Chương 54: Phệ Thiên Mộc
“Sư phụ?” Lạc Nam một mặt mộng bức...
“Loan nhi, ngươi sao lại ở đây”
Mộc Tử Âm cũng giật mình, nhìn Lạc Nam lại nhìn Lý Trúc Loan, sau đó thấy “nằm ngủ” Cơ Băng, đã tọa tu luyện Bạch Tố Mai, nàng như nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức tái nhợt, khó khăn nói:
“Loan nhi, ngươi là nữ nhân của người này sao?”
“Ơ, nữ nhân...nữ nhân gì?” Lý Trúc Loan nhìn sư phụ gương mặt xanh xao, nàng vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, lắp bắp cà lâm...
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Loan nhi ngươi tại sao ở trong pháp bảo của hắn?” Mộc Tử Âm cảm thấy thế giới quay cuồng, lung lay sắp ngã...
Lạc Nam lập tức đỡ lấy eo nàng, truyền âm cho Lý Trúc Loan:
“Để huynh giải thích, muội đừng lo lắng”
Thời gian qua quan hệ cả hai gia tăng đáng kể, dù chưa đột phá ranh giới cuối cùng nhưng Lạc Nam đã xem nàng như nữ nhân của mình, cả hai xưng hộ huynh muội rất thân mật...
Nhìn Lạc Nam một mặt nghiêm túc, lại thấy sư phụ ngã vào lòng hắn, Lý Trúc Loan trong lòng lập tức rối như tơ vò, mặc dù nàng còn trẻ tuổi nhưng vẫn đủ khả năng nhận ra quan hệ giữa hắn và sư phụ mình không tầm thường...
Bất quá vì tin tưởng Lạc Nam, Lý Trúc Loan cắn cắn môi mềm, tạm thời tránh xa...
Lạc Nam lúc này trong lòng còn chưa hoàn hồn, hắn chỉ ra vẻ bình tĩnh mà thôi, có trời mới biết hai nàng là sư đồ...
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy không có gì lạ, sư phụ Lý Trúc Loan vốn là trưởng lão Thiên Mộc Tông, mà Mộc Tử Âm có tu vi Hóa Thần, rõ ràng xứng với vị trí đó...
Hai nàng lại đều sở hữu Mộc Linh Căn, đều là nữ nhân xinh đẹp,...
Có nhiều điểm để liên tưởng đến mối quan hệ của cả hai, chẳng qua hắn chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này mà thôi...
“Còn nhớ ta nói giết chết Mộc Hào chứ?” Lạc Nam đỡ nàng ngồi xuống giường ngọc trước đây của Cơ Băng...
“Ngươi nói tiếp” Mộc Tử Âm gật đầu, cố gắng hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh...
Lạc Nam đem từ chuyện bị Mộc Hào tính kế, bắt cóc Cát đại thúc, đến chuyện hắn giết đối phương, dẫn theo Lý Trúc Loan...
Mộc Tử Âm trầm mặc, nàng biết bản tính thật sự của Mộc Hào nên luôn căn dặn đồ nhi tránh xa hắn, nhưng không ngờ kẻ đó lại có thể làm ra chuyện như vậy...
Cũng may nhờ có Lạc Nam...
Mộc Tử Âm giật mình, nghĩ đến quan hệ giữa mình và hắn, lại nhớ đến ánh mắt đồ nhi một dạ hai vâng với tên này,...
Im lặng hồi lâu, nàng hé môi lạnh lùng nói:
“Ngươi chỉ có thể xem Loan nhi như muội muội, bằng không cả đời này đừng nhìn mặt ta!”
Lạc Nam hơi nhíu mày, cưỡng ép nắm lấy tay nàng nghiêm nghị nói:
“Ta thương nàng, cũng tôn trọng nàng, nhưng ta đồng dạng thích Trúc Loan, nàng ấy là hồng nhan tri kỷ của ta”
“Hừ, ăn mía ngon còn muốn cả cụm, ngươi quá tham lam” Mộc Tử Âm hừ lạnh nói, nàng xem đồ nhi như con gái, sao có thể để nàng rơi vào tay giặc...
“Ta Lạc Nam có tư cách tham lam” Lạc Nam kiêu ngạo nói, bá đạo ghì sát nàng vào ngực...
“Ngươi” Mộc Tử Âm nghẹn lời, muốn đẩy hắn ra nhưng không sao làm được...
Bên trong Linh Giới Châu Lạc Nam chính là chúa tể, chỉ khi có thực lực từ bên trong đánh nát nó, bằng không chỉ như chim trong lồng, cá trong chậu...
Nếu hiện tại hắn muốn chiếm hữu nàng, cũng chỉ có thể bất lực chịu đựng...
“Ta sẽ dùng năm tháng chứng minh, ta xứng đáng có được cả hai sư đồ các nàng” Lạc Nam kiên định nói...
“Vô sĩ” Mộc Tử Âm lạnh lùng mắng...
“Sao lại vô sĩ? Các nàng không có huyết thống, tuổi tác của nàng cũng không cao, từ nay xem nhau như tỷ muội cho ta” Lạc Nam bắt đầu thuyết phục...
“Nằm mơ” Mộc Tử Âm ngôn từ mắng chửi người rất ít, chỉ lặp đi lặp lại vài câu...
“Ta không gấp, thời gian sẽ thay ta chứng minh" Lạc Nam mĩm cười nói.
“Các nàng cũng là nữ nhân của ngươi?”
Mộc Tử Âm nhìn Bạch Tố Mai và Cơ Băng, không thể không thầm khen ngợi dung nhan hoàn mỹ của các nàng...
“Không sai, Tử Âm nàng cũng là nữ nhân của ta” Lạc Nam gật đầu chắc nịch...
Mộc Tử Âm im lặng nhắm mắt lại không nói, tỏ ý muốn trục khách...
...
Lạc Nam nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn mình và sư phụ, chỉ cảm thấy nàng đơn thuần đáng yêu vô cùng...
“Muội cùng huynh ra ngoài, để nàng ấy yên tĩnh một mình đi” Lạc Nam kéo lấy bàn tay xinh xắn nhỏ nhắn của Lý Trúc Loan, ý niệm vừa động đã rời khỏi Linh Giới Châu...
“Hừ” Mộc Tử Âm liếc mắt hừ lạnh, cưỡng ép đem cảm giác rối bời đè xuống, bắt đầu khoanh chân ngồi đã tọa...
Tiến vào Linh Giới Châu có cường độ linh khí gấp ba lần, nàng đã có thể tự hành vận công khôi phục...
Bất quá thời gian sẽ lâu hơn song tu mà thôi...
...
Kế bên dòng suối, thân ảnh nam nữ xuất hiện...
“Sao huynh ở cùng sư phụ?” Lý Trúc Loan tròn xoe mắt, bộ dạng thấp thởm...
Lạc Nam kéo nàng ngồi xuống hồn đá lớn, ôm nhẹ vòng eo thon thả của nàng...
Lý Trúc Loan quen thuộc tựa vào lồng ngực rắn chắc, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, đợi hắn giải thích:
Lạc Nam hít mùi thơm thanh xuân của thiếu nữ, cũng không giấu giếm, đem toàn bộ mọi chuyện lặp lại một lần...
Thân hình Lý Trúc Loan thoáng run rẩy, nghe hắn vậy mà chiếm lấy sư phụ mình, tâm tình nhất thời phức tạp... Về phần phu quân trước đây của sư phụ, nàng không có ấn tượng quá nhiều, đối phương phần lớn đều bế quan tu luyện, hoặc ra ngoài làm nhiệm vụ môn phái, số lần gặp cũng đếm trên đầu ngón tay mà thôi...
Cũng thật khổ cho sư phụ, gặp phải nam nhân như vậy...
Lạc Nam sợ nàng nghĩ lung tung, vội vàng trấn an:
“Tử Âm là nữ nhân tốt, muội cũng vậy, huynh không muốn mất ai trong hai người”
“Sư phụ hiện tại đã không nơi trở về, huynh cũng không thể phụ lòng người”
Lý Trúc Loan thương cảm nói, nàng không dám tưởng tượng nếu rơi vào hoàn cảnh giống sư phụ sẽ như thế nào...
“Yên tâm, Tử Âm hiện tại cần được yên lặng, muội cũng đừng lo lắng, mọi thứ huynh đã có sắp xếp” Lạc Nam kề sát vành tai nàng thủ thỉ...
Hơi nóng từ miệng hắn lan tỏa khiến Lý Trúc Loan đỏ mặt, nàng dịu dàng gật đầu:
“Muội tin huynh!”
Lạc Nam gật đầu, chợt lấy ra một hộp đá đen tuyền...
“Đây là thứ ta cướp được từ họ Doãn kia, không lấy ra trước mặt Tử Âm, sợ nàng ấy phiền lòng” Thấy Lý Trúc Loan tò mò, Lạc Nam thoáng giải thích...
Đưa tay hé mở nắp hộp, vô số thiên địa linh khí thoáng chốc như bị vật bên trong hút sạch, Lạc Nam thậm chí cảm giác linh lực của mình bị rút đi...
Mà Lý Trúc Loan tu vi hơi yếu sắc mặt đã hơi hoảng hốt...
“Đừng sợ, có ta” Lạc Nam an ủi, thứ này có thể khiến Doãn Chí Bình phản bội thê tử, tuyệt đối không phải tầm thường...
Lạc Nam cắn răng, dứt khoát mở mạnh...
Bên trong là một gốc cây sứt mẻ có hình thù kỳ quái, bên trên thân cây có các đường vân xanh đậm bao phủ, nhìn không ra thứ đồ gì...
Mà chính các đường vân kia là thứ đang điên cuồng thôn phệ thiên địa linh khí..
“Đây là...là Dị Mộc?” Lý Trúc Loan âm thanh thoáng hiện một tia run lẩy bẩy... Là Mộc hệ tu sĩ khiến nàng có suy đoán nhất định...
“Dị Mộc sao, muội biết loại nào không?” Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc, hắn không còn là gà mờ như lúc đầu, thiên địa rộng lớn vô hạn, có Dị Hỏa thì xuất hiện Dị Mộc cũng không có gì kỳ quái...
“Không, muội chưa từng có cơ hội tiếp xúc thông tin cao cấp này” Lý Trúc Loan lắc đầu ôn nhu nói:
“Muội chỉ biết Dị Mộc do thiên địa ngưng tụ mà thành, tích lũy qua vô số năm, chúng nó thậm chí có thể sinh ra linh trí, mỗi loại Dị Mộc đều có khả năng riêng biệt”
“Là Phệ Thiên Mộc, hơn nữa còn ở trạng thái nhỏ, rất thích hợp công tử Tụ Đỉnh” Kim Nhi chợt xuất hiện, hưng phấn nhìn chằm chằm gốc cây này...
“Nói rõ hơn nào!”
“Phệ Thiên Mộng có khả năng thôn phệ hấp thu năng lượng vạn vật, bất quá không thể thôn phệ Dị Hỏa...”
“Công tử còn nhớ Thụ Yêu kia cướp đoạt huyết nhục của đám yêu thú để bổ sung năng lượng chứ?”
“Đương nhiên là nhớ” Lạc Nam gật đầu, chuyện vừa xảy ra không lâu, hắn sao có thể quên...
“Ta vốn đã hơi nghi ngờ, hiện tại xem ra nhờ dựa vào sinh trưởng gần Phệ Thiên Mộc thời gian dài, mà Thụ Yêu kia lĩnh ngộ được khả năng đó”
Kim Nhi nhanh nhẹn nói tiếp:
“Mộc hệ lại là thứ vốn dĩ ôn hòa, sẽ không tra tấn hay làm công tử khốn khổ như Dị Hỏa, tuy nhiên muốn luyện hóa nó phải có linh lực hùng hậu hơn người, bằng không trong quá trình luyện hóa sẽ bị Phệ Thiên Mộc thôn phệ ngược lại, chết trước khi luyện hóa thành công...”
“Thứ này quả thật như dành cho ta vậy” Lạc Nam cũng không thể không thừa nhận sự hấp dẫn của Phệ Thiên Mộc, có ba tôn đại đỉnh như hắn, một mình Phệ Thiên Mộc không đủ khả năng chống đối...
Bất quá nữ nhân của mình sở hữu Mộc hệ không ít, Điệp Tình, Trúc Loan, Tử Âm...
Lạc Nam muốn chia sẽ với các nàng mà không nuốt riêng một mình...
“Với cảnh giới hiện tại của công tử, muốn Tụ Đỉnh chất lượng không kém Diễm Tâm Đỉnh thì Phệ Thiên Mộc rất thích hợp, tuy nhiên lực lượng bên trong đủ chia sẽ với một người mà thôi” Kim Nhi dội một gáo nước lạnh...
“Vậy sao?” Lạc Nam sắc mặt không dễ nhìn...
“Công tử không cần gấp, sau này tìm Dị Mộc khác, thậm chí thứ đẳng cấp cao hơn cho các nàng cũng được mà” Kim Nhi lên tiếng khích lệ luyên thuyên nói:
“Đối với người khác thì Dị Mộc là bảo vật vô giá, nhưng công tử chỉ cần nâng cấp hệ thống, ngày sau triệu hoán thậm chí thu mua trực tiếp cũng được nha”
“Thật sự?” Lạc Nam hai mắt tỏa sáng hỏi: “Điều kiện thăng cấp tiếp theo của hệ thống là gì?”
“Lục Đỉnh, hoặc hồn lực Hóa Thần Kỳ” Kim Nhi ung dung nói...
Lạc Nam khóe miệng co quắp, bất quá hắn tự tin mình làm được, chẳng qua hơi tốn thời gian mà thôi...
Nhìn thoáng qua Lý Trúc Loan sắp đột phá Kim Đan, Lạc Nam quyết định sẽ cùng nàng luyện hóa Dị Mộc, bất quá hiện tại chưa phải lúc...
Vừa trãi qua chuyện Tử Âm, hiện tại lập tức muốn nàng quả thật hơi khó xử...
Lạc Nam thu hồi Phệ Thiên Mộc, định nắm tay nàng rời đi...
“Ở đâu ra cẩu nam nữ, tiến đến nơi hoang vắng này vụn trộm yêu đương?”
Một âm thanh chua chát vang lên khiến sắc mặt Lạc Nam trầm xuống...
Mà Lý Trúc Loan vốn hiền lành như nước cũng trợn tròn mắt tức giận...
Âm thanh phần phật vang lên, từ trên không trung, ba thân ảnh chân đạp cự kiếm rơi xuống...
Ngự Kiếm Phi Hành...
Lạc Nam ánh mắt khóa chặt ba kẻ này, bọn hắn gồm hai nam một nữ, tuổi tác tầm trên dưới 40, thân mặc y phục đồng nhất, hiển nhiên là người cùng thế lực...
Nữ Nguyên Anh sơ kỳ, hai nam đều là Nguyên Anh trung kỳ...
Nữ diện mạo xinh đẹp, tuy nhiên lại có ánh mắt xảo quyệt vô cùng, đang mang theo hận ý nhìn chằm chằm Lý Trúc Loan...
“Nam Cung thế gia?” Lý Trúc Loan mày liễu cau lại, hiển nhiên nhận ra thân phận đám người này...
“Chậc chậc, không nghĩ tới Thiên Mộc Tông đệ nhất mỹ nữ đang bị đồn thổi là mất tích kia, lại ở nơi này vụng trộm cùng một tên tiểu bạch kiểm” Nữ nhân kia chế giễu chép miệng...
Mà hai nam tử đi cùng nàng một mặt ghen tỵ cực độ nhìn Lạc Nam,...
Bọn hắn vốn dĩ bị hiện tượng thiên địa linh khí cấp tốc tiến về nơi này nên tiến đến dò xét, không ngờ chứng kiến đôi nam nữ đang mặn nồng tình cảm...
“Ta không còn là người Thiên Mộc Tông” Lý Trúc Loan kéo tay Lạc Nam đường hoàng nói...
“Há há, không biết đám chó điên Thiên Mộc Tông nghe ngươi nói vậy có tức đến phun máu hay không” Nữ nhân chanh chua liếm môi...
Chợt nàng thay đổi thái độ, căm hận nói: “Tuy nhiên muốn ta tin tưởng? Xem ta là con nít 3 tuổi sao?”
Nữ nhân chanh chua hiển nhiên cho rằng Lý Trúc Loan sợ hãi nên nói vậy...
Dù sao thì ân oán giữa Nam Cung gia và Thiên Mộc Tông sâu vô cùng, ở giang hồ gặp phải hầu như không chết không thôi...
Bốp
Bất ngờ, một thân ảnh lóe lên, gương mặt trắng nõn của nữ nhân chanh chua lập tức xuất hiện dấu ấn năm ngón đỏ chót sưng húp, lực đạo mạnh đến mức một cái răng đã rơi ra...
Mà Lạc Nam lại trở về bên cạnh Lý Trúc Loan từ tốn nói: “Mắng bảo bối của ta, nên đánh”
Lý Trúc Loan trong lòng ngọt ngào vô hạn...
Không khí đột ngột ngưng kết, nữ nhân chanh chua khó tin đưa tay sờ mặt, cơn đau rát khiến nàng giật mình...
Mà hai nam nhân Nam Cung gia sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, Lạc Nam tốc độ quá nhanh, đổi lại bọn hắn chỉ sợ không khác nữ nhân là bao...
Lạc Nam hiện tại là thể tu, cơ thể cứng cáp vô cùng, kết hợp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ bọn chúng bắt kịp mới là chuyện lạ...
“Ngươi là ai?”
Đè nén phẫn nộ dâng trào, nữ nhân chanh khàn khàn hỏi...
Nàng nghiêm nghị nhìn Lạc Nam, thực lực của mình nàng biết rõ, dù là Nguyên Anh Kỳ muốn đánh lén nàng cũng nằm mơ, vậy mà người này lại làm được...
Quả nhiên có thể lọt mắt Lý Trúc Loan không phải người bình thường...
“Người chết không cần phải biết” Lạc Nam thong dong nói khiến ba người Nam Cung sắc mặt đại biến...
“Ngươi điên rồi, chỉ mới nói vài câu ngươi đã muốn giết người sao?” Một nam tử hét...
“Nếu thực lực ta không có chỉ sợ Trúc Loan của ta đã bị sỉ nhục một cách oan ức rồi, chưa kể các ngươi cũng không định bỏ qua chúng ta” Lạc Nam cười nhạt:
“Vậy nên thực lực ta có, dại gì không lấy mạng các ngươi?”
Lạc Nam ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng muốn giết người diệt khẩu là chính, để đám người này rời đi rất có thể mang lại phiền phức cho Lý gia,...Thiên Mộc Tông nếu biết Lý Trúc Loan đi cùng hắn...
“Hừ, đừng tưởng có chút bản lĩnh thì coi trời bằng vun, bọn ta cũng không sợ ngươi” Nam tử Nam Cung gia khác nói...
“Ta không rãnh nói nhảm” Lạc Nam thong dong nói...
RỐNG
Hư ảnh Thổ Hùng oai phong lẫm lẫm khoanh tay xuất hiện...
“Huynh cẩn thận một chút, người Nam Cung tinh thông kiếm thuật, muội sẽ ở phía sau hổ trợ”
Lý Trúc Loan truyền âm nhắc nhở, hiển nhiên đến thời điểm chinh chiến, nàng không một chút nhân từ với kẻ địch...
Thông minh như nàng sao có thể không hiểu Lạc Nam đang gián tiếp bảo vệ Lý gia của mình?
“Giả thần giả quỷ” Nữ tử chanh chua nhìn hư ảnh khổng lồ của Thổ Hùng, gầm lên một tiếng như muốn khích lệ bản thân...
Vận chuyển thân pháp, hai tay nắm lấy trường kiếm trảm tới...
“Keng”
Thổ Hùng hết sức thô bạo hai tay chộp lấy trường kiếm...
Nữ nhân sắc mặt hơi đổi, liều mạng rút kiếm nhưng không được, lạnh lùng quát:
“Còn không tiến lên hỗ trợ?”
Hai nam tử Nam Cung liếc mắt nhìn nhau, cắn răng đồng thanh hét:
“Nam Cung Kiếm Pháp”
Từng luồng dày đặc kiếm ảnh phô thiên cái địa, hai nam nhân lần này mục tiêu là Lạc Nam đang đứng gần Thổ Hùng...
“Vạn Mộc Trói Buộc” Lý Trúc Loan hai tay thon dài kết ấn, các sợi dây leo theo mặt đất xuất hiện nhanh chóng quấn về hai nam nhân Nam Cung gia...
“Cút” Một tên nam tử thét, trường kiếm vũ động làm dây leo đứt lã tả...
Lạc Nam tranh thủ thời gian, Địa Chiến Ngoa gia trì, lại đạp lấy Mị Ảnh biến mất...
Khi vừa xuất hiện đã đứng cạnh nam tử còn lại...
“Đại Hồng Cước”
Vô tận Huyền Thủy gia trì, cước lực khủng bố như sóng thần đập mạnh vào lồng ngực...
Răng rắc...
Âm thanh xương cốt đứt gãy lại vang lên...
Rống
Thổ Hùng một tay thô bạo nấm lấy trường kiếm, một tay hướng thân thể mãnh mai cùa nữ nhân kia vụt mạnh...
Bịch...
Nữ tử như bịch muối ngã xuống đất, hai mắt gắt gao e ngại nhìn Thổ Hùng...
Trong lòng hoảng sợ nghĩ: “Đây rốt cuộc là vũ kỹ gì? Người này là ai?”
Thật ra Thổ Hùng hay các hồn thú khác trong Tứ Linh Vệ Hồn không quá mạnh, vì tu sĩ bình thường thi triển chúng nó phải tiêu hao ít nhất một phần ba Linh Lực cơ thể, nên miễn cưỡng thực hiện vài lần là hết sức...
Nhưng Lạc Nam thì khác, có các tôn đại đỉnh không ngừng cung cấp linh lực...
Thổ Hùng chân chính bất tử bấ diệt, trừ khi Lạc Nam thu hồi...
Uy lực gia tăng vô số lần...
Nam tử Nam Cung gia vừa giải quyết xong đám dây leo từ Lý Trúc Loan, đột ngột cảm thấy một tia nguy hiểm trí mạng...
Hắn sởn cả tóc gáy...
“Loan nhi, ngươi sao lại ở đây”
Mộc Tử Âm cũng giật mình, nhìn Lạc Nam lại nhìn Lý Trúc Loan, sau đó thấy “nằm ngủ” Cơ Băng, đã tọa tu luyện Bạch Tố Mai, nàng như nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức tái nhợt, khó khăn nói:
“Loan nhi, ngươi là nữ nhân của người này sao?”
“Ơ, nữ nhân...nữ nhân gì?” Lý Trúc Loan nhìn sư phụ gương mặt xanh xao, nàng vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, lắp bắp cà lâm...
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Loan nhi ngươi tại sao ở trong pháp bảo của hắn?” Mộc Tử Âm cảm thấy thế giới quay cuồng, lung lay sắp ngã...
Lạc Nam lập tức đỡ lấy eo nàng, truyền âm cho Lý Trúc Loan:
“Để huynh giải thích, muội đừng lo lắng”
Thời gian qua quan hệ cả hai gia tăng đáng kể, dù chưa đột phá ranh giới cuối cùng nhưng Lạc Nam đã xem nàng như nữ nhân của mình, cả hai xưng hộ huynh muội rất thân mật...
Nhìn Lạc Nam một mặt nghiêm túc, lại thấy sư phụ ngã vào lòng hắn, Lý Trúc Loan trong lòng lập tức rối như tơ vò, mặc dù nàng còn trẻ tuổi nhưng vẫn đủ khả năng nhận ra quan hệ giữa hắn và sư phụ mình không tầm thường...
Bất quá vì tin tưởng Lạc Nam, Lý Trúc Loan cắn cắn môi mềm, tạm thời tránh xa...
Lạc Nam lúc này trong lòng còn chưa hoàn hồn, hắn chỉ ra vẻ bình tĩnh mà thôi, có trời mới biết hai nàng là sư đồ...
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy không có gì lạ, sư phụ Lý Trúc Loan vốn là trưởng lão Thiên Mộc Tông, mà Mộc Tử Âm có tu vi Hóa Thần, rõ ràng xứng với vị trí đó...
Hai nàng lại đều sở hữu Mộc Linh Căn, đều là nữ nhân xinh đẹp,...
Có nhiều điểm để liên tưởng đến mối quan hệ của cả hai, chẳng qua hắn chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này mà thôi...
“Còn nhớ ta nói giết chết Mộc Hào chứ?” Lạc Nam đỡ nàng ngồi xuống giường ngọc trước đây của Cơ Băng...
“Ngươi nói tiếp” Mộc Tử Âm gật đầu, cố gắng hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh...
Lạc Nam đem từ chuyện bị Mộc Hào tính kế, bắt cóc Cát đại thúc, đến chuyện hắn giết đối phương, dẫn theo Lý Trúc Loan...
Mộc Tử Âm trầm mặc, nàng biết bản tính thật sự của Mộc Hào nên luôn căn dặn đồ nhi tránh xa hắn, nhưng không ngờ kẻ đó lại có thể làm ra chuyện như vậy...
Cũng may nhờ có Lạc Nam...
Mộc Tử Âm giật mình, nghĩ đến quan hệ giữa mình và hắn, lại nhớ đến ánh mắt đồ nhi một dạ hai vâng với tên này,...
Im lặng hồi lâu, nàng hé môi lạnh lùng nói:
“Ngươi chỉ có thể xem Loan nhi như muội muội, bằng không cả đời này đừng nhìn mặt ta!”
Lạc Nam hơi nhíu mày, cưỡng ép nắm lấy tay nàng nghiêm nghị nói:
“Ta thương nàng, cũng tôn trọng nàng, nhưng ta đồng dạng thích Trúc Loan, nàng ấy là hồng nhan tri kỷ của ta”
“Hừ, ăn mía ngon còn muốn cả cụm, ngươi quá tham lam” Mộc Tử Âm hừ lạnh nói, nàng xem đồ nhi như con gái, sao có thể để nàng rơi vào tay giặc...
“Ta Lạc Nam có tư cách tham lam” Lạc Nam kiêu ngạo nói, bá đạo ghì sát nàng vào ngực...
“Ngươi” Mộc Tử Âm nghẹn lời, muốn đẩy hắn ra nhưng không sao làm được...
Bên trong Linh Giới Châu Lạc Nam chính là chúa tể, chỉ khi có thực lực từ bên trong đánh nát nó, bằng không chỉ như chim trong lồng, cá trong chậu...
Nếu hiện tại hắn muốn chiếm hữu nàng, cũng chỉ có thể bất lực chịu đựng...
“Ta sẽ dùng năm tháng chứng minh, ta xứng đáng có được cả hai sư đồ các nàng” Lạc Nam kiên định nói...
“Vô sĩ” Mộc Tử Âm lạnh lùng mắng...
“Sao lại vô sĩ? Các nàng không có huyết thống, tuổi tác của nàng cũng không cao, từ nay xem nhau như tỷ muội cho ta” Lạc Nam bắt đầu thuyết phục...
“Nằm mơ” Mộc Tử Âm ngôn từ mắng chửi người rất ít, chỉ lặp đi lặp lại vài câu...
“Ta không gấp, thời gian sẽ thay ta chứng minh" Lạc Nam mĩm cười nói.
“Các nàng cũng là nữ nhân của ngươi?”
Mộc Tử Âm nhìn Bạch Tố Mai và Cơ Băng, không thể không thầm khen ngợi dung nhan hoàn mỹ của các nàng...
“Không sai, Tử Âm nàng cũng là nữ nhân của ta” Lạc Nam gật đầu chắc nịch...
Mộc Tử Âm im lặng nhắm mắt lại không nói, tỏ ý muốn trục khách...
...
Lạc Nam nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn mình và sư phụ, chỉ cảm thấy nàng đơn thuần đáng yêu vô cùng...
“Muội cùng huynh ra ngoài, để nàng ấy yên tĩnh một mình đi” Lạc Nam kéo lấy bàn tay xinh xắn nhỏ nhắn của Lý Trúc Loan, ý niệm vừa động đã rời khỏi Linh Giới Châu...
“Hừ” Mộc Tử Âm liếc mắt hừ lạnh, cưỡng ép đem cảm giác rối bời đè xuống, bắt đầu khoanh chân ngồi đã tọa...
Tiến vào Linh Giới Châu có cường độ linh khí gấp ba lần, nàng đã có thể tự hành vận công khôi phục...
Bất quá thời gian sẽ lâu hơn song tu mà thôi...
...
Kế bên dòng suối, thân ảnh nam nữ xuất hiện...
“Sao huynh ở cùng sư phụ?” Lý Trúc Loan tròn xoe mắt, bộ dạng thấp thởm...
Lạc Nam kéo nàng ngồi xuống hồn đá lớn, ôm nhẹ vòng eo thon thả của nàng...
Lý Trúc Loan quen thuộc tựa vào lồng ngực rắn chắc, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, đợi hắn giải thích:
Lạc Nam hít mùi thơm thanh xuân của thiếu nữ, cũng không giấu giếm, đem toàn bộ mọi chuyện lặp lại một lần...
Thân hình Lý Trúc Loan thoáng run rẩy, nghe hắn vậy mà chiếm lấy sư phụ mình, tâm tình nhất thời phức tạp... Về phần phu quân trước đây của sư phụ, nàng không có ấn tượng quá nhiều, đối phương phần lớn đều bế quan tu luyện, hoặc ra ngoài làm nhiệm vụ môn phái, số lần gặp cũng đếm trên đầu ngón tay mà thôi...
Cũng thật khổ cho sư phụ, gặp phải nam nhân như vậy...
Lạc Nam sợ nàng nghĩ lung tung, vội vàng trấn an:
“Tử Âm là nữ nhân tốt, muội cũng vậy, huynh không muốn mất ai trong hai người”
“Sư phụ hiện tại đã không nơi trở về, huynh cũng không thể phụ lòng người”
Lý Trúc Loan thương cảm nói, nàng không dám tưởng tượng nếu rơi vào hoàn cảnh giống sư phụ sẽ như thế nào...
“Yên tâm, Tử Âm hiện tại cần được yên lặng, muội cũng đừng lo lắng, mọi thứ huynh đã có sắp xếp” Lạc Nam kề sát vành tai nàng thủ thỉ...
Hơi nóng từ miệng hắn lan tỏa khiến Lý Trúc Loan đỏ mặt, nàng dịu dàng gật đầu:
“Muội tin huynh!”
Lạc Nam gật đầu, chợt lấy ra một hộp đá đen tuyền...
“Đây là thứ ta cướp được từ họ Doãn kia, không lấy ra trước mặt Tử Âm, sợ nàng ấy phiền lòng” Thấy Lý Trúc Loan tò mò, Lạc Nam thoáng giải thích...
Đưa tay hé mở nắp hộp, vô số thiên địa linh khí thoáng chốc như bị vật bên trong hút sạch, Lạc Nam thậm chí cảm giác linh lực của mình bị rút đi...
Mà Lý Trúc Loan tu vi hơi yếu sắc mặt đã hơi hoảng hốt...
“Đừng sợ, có ta” Lạc Nam an ủi, thứ này có thể khiến Doãn Chí Bình phản bội thê tử, tuyệt đối không phải tầm thường...
Lạc Nam cắn răng, dứt khoát mở mạnh...
Bên trong là một gốc cây sứt mẻ có hình thù kỳ quái, bên trên thân cây có các đường vân xanh đậm bao phủ, nhìn không ra thứ đồ gì...
Mà chính các đường vân kia là thứ đang điên cuồng thôn phệ thiên địa linh khí..
“Đây là...là Dị Mộc?” Lý Trúc Loan âm thanh thoáng hiện một tia run lẩy bẩy... Là Mộc hệ tu sĩ khiến nàng có suy đoán nhất định...
“Dị Mộc sao, muội biết loại nào không?” Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc, hắn không còn là gà mờ như lúc đầu, thiên địa rộng lớn vô hạn, có Dị Hỏa thì xuất hiện Dị Mộc cũng không có gì kỳ quái...
“Không, muội chưa từng có cơ hội tiếp xúc thông tin cao cấp này” Lý Trúc Loan lắc đầu ôn nhu nói:
“Muội chỉ biết Dị Mộc do thiên địa ngưng tụ mà thành, tích lũy qua vô số năm, chúng nó thậm chí có thể sinh ra linh trí, mỗi loại Dị Mộc đều có khả năng riêng biệt”
“Là Phệ Thiên Mộc, hơn nữa còn ở trạng thái nhỏ, rất thích hợp công tử Tụ Đỉnh” Kim Nhi chợt xuất hiện, hưng phấn nhìn chằm chằm gốc cây này...
“Nói rõ hơn nào!”
“Phệ Thiên Mộng có khả năng thôn phệ hấp thu năng lượng vạn vật, bất quá không thể thôn phệ Dị Hỏa...”
“Công tử còn nhớ Thụ Yêu kia cướp đoạt huyết nhục của đám yêu thú để bổ sung năng lượng chứ?”
“Đương nhiên là nhớ” Lạc Nam gật đầu, chuyện vừa xảy ra không lâu, hắn sao có thể quên...
“Ta vốn đã hơi nghi ngờ, hiện tại xem ra nhờ dựa vào sinh trưởng gần Phệ Thiên Mộc thời gian dài, mà Thụ Yêu kia lĩnh ngộ được khả năng đó”
Kim Nhi nhanh nhẹn nói tiếp:
“Mộc hệ lại là thứ vốn dĩ ôn hòa, sẽ không tra tấn hay làm công tử khốn khổ như Dị Hỏa, tuy nhiên muốn luyện hóa nó phải có linh lực hùng hậu hơn người, bằng không trong quá trình luyện hóa sẽ bị Phệ Thiên Mộc thôn phệ ngược lại, chết trước khi luyện hóa thành công...”
“Thứ này quả thật như dành cho ta vậy” Lạc Nam cũng không thể không thừa nhận sự hấp dẫn của Phệ Thiên Mộc, có ba tôn đại đỉnh như hắn, một mình Phệ Thiên Mộc không đủ khả năng chống đối...
Bất quá nữ nhân của mình sở hữu Mộc hệ không ít, Điệp Tình, Trúc Loan, Tử Âm...
Lạc Nam muốn chia sẽ với các nàng mà không nuốt riêng một mình...
“Với cảnh giới hiện tại của công tử, muốn Tụ Đỉnh chất lượng không kém Diễm Tâm Đỉnh thì Phệ Thiên Mộc rất thích hợp, tuy nhiên lực lượng bên trong đủ chia sẽ với một người mà thôi” Kim Nhi dội một gáo nước lạnh...
“Vậy sao?” Lạc Nam sắc mặt không dễ nhìn...
“Công tử không cần gấp, sau này tìm Dị Mộc khác, thậm chí thứ đẳng cấp cao hơn cho các nàng cũng được mà” Kim Nhi lên tiếng khích lệ luyên thuyên nói:
“Đối với người khác thì Dị Mộc là bảo vật vô giá, nhưng công tử chỉ cần nâng cấp hệ thống, ngày sau triệu hoán thậm chí thu mua trực tiếp cũng được nha”
“Thật sự?” Lạc Nam hai mắt tỏa sáng hỏi: “Điều kiện thăng cấp tiếp theo của hệ thống là gì?”
“Lục Đỉnh, hoặc hồn lực Hóa Thần Kỳ” Kim Nhi ung dung nói...
Lạc Nam khóe miệng co quắp, bất quá hắn tự tin mình làm được, chẳng qua hơi tốn thời gian mà thôi...
Nhìn thoáng qua Lý Trúc Loan sắp đột phá Kim Đan, Lạc Nam quyết định sẽ cùng nàng luyện hóa Dị Mộc, bất quá hiện tại chưa phải lúc...
Vừa trãi qua chuyện Tử Âm, hiện tại lập tức muốn nàng quả thật hơi khó xử...
Lạc Nam thu hồi Phệ Thiên Mộc, định nắm tay nàng rời đi...
“Ở đâu ra cẩu nam nữ, tiến đến nơi hoang vắng này vụn trộm yêu đương?”
Một âm thanh chua chát vang lên khiến sắc mặt Lạc Nam trầm xuống...
Mà Lý Trúc Loan vốn hiền lành như nước cũng trợn tròn mắt tức giận...
Âm thanh phần phật vang lên, từ trên không trung, ba thân ảnh chân đạp cự kiếm rơi xuống...
Ngự Kiếm Phi Hành...
Lạc Nam ánh mắt khóa chặt ba kẻ này, bọn hắn gồm hai nam một nữ, tuổi tác tầm trên dưới 40, thân mặc y phục đồng nhất, hiển nhiên là người cùng thế lực...
Nữ Nguyên Anh sơ kỳ, hai nam đều là Nguyên Anh trung kỳ...
Nữ diện mạo xinh đẹp, tuy nhiên lại có ánh mắt xảo quyệt vô cùng, đang mang theo hận ý nhìn chằm chằm Lý Trúc Loan...
“Nam Cung thế gia?” Lý Trúc Loan mày liễu cau lại, hiển nhiên nhận ra thân phận đám người này...
“Chậc chậc, không nghĩ tới Thiên Mộc Tông đệ nhất mỹ nữ đang bị đồn thổi là mất tích kia, lại ở nơi này vụng trộm cùng một tên tiểu bạch kiểm” Nữ nhân kia chế giễu chép miệng...
Mà hai nam tử đi cùng nàng một mặt ghen tỵ cực độ nhìn Lạc Nam,...
Bọn hắn vốn dĩ bị hiện tượng thiên địa linh khí cấp tốc tiến về nơi này nên tiến đến dò xét, không ngờ chứng kiến đôi nam nữ đang mặn nồng tình cảm...
“Ta không còn là người Thiên Mộc Tông” Lý Trúc Loan kéo tay Lạc Nam đường hoàng nói...
“Há há, không biết đám chó điên Thiên Mộc Tông nghe ngươi nói vậy có tức đến phun máu hay không” Nữ nhân chanh chua liếm môi...
Chợt nàng thay đổi thái độ, căm hận nói: “Tuy nhiên muốn ta tin tưởng? Xem ta là con nít 3 tuổi sao?”
Nữ nhân chanh chua hiển nhiên cho rằng Lý Trúc Loan sợ hãi nên nói vậy...
Dù sao thì ân oán giữa Nam Cung gia và Thiên Mộc Tông sâu vô cùng, ở giang hồ gặp phải hầu như không chết không thôi...
Bốp
Bất ngờ, một thân ảnh lóe lên, gương mặt trắng nõn của nữ nhân chanh chua lập tức xuất hiện dấu ấn năm ngón đỏ chót sưng húp, lực đạo mạnh đến mức một cái răng đã rơi ra...
Mà Lạc Nam lại trở về bên cạnh Lý Trúc Loan từ tốn nói: “Mắng bảo bối của ta, nên đánh”
Lý Trúc Loan trong lòng ngọt ngào vô hạn...
Không khí đột ngột ngưng kết, nữ nhân chanh chua khó tin đưa tay sờ mặt, cơn đau rát khiến nàng giật mình...
Mà hai nam nhân Nam Cung gia sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, Lạc Nam tốc độ quá nhanh, đổi lại bọn hắn chỉ sợ không khác nữ nhân là bao...
Lạc Nam hiện tại là thể tu, cơ thể cứng cáp vô cùng, kết hợp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ bọn chúng bắt kịp mới là chuyện lạ...
“Ngươi là ai?”
Đè nén phẫn nộ dâng trào, nữ nhân chanh khàn khàn hỏi...
Nàng nghiêm nghị nhìn Lạc Nam, thực lực của mình nàng biết rõ, dù là Nguyên Anh Kỳ muốn đánh lén nàng cũng nằm mơ, vậy mà người này lại làm được...
Quả nhiên có thể lọt mắt Lý Trúc Loan không phải người bình thường...
“Người chết không cần phải biết” Lạc Nam thong dong nói khiến ba người Nam Cung sắc mặt đại biến...
“Ngươi điên rồi, chỉ mới nói vài câu ngươi đã muốn giết người sao?” Một nam tử hét...
“Nếu thực lực ta không có chỉ sợ Trúc Loan của ta đã bị sỉ nhục một cách oan ức rồi, chưa kể các ngươi cũng không định bỏ qua chúng ta” Lạc Nam cười nhạt:
“Vậy nên thực lực ta có, dại gì không lấy mạng các ngươi?”
Lạc Nam ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng muốn giết người diệt khẩu là chính, để đám người này rời đi rất có thể mang lại phiền phức cho Lý gia,...Thiên Mộc Tông nếu biết Lý Trúc Loan đi cùng hắn...
“Hừ, đừng tưởng có chút bản lĩnh thì coi trời bằng vun, bọn ta cũng không sợ ngươi” Nam tử Nam Cung gia khác nói...
“Ta không rãnh nói nhảm” Lạc Nam thong dong nói...
RỐNG
Hư ảnh Thổ Hùng oai phong lẫm lẫm khoanh tay xuất hiện...
“Huynh cẩn thận một chút, người Nam Cung tinh thông kiếm thuật, muội sẽ ở phía sau hổ trợ”
Lý Trúc Loan truyền âm nhắc nhở, hiển nhiên đến thời điểm chinh chiến, nàng không một chút nhân từ với kẻ địch...
Thông minh như nàng sao có thể không hiểu Lạc Nam đang gián tiếp bảo vệ Lý gia của mình?
“Giả thần giả quỷ” Nữ tử chanh chua nhìn hư ảnh khổng lồ của Thổ Hùng, gầm lên một tiếng như muốn khích lệ bản thân...
Vận chuyển thân pháp, hai tay nắm lấy trường kiếm trảm tới...
“Keng”
Thổ Hùng hết sức thô bạo hai tay chộp lấy trường kiếm...
Nữ nhân sắc mặt hơi đổi, liều mạng rút kiếm nhưng không được, lạnh lùng quát:
“Còn không tiến lên hỗ trợ?”
Hai nam tử Nam Cung liếc mắt nhìn nhau, cắn răng đồng thanh hét:
“Nam Cung Kiếm Pháp”
Từng luồng dày đặc kiếm ảnh phô thiên cái địa, hai nam nhân lần này mục tiêu là Lạc Nam đang đứng gần Thổ Hùng...
“Vạn Mộc Trói Buộc” Lý Trúc Loan hai tay thon dài kết ấn, các sợi dây leo theo mặt đất xuất hiện nhanh chóng quấn về hai nam nhân Nam Cung gia...
“Cút” Một tên nam tử thét, trường kiếm vũ động làm dây leo đứt lã tả...
Lạc Nam tranh thủ thời gian, Địa Chiến Ngoa gia trì, lại đạp lấy Mị Ảnh biến mất...
Khi vừa xuất hiện đã đứng cạnh nam tử còn lại...
“Đại Hồng Cước”
Vô tận Huyền Thủy gia trì, cước lực khủng bố như sóng thần đập mạnh vào lồng ngực...
Răng rắc...
Âm thanh xương cốt đứt gãy lại vang lên...
Rống
Thổ Hùng một tay thô bạo nấm lấy trường kiếm, một tay hướng thân thể mãnh mai cùa nữ nhân kia vụt mạnh...
Bịch...
Nữ tử như bịch muối ngã xuống đất, hai mắt gắt gao e ngại nhìn Thổ Hùng...
Trong lòng hoảng sợ nghĩ: “Đây rốt cuộc là vũ kỹ gì? Người này là ai?”
Thật ra Thổ Hùng hay các hồn thú khác trong Tứ Linh Vệ Hồn không quá mạnh, vì tu sĩ bình thường thi triển chúng nó phải tiêu hao ít nhất một phần ba Linh Lực cơ thể, nên miễn cưỡng thực hiện vài lần là hết sức...
Nhưng Lạc Nam thì khác, có các tôn đại đỉnh không ngừng cung cấp linh lực...
Thổ Hùng chân chính bất tử bấ diệt, trừ khi Lạc Nam thu hồi...
Uy lực gia tăng vô số lần...
Nam tử Nam Cung gia vừa giải quyết xong đám dây leo từ Lý Trúc Loan, đột ngột cảm thấy một tia nguy hiểm trí mạng...
Hắn sởn cả tóc gáy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất