Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)
Chương 14
“Này, ngươi làm gì vậy?”Phong Nhã xốc miếng khăn trải bàn lên, nhìn thấy tiểu ngốc tử cư nhiên ôm lấy áo choàng cuộn mình trên mặt đất. Nghe được câu hỏi của hắn, tiểu ngốc tử ngẩng đầu lên, như đang trấn an một đứa trẻ nói: “Không đủ ăn sao? Đã không còn a! Cái này phải để lại cho phụ thân, ngươi không có thể ăn!”
“Ta ăn. . . . . .?”Phong Nhã chán nản, hắn vào lúc nào đã trở thành kẻ lưu lạc phải nhờ tiểu ngốc tử kia cho miếng ăn đỡ đói chứ? Thật muốn đem tên tiểu quỷ chẳng chút hiểu biết này đánh cho một trận cho hắn sáng mắt ra, chỉ là một khối điểm tâm mà thôi, hắn đường đường giáo chủ ma giáo ngàn điện mà lại để vào trong mắt sao. . . Không đúng! Phong Nhã ngơ ngẩn, nhớ lại lời nói lúc nãy của tiểu ngốc tử, liền hỏi:” Ngươi chỉ cho ta ăn một chút này thôi sao?”
“Ân.”Y Ân đương nhiên gật đầu, nhưng hắn vẫn có điểm lo lắng chui ra khỏi bàn, sờ lấy Phong Nhã hỏi: “Còn đói sao?” Rồi mới ôm lấy hắn, đầu gối lên trên vai hắn, sợ hãi nói: “Thật xin lỗi a! Y Nhi, Y Nhi phải để lại cho phụ thân. . . . . . Lần tới, lần tới Y Nhi đều cho ngươi!” Nhưng mà lần tới phải bao lâu a? Y Ân lo lắng nghĩ.
Trước khi bị người xấu bắt đi, hắn chỉ ăn có một chút cơm, sau đó bên cạnh lúc nào cũng là mùi vị hôi thối ghê tởm, còn có rất nhiều con vật lông lá gì đó cứ chui tới chui lui trên người, còn cắn Y Nhi, làm hắn sợ tới mức không dám ăn cơm không dám ngủ, cảm giác hình như đã rất lâu rất lâu rồi chưa ăn a? Sau đó Y Nhi được cho tắm rửa và cũng được cho ăn, nhưng chỉ ăn vội vội vàng vàng được mấy miếng đã bị đẩy ngã….Y Ân sắc mặt càng lúc càng tỏ ra khổ sở. Y Nhi đã được nếm qua một ít đồ vật này nọ! Mặc kệ mẫu thân trước đây như thế nào, chỉ là hiện tại dường như Y Nhi đã rất lâu rồi mới được ăn, lần tới không biết phải đợi bao lâu mới có thể có ăn? Nhưng mà, nhưng mà….Người này nói hắn đói a! Đói bụng thật là khổ sở! Y Ân đau lòng nghĩ , bàn tay không tự giác sờ vào dạ dày đang co rút một cách đau đớn.
Buông hắn ra, Y Ân bò lại sờ soạng áo choàng của phụ thân. Do dự một lát rồi mở ra, khuôn mặt u sầu. Còn có một chút thức ăn, phải làm sao đây? Y Nhi nghĩ muốn để dành lại cho phụ thân! Không biết phụ thân có phải hay không cũng giống Y Nhi bị người xấu bắt được? Nếu phụ thân cũng chưa ăn cơm thì sao? Y Nhi phải chuẩn bị tốt thức ăn để cấp cho phụ thân! Nhưng mà. . . . . . Người này đang đói bụng. . . . . .
Tiểu ngốc tử trên mặt biểu tình thật sự rất rõ ràng , chắc chắn là hắn đã xem mình như một tên khất cái bị bỏ đói lâu ngày chưa được ăn cơm. Phong Nhã lại không có biện pháp tức giận. Vừa rồi hắn đã bắt mạch cho tiểu ngốc tử, mạch tượng hắn suy yếu hẳn là có ít nhất ba ngày không ăn gì, lại nghĩ đến lúc nãy chỉ có một ít thức ăn, vậy mà hắn lại chia cho mình phân nửa, thế thì còn có cái gì để ăn đâu? Có đôi khi, một chút chuyện nho nhỏ cũng có thể có rất nhiều phản ứng khác nhau.
Nhìn Tiểu Đông Tây phiền não sau một lúc do dự, cuối cùng cũng quyết định đem một nửa khối bánh hoa quế đưa cho hắn.”Ăn đi, ăn sẽ không đói bụng!”
Phong Nhã mỉm cười, cầm tay hắn cắn lấy miếng bánh, rồi mới xem Tiểu Đông Tây vẻ mặt thương tiếc ôm lấy áo choàng nói: “Phụ thân, thật xin lỗi.” Miệng mang theo hương vị ngọt ngào của món điểm tâm, hắn nuốt đến đâu, cái cảm giác ngọt ngào kia trôi theo đến đó, rồi lặng lẽ chảy dài vào con tim của hắn.
“Ta ăn. . . . . .?”Phong Nhã chán nản, hắn vào lúc nào đã trở thành kẻ lưu lạc phải nhờ tiểu ngốc tử kia cho miếng ăn đỡ đói chứ? Thật muốn đem tên tiểu quỷ chẳng chút hiểu biết này đánh cho một trận cho hắn sáng mắt ra, chỉ là một khối điểm tâm mà thôi, hắn đường đường giáo chủ ma giáo ngàn điện mà lại để vào trong mắt sao. . . Không đúng! Phong Nhã ngơ ngẩn, nhớ lại lời nói lúc nãy của tiểu ngốc tử, liền hỏi:” Ngươi chỉ cho ta ăn một chút này thôi sao?”
“Ân.”Y Ân đương nhiên gật đầu, nhưng hắn vẫn có điểm lo lắng chui ra khỏi bàn, sờ lấy Phong Nhã hỏi: “Còn đói sao?” Rồi mới ôm lấy hắn, đầu gối lên trên vai hắn, sợ hãi nói: “Thật xin lỗi a! Y Nhi, Y Nhi phải để lại cho phụ thân. . . . . . Lần tới, lần tới Y Nhi đều cho ngươi!” Nhưng mà lần tới phải bao lâu a? Y Ân lo lắng nghĩ.
Trước khi bị người xấu bắt đi, hắn chỉ ăn có một chút cơm, sau đó bên cạnh lúc nào cũng là mùi vị hôi thối ghê tởm, còn có rất nhiều con vật lông lá gì đó cứ chui tới chui lui trên người, còn cắn Y Nhi, làm hắn sợ tới mức không dám ăn cơm không dám ngủ, cảm giác hình như đã rất lâu rất lâu rồi chưa ăn a? Sau đó Y Nhi được cho tắm rửa và cũng được cho ăn, nhưng chỉ ăn vội vội vàng vàng được mấy miếng đã bị đẩy ngã….Y Ân sắc mặt càng lúc càng tỏ ra khổ sở. Y Nhi đã được nếm qua một ít đồ vật này nọ! Mặc kệ mẫu thân trước đây như thế nào, chỉ là hiện tại dường như Y Nhi đã rất lâu rồi mới được ăn, lần tới không biết phải đợi bao lâu mới có thể có ăn? Nhưng mà, nhưng mà….Người này nói hắn đói a! Đói bụng thật là khổ sở! Y Ân đau lòng nghĩ , bàn tay không tự giác sờ vào dạ dày đang co rút một cách đau đớn.
Buông hắn ra, Y Ân bò lại sờ soạng áo choàng của phụ thân. Do dự một lát rồi mở ra, khuôn mặt u sầu. Còn có một chút thức ăn, phải làm sao đây? Y Nhi nghĩ muốn để dành lại cho phụ thân! Không biết phụ thân có phải hay không cũng giống Y Nhi bị người xấu bắt được? Nếu phụ thân cũng chưa ăn cơm thì sao? Y Nhi phải chuẩn bị tốt thức ăn để cấp cho phụ thân! Nhưng mà. . . . . . Người này đang đói bụng. . . . . .
Tiểu ngốc tử trên mặt biểu tình thật sự rất rõ ràng , chắc chắn là hắn đã xem mình như một tên khất cái bị bỏ đói lâu ngày chưa được ăn cơm. Phong Nhã lại không có biện pháp tức giận. Vừa rồi hắn đã bắt mạch cho tiểu ngốc tử, mạch tượng hắn suy yếu hẳn là có ít nhất ba ngày không ăn gì, lại nghĩ đến lúc nãy chỉ có một ít thức ăn, vậy mà hắn lại chia cho mình phân nửa, thế thì còn có cái gì để ăn đâu? Có đôi khi, một chút chuyện nho nhỏ cũng có thể có rất nhiều phản ứng khác nhau.
Nhìn Tiểu Đông Tây phiền não sau một lúc do dự, cuối cùng cũng quyết định đem một nửa khối bánh hoa quế đưa cho hắn.”Ăn đi, ăn sẽ không đói bụng!”
Phong Nhã mỉm cười, cầm tay hắn cắn lấy miếng bánh, rồi mới xem Tiểu Đông Tây vẻ mặt thương tiếc ôm lấy áo choàng nói: “Phụ thân, thật xin lỗi.” Miệng mang theo hương vị ngọt ngào của món điểm tâm, hắn nuốt đến đâu, cái cảm giác ngọt ngào kia trôi theo đến đó, rồi lặng lẽ chảy dài vào con tim của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất