Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)
Chương 38
Tần Sương Kích, Phong Nhã ôn nhu nhìn Y Ân. Đây là bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Đông Tây cười đến như vậy vô câu vô thúc, giống một đứa nhỏ tầm thường không còn chút gì lo lắng. Có lẽ nên làm cho Y Nhi tiếp xúc nhiều hơn với bạn cùng trang lứa thì tốt hơn!
“Y Nhi, ăn xong đồ ăn sáng theo ta đi chơi đi?”Cô Đồng nói, rồi mới nhìn về phía Phong Nhã: “Có thể đi?”
Phong Nhã gật đầu, sau đó lại cảnh cáo nói: “Chiếu cố hảo hắn, bằng không…”
“Biết rồi, ta thương Y Nhi cũng không kịp, còn cần ngươi phân phó sao?” Cô Đồng bĩu môi nói, lấy bánh mì đút cho Mạch Thiên Tuyết đang ôm hắn.”Mạch, ngươi ăn.” Mạch Thiên Tuyết liền ăn, chính mình cũng lấy bánh bao uy hắn.
Chờ tất cả mọi người ăn xong, Cô Đồng liền khẩn cấp từ trên đùi Mạch Thiên Tuyết nhảy xuống, dắt Y Ân nói: “Y Nhi, đi thôi, chúng ta đi chợ.”
“Ân. . . . . . Ân. . . . . .”Y Ân ngồi ở trong lòng ngực Phong Nhã, trong mắt đầy mong đợi, nhưng cũng không động.
Phong Nhã hôn hôn trán hắn, buông hắn đứng xuống, dịu giọng nói: “Đi thôi.”
Y Ân còn do dự, lại nghe phụ thân nói: “Đi thôi.” Ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Y Nhi, không ngoạn lâu. . . . . . .”
“Ngoạn lâu cũng không có việc gì!”Cô Đồng dìu lấy hắn đi, nói: “Chợ rất thú vị, ngoạn cả ngày cũng không đủ. . . . . . Đến, có thang lầu, nắm chặt tay ta, cẩn thận a!”
Tần Sương Kích, Phong Nhã nhìn chăm chú, xem Cô Đồng mặc dù lóc cha lóc chóc, cũng rất là cẩn thận dìu Y Ân xuống lầu, nên có chút an tâm. Thanh cùng Tương Long đứng dậy, xa xa theo sát phía sau. Ba đại nam nhân lại chuyển hướng ngoài cửa sổ, nhìn hai cái dáng nho nhỏ chậm rãi dung nhập trong đám người, cho đến khi nhìn không thấy dáng dấp, lẫn nhau vọng liếc mắt một cái, đều có chút xấu hổ khụ khụ vài tiếng. May mắn là người một nhà, bằng không này hình tượng, khả tính toàn bộ bị hủy. Ba người trong chốn giang hồ có sức ảnh hưởng rất lớn, vậy mà trong tình yêu lại quan tâm thái quá cứ như mẹ chăm con vậy.
Ba người lại ngồi xuống, trên bàn có mấy vò rượu, Phong Nhã cấp hai người châm thượng, thuận miệng hỏi: “Hắn chính là bảo bối mà ngươi vẫn giấu?” Mạch Thiên Tuyết không đáp, Phong Nhã cũng không trông cậy vào, lại hỏi: “Ngươi cũng đi Trường An? Có việc gì?”
“Con đường tơ lụa.”Mạch Thiên Tuyết tôn khẩu nhất khai, Phong Nhã liền đem ly rượu đốn đến trên bàn, trừng mắt nhìn hắn: “Đám lão đầu tử kia là ngươi kêu đến?”
Mạch Thiên Tuyết gật đầu.”Phế vật lợi dụng.”
“Khó trách.”Phong Nhã cười lạnh: “Khó trách tính tình ngươi như vậy cũng có thể thành Giang Nam thủ phủ, thật sự là hội việc buôn bán. Đem đám lão đầu tử kia lừa gạt đến đây, nói vậy ngươi cũng ăn không ít tiền boa đi.”
“Hoàn hảo.”Mạch Thiên Tuyết cũng không khiêm tốn, nhìn chăm chú Phong Nhã, nói: “Không phải là thuận lợi cho việc làm ăn của ngươi? Một năm chỉ đi một lần con đường tơ lụa, lại không khỏi kiếm được nhiều lắm. Cẩn thận cây to đón gió.”
Phong Nhã chọn mi: “Ngươi là thật quan tâm ta hay vẫn là nói bóng nói gió? Ta cũng không quên Thiên Tuyết Lâu của ngươi trước đây có một khoảng thời gian theo dõi chuyện của ta. Hảo tâm phụng một câu, Tần Sương Kích, Thiên Kiếm Môn chủ, là đại ca của ta, có lẽ ngươi có thể thử theo trên người hắn xuống tay điều tra thân phận của ta.”
Mạch Thiên Tuyết đứng lên, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, nói: “Giao hữu cùng thân phận không quan hệ, ta không cần để ý.”
“Nói như vậy sao không nghĩ xem, trước đây ngươi đã làm cái gì?”
“Khi đó ngươi còn không phải bằng hữu của ta.”Mạch Thiên Tuyết buông chén, xoay người xuống lầu. Phong Nhã ở hắn phía sau cười mắng: “Ngươi còn cho ta là bằng hữu? Cũng không nhìn ta có đồng ý hay không?”
Tần Sương Kích nãy giờ chỉ im lặng ngồi nghe, sau khi Mạch Thiên Tuyết đi rồi, liền hỏi Phong Nhã: “Sao vậy hồi sự? Ngươi sao lại biết Mạch Thiên Tuyết?”
“Tiểu tử kia trước đây đi con đường tơ lụa đều là do thương đội của ta hộ tống. Nguyên bản cũng tường an vô sự, trước đây có một đoạn hắn lại nổi điên phải điều tra ta, cho nên giáo huấn hắn một chút, không biết sao tựu thành bằng hữu.” Phong Nhã vừa nói vừa cười, cũng bưng ly rượu lên nhất khâm cạn sạch.
Cái này gọi là không đánh không thân thiết. Tần Sương Kích cười khẽ, thu hồi đáy mắt lo lắng.
Phong Nhã đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Sương Kích nghi hoặc cũng nhìn theo ra phía ngoài xem, đã thấy Cô Đồng đang chạy tới, theo sau là Thanh cùng Tương Long, Y Ân đang nằm trong lòng ngực Thanh, bị hắn ôm trở về.
“Sao vậy hồi sự?”Phong Nhã kêu lên, cùng Tần Sương Kích đang từ lầu hai theo cửa sổ nhảy xuống. Dưới chân không ngừng, vài cái liền nhảy tới trước mặt Thanh, cẩn thận tiếp nhận Y Ân ôm vào trong ngực, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Bị thương?”
“Không có, là Y Nhi mệt rã rời.”Cô Đồng xem hai người lo lắng, vội ở một bên giải thích: “Y Nhi đột nhiên nói muốn ngủ, chúng ta đành trở lại.”
Phong Nhã vừa thấy, quả nhiên, Tiểu Đông Tây hai mắt nhắm nghiền dựa vào trong lòng ngực của hắn, hô hấp vững vàng lâu dài, thật là đang ngủ. Cẩn thận ngẫm lại, Tiểu Đông Tây đúng là có thói quen mỗi lần ăn xong liền nhắm mắt ngủ, chưa bao giờ tranh cãi không nháo, cũng không có quá phải ra ngoài tâm tư. Nếu hỏi đến, chỉ sợ hắn lại nói là do cha mẹ dạy.
Để cho Phong Nhã trước đem Y Ân ôm vào phòng khách nghỉ ngơi, Tần Sương Kích tự hành dạo quanh chợ một vòng, mua quay về một đống lớn đồ ăn cùng đồ chơi, sẽ chờ khi Y Ân tỉnh hảo hảo mang cho hắn, cho hắn biết bên ngoài có rất nhiều thú vị gì đó, chậm rãi giúp hắn cởi bỏ tính tình quá mức im lặng.
Lên tới lầu bốn, một dãy phòng hào hiện ra, quẹo trái, đi đến trước một gian phòng khách mệnh danh là Hi Vọng, nhịn không được gợi lên khóe miệng. Khách điếm này, đặt tên thật biết điều. Đẩy cửa đi vào, liền gặp trên giường nhất đại nhất tiểu ôm vào cùng nhau ngủ say sưa. Đem các thứ đặt ở trên bàn, đi đến trước giường, thấy Phong Nhã chui đầu vào tóc Y Ân, mà Y Ân còn lại là tựa vào trước ngực hắn, chăn hỗn độn ở trên người hai người, cảm giác. . . . . . Giống như hai tiểu động vật dựa sát vào nhau sưởi ấm. Cười nhẹ, trong mắt tràn đầy nhu hòa. Đến gần vài bước, kéo chăn giúp hai người đắp hảo, đột nhiên nheo lại mắt, lại một tay lấy chăn xốc lên.
Mắt lạnh nhìn tình cảnh trên giường, Tần Sương Kích trầm mặt, cắn răng nói: “Lâm ── Dịch ── Nhã ── ngươi – đang – làm – cái – gì ──”
Chỉ thấy Y Ân lẳng lặng quyền ở bên người Phong Nhã , trên mặt phiếm ửng đỏ, vạt áo bán khai, trên thân nhiều điểm đầm nước hồng ngân, mà tay Phong Nhã lúc này đang xuyên qua bao khố tham tiến cổ của hắn. . . . . Chết tiệt, dám lén hắn ăn bẻo!
“Y Nhi, ăn xong đồ ăn sáng theo ta đi chơi đi?”Cô Đồng nói, rồi mới nhìn về phía Phong Nhã: “Có thể đi?”
Phong Nhã gật đầu, sau đó lại cảnh cáo nói: “Chiếu cố hảo hắn, bằng không…”
“Biết rồi, ta thương Y Nhi cũng không kịp, còn cần ngươi phân phó sao?” Cô Đồng bĩu môi nói, lấy bánh mì đút cho Mạch Thiên Tuyết đang ôm hắn.”Mạch, ngươi ăn.” Mạch Thiên Tuyết liền ăn, chính mình cũng lấy bánh bao uy hắn.
Chờ tất cả mọi người ăn xong, Cô Đồng liền khẩn cấp từ trên đùi Mạch Thiên Tuyết nhảy xuống, dắt Y Ân nói: “Y Nhi, đi thôi, chúng ta đi chợ.”
“Ân. . . . . . Ân. . . . . .”Y Ân ngồi ở trong lòng ngực Phong Nhã, trong mắt đầy mong đợi, nhưng cũng không động.
Phong Nhã hôn hôn trán hắn, buông hắn đứng xuống, dịu giọng nói: “Đi thôi.”
Y Ân còn do dự, lại nghe phụ thân nói: “Đi thôi.” Ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Y Nhi, không ngoạn lâu. . . . . . .”
“Ngoạn lâu cũng không có việc gì!”Cô Đồng dìu lấy hắn đi, nói: “Chợ rất thú vị, ngoạn cả ngày cũng không đủ. . . . . . Đến, có thang lầu, nắm chặt tay ta, cẩn thận a!”
Tần Sương Kích, Phong Nhã nhìn chăm chú, xem Cô Đồng mặc dù lóc cha lóc chóc, cũng rất là cẩn thận dìu Y Ân xuống lầu, nên có chút an tâm. Thanh cùng Tương Long đứng dậy, xa xa theo sát phía sau. Ba đại nam nhân lại chuyển hướng ngoài cửa sổ, nhìn hai cái dáng nho nhỏ chậm rãi dung nhập trong đám người, cho đến khi nhìn không thấy dáng dấp, lẫn nhau vọng liếc mắt một cái, đều có chút xấu hổ khụ khụ vài tiếng. May mắn là người một nhà, bằng không này hình tượng, khả tính toàn bộ bị hủy. Ba người trong chốn giang hồ có sức ảnh hưởng rất lớn, vậy mà trong tình yêu lại quan tâm thái quá cứ như mẹ chăm con vậy.
Ba người lại ngồi xuống, trên bàn có mấy vò rượu, Phong Nhã cấp hai người châm thượng, thuận miệng hỏi: “Hắn chính là bảo bối mà ngươi vẫn giấu?” Mạch Thiên Tuyết không đáp, Phong Nhã cũng không trông cậy vào, lại hỏi: “Ngươi cũng đi Trường An? Có việc gì?”
“Con đường tơ lụa.”Mạch Thiên Tuyết tôn khẩu nhất khai, Phong Nhã liền đem ly rượu đốn đến trên bàn, trừng mắt nhìn hắn: “Đám lão đầu tử kia là ngươi kêu đến?”
Mạch Thiên Tuyết gật đầu.”Phế vật lợi dụng.”
“Khó trách.”Phong Nhã cười lạnh: “Khó trách tính tình ngươi như vậy cũng có thể thành Giang Nam thủ phủ, thật sự là hội việc buôn bán. Đem đám lão đầu tử kia lừa gạt đến đây, nói vậy ngươi cũng ăn không ít tiền boa đi.”
“Hoàn hảo.”Mạch Thiên Tuyết cũng không khiêm tốn, nhìn chăm chú Phong Nhã, nói: “Không phải là thuận lợi cho việc làm ăn của ngươi? Một năm chỉ đi một lần con đường tơ lụa, lại không khỏi kiếm được nhiều lắm. Cẩn thận cây to đón gió.”
Phong Nhã chọn mi: “Ngươi là thật quan tâm ta hay vẫn là nói bóng nói gió? Ta cũng không quên Thiên Tuyết Lâu của ngươi trước đây có một khoảng thời gian theo dõi chuyện của ta. Hảo tâm phụng một câu, Tần Sương Kích, Thiên Kiếm Môn chủ, là đại ca của ta, có lẽ ngươi có thể thử theo trên người hắn xuống tay điều tra thân phận của ta.”
Mạch Thiên Tuyết đứng lên, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, nói: “Giao hữu cùng thân phận không quan hệ, ta không cần để ý.”
“Nói như vậy sao không nghĩ xem, trước đây ngươi đã làm cái gì?”
“Khi đó ngươi còn không phải bằng hữu của ta.”Mạch Thiên Tuyết buông chén, xoay người xuống lầu. Phong Nhã ở hắn phía sau cười mắng: “Ngươi còn cho ta là bằng hữu? Cũng không nhìn ta có đồng ý hay không?”
Tần Sương Kích nãy giờ chỉ im lặng ngồi nghe, sau khi Mạch Thiên Tuyết đi rồi, liền hỏi Phong Nhã: “Sao vậy hồi sự? Ngươi sao lại biết Mạch Thiên Tuyết?”
“Tiểu tử kia trước đây đi con đường tơ lụa đều là do thương đội của ta hộ tống. Nguyên bản cũng tường an vô sự, trước đây có một đoạn hắn lại nổi điên phải điều tra ta, cho nên giáo huấn hắn một chút, không biết sao tựu thành bằng hữu.” Phong Nhã vừa nói vừa cười, cũng bưng ly rượu lên nhất khâm cạn sạch.
Cái này gọi là không đánh không thân thiết. Tần Sương Kích cười khẽ, thu hồi đáy mắt lo lắng.
Phong Nhã đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Sương Kích nghi hoặc cũng nhìn theo ra phía ngoài xem, đã thấy Cô Đồng đang chạy tới, theo sau là Thanh cùng Tương Long, Y Ân đang nằm trong lòng ngực Thanh, bị hắn ôm trở về.
“Sao vậy hồi sự?”Phong Nhã kêu lên, cùng Tần Sương Kích đang từ lầu hai theo cửa sổ nhảy xuống. Dưới chân không ngừng, vài cái liền nhảy tới trước mặt Thanh, cẩn thận tiếp nhận Y Ân ôm vào trong ngực, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Bị thương?”
“Không có, là Y Nhi mệt rã rời.”Cô Đồng xem hai người lo lắng, vội ở một bên giải thích: “Y Nhi đột nhiên nói muốn ngủ, chúng ta đành trở lại.”
Phong Nhã vừa thấy, quả nhiên, Tiểu Đông Tây hai mắt nhắm nghiền dựa vào trong lòng ngực của hắn, hô hấp vững vàng lâu dài, thật là đang ngủ. Cẩn thận ngẫm lại, Tiểu Đông Tây đúng là có thói quen mỗi lần ăn xong liền nhắm mắt ngủ, chưa bao giờ tranh cãi không nháo, cũng không có quá phải ra ngoài tâm tư. Nếu hỏi đến, chỉ sợ hắn lại nói là do cha mẹ dạy.
Để cho Phong Nhã trước đem Y Ân ôm vào phòng khách nghỉ ngơi, Tần Sương Kích tự hành dạo quanh chợ một vòng, mua quay về một đống lớn đồ ăn cùng đồ chơi, sẽ chờ khi Y Ân tỉnh hảo hảo mang cho hắn, cho hắn biết bên ngoài có rất nhiều thú vị gì đó, chậm rãi giúp hắn cởi bỏ tính tình quá mức im lặng.
Lên tới lầu bốn, một dãy phòng hào hiện ra, quẹo trái, đi đến trước một gian phòng khách mệnh danh là Hi Vọng, nhịn không được gợi lên khóe miệng. Khách điếm này, đặt tên thật biết điều. Đẩy cửa đi vào, liền gặp trên giường nhất đại nhất tiểu ôm vào cùng nhau ngủ say sưa. Đem các thứ đặt ở trên bàn, đi đến trước giường, thấy Phong Nhã chui đầu vào tóc Y Ân, mà Y Ân còn lại là tựa vào trước ngực hắn, chăn hỗn độn ở trên người hai người, cảm giác. . . . . . Giống như hai tiểu động vật dựa sát vào nhau sưởi ấm. Cười nhẹ, trong mắt tràn đầy nhu hòa. Đến gần vài bước, kéo chăn giúp hai người đắp hảo, đột nhiên nheo lại mắt, lại một tay lấy chăn xốc lên.
Mắt lạnh nhìn tình cảnh trên giường, Tần Sương Kích trầm mặt, cắn răng nói: “Lâm ── Dịch ── Nhã ── ngươi – đang – làm – cái – gì ──”
Chỉ thấy Y Ân lẳng lặng quyền ở bên người Phong Nhã , trên mặt phiếm ửng đỏ, vạt áo bán khai, trên thân nhiều điểm đầm nước hồng ngân, mà tay Phong Nhã lúc này đang xuyên qua bao khố tham tiến cổ của hắn. . . . . Chết tiệt, dám lén hắn ăn bẻo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất