầu hết các chàng trai ở đây đều hiểu, tuy không phải ai cũng có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm nhưng hai chữ “tình đầu” đúng là khác xa hai chữ “bồ cũ”, tức là cảm xúc mà Thẩm Gia Thụy dành cho mối tình đầu cũng có thể hiểu được. Cho nên mọi người không mỉa mai Thẩm Gia Thụy nữa mà chuyển sang tâm sự về mối tình đầu của mình.
Nhìn mọi người cười nói vui vẻ, không khí thoải mái, Mộc Phỉ bèn xuôi theo, nở nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự khổ sở.
Đúng vậy, mối tình đầu là mối tình đẹp đẽ nhất, đặc biệt nhất, không có mối tình nào có thể thay thế, cho nên anh dại khờ vì tình đầu, hạ mình vì tình đầu, làm ra những chuyện kỳ quặc vì tình đầu cũng chẳng có gì lạ.
Cô có là gì đâu chứ?
***
Trên bàn ăn thỉnh thoảng truyền đến những tiếng thở dài mang theo hàm ý rõ ràng khiến Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy không thể không chú ý nhưng họ đều không để bụng.
Ngôn Sơ Âm là vì chuyện không liên quan tới mình, người mà họ chòng ghẹo không phải là cô, cô chả có gì phải quan tâm.
Còn Thẩm Gia Thụy thì hoàn toàn thản nhiên. Lúc mới bắt đầu công khai theo đuổi, anh cũng bất an, cũng lo sợ nhỡ như cô không đón nhận anh thì anh phải xử lý thế nào, nhưng sau khi theo đuổi thành công, tâm thái của anh đã thay đổi. Tâm trạng của anh giống như những người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau khi thành công, những thách thức và đả kích không còn là bóng ma thất bại nữa mà là trải nghiệm, là những điều mà con người ta phải trải qua trong cuộc sống, là ký ức đáng nhớ của cuộc đời.
Thẩm Gia Thụy xem những đả kích trong tình yêu là thứ mà anh bắt buộc phải vượt qua, vì vậy anh chẳng màng tới mấy lời bông đùa của bạn bè, dẫu sao anh cũng đã đạt được mong muốn, đã có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, bị móc mỉa vài ba câu có là gì, có khi đám cún FA đó còn hâm mộ ghen tị hận ở trong lòng ấy chứ, có phải ai cũng may mắn được như anh đâu, buông tay nhiều năm mà vẫn có thể sóng vai cùng người thương như ước nguyện. Số mệnh đối xử rất tốt với anh.
So với những lời chọc ghẹo, Thẩm Gia Thụy để ý tới đám bóng đèn đó hơn. Anh tốn công dỗ dành bao lâu, người trong lòng mới nở nụ cười. Thẩm Gia Thụy thở phào nhẹ nhõm, bất giác cười theo, khẩn cấp ghé vào tai cô, hỏi nhỏ: “Em không thích ở đây hả? Hay là mình về nhé?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, họ vừa mới tới, ăn cơm xong đã về ngay thì bất lịch sự quá, ít nhất cũng phải chuyện trò đôi câu với Giang Vân Hạo, chúc mừng anh ấy mới phải phép. Hơn nữa tối qua giọng nói của Kỷ Thư Tề hào hứng vô tận, đều là người trưởng thành, Ngôn Sơ Âm không tin anh ta không đoán ra được tình hình lúc đó, cho dù Kỷ Thư Tề trong sáng thuần khiết đến đâu, bây giờ họ mà về sớm thì chẳng khác nào tạo điều kiện cho anh ta tưởng tượng, anh ta không liên tưởng tới chuyện đó mới lạ.
Dựa theo tính cách của Kỷ Thư Tề, rất có thể họ vừa đi, anh ta sẽ lập tức tán dóc với đám đông ở đây, vậy nên Ngôn Sơ Âm kiên quyết ngăn chặn tình huống đó xảy ra.
“Được rồi.” Thẩm Gia Thụy vuốt tóc cô, dịu dàng dặn dò: “Bao giờ mệt thì nói với anh, anh đưa em về.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, nghĩ tới việc ban nãy Thẩm Gia Thụy ăn chẳng được bao nhiêu thì đẩy nhẹ anh: “Anh no chưa, hay là ăn thêm đi?”
“Anh không đói.” Thẩm Gia Thụy lắc đầu, mỉm cười ôm lấy vai cô, trong lòng vô cùng mất mát, anh chỉ định tới đây cho có mặt rồi về ngay. Buổi tối, hai người làm ít việc gì đó không vui hơn sao? Tự dưng ở cùng đám cún FA, chán chết đi được, không biết bao giờ mới tan tiệc.
Tụ tập thì kiểu nào cũng giống nhau, ăn uống chơi bời, cười cười nói nói, phòng bao rất rộng, có thể ngủ trên sofa, có dàn âm thanh, trước màn hình còn có bục sân khấu nhỏ, đừng nói là hát karaoke, cho dù muốn tổ chức hòa nhạc cũng được.
Có điều ai cũng là ca sĩ chuyên nghiệp nên không thèm để mắt tới mấy thiết bị này, chỉ có ba người tranh nhau micro, những người khác chơi mạt chược, đánh bóng bàn, trong phòng có đủ trò tiêu khiển, muốn chơi cái gì có cái đó. Tất nhiên cũng có người phớt lờ xung quanh mà đắm chìm vào điện thoại, chẳng hạn như Tống Thừa Vũ. Dạo này thanh niên nghiệm game liên tục ra chiến trường, đi đâu cũng ôm khư khư điện thoại.
Giang Vân Hạo là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, tuy Kỷ Thư Tề chịu trách nhiệm mời khách nhưng trên danh nghĩa người tổ chức vẫn là anh nên anh phải đi một vòng chào hỏi khách khứa. Lúc Giang Vân Hạo ngồi xuống chỗ Thẩm Gia Thụy nói chuyện thì Ngôn Sơ Âm đang ở phòng vệ sinh. Khi Ngôn Sơ Âm quay lại phòng bao thì thấy họ đang mải mê trò chuyện, cô không tới quấy rầy mà ngồi ở gần đó, lúc đang lướt Weibo thì Kỷ Thư Tề dẫn Mộc Phỉ tới.
Kỷ Thư Tề chào hỏi rất tự nhiên, sau đó “giao” Mộc Phỉ cho Ngôn Sơ Âm. Thật ra cũng không phải là giao, Kỷ Thư Tề thấy ở đây hầu hết là đàn ông, chỉ có Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ là nữ, hai người phụ nữ chắc là có đề tài trò chuyện với nhau. Về phần scandal của Tiểu Phỉ và Thụy ca trước kia thì Kỷ Thư Tề không nghĩ gì. Kỷ Thư Tề nghĩ chuyện trôi qua đã lâu, Âm Âm và Thụy ca cũng đã quay lại với nhau, nếu nói thẳng ra thì cả hai người đều có người yêu cũ, vị đại sứ Chu và Âm Âm còn suýt trở thành “cặp đôi quốc dân” nữa kìa, trong khi Tiểu Phỉ cùng lắm chỉ là bạn gái tin đồn của Thụy ca mà thôi, ngay cả người yêu cũ còn không phải, Âm Âm sẽ không vô lý đến mức so đo chuyện vặt vãnh này, cô ấy không phải là người nhỏ nhen. Cho nên chào hỏi xong, Kỷ Thư Tề rất tiêu sái bỏ đi, để lại Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ lúng túng nhìn nhau.
“Xin lỗi…” Mộc Phỉ mấp máy môi, lời nói khó hiểu, chính mình cũng không biết vì sao lại xin lỗi.
Ngôn Sơ Âm mím môi, không biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn cô ấy.
Không sao? Nói cho cùng, Mộc Phỉ không có lỗi gì với cô cả. Trong thời gian cô ấy và Thẩm Gia Thụy mập mờ, cô vẫn chỉ là mối tình đầu đã cắt đứt quan hệ với Thẩm Gia Thụy mà thôi. Còn sự kiện kẻ thứ ba trước kia thì cũng không phải do Mộc Phỉ làm, luật pháp đã quy định ai làm người nấy chịu, không thể đổ tội lỗi của Lâm Tuyết Tĩnh lên đầu Mộc Phỉ được, hơn nữa theo lời Thẩm Gia Thụy nói, Mộc Phỉ đã biết quan hệ của họ từ lâu nhưng mãi sau này chuyện của họ mới bị lộ, xem ra cô ấy đã giấu quản lý.
Ngôn Sơ Âm hiểu rõ nếu truy xét tường tận, có lẽ cô mới phải là người nói “Xin lỗi” với Mộc Phỉ, tuy cô không cho rằng trên người Thẩm Gia Thụy dán mác Mộc Phỉ nhưng cô biết nội dung truyện tranh, cô quả thật đã cướp mất nam chính của Mộc Phỉ.
Dẫu cảm xúc của cô dành cho Mộc Phỉ phức tạp cỡ nào cũng không thể hành động trái lương tâm, đổ lỗi nguyên nhân dẫn đến tâm trạng tiêu cực lên đầu Mộc Phỉ, nhưng cô cũng không muốn ép mình phải nhẫn nhịn để nói cười vui vẻ với Mộc Phỉ. Ngôn Sơ Âm nhướn môi nở nụ cười lịch sự và xa cách, chào hỏi xong thì cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Không rõ vì sao, dẫu biết quan hệ của họ rất khó xử nhưng Mộc Phỉ vẫn ngồi yên ở đó. Vì vậy đã xuất hiện cảnh tượng ngượng ngập: Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ cùng ngồi chung một chiếc sofa dài, im ắng không nói tiếng nào, phớt lờ nhau, ai chơi điện thoại của người nấy.
Có điều chỉ có hai người mới cảm nhận được sự ngượng ngập đó chứ những người khác đều không phát hiện ra, kể cả người tinh ý như Giang Vân Hạo và Thẩm Gia Thụy – người cứ thỉnh thoảng là quay sang nhìn Ngôn Sơ Âm.
Về phía Giang Vân Hạo, anh hiểu đôi điều về Mộc Phỉ. Không biết có phải vì thể chất quá đặc biệt hay không mà tính tình lẫn nhân cách đều rất tốt nhưng lại không có duyên với người cùng giới, trong giới không có lấy một người bạn là nữ. Đây chính là điểm khác biệt giữa nam và nữ. Giang Vân Hạo có tinh ý hơn nữa thì cũng không chú ý tới sóng ngầm giữa phụ nữ với nhau, anh cũng không nghĩ ra rằng tác phẩm đầu tay của Mộc Phỉ là vai nữ phụ, cũng là người mới duy nhất trong bộ phim, kết quả là cô ấy thành danh sau một đêm, vượt qua cả những nữ diễn viên đã có chút tên tuổi, với chiến tích như vậy cũng đủ khiến các nữ diễn viên khác cảnh giác.
Sau đó nữa, các nữ nghệ sĩ hợp tác với Mộc Phỉ đều bị cô ấy vượt mặt, kể cả Ngôn Sơ Âm, ban đầu lúc bình chọn nữ chính “Quãng thời gian bên nhau”, số phiếu của Mộc Phỉ còn cao hơn cả nguyên mẫu Ngôn Sơ Âm, đối với rất nhiều khán giả, Ngôn Sơ Âm đã bị vả mặt sưng vù. Có nhiều vết xe đổ ở trước mắt như vậy, các nữ nghệ sĩ chỉ dám tránh xa Mộc Phỉ, mà mộc Phỉ cũng không thích kết bạn với người trong giới, người mà cô ấy tiếp xúc nhiều nhất là diễn viên cùng đoàn phim, nhưng từ vấn đề lợi ích nên không ai muốn thân thiết với cô ấy, cô ấy chỉ biết lặng lẽ quay phim, lâu dần mới dẫn đến tình cảnh hôm nay.
Giang Vân Hạo biết Mộc Phỉ không hợp với người cùng giới, mà Âm Âm tuy cư xử khéo léo nhưng cũng không phải là người nhiệt tình hướng ngoại, ngược lại phải cần thời gian cô mới thân thiết với một ai đó nên hai người ngồi cạnh nhau mà không nói gì cũng rất bình thường, Giang Vân Hạo thấy không có gì phải lo.
Thẩm Gia Thụy cảm nhận được tâm trạng của bạn gái không được tốt lắm, lúc nãy ngồi trên bàn ăn cô không mấy vui vẻ, tuy chưa hẳn là nhắm vào Mộc Phỉ nhưng hồi xưa khi anh nhận được thư tình, cô cũng có thể giận dỗi anh hồi lâu chứ đừng nói là anh và Mộc Phỉ từng nổ ra tin đồn hẹn hò, đoán chừng cô vẫn còn ghim thù, bây giờ mà nói chuyện vui vẻ với Mộc Phỉ mới lạ. Có điều Thẩm Gia Thụy không nghĩ cô sẽ hạch sách chuyện này lâu, cùng lắm là lấy cớ giày vò anh thôi, anh quen rồi, như Thiệu ca đã nói, tự anh rước lấy tổ tông, dỗ dành cô có phải chuyện ngày một ngày hai đâu. Vậy nên Thẩm Gia Thụy cũng không quá để bụng chuyện này.
Sau đó người tán gẫu tiếp tục tán gẫu, người nghịch điện thoại tiếp tục nghịch điện thoại, đồng hồ nhanh chóng điểm mười một giờ. Thẩm Gia Thụy liên tục nhìn đồng hồ, bạn gái mê mẩn nghịch điện thoại, có lẽ là quên mất việc phải về nhà, hết cách, chỉ còn nước là anh sang nhắc nhở thôi.
Thẩm Gia Thụy thực sự không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, nhân lúc Mộc Phỉ đi vệ sinh, anh lập tức đặt mông ngồi cạnh Ngôn Sơ Âm, ôm vai cô, thì thầm: “Mệt không? Hơn mười một giờ rồi đó.”
Ngôn Sơ Âm không mệt, nhưng giờ này thì họ có thể về được rồi, cô cất điện thoại: “Vậy về thôi.”
Thẩm Gia Thụy nhướn môi cười, vội vã kéo cô đứng dậy, chào Giang Vân Hạo cách đó không xa: “Bọn tôi về trước đây, ngày mai Âm Âm còn làm việc.”
Giang Vân Hạo đang xem bài giúp Kỷ Thư Tề, ai cũng có người chi viện nên Kỷ Thư Tề gọi Giang Vân Hạo đến giúp, nghe Thẩm Gia Thụy nói, Giang Vân Hạo bỏ rơi Kỷ Thư Tề, đi về phía hai người, cười nói: “Ừ, tớ tiễn các cậu.”
Kỷ Thư Tề không để bụng, cười khà khà nói với mọi người: “Ui chà, kể từ khi thoát ế, Thụy ca đi đâu cũng về sớm lắm, có bồ rồi có khác, đâu thể nào ở với bọn cún FA chúng ta mãi được, anh em thông cảm ha ha!”
Mọi người vừa nhìn Ngôn Sơ Âm vừa cười mập mờ, miệng thì nói thông cảm nhưng vẻ mặt chẳng có ý đó, trên mặt thiếu điều như muốn viết “Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng”.
Thẩm Gia Thụy tự động cho rằng những ánh mắt này là do đám cún FA ghen tị, anh vô cùng điềm tĩnh, một tay ôm vai Ngôn Sơ Âm một tay vẫy chào: “Mọi người chơi vui nhé.”
Mộc Phỉ ra khỏi phòng vệ sinh, trùng hợp nhìn thấy Giang Vân Hạo quay trở vào phòng sau khi tiễn Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy, cô phát hiện trong phòng thiếu mất hai người, gượng cười với Giang Vân Hạo: “Anh Vân Hạo…”
Ngôn Sơ Âm về, trong phòng chỉ còn lại mỗi Mộc Phỉ là nữ, Giang Vân Hạo sợ cô ngại nên nói: “Mệt rồi hả, anh đưa em về nhé?”
Mộc Phỉ quét mắt nhìn chiếc sofa trống không, ỉu xìu nói: “Vậy làm phiền anh Vân Hạo ạ…” Người muốn gặp đã không còn, ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.
“Không có gì.” Theo thỏa thuận là anh đưa đón Mộc Phỉ để tạo tin tức, cần phải chuyên nghiệp. Giang Vân Hạo nhẹ nhàng nói: “Phiền em chờ vài phút, anh đi vệ sinh cái đã.”
***
Minh Uyển Thời Đại.
Sau khi mối quan hệ đã tiến thêm một bước, hiện tại Thẩm Gia Thụy tự thấy không có gì phải khách sáo, nhà bạn gái chính là nhà mình, cho nên về đến nhà, Thẩm Gia Thụy vô cùng tự nhiên móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa nhà Ngôn Sơ Âm.
Lúc Ngôn Sơ Âm còn chưa kịp phản ứng, cửa đã được mở ra, Ngôn Sơ Âm đứng im chứ không đi vào, như cười như không nhìn chiếc chìa khóa trong tay Thẩm Gia Thụy, “Anh nói đưa cho dì Tống mà?”
Thẩm Gia Thụy điềm tĩnh hơn cả Ngôn Sơ Âm nghĩ, anh tự nhiên cầm túi xách của Ngôn Sơ Âm, mở tủ giày lấy dép đưa cho cô, sau đó mới đứng lên giải thích: “Hôm bữa dì Tống quét dọn xong, quên cầm chìa khóa về.”
“Ồ thế à?” Ngôn Sơ Âm không tin nhưng vẫn thay dép đi vào nhà, đằng nào cô cũng không muốn hỏi tội.
Thẩm Gia Thụy gật đầu không chút chột dạ, nói tiếp: “Anh thấy chỉ có một chìa không tiện lắm, hay là đi đánh thêm chìa nữa?”
“Khỏi.” Ngôn Sơ Âm thay dép xong, tiện tay lấy túi xách ở trên tủ giày đi vào trong, “Anh đưa chìa khóa cho dì Tống là xong mà.”
“Anh không tiện.” Thẩm Gia Thụy giữ tay cô lại, rốt cuộc cũng chịu nói thật: “Cho anh một chìa được không?”
“Anh cần chìa khóa để làm gì?”
“Để tiện chăm sóc em.”
“Ồ.” Ngôn Sơ Âm cười mỉa, “Là để tiện để anh lấn lướt chứ gì?”
Thẩm Gia Thụy phớt lờ việc mình bị lộ tẩy, anh tiến lên nâng cằm Ngôn Sơ Âm, chầm chậm hôn xuống môi cô, sử dụng bí quyết đã được dùng thành công ở trên giường vào tối qua, vừa hôn vừa hỏi “Có được không?”, nếu cô không đồng ý, anh sẽ hôn đến khi tận thế mới thôi.
“Được được được…” Ngôn Sơ Âm gật đầu, định bảo anh lấy trong túi xách của cô. Thật ra cô đã chuẩn bị xong rồi, thừa biết anh sẽ yêu cầu như vậy nhưng không ngờ anh không thèm vờ vịt nữa mà lại nhanh chóng nói ra ý định một cách đơn giản và thô bạo như này.
Lời của Ngôn Sơ Âm bị ngăn lại trong miệng, Thẩm Gia Thụy đạt được mục đích, không lấy chìa khóa của mình ngay mà ôm chặt vòng eo mảnh mai của cô, sau đó lặng im thưởng thức đôi môi đỏ mọng. Không biết hôn bao lâu, tay Ngôn Sơ Âm mỏi nhừ, túi xách rớt xuống sàn nhà, tiếng “bịch” kéo hai người hôn nhau mải mê trong phòng khách thức tỉnh khỏi cơn say, Ngôn Sơ Âm đẩy nhẹ mấy cái, Thẩm Gia Thụy mới bịn rịn ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống đôi môi mềm mại trở nên quyến rũ hơn bình thường vì nụ hôn vừa rồi, anh không dằn lòng được mà tiếp tục cúi đầu hôn cô.
Giờ phút này, trong đầu Thẩm Gia Thụy chợt hiện lên câu: nếm được mùi sẽ càng nghiện.
Lần này Thẩm Gia Thụy hôn rất nhẹ nhàng từ tốn, như có như không, hai tay còn trượt lên trượt xuống.
Ngôn Sơ Âm đánh mạnh cái móng heo trên người cô: “Đừng động tay động chân!”
Thẩm Gia Thụy thở dốc bên tai cô: “Mạnh miệng quá… Chìa khóa đâu?”
Hơi thở của Ngôn Sơ Âm cũng chẳng ổn định là bao, lườm anh: “Chìa khóa ở trong túi xách, không có trên người.”
“Ừm.” Thẩm Gia Thụy véo nhẹ làn da mềm mại, lưu luyến buông tay ra, cúi người nhặt túi xách lên, thuận lợi lấy ra hai chùm chìa khóa, sau đó lắc chiếc chìa khóa còn mới tinh: “Cho anh?”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, không nói gì.
Thẩm Gia Thụy nhận lấy, sau đó gắn một chiếc chìa khóa vào chùm chìa khóa của cô: “Nhà anh, cho em.”
Ngôn Sơ Âm được lợi mà còn mạnh mồm: “Em có cần chìa khóa nhà anh đâu.”
“Là anh năn nỉ em lấy, được chưa?” Thẩm Gia Thụy đã quen với tính khí thỉnh thoảng làm èo làm ọt của cô, đặt túi xách xuống bàn rồi ôm cô đi vào phòng ngủ: “Muộn rồi, tắm đi.”
Ngôn Sơ Âm thình lình bị anh lôi vào phòng, ngoảnh đầu hỏi: “Anh thì sao?”
Thẩm Gia Thụy cười khẽ, mở tủ quần áo, lấy đồ ngủ và nội y của mình ra.
Ngôn Sơ Âm há hốc mồm: “Anh đem qua từ bao giờ thế?”
Trước khi đi dự tiệc, cô thay quần áo có thấy đồ của anh đâu?
Thẩm Gia Thụy không trả lời mà thuần thục lấy đồ ngủ cho Ngôn Sơ Âm, thậm chí còn mở ngăn đồ lót, rút cái quần lót ren ra, thản nhiên nhưng cũng không kém phần mong đợi nói: “Mặc bộ này nhé?”
Mặt Ngôn Sơ Âm đỏ rần, cô tương đối kín đáo, hoặc nói thẳng ra là bảo thủ, tuy cái gì cũng làm hết rồi nhưng cô tự thấy quan hệ của họ vẫn chưa đến mức anh chọn nội y cho cô, cho dù có là vợ chồng già thì cũng phải có không gian riêng tư. Hiếm khi Ngôn Sơ Âm xấu hổ như bây giờ, vội vã nhận lấy đồ lót trong tay Thẩm Gia Thụy.
“Dẹp quần áo của anh đi, ai cho anh để ở đây?”
Cũng hiếm khi Thẩm Gia Thụy không sợ hãi trước gương mặt nghiêm nghị của cô như hôm nay, lại còn nói như lưu manh: “Không lẽ em thích ở nhà anh hơn?”
Ngôn Sơ Âm lườm anh, nhìn thấu mưu đồ của anh.
Thật ra cũng chẳng có gì lạ, hồi xưa yêu nhau, Thẩm Gia Thụy bám cô như sam, tối nào đưa cô về nhà cũng phải mè nheo rất lâu. Cô vừa sợ bố mẹ không thấy cô về sẽ đi tìm vừa kiên nhẫn dỗ dành anh, rõ ràng ngày hôm sau sẽ lại gặp nhau mà anh làm như sắp chia xa nhiều năm vậy.
Trước kia Ngôn Sơ Âm thấy vừa ngọt ngào vừa sầu não với tính tình của anh, những lúc rảnh rỗi còn nghĩ nếu một ngày nào đó cô không còn tình cảm với anh và muốn chia tay thì có khi nào phải dỗ dành anh tận mười năm thì mới đạt được mong muốn không? Khi đó, không ai trong hai người họ nghĩ rằng đến khi thực sự chia tay thì chẳng cần hình thức, chẳng cần từ biệt, cô nói chia tay anh liền đồng ý, chỉ đơn giản vậy thôi mà đã có thể cắt đứt duyên phận và liên kết giữa họ.
Biết Thẩm Gia Thụy nhất định phải đạt được mong muốn, không hôm nay thì cũng ngày mai ngày mốt nên Ngôn Sơ Âm lười phản kháng, quyết đoán chọn giữ nguyên hiện trạng. Cô vẫn nhớ đám Giang Vân Hạo có chìa khóa nhà Thẩm Gia Thụy, tuy họ không đột ngột ghé qua nhưng biết đâu hôm nào đó có việc gấp phải qua mà không báo trước, nếu lỡ để họ phát hiện dấu vết sống chung, e rằng Kỷ Thư Tề sẽ la làng cho cả thế giới cùng biết mất.
Đáng tiếc Ngôn Sơ Âm quên mất rằng cho dù Kỷ Thư Tề không biết thì bên cạnh Thẩm Gia Thụy vẫn còn trợ lý Tề cực kỳ “chuyên nghiệp”, hiện tại trợ lý Tề đã hiển nhiên xem chuyện rêu rao “danh phận” của Thụy ca là công việc, cho nên chuyện Thẩm Gia Thụy sống ở nhà cô… giấy không thể gói được lửa.
Sau khi chấp nhận hành động của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm ôm quần áo đi vào phòng tắm, không ngờ ai đó được voi đòi tiên, lẽo đẽo bám theo cô: “Có muốn anh đi vào massage cho em không?”
Đáp lại Thẩm Gia Thụy là cánh cửa lạnh lẽo.
Thẩm Gia Thụy đứng bên ngoài nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm hồi lâu, nội tâm vô cùng mất mát. Tắm uyên ương ơi là tắm uyên ương… Anh đã mong chờ từ lâu lắm rồi. Hôm nay tiếc quá.
Thẩm Gia Thụy vô cùng mất mát, bèn dùng cách khác để bù đắp lại cho nỗi niềm tiếc nuối đó. Ngôn Sơ Âm định ngủ sớm để ngày mai còn làm việc, dạo này anh bạn Triệu Tử Phi đã hóa thân thành Holmes, cực kỳ tò mò nhưng lại không hỏi thẳng cô mà muốn dùng cặp mắt của mình để truy tìm đáp án, nếu để anh ta phát hiện dấu vết, e rằng Ngôn Sơ Âm sẽ bị anh ta cười thối mũi tới năm sau mất.
Song thực tế khiến người ta bi thương, ngày hôm sau Ngôn Sơ Âm còn mệt hơn hôm qua. Buổi sáng thức dậy, cô những tưởng eo của mình đã bị đứt lìa đôi mảnh, sau đó Thẩm Gia Thụy hóa thân thành Thẩm công công ân cần xoa eo bóp vai cho lão phật gia. Tất nhiên như thế cũng không làm lão phật gia nguôi giận. Ngôn Sơ Âm giận anh cầm thú, cũng giận mình không có khí tiết, nếu muốn giữ lại cái eo thì phải học cách tu thân dưỡng tính, bây giờ bị mệt mỏi như vầy âu cũng là hậu quả của việc trầm mê nam sắc o(╯□╰)o
Hôm nay những người được mời tham gia buổi tiệc hoặc là có mối quan hệ hợp tác thân thiết với Burning hoặc là bạn bè thân thiết của họ trong giới, tóm lại tối nay là buổi tụ hội của người quen, họ quen Thẩm Gia Thụy không phải chỉ mới một hai ngày, bình thường anh kiêu căng ngạo mạn nhưng tối nay lại ân cần chu đáo chả khác nào Tiểu Lý Tử hầu hạ Từ Hi Thái Hậu khiến mọi người có mặt không chỉ mở rộng tầm mắt mà còn bị sụp đổ nhân sinh quan.
Ngồi giữa Kỷ Thư Tề và Tống Thừa Vũ là ca sĩ Đan Danh Hành khá nổi tiếng đã không kiềm được mà ghé sát Tống Thừa Vũ, hỏi nhỏ: “Thừa Vũ, hai người kia… là sao thế?”
Tuy Kỷ Thư Tề không nghe rõ Đan Danh Hành hỏi gì nhưng thấy anh ta hất cằm về phía sofa nơi Thụy ca đang ngồi với vẻ mặt một lời khó nói hết thì cũng đoán ra anh ta đang nghĩ gì, Kỷ Thư Tề tất nhiên sẽ nắm bắt cơ hội này để nói xấu đồng đội nên cũng ghé sát lại.
Tống Thừa Vũ lời ít ý nhiều: “Cậu hỏi Thụy ca nhà tớ à? Rõ ràng mà, thoát ế rồi.”
Đan Danh Hành lắc đầu, ánh mắt đăm chiêu: “Thoát ế thôi thì nói làm gì, tớ là tớ thấy Thụy ca nhà các cậu… có vấn đề ở đây nè.” Đan Danh Hành vừa nói vừa chỉ vào đầu.
Đường đường là nam thần quốc dân mà lại u mê nhường ấy, tình yêu đúng là thuốc độc khiến cho trí thông minh của con người tụt giảm thảm hại.
Kỷ Thư Tề cũng thấy nhức mắt với dáng vẻ của Thụy cà nhà họ nhưng đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy nên đã có sức miễn dịch nhất định, hơn nữa dẫu sao đó cũng là trưởng nhóm của họ, lén lút nói xấu thì được nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn phải giữ chút thể diện cho Thụy ca, vậy nên anh ta từ bỏ cơ hội hùa theo nói xấu mà vỗ vai Đan Danh Hành, giải thích: “Haiz, Thụy ca và Âm Âm mới quay lại với nhau, đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, dính lấy nhau cũng dễ hiểu thôi.”
Vì Kỷ Thư Tề nói khá to nên tất cả mọi người cùng bàn đều nghe thấy, vốn dĩ chỉ đang lẳng lặng thấy gớm ở trong bụng thì bây giờ vô cùng quang minh chính đại tỏ rõ nỗi lòng.
“Giai đoạn cuồng nhiệt? Tớ thấy Thụy ca cứ như lần đầu biết yêu thì có.”
“Tớ chưa thấy ai yêu vào mà như anh ấy hết, vô dụng.”
“Chuẩn, trai tơ còn giỏi hơn cậu ta!”
Mọi người rối rít hùa theo, họ đều có tiếng tăm trong giới, xấp xỉ ba mươi, phát hành vài album, tổ chức vài tour diễn, có vô số fans, coi như là sự nghiệp thành công, là nhân tài trong giới ca sĩ, đáng tiếc phía trước có Burning làm điểm tham chiếu, cùng độ tuổi mà người ta đã xưng bá châu Á, concert cháy vé, lượng album phát hành cung không đủ cầu, quá đáng hơn nữa là khả năng ca hát và sáng tác đều tốt, địa vị trong giới không hề thua kém các tiền bối lão làng, vậy nên chút thành tựu của họ chả đáng kể khi so với Burning.
Tuy mọi người đều là bạn bè, không có chuyện ghen tị ra mặt nhưng trong lòng vẫn thấy buồn rầu, hôm nay cuối cùng cũng được lấy lại danh dự, hãnh diện một lần, ai ai cũng hùa nhau châm chọc, quan điểm thống nhất chưa từng có.
Giang Vân Hạo luôn chú ý săn sóc Mộc Phỉ, không tham dự vào câu chuyện. Giang Vân Hạo nghĩ ở đây Mộc Phỉ chỉ quen họ, hiện tại A Thụy bận săn sóc Âm Âm, Thừa Vũ và Thư Tề tán gẫu với mọi người, nếu mà đến anh cũng không nói chuyện với cô ấy thì e rằng cô ấy sẽ thấy lúng túng. Hơn nữa hôm nay mời Mộc Phỉ đến đây là ý kiến của hai người quản lý nhằm để họ có cơ hội tiếp xúc với nhau, chương trình cần họ tương tác ăn ý, nếu ngoài đời thân thiết thì khi quay hình cũng dễ dàng hơn.
Có điều bây giờ mọi người bàn tán vô cùng rôm rả khiến Giang Vân Hạo nổi hứng, cũng gia nhập vào, chẳng qua quan điểm của Giang Vân Hạo khác với hai cậu em, anh nói đỡ cho trưởng nhóm: “Dễ hiểu thôi, A Thụy và Âm Âm là mối tình đầu của nhau, khác với bình thường mà.”
“Ôi, mối tình đầu…” Đan Danh Hành lặp lại đầy ẩn ý, gật đầu, mọi người cũng cười ẩn ý không kém.
Hầu hết các chàng trai ở đây đều hiểu, tuy không phải ai cũng có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm nhưng hai chữ “tình đầu” đúng là khác xa hai chữ “bồ cũ”, tức là cảm xúc mà Thẩm Gia Thụy dành cho mối tình đầu cũng có thể hiểu được. Cho nên mọi người không mỉa mai Thẩm Gia Thụy nữa mà chuyển sang tâm sự về mối tình đầu của mình.
Nhìn mọi người cười nói vui vẻ, không khí thoải mái, Mộc Phỉ bèn xuôi theo, nở nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự khổ sở.
Đúng vậy, mối tình đầu là mối tình đẹp đẽ nhất, đặc biệt nhất, không có mối tình nào có thể thay thế, cho nên anh dại khờ vì tình đầu, hạ mình vì tình đầu, làm ra những chuyện kỳ quặc vì tình đầu cũng chẳng có gì lạ.
Cô có là gì đâu chứ?
***
Trên bàn ăn thỉnh thoảng truyền đến những tiếng thở dài mang theo hàm ý rõ ràng khiến Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy không thể không chú ý nhưng họ đều không để bụng.
Ngôn Sơ Âm là vì chuyện không liên quan tới mình, người mà họ chòng ghẹo không phải là cô, cô chả có gì phải quan tâm.
Còn Thẩm Gia Thụy thì hoàn toàn thản nhiên. Lúc mới bắt đầu công khai theo đuổi, anh cũng bất an, cũng lo sợ nhỡ như cô không đón nhận anh thì anh phải xử lý thế nào, nhưng sau khi theo đuổi thành công, tâm thái của anh đã thay đổi. Tâm trạng của anh giống như những người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau khi thành công, những thách thức và đả kích không còn là bóng ma thất bại nữa mà là trải nghiệm, là những điều mà con người ta phải trải qua trong cuộc sống, là ký ức đáng nhớ của cuộc đời.
Thẩm Gia Thụy xem những đả kích trong tình yêu là thứ mà anh bắt buộc phải vượt qua, vì vậy anh chẳng màng tới mấy lời bông đùa của bạn bè, dẫu sao anh cũng đã đạt được mong muốn, đã có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, bị móc mỉa vài ba câu có là gì, có khi đám cún FA đó còn hâm mộ ghen tị hận ở trong lòng ấy chứ, có phải ai cũng may mắn được như anh đâu, buông tay nhiều năm mà vẫn có thể sóng vai cùng người thương như ước nguyện. Số mệnh đối xử rất tốt với anh.
So với những lời chọc ghẹo, Thẩm Gia Thụy để ý tới đám bóng đèn đó hơn. Anh tốn công dỗ dành bao lâu, người trong lòng mới nở nụ cười. Thẩm Gia Thụy thở phào nhẹ nhõm, bất giác cười theo, khẩn cấp ghé vào tai cô, hỏi nhỏ: “Em không thích ở đây hả? Hay là mình về nhé?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, họ vừa mới tới, ăn cơm xong đã về ngay thì bất lịch sự quá, ít nhất cũng phải chuyện trò đôi câu với Giang Vân Hạo, chúc mừng anh ấy mới phải phép. Hơn nữa tối qua giọng nói của Kỷ Thư Tề hào hứng vô tận, đều là người trưởng thành, Ngôn Sơ Âm không tin anh ta không đoán ra được tình hình lúc đó, cho dù Kỷ Thư Tề trong sáng thuần khiết đến đâu, bây giờ họ mà về sớm thì chẳng khác nào tạo điều kiện cho anh ta tưởng tượng, anh ta không liên tưởng tới chuyện đó mới lạ.
Dựa theo tính cách của Kỷ Thư Tề, rất có thể họ vừa đi, anh ta sẽ lập tức tán dóc với đám đông ở đây, vậy nên Ngôn Sơ Âm kiên quyết ngăn chặn tình huống đó xảy ra.
“Được rồi.” Thẩm Gia Thụy vuốt tóc cô, dịu dàng dặn dò: “Bao giờ mệt thì nói với anh, anh đưa em về.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, nghĩ tới việc ban nãy Thẩm Gia Thụy ăn chẳng được bao nhiêu thì đẩy nhẹ anh: “Anh no chưa, hay là ăn thêm đi?”
“Anh không đói.” Thẩm Gia Thụy lắc đầu, mỉm cười ôm lấy vai cô, trong lòng vô cùng mất mát, anh chỉ định tới đây cho có mặt rồi về ngay. Buổi tối, hai người làm ít việc gì đó không vui hơn sao? Tự dưng ở cùng đám cún FA, chán chết đi được, không biết bao giờ mới tan tiệc.
Tụ tập thì kiểu nào cũng giống nhau, ăn uống chơi bời, cười cười nói nói, phòng bao rất rộng, có thể ngủ trên sofa, có dàn âm thanh, trước màn hình còn có bục sân khấu nhỏ, đừng nói là hát karaoke, cho dù muốn tổ chức hòa nhạc cũng được.
Có điều ai cũng là ca sĩ chuyên nghiệp nên không thèm để mắt tới mấy thiết bị này, chỉ có ba người tranh nhau micro, những người khác chơi mạt chược, đánh bóng bàn, trong phòng có đủ trò tiêu khiển, muốn chơi cái gì có cái đó. Tất nhiên cũng có người phớt lờ xung quanh mà đắm chìm vào điện thoại, chẳng hạn như Tống Thừa Vũ. Dạo này thanh niên nghiệm game liên tục ra chiến trường, đi đâu cũng ôm khư khư điện thoại.
Giang Vân Hạo là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, tuy Kỷ Thư Tề chịu trách nhiệm mời khách nhưng trên danh nghĩa người tổ chức vẫn là anh nên anh phải đi một vòng chào hỏi khách khứa. Lúc Giang Vân Hạo ngồi xuống chỗ Thẩm Gia Thụy nói chuyện thì Ngôn Sơ Âm đang ở phòng vệ sinh. Khi Ngôn Sơ Âm quay lại phòng bao thì thấy họ đang mải mê trò chuyện, cô không tới quấy rầy mà ngồi ở gần đó, lúc đang lướt Weibo thì Kỷ Thư Tề dẫn Mộc Phỉ tới.
Kỷ Thư Tề chào hỏi rất tự nhiên, sau đó “giao” Mộc Phỉ cho Ngôn Sơ Âm. Thật ra cũng không phải là giao, Kỷ Thư Tề thấy ở đây hầu hết là đàn ông, chỉ có Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ là nữ, hai người phụ nữ chắc là có đề tài trò chuyện với nhau. Về phần scandal của Tiểu Phỉ và Thụy ca trước kia thì Kỷ Thư Tề không nghĩ gì. Kỷ Thư Tề nghĩ chuyện trôi qua đã lâu, Âm Âm và Thụy ca cũng đã quay lại với nhau, nếu nói thẳng ra thì cả hai người đều có người yêu cũ, vị đại sứ Chu và Âm Âm còn suýt trở thành “cặp đôi quốc dân” nữa kìa, trong khi Tiểu Phỉ cùng lắm chỉ là bạn gái tin đồn của Thụy ca mà thôi, ngay cả người yêu cũ còn không phải, Âm Âm sẽ không vô lý đến mức so đo chuyện vặt vãnh này, cô ấy không phải là người nhỏ nhen. Cho nên chào hỏi xong, Kỷ Thư Tề rất tiêu sái bỏ đi, để lại Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ lúng túng nhìn nhau.
“Xin lỗi…” Mộc Phỉ mấp máy môi, lời nói khó hiểu, chính mình cũng không biết vì sao lại xin lỗi.
Ngôn Sơ Âm mím môi, không biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn cô ấy.
Không sao? Nói cho cùng, Mộc Phỉ không có lỗi gì với cô cả. Trong thời gian cô ấy và Thẩm Gia Thụy mập mờ, cô vẫn chỉ là mối tình đầu đã cắt đứt quan hệ với Thẩm Gia Thụy mà thôi. Còn sự kiện kẻ thứ ba trước kia thì cũng không phải do Mộc Phỉ làm, luật pháp đã quy định ai làm người nấy chịu, không thể đổ tội lỗi của Lâm Tuyết Tĩnh lên đầu Mộc Phỉ được, hơn nữa theo lời Thẩm Gia Thụy nói, Mộc Phỉ đã biết quan hệ của họ từ lâu nhưng mãi sau này chuyện của họ mới bị lộ, xem ra cô ấy đã giấu quản lý.
Ngôn Sơ Âm hiểu rõ nếu truy xét tường tận, có lẽ cô mới phải là người nói “Xin lỗi” với Mộc Phỉ, tuy cô không cho rằng trên người Thẩm Gia Thụy dán mác Mộc Phỉ nhưng cô biết nội dung truyện tranh, cô quả thật đã cướp mất nam chính của Mộc Phỉ.
Dẫu cảm xúc của cô dành cho Mộc Phỉ phức tạp cỡ nào cũng không thể hành động trái lương tâm, đổ lỗi nguyên nhân dẫn đến tâm trạng tiêu cực lên đầu Mộc Phỉ, nhưng cô cũng không muốn ép mình phải nhẫn nhịn để nói cười vui vẻ với Mộc Phỉ. Ngôn Sơ Âm nhướn môi nở nụ cười lịch sự và xa cách, chào hỏi xong thì cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Không rõ vì sao, dẫu biết quan hệ của họ rất khó xử nhưng Mộc Phỉ vẫn ngồi yên ở đó. Vì vậy đã xuất hiện cảnh tượng ngượng ngập: Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ cùng ngồi chung một chiếc sofa dài, im ắng không nói tiếng nào, phớt lờ nhau, ai chơi điện thoại của người nấy.
Có điều chỉ có hai người mới cảm nhận được sự ngượng ngập đó chứ những người khác đều không phát hiện ra, kể cả người tinh ý như Giang Vân Hạo và Thẩm Gia Thụy – người cứ thỉnh thoảng là quay sang nhìn Ngôn Sơ Âm.
Về phía Giang Vân Hạo, anh hiểu đôi điều về Mộc Phỉ. Không biết có phải vì thể chất quá đặc biệt hay không mà tính tình lẫn nhân cách đều rất tốt nhưng lại không có duyên với người cùng giới, trong giới không có lấy một người bạn là nữ. Đây chính là điểm khác biệt giữa nam và nữ. Giang Vân Hạo có tinh ý hơn nữa thì cũng không chú ý tới sóng ngầm giữa phụ nữ với nhau, anh cũng không nghĩ ra rằng tác phẩm đầu tay của Mộc Phỉ là vai nữ phụ, cũng là người mới duy nhất trong bộ phim, kết quả là cô ấy thành danh sau một đêm, vượt qua cả những nữ diễn viên đã có chút tên tuổi, với chiến tích như vậy cũng đủ khiến các nữ diễn viên khác cảnh giác.
Sau đó nữa, các nữ nghệ sĩ hợp tác với Mộc Phỉ đều bị cô ấy vượt mặt, kể cả Ngôn Sơ Âm, ban đầu lúc bình chọn nữ chính “Quãng thời gian bên nhau”, số phiếu của Mộc Phỉ còn cao hơn cả nguyên mẫu Ngôn Sơ Âm, đối với rất nhiều khán giả, Ngôn Sơ Âm đã bị vả mặt sưng vù. Có nhiều vết xe đổ ở trước mắt như vậy, các nữ nghệ sĩ chỉ dám tránh xa Mộc Phỉ, mà mộc Phỉ cũng không thích kết bạn với người trong giới, người mà cô ấy tiếp xúc nhiều nhất là diễn viên cùng đoàn phim, nhưng từ vấn đề lợi ích nên không ai muốn thân thiết với cô ấy, cô ấy chỉ biết lặng lẽ quay phim, lâu dần mới dẫn đến tình cảnh hôm nay.
Giang Vân Hạo biết Mộc Phỉ không hợp với người cùng giới, mà Âm Âm tuy cư xử khéo léo nhưng cũng không phải là người nhiệt tình hướng ngoại, ngược lại phải cần thời gian cô mới thân thiết với một ai đó nên hai người ngồi cạnh nhau mà không nói gì cũng rất bình thường, Giang Vân Hạo thấy không có gì phải lo.
Thẩm Gia Thụy cảm nhận được tâm trạng của bạn gái không được tốt lắm, lúc nãy ngồi trên bàn ăn cô không mấy vui vẻ, tuy chưa hẳn là nhắm vào Mộc Phỉ nhưng hồi xưa khi anh nhận được thư tình, cô cũng có thể giận dỗi anh hồi lâu chứ đừng nói là anh và Mộc Phỉ từng nổ ra tin đồn hẹn hò, đoán chừng cô vẫn còn ghim thù, bây giờ mà nói chuyện vui vẻ với Mộc Phỉ mới lạ. Có điều Thẩm Gia Thụy không nghĩ cô sẽ hạch sách chuyện này lâu, cùng lắm là lấy cớ giày vò anh thôi, anh quen rồi, như Thiệu ca đã nói, tự anh rước lấy tổ tông, dỗ dành cô có phải chuyện ngày một ngày hai đâu. Vậy nên Thẩm Gia Thụy cũng không quá để bụng chuyện này.
Sau đó người tán gẫu tiếp tục tán gẫu, người nghịch điện thoại tiếp tục nghịch điện thoại, đồng hồ nhanh chóng điểm mười một giờ. Thẩm Gia Thụy liên tục nhìn đồng hồ, bạn gái mê mẩn nghịch điện thoại, có lẽ là quên mất việc phải về nhà, hết cách, chỉ còn nước là anh sang nhắc nhở thôi.
Thẩm Gia Thụy thực sự không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, nhân lúc Mộc Phỉ đi vệ sinh, anh lập tức đặt mông ngồi cạnh Ngôn Sơ Âm, ôm vai cô, thì thầm: “Mệt không? Hơn mười một giờ rồi đó.”
Ngôn Sơ Âm không mệt, nhưng giờ này thì họ có thể về được rồi, cô cất điện thoại: “Vậy về thôi.”
Thẩm Gia Thụy nhướn môi cười, vội vã kéo cô đứng dậy, chào Giang Vân Hạo cách đó không xa: “Bọn tôi về trước đây, ngày mai Âm Âm còn làm việc.”
Giang Vân Hạo đang xem bài giúp Kỷ Thư Tề, ai cũng có người chi viện nên Kỷ Thư Tề gọi Giang Vân Hạo đến giúp, nghe Thẩm Gia Thụy nói, Giang Vân Hạo bỏ rơi Kỷ Thư Tề, đi về phía hai người, cười nói: “Ừ, tớ tiễn các cậu.”
Kỷ Thư Tề không để bụng, cười khà khà nói với mọi người: “Ui chà, kể từ khi thoát ế, Thụy ca đi đâu cũng về sớm lắm, có bồ rồi có khác, đâu thể nào ở với bọn cún FA chúng ta mãi được, anh em thông cảm ha ha!”
Mọi người vừa nhìn Ngôn Sơ Âm vừa cười mập mờ, miệng thì nói thông cảm nhưng vẻ mặt chẳng có ý đó, trên mặt thiếu điều như muốn viết “Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng”.
Thẩm Gia Thụy tự động cho rằng những ánh mắt này là do đám cún FA ghen tị, anh vô cùng điềm tĩnh, một tay ôm vai Ngôn Sơ Âm một tay vẫy chào: “Mọi người chơi vui nhé.”
Mộc Phỉ ra khỏi phòng vệ sinh, trùng hợp nhìn thấy Giang Vân Hạo quay trở vào phòng sau khi tiễn Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy, cô phát hiện trong phòng thiếu mất hai người, gượng cười với Giang Vân Hạo: “Anh Vân Hạo…”
Ngôn Sơ Âm về, trong phòng chỉ còn lại mỗi Mộc Phỉ là nữ, Giang Vân Hạo sợ cô ngại nên nói: “Mệt rồi hả, anh đưa em về nhé?”
Mộc Phỉ quét mắt nhìn chiếc sofa trống không, ỉu xìu nói: “Vậy làm phiền anh Vân Hạo ạ…” Người muốn gặp đã không còn, ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.
“Không có gì.” Theo thỏa thuận là anh đưa đón Mộc Phỉ để tạo tin tức, cần phải chuyên nghiệp. Giang Vân Hạo nhẹ nhàng nói: “Phiền em chờ vài phút, anh đi vệ sinh cái đã.”
***
Minh Uyển Thời Đại.
Sau khi mối quan hệ đã tiến thêm một bước, hiện tại Thẩm Gia Thụy tự thấy không có gì phải khách sáo, nhà bạn gái chính là nhà mình, cho nên về đến nhà, Thẩm Gia Thụy vô cùng tự nhiên móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa nhà Ngôn Sơ Âm.
Lúc Ngôn Sơ Âm còn chưa kịp phản ứng, cửa đã được mở ra, Ngôn Sơ Âm đứng im chứ không đi vào, như cười như không nhìn chiếc chìa khóa trong tay Thẩm Gia Thụy, “Anh nói đưa cho dì Tống mà?”
Thẩm Gia Thụy điềm tĩnh hơn cả Ngôn Sơ Âm nghĩ, anh tự nhiên cầm túi xách của Ngôn Sơ Âm, mở tủ giày lấy dép đưa cho cô, sau đó mới đứng lên giải thích: “Hôm bữa dì Tống quét dọn xong, quên cầm chìa khóa về.”
“Ồ thế à?” Ngôn Sơ Âm không tin nhưng vẫn thay dép đi vào nhà, đằng nào cô cũng không muốn hỏi tội.
Thẩm Gia Thụy gật đầu không chút chột dạ, nói tiếp: “Anh thấy chỉ có một chìa không tiện lắm, hay là đi đánh thêm chìa nữa?”
“Khỏi.” Ngôn Sơ Âm thay dép xong, tiện tay lấy túi xách ở trên tủ giày đi vào trong, “Anh đưa chìa khóa cho dì Tống là xong mà.”
“Anh không tiện.” Thẩm Gia Thụy giữ tay cô lại, rốt cuộc cũng chịu nói thật: “Cho anh một chìa được không?”
“Anh cần chìa khóa để làm gì?”
“Để tiện chăm sóc em.”
“Ồ.” Ngôn Sơ Âm cười mỉa, “Là để tiện để anh lấn lướt chứ gì?”
Thẩm Gia Thụy phớt lờ việc mình bị lộ tẩy, anh tiến lên nâng cằm Ngôn Sơ Âm, chầm chậm hôn xuống môi cô, sử dụng bí quyết đã được dùng thành công ở trên giường vào tối qua, vừa hôn vừa hỏi “Có được không?”, nếu cô không đồng ý, anh sẽ hôn đến khi tận thế mới thôi.
“Được được được…” Ngôn Sơ Âm gật đầu, định bảo anh lấy trong túi xách của cô. Thật ra cô đã chuẩn bị xong rồi, thừa biết anh sẽ yêu cầu như vậy nhưng không ngờ anh không thèm vờ vịt nữa mà lại nhanh chóng nói ra ý định một cách đơn giản và thô bạo như này.
Lời của Ngôn Sơ Âm bị ngăn lại trong miệng, Thẩm Gia Thụy đạt được mục đích, không lấy chìa khóa của mình ngay mà ôm chặt vòng eo mảnh mai của cô, sau đó lặng im thưởng thức đôi môi đỏ mọng. Không biết hôn bao lâu, tay Ngôn Sơ Âm mỏi nhừ, túi xách rớt xuống sàn nhà, tiếng “bịch” kéo hai người hôn nhau mải mê trong phòng khách thức tỉnh khỏi cơn say, Ngôn Sơ Âm đẩy nhẹ mấy cái, Thẩm Gia Thụy mới bịn rịn ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống đôi môi mềm mại trở nên quyến rũ hơn bình thường vì nụ hôn vừa rồi, anh không dằn lòng được mà tiếp tục cúi đầu hôn cô.
Giờ phút này, trong đầu Thẩm Gia Thụy chợt hiện lên câu: nếm được mùi sẽ càng nghiện.
Lần này Thẩm Gia Thụy hôn rất nhẹ nhàng từ tốn, như có như không, hai tay còn trượt lên trượt xuống.
Ngôn Sơ Âm đánh mạnh cái móng heo trên người cô: “Đừng động tay động chân!”
Thẩm Gia Thụy thở dốc bên tai cô: “Mạnh miệng quá… Chìa khóa đâu?”
Hơi thở của Ngôn Sơ Âm cũng chẳng ổn định là bao, lườm anh: “Chìa khóa ở trong túi xách, không có trên người.”
“Ừm.” Thẩm Gia Thụy véo nhẹ làn da mềm mại, lưu luyến buông tay ra, cúi người nhặt túi xách lên, thuận lợi lấy ra hai chùm chìa khóa, sau đó lắc chiếc chìa khóa còn mới tinh: “Cho anh?”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, không nói gì.
Thẩm Gia Thụy nhận lấy, sau đó gắn một chiếc chìa khóa vào chùm chìa khóa của cô: “Nhà anh, cho em.”
Ngôn Sơ Âm được lợi mà còn mạnh mồm: “Em có cần chìa khóa nhà anh đâu.”
“Là anh năn nỉ em lấy, được chưa?” Thẩm Gia Thụy đã quen với tính khí thỉnh thoảng làm èo làm ọt của cô, đặt túi xách xuống bàn rồi ôm cô đi vào phòng ngủ: “Muộn rồi, tắm đi.”
Ngôn Sơ Âm thình lình bị anh lôi vào phòng, ngoảnh đầu hỏi: “Anh thì sao?”
Thẩm Gia Thụy cười khẽ, mở tủ quần áo, lấy đồ ngủ và nội y của mình ra.
Ngôn Sơ Âm há hốc mồm: “Anh đem qua từ bao giờ thế?”
Trước khi đi dự tiệc, cô thay quần áo có thấy đồ của anh đâu?
Thẩm Gia Thụy không trả lời mà thuần thục lấy đồ ngủ cho Ngôn Sơ Âm, thậm chí còn mở ngăn đồ lót, rút cái quần lót ren ra, thản nhiên nhưng cũng không kém phần mong đợi nói: “Mặc bộ này nhé?”
Mặt Ngôn Sơ Âm đỏ rần, cô tương đối kín đáo, hoặc nói thẳng ra là bảo thủ, tuy cái gì cũng làm hết rồi nhưng cô tự thấy quan hệ của họ vẫn chưa đến mức anh chọn nội y cho cô, cho dù có là vợ chồng già thì cũng phải có không gian riêng tư. Hiếm khi Ngôn Sơ Âm xấu hổ như bây giờ, vội vã nhận lấy đồ lót trong tay Thẩm Gia Thụy.
“Dẹp quần áo của anh đi, ai cho anh để ở đây?”
Cũng hiếm khi Thẩm Gia Thụy không sợ hãi trước gương mặt nghiêm nghị của cô như hôm nay, lại còn nói như lưu manh: “Không lẽ em thích ở nhà anh hơn?”
Ngôn Sơ Âm lườm anh, nhìn thấu mưu đồ của anh.
Thật ra cũng chẳng có gì lạ, hồi xưa yêu nhau, Thẩm Gia Thụy bám cô như sam, tối nào đưa cô về nhà cũng phải mè nheo rất lâu. Cô vừa sợ bố mẹ không thấy cô về sẽ đi tìm vừa kiên nhẫn dỗ dành anh, rõ ràng ngày hôm sau sẽ lại gặp nhau mà anh làm như sắp chia xa nhiều năm vậy.
Trước kia Ngôn Sơ Âm thấy vừa ngọt ngào vừa sầu não với tính tình của anh, những lúc rảnh rỗi còn nghĩ nếu một ngày nào đó cô không còn tình cảm với anh và muốn chia tay thì có khi nào phải dỗ dành anh tận mười năm thì mới đạt được mong muốn không? Khi đó, không ai trong hai người họ nghĩ rằng đến khi thực sự chia tay thì chẳng cần hình thức, chẳng cần từ biệt, cô nói chia tay anh liền đồng ý, chỉ đơn giản vậy thôi mà đã có thể cắt đứt duyên phận và liên kết giữa họ.
Biết Thẩm Gia Thụy nhất định phải đạt được mong muốn, không hôm nay thì cũng ngày mai ngày mốt nên Ngôn Sơ Âm lười phản kháng, quyết đoán chọn giữ nguyên hiện trạng. Cô vẫn nhớ đám Giang Vân Hạo có chìa khóa nhà Thẩm Gia Thụy, tuy họ không đột ngột ghé qua nhưng biết đâu hôm nào đó có việc gấp phải qua mà không báo trước, nếu lỡ để họ phát hiện dấu vết sống chung, e rằng Kỷ Thư Tề sẽ la làng cho cả thế giới cùng biết mất.
Đáng tiếc Ngôn Sơ Âm quên mất rằng cho dù Kỷ Thư Tề không biết thì bên cạnh Thẩm Gia Thụy vẫn còn trợ lý Tề cực kỳ “chuyên nghiệp”, hiện tại trợ lý Tề đã hiển nhiên xem chuyện rêu rao “danh phận” của Thụy ca là công việc, cho nên chuyện Thẩm Gia Thụy sống ở nhà cô… giấy không thể gói được lửa.
Sau khi chấp nhận hành động của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm ôm quần áo đi vào phòng tắm, không ngờ ai đó được voi đòi tiên, lẽo đẽo bám theo cô: “Có muốn anh đi vào massage cho em không?”
Đáp lại Thẩm Gia Thụy là cánh cửa lạnh lẽo.
Thẩm Gia Thụy đứng bên ngoài nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm hồi lâu, nội tâm vô cùng mất mát. Tắm uyên ương ơi là tắm uyên ương… Anh đã mong chờ từ lâu lắm rồi. Hôm nay tiếc quá.
Thẩm Gia Thụy vô cùng mất mát, bèn dùng cách khác để bù đắp lại cho nỗi niềm tiếc nuối đó. Ngôn Sơ Âm định ngủ sớm để ngày mai còn làm việc, dạo này anh bạn Triệu Tử Phi đã hóa thân thành Holmes, cực kỳ tò mò nhưng lại không hỏi thẳng cô mà muốn dùng cặp mắt của mình để truy tìm đáp án, nếu để anh ta phát hiện dấu vết, e rằng Ngôn Sơ Âm sẽ bị anh ta cười thối mũi tới năm sau mất.
Song thực tế khiến người ta bi thương, ngày hôm sau Ngôn Sơ Âm còn mệt hơn hôm qua. Buổi sáng thức dậy, cô những tưởng eo của mình đã bị đứt lìa đôi mảnh, sau đó Thẩm Gia Thụy hóa thân thành Thẩm công công ân cần xoa eo bóp vai cho lão phật gia. Tất nhiên như thế cũng không làm lão phật gia nguôi giận. Ngôn Sơ Âm giận anh cầm thú, cũng giận mình không có khí tiết, nếu muốn giữ lại cái eo thì phải học cách tu thân dưỡng tính, bây giờ bị mệt mỏi như vầy âu cũng là hậu quả của việc trầm mê nam sắc o(╯□╰)o
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất