Chương 193: Dám nuôi hay không?
“Mộc Liên Giáp – Thiên Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, khả năng phòng ngự cực cao, lại nhẹ nhàng linh hoạt, mặc như không mặc, ta muốn đổi với Lục Ngọc Bảo Đỉnh của vị đạo hữu này…”
Lạc Nam vừa mới đứng dậy, đã có người đi trước hắn một bước…
Chỉ thấy người vừa lên tiếng là một tu sĩ mặc đạo bào màu xám tro trùm kín diện mạo, chỉ để lộ một đôi mắt đục ngầu nhìn qua có vẻ già nua…
Trên tay hắn cầm là một kiện áo giáp có khắc hoa sen trước ngực lấp lánh, đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Lục Ngọc Bảo Đỉnh…
Hắn là một tên Luyện Dược Sư cấp cao, đối với các đỉnh tốt để luyện đan hầu như không có sức kháng cự, lại có sở thích sưu tầm Bảo Đỉnh…
Chưa kể Lục Ngọc Bảo Đỉnh do đích thân tộc trưởng của tộc Ải Nhân (người lùn) luyện chế, đáng giá để hắn bỏ ra Mộc Liên Giáp này…
Bất kỳ ai ở đây cũng biết, Ải Nhân là chủng tộc tinh thông bậc nhất về Luyện Khí thuật trên toàn bộ Tinh Cầu, tương truyền có câu “Ải Nhân xuất phẩm, tất thuộc tinh phẩm” không phải nói chơi…
Mà tộc trưởng của Ải Nhân Tộc chính là một vị Bát Cấp Luyện Khí sư, đan đỉnh xuất sứ từ tay hắn nhất định tốt hơn hàng cùng cấp một bậc…
Người ở đây phần lớn đều có kiến thức, đương nhiên cũng hiểu được điều này…nhất là tại Quảng Trường hàng vạn người, Luyện Đan Sư có không ít đấy…
Lại một Luyện Đan Sư toàn thân mặc Lục Sắc Áo Choàng đứng dậy, chăm chú nhìn Lục Ngọc Bảo Đỉnh, từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm khiên tròn lục nâu xen kẻ cầm trên tay, vô tận linh lực luân chuyển…
Nhìn chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh là tu sĩ lưng còng trên sân khấu, người mặc áo choàng Lục Sắc từ tốn nói:
“Đại Địa Mộc Thuẫn – Pháp Bảo Thiên Cấp Thượng Phẩm, ý niệm vừa động có thể biến lớn đến vạn trượng, là pháp bảo song thuộc tính Mộc và Thổ…”
Lời vừa nói ra, không ít Luyện Đan Sư có ý đứng lên âm thầm thở dài, bởi lẽ vật bọn họ muốn lấy ra không thể sánh bằng Đại Địa Mộc Thuẫn này…
Sở hữu hai loại thuộc tính đã là một ưu thế lớn…
Ngay cả người mặc đạo bào màu xám tro cũng thở dài một hơi tiếc nuối, hiển nhiên cũng biết Mộc Liên Giáp của mình còn kém Đại Địa Mộc Thuẫn một chút…
Bên trên sân khấu, Thành Bích và Bảo Kiều đang tập trung ánh mắt xinh đẹp về một thân ảnh…
Bởi vì hắn đã đứng lên…
Động tĩnh này không thể nghi ngờ lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý…
“Lại là hắn?”
Vô số người nhận ra chính là tên “gian thương” tàn trữ Dưỡng Nhan Đan kia, cả đám âm thầm thốt lên trong lòng…
Chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh cũng chờ mong nhìn qua, nếu người này không đưa ra được thứ tốt gì hắn sẽ lập tức đổi với Đại Địa Mộc Thuẫn đấy…
Tiêu Thanh Tuyền trái tim ấm áp, nàng biết Lạc Nam muốn đổi cho nàng đấy…mặc dù hắn hứa sẽ tìm Dị Hỏa top 10, nhưng hy vọng này quá mức xa vời…
“Lấy cái đỉnh này cho nàng dùng tạm, Đỉnh Thiên Diễm ta sẽ tìm sau…” Lạc Nam cười nhạt nói một tiếng…
“Vâng…” Tiêu Thanh Tuyền ngoan ngoãn nhỏ giọng hô…
Lạc Nam lập tức từ Nhẫn Hắc Lâu lấy ra một tòa bảo bình tròn vo màu xanh lục…
Quanh thân bình có dây leo uốn lượn, nhỏ gọn cầm nắm được trên tay…
Bảo Bình vừa ra, tất cả mọi người đột ngột cảm ứng được vô vàn Mộc hệ linh khí từ bốn phương tám hướng ùa về cấp tốc, như bị nó nuốt gọn…
Cả đám hít sâu một hơi, cả đám Mộc hệ tu sĩ dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn về Bảo Bình…chờ đợi Lạc Nam cung cấp thông tin…
“Không Mộc Bình, Thiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo…ngoài việc phóng to thu nhỏ để ngăn cản công kích, nó còn có một công dụng khác…đó chính là thu lấy chủ nhân vào bên trong tu luyện …tốc độ hấp thụ Mộc Linh Khí gấp ba lần so với bên ngoài…đương nhiên chỉ có thể thu được chủ nhân, không chứa được người khác…”
Hít…
Lời vừa nói ra, vô số Mộc Hệ tu sĩ đứng bậc người dậy, gắt gao nhìn vào Không Mộc Bình…bọn hắn thầm hận nếu đây không phải địa bàn của Đa Bảo Các, cả đám sẽ ra tay cướp đoạt rồi…
“Pháp bảo thật tiện lợi…”
Toàn bộ người ở quảng trường lên tiếng cảm thán, pháp bảo vừa có thể phòng ngự, vừa có thể gia tăng tốc độ tu luyện…quả thật là hấp dẫn a…duy chỉ có một mặt hạn chế chính là chỉ có chủ nhân mới được vào bình…
Tuy nhiên đây đã là công dụng rất tuyệt vời rồi, bình thường muốn gia tăng tốc độ tu luyện lên ba lần, chỉ có thể sử dụng Tụ Linh Trận, nhưng tu sĩ chẳng ai rãnh mang theo Tụ Linh Trận trong người làm gì, có muốn cũng mang không được…
Vì thế nên Không Mộc Bình lập tức trở thành bảo vật trong mộng của không ít tu sĩ Mộc Hệ tại đây…
“Dùng Thiên Cấp Cực Phẩm đổi Thiên Cấp Thượng Phẩm, người này đúng là phá gia chi tử…” Bảo Kiều cùng Thành Bích nhìn nhau, âm thầm mắng một tiếng…
Thương nhân như các nàng chú trọng nhất chính là lợi ích, việc không có lợi như vậy đừng mong các nàng làm…
Nhưng đối với bản thân Lạc Nam, có Đỉnh tốt cho Tiêu Thanh Tuyền luyện đan là lợi ích vượt xa tất cả…
Luyện Đan Sư của Hậu Cung, phải được bồi dưỡng trong điều kiện tốt nhất…
“Vị đạo hữu này, tại hạ có một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm Đan Đỉnh…không biết có thể đổi với Không Mộc Bình của ngươi không?”
Trong lúc chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh đang rung rẩy vì hưng phấn trước Không Mộc Bình, một âm thanh vang lên khiến toàn trường nhíu mày…
Chỉ nhìn thấy bên trong khán đài, một tu sĩ thân khoác Bạch Y đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lạc Nam…
“Vị bằng hữu này, ngươi đang làm trái quy tắc của Đa Bảo Các…nếu muốn trao đổi lát nữa có thể lên sân khấu…” Thành Bích nhìn về Bạch Y tu sĩ vừa đứng lên trầm giọng nói…
“Chấp sự nói lời ấy sai rồi, chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh chưa đồng ý đổi với Không Mộc Bình, nên ta có quyền thương lượng a…” Bạch Y tu sĩ trong lòng hổ thẹn, nhưng vẫn cố không nhanh không chậm nói…
Bản thân thèm muốn Không Mộc Bình đến cực độ, vì hắn là Mộc hệ tu sĩ nhưng không phải Luyện Đan Sư, lại từng may mắn đạt được một Thiên Cấp Cực Phẩm Đan Đỉnh trong động phủ cổ, vốn lần này định dùng để đổi vật, vừa lúc gặp được Không Mộc Bình…quả thật buồn ngủ gặp chiếu manh a…
Hắn tin rằng Lạc Nam sẽ chọn Đỉnh của hắn, vì đẳng cấp cao hơn…
Mà chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh lúc này tức giận Bạch Y tu sĩ muốn chiếm mối ngon của mình đến tím người, quay sang nhìn Lạc Nam thành khẩn nói:
“Ta đồng ý dùng Lục Ngọc Bảo Đỉnh đổi với Không Mộc Bình, hy vọng vị đạo hữu này chấp nhận…!”
Không ít người hứng thú quan sát một màn này, xem Đa Bảo Các sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào…
Thành Bích và Bảo Kiều chỉ chăm chú nhìn về Lạc Nam, đang đợi hắn làm ra lựa chọn…
Chỉ cần Lạc Nam không đổi Lục Ngọc Bảo Đỉnh nữa, các nàng sẽ lập tức yêu cầu trưởng lão xuống tay với Bạch Y Tu Sĩ, vì dám làm ảnh hưởng quy tắc giao dịch của Đa Bảo Các…
Tuy nhiên tội của Bạch Y tu sĩ không quá lớn, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng…
Bạch Y tu sĩ cắn chặt răng vì hồi hộp, chỉ cần thành công đổi lấy Không Mộc Bình, dù bị ném ra ngoài hắn cũng chấp nhận…
Trước sự chú ý của đám đông, Lạc Nam ung dung cười nhạt nói:
“Tại hạ tôn trọng Quy Tắc của Đa Bảo Các, đổi với Lục Ngọc Bảo Đỉnh của đạo hữu…”
Nói xong, thân hình hắn lại xuất hiện trên sân khấu, cùng tu sĩ lưng còng làm giao dịch…
“Đa tạ đạo hữu…đa tạo đạo hữu…”
Tu sĩ lưng còng thở phào nhẹ nhỏm liên tục cảm ơn, cẩn thận thu lấy Không Mộc Bình, không quên nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Y tu sĩ…lúc này lập tức phi thân rời khỏi Lễ Hội…
Hắn chỉ là một Luyện Hư Trung Kỳ, rất sợ bị chặn cướp Không Mộc Bình, về trước cho chắc cú…
Hắn vừa rời đi không lâu, tại Quảng Trường lập tức có gần mười thân ảnh theo sát mà ra…hiển nhiên chưa chịu từ bỏ ý định giết người cướp Không Mộc Bình…
Kết quả như thế nào không quan trọng, bởi vì trong ngàn dặm xung quanh Đa Bảo Các không thể nhìn thấy một màn này…
…
Bên trên sân khấu…
Thành Bích và Bảo Kiều nhoẻn miệng cười nhìn Lạc Nam, đối với lời nói tôn trọng quy tắc của Đa Bảo Các của hắn rất được lòng các nàng…
Thành công nhận Lục Ngọc Bảo Đỉnh, Lạc Nam quay người nhìn Bạch Y tu sĩ đang lúng túng cười nói:
“Vị đạo hữu này, ta đối với Đan Đỉnh của ngươi khá hứng thú, ngươi có thể lên Sân Khấu…Pháp Bảo Mộc Hệ ta vẫn còn…”
Nói xong, hắn xoay người đi xuống…
Bạch Y tu sĩ mừng rỡ như điên, Lạc Nam vừa mới đặt chân, hắn đã bay đến sân khấu rồi…
Không đợi Thành Bích và Bảo Kiều ra hiệu, tên này vội vàng móc ra một tôn Hắc Đỉnh, toàn thân thuần một màu đen tuyền, còn có ba cái đầu sói phân biệt ở các góc tru lên…
“Tam Lang Vương Đỉnh – Thiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, được luyện từ xương cốt của Địa Ngục Lang Vương, vô kiên bất toái, có thể luyện chế đan dược Linh Cấp…”
Bạch Y Tu Sĩ mặc dù không phải Luyện Đan Sư, nhưng đối với vật mình đạt được tìm hiểu hết sức rõ ràng, vội vàng giới thiệu công dụng của Đan Đỉnh…
Lạc Nam con mắt tỏa sáng, không nói không rằng dùng một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm khác là Mộc Linh Châu, có tác dụng tương tự với Không Mộc Bình tiến hành trao đổi…
Bạch Y Tu Sĩ gọn gàng dứt khoát hoàn thành giao dịch, lúc này biết điều cúi người trước Thành Bích cùng Bảo Kiều chân thành nói:
“Lần này quả thật xấu hổ, sau khi Lễ Hội kết thúc tại hạ sẽ đến Đa Bảo Các nói lời xin lỗi…”
Bảo Kiều và Thành Bích tạm chấp nhận gật đầu, có thể như vậy đã là kết quả tốt nhất…
Bạch y tu sĩ không hề biết rằng, chỉ xém chút nữa hắn đã bị Hợp Thể Kỳ ra tay rồi…có thể nói quyết định của Lạc Nam cứu hắn một lần…
Trong lúc nhất thời, Lạc Nam một lần nữa thể hiện độ đại phú hào của mình, đổi cùng lúc hai tôn Thiên Cấp Đan Đỉnh…
Lần trước tên này đổi hai loại Thiên Cấp Vũ Kỹ đám người còn tưởng hắn là gian thương đầu cơ trục lợi tàn trữ Dưỡng Nhan Đan, hiện tại người ta vậy mà một lần móc ra hai Thiên Cấp Pháp Bảo đổi lấy hai Đan Đỉnh…
Trong lúc nhất thời, vô số người bắt đầu đoán già đoán non thân phận của hắn…
Một số người còn khẳng định rằng Lạc Nam nhất định là Luyện Đan Sư…
…
“Đổi cùng lúc hai tôn Đan Đỉnh? Người này thừa Thiên Cấp Pháp Bảo đến thế sao?” Ái Tâm mở đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm, không biết nói gì cho phải…
Bà lão bên cạnh nàng nhún vai bất đắc dĩ, không biết phải trả lời thế nào…
Tại một góc quảng trường, ba thân ảnh đen tuyền ngồi cùng một chỗ, tiến hành truyền âm:
“Khặc khặc…tên này thật có tiền a…ngay cả ta cũng cảm thấy ghen ghét…”
“Sau lần này nhất quyết phải điều tra hắn, không thể tra ra thân phận hắn thì điều tra mặt nạ của hắn, y phục của hắn…he he”
“Hắc hắc, Đảo Bóng Đêm chúng ta từ lâu chưa có con mồi béo bở như vậy…”
Bọn hắn chính là ba tên trưởng lão của Đảo Bóng Đêm, hiển nhiên với lòng tham của thế lực này, kẻ giàu có như Lạc Nam trở thành mục tiêu số một…
Bất quá có thể điều tra được không lại là một chuyện khác…
…
Ở một nơi khác của khán đài, hai thân ảnh một già một trẻ ẩn sau lớp áo choàng và mặt nạ màu thiên thanh, khí tức thu liễm đến cực hạn…
“Phụ thân…người này liệu có phải thuộc Đan Cốc không? chỉ có Đan Cốc mới giàu có và ham muốn Đan Đỉnh như vậy?”
Người trẻ tuổi quan sát Lạc Nam lên tiếng, hắn là một nam tử anh tuấn có đôi mắt lam sáng ngời, đồng thời cũng là nhân vật xếp hạng thứ 5 trên Bách Linh Bảng – Hải Mệnh, một thiên tài nổi bậc của Hải Cung – Cửu Cấp Thế Lực tại Hải Châu Đại Lục…
“Tiểu Mệnh ngươi nói có lý! chỉ có Đan Cốc mới có thể cùng một lúc xuất ra 15 viên Dưỡng Nhan Đan, bất quá Đan Cốc không có thói quen làm việc rêu rao như vậy a…”
Ngồi cạnh Hải Mệnh là một lão già râu trắng – Hải Vô, Nhị trưởng lão của Hải Cung, có tu vi Luyện Hư Viên Mãn cường giả…
Hải Cung bọn hắn là một Cửu Cấp Thế Lực, Thiên Cấp Pháp Bảo có không ít, nhưng nếu muốn xuất ra cùng một lúc hai kiện như vậy phải cân nhắc hết sức kỹ lưỡng, mà người kia hầu như không có bâng khuâng gì…
Đan Cốc trong miệng bọn hắn là một thế lực thần bí trên Tinh Cầu, toàn bộ thế lực do Luyện Đan Sư tạo thành, chỉ có Bát Cấp Thế Lực trở lên mới có tư cách nhận biết thành viên của Đan Cốc…
Nếu nói Thất Sát Giáo chuyên về ám sát, Ngự Thú Chiến Tông chuyên về ngự thú, Thiên Cơ Điện chuyên về bói toán dò xét thiên cơ, thì Đan Cốc chính là thế lực chuyên về Luyện Đan…
Nghe nói Cốc Chủ của Đan Cốc còn là khách khanh trưởng lão tại Đa Bảo Các…bất quá đây chỉ là tin đồn, chưa có người xác thực…
Mặc dù như vậy nhưng độ giàu có của Đan Cốc không cần bàn cãi, bọn hắn không tranh đấu cướp đoạt, không thu nạp lãnh thổ…chỉ ngồi ở nhà trồng dược và luyện đan cũng có thể dùng tiền đè chết người…
…
Lạc Nam đương nhiên không biết vô số kẻ đoán già đoán non thân phận của hắn, tên này vừa về chỗ ngồi đã cười hề hề nhét hai tôn Đan Đỉnh vào tay Tiêu Thanh Tuyền, ân cần truyền âm nói:
“Ta tặng hai đỉnh cho nàng sử dụng, thích cái nào dùng cái đó, chán cái này thì dùng cái kia…về phần sư phụ nàng sau khi thành công đúc lại thân thể, ta sẽ mua thêm cho các nàng luyện…”
Tiêu Thanh Tuyền dáng người nhẹ rung, mắt đẹp rơm rớm, ngay cả sư phụ nàng cũng trầm mặt không nói…
Nâng niu hai tôn Đan Đỉnh như bảo vật vô giá, cẩn thận từng ly từng tí vuốt ve, cuối cùng mới luyến tiếc thu vào Nhẫn Trữ Vật…
Lạc Nam đã đem nhẫn lấy được từ Cự Phách Thiên đưa cho nàng dùng, hắn có nhẫn Hắc Lâu và Trọng Nhẫn của Trọng Vô Danh là đủ…
Một màn này rơi vào mắt toàn trường, cả đám một lần nữa xoa xoa mắt mình xem có nằm mơ hay không…
Tên này một lần mua hai Thiên Cấp Cực Phẩm bảo đỉnh là để tặng người khác? Ta xxx, có để người khác sống hay không?
“Người được tặng đỉnh nhất định là nữ nhân!” Thành Bích và Bảo Kiều liếc nhau, nhìn bên ngoài Tiêu Thanh Tuyền thấp hơn Lạc Nam một cái đầu…không khó nhận ra là nữ…
Lúc này lại có người khác xuất hiện trên sân khấu, giao dịch vẫn tiếp tục diễn ra…
“Lạc Nam ca ca thật xấu, mua quà cho Tuyền tỷ tỷ mà không mua cho Nương Khanh tỷ tỷ cùng Nhã tỷ tỷ…” Co chân ngồi trên ghế, tiểu nha đầu Á Nhi u oán truyền âm vào tai bốn người…
Thủy Nương Khanh cùng Cơ Nhã nhìn nhau lắc đầu, nha đầu này thật tinh quái, muốn quà thì nói thẳng ra, còn mượn các nàng làm bia đỡ đạn…
“Xú nha đầu muội thích gì cứ nói, ca ca ta không keo kiệt đâu nha…về phần các nàng cũng vậy…hiếm có dịp như hiện tại, phải vơ vét phần lớn thứ tốt của Hải Châu Đại Lục xem như kỷ niệm…” Lạc Nam ung dung cười…
“Ca ca đúng là đại phú hào, có muốn bao nuôi Á Nhi hay không?” Tiểu nha đầu sáng rực hai mắt như mặt trời bé con, kéo lấy bàn tay hắn…
Phốc…
Lạc Nam xém chút nữa phun một ngụm ra ngoài, ngay cả tam nữ cũng ném cho hắn ánh mắt sắt bén hình viên đạn như muốn hỏi: “Ngươi dám gật đầu thử xem?”
“Không được, ca ca không có hứng thú với tiểu hài tử như muội…” Lạc Nam dở khóc dở cười xoa đầu Á Nhi…
“Hừ, người ta đã mười một tuổi rồi…” Á Nhi thở phì phò, cố gắng nâng lên bộ ngực mới nhú của mình…
Thấy Lạc Nam vẫn một dạng bình thản, tiểu nha đầu giận đến nghiến răng ken két…, bàn tay nhỏ siết chặt, quyết định ném ra át chủ bài cuối cùng:
“Ta không được thì mẫu thân thay thế…nàng là đệ nhất mỹ nhân Hải Châu đấy, ca ca ngươi dám nuôi hay không?”
Lạc Nam vừa mới đứng dậy, đã có người đi trước hắn một bước…
Chỉ thấy người vừa lên tiếng là một tu sĩ mặc đạo bào màu xám tro trùm kín diện mạo, chỉ để lộ một đôi mắt đục ngầu nhìn qua có vẻ già nua…
Trên tay hắn cầm là một kiện áo giáp có khắc hoa sen trước ngực lấp lánh, đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Lục Ngọc Bảo Đỉnh…
Hắn là một tên Luyện Dược Sư cấp cao, đối với các đỉnh tốt để luyện đan hầu như không có sức kháng cự, lại có sở thích sưu tầm Bảo Đỉnh…
Chưa kể Lục Ngọc Bảo Đỉnh do đích thân tộc trưởng của tộc Ải Nhân (người lùn) luyện chế, đáng giá để hắn bỏ ra Mộc Liên Giáp này…
Bất kỳ ai ở đây cũng biết, Ải Nhân là chủng tộc tinh thông bậc nhất về Luyện Khí thuật trên toàn bộ Tinh Cầu, tương truyền có câu “Ải Nhân xuất phẩm, tất thuộc tinh phẩm” không phải nói chơi…
Mà tộc trưởng của Ải Nhân Tộc chính là một vị Bát Cấp Luyện Khí sư, đan đỉnh xuất sứ từ tay hắn nhất định tốt hơn hàng cùng cấp một bậc…
Người ở đây phần lớn đều có kiến thức, đương nhiên cũng hiểu được điều này…nhất là tại Quảng Trường hàng vạn người, Luyện Đan Sư có không ít đấy…
Lại một Luyện Đan Sư toàn thân mặc Lục Sắc Áo Choàng đứng dậy, chăm chú nhìn Lục Ngọc Bảo Đỉnh, từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm khiên tròn lục nâu xen kẻ cầm trên tay, vô tận linh lực luân chuyển…
Nhìn chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh là tu sĩ lưng còng trên sân khấu, người mặc áo choàng Lục Sắc từ tốn nói:
“Đại Địa Mộc Thuẫn – Pháp Bảo Thiên Cấp Thượng Phẩm, ý niệm vừa động có thể biến lớn đến vạn trượng, là pháp bảo song thuộc tính Mộc và Thổ…”
Lời vừa nói ra, không ít Luyện Đan Sư có ý đứng lên âm thầm thở dài, bởi lẽ vật bọn họ muốn lấy ra không thể sánh bằng Đại Địa Mộc Thuẫn này…
Sở hữu hai loại thuộc tính đã là một ưu thế lớn…
Ngay cả người mặc đạo bào màu xám tro cũng thở dài một hơi tiếc nuối, hiển nhiên cũng biết Mộc Liên Giáp của mình còn kém Đại Địa Mộc Thuẫn một chút…
Bên trên sân khấu, Thành Bích và Bảo Kiều đang tập trung ánh mắt xinh đẹp về một thân ảnh…
Bởi vì hắn đã đứng lên…
Động tĩnh này không thể nghi ngờ lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý…
“Lại là hắn?”
Vô số người nhận ra chính là tên “gian thương” tàn trữ Dưỡng Nhan Đan kia, cả đám âm thầm thốt lên trong lòng…
Chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh cũng chờ mong nhìn qua, nếu người này không đưa ra được thứ tốt gì hắn sẽ lập tức đổi với Đại Địa Mộc Thuẫn đấy…
Tiêu Thanh Tuyền trái tim ấm áp, nàng biết Lạc Nam muốn đổi cho nàng đấy…mặc dù hắn hứa sẽ tìm Dị Hỏa top 10, nhưng hy vọng này quá mức xa vời…
“Lấy cái đỉnh này cho nàng dùng tạm, Đỉnh Thiên Diễm ta sẽ tìm sau…” Lạc Nam cười nhạt nói một tiếng…
“Vâng…” Tiêu Thanh Tuyền ngoan ngoãn nhỏ giọng hô…
Lạc Nam lập tức từ Nhẫn Hắc Lâu lấy ra một tòa bảo bình tròn vo màu xanh lục…
Quanh thân bình có dây leo uốn lượn, nhỏ gọn cầm nắm được trên tay…
Bảo Bình vừa ra, tất cả mọi người đột ngột cảm ứng được vô vàn Mộc hệ linh khí từ bốn phương tám hướng ùa về cấp tốc, như bị nó nuốt gọn…
Cả đám hít sâu một hơi, cả đám Mộc hệ tu sĩ dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn về Bảo Bình…chờ đợi Lạc Nam cung cấp thông tin…
“Không Mộc Bình, Thiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo…ngoài việc phóng to thu nhỏ để ngăn cản công kích, nó còn có một công dụng khác…đó chính là thu lấy chủ nhân vào bên trong tu luyện …tốc độ hấp thụ Mộc Linh Khí gấp ba lần so với bên ngoài…đương nhiên chỉ có thể thu được chủ nhân, không chứa được người khác…”
Hít…
Lời vừa nói ra, vô số Mộc Hệ tu sĩ đứng bậc người dậy, gắt gao nhìn vào Không Mộc Bình…bọn hắn thầm hận nếu đây không phải địa bàn của Đa Bảo Các, cả đám sẽ ra tay cướp đoạt rồi…
“Pháp bảo thật tiện lợi…”
Toàn bộ người ở quảng trường lên tiếng cảm thán, pháp bảo vừa có thể phòng ngự, vừa có thể gia tăng tốc độ tu luyện…quả thật là hấp dẫn a…duy chỉ có một mặt hạn chế chính là chỉ có chủ nhân mới được vào bình…
Tuy nhiên đây đã là công dụng rất tuyệt vời rồi, bình thường muốn gia tăng tốc độ tu luyện lên ba lần, chỉ có thể sử dụng Tụ Linh Trận, nhưng tu sĩ chẳng ai rãnh mang theo Tụ Linh Trận trong người làm gì, có muốn cũng mang không được…
Vì thế nên Không Mộc Bình lập tức trở thành bảo vật trong mộng của không ít tu sĩ Mộc Hệ tại đây…
“Dùng Thiên Cấp Cực Phẩm đổi Thiên Cấp Thượng Phẩm, người này đúng là phá gia chi tử…” Bảo Kiều cùng Thành Bích nhìn nhau, âm thầm mắng một tiếng…
Thương nhân như các nàng chú trọng nhất chính là lợi ích, việc không có lợi như vậy đừng mong các nàng làm…
Nhưng đối với bản thân Lạc Nam, có Đỉnh tốt cho Tiêu Thanh Tuyền luyện đan là lợi ích vượt xa tất cả…
Luyện Đan Sư của Hậu Cung, phải được bồi dưỡng trong điều kiện tốt nhất…
“Vị đạo hữu này, tại hạ có một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm Đan Đỉnh…không biết có thể đổi với Không Mộc Bình của ngươi không?”
Trong lúc chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh đang rung rẩy vì hưng phấn trước Không Mộc Bình, một âm thanh vang lên khiến toàn trường nhíu mày…
Chỉ nhìn thấy bên trong khán đài, một tu sĩ thân khoác Bạch Y đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lạc Nam…
“Vị bằng hữu này, ngươi đang làm trái quy tắc của Đa Bảo Các…nếu muốn trao đổi lát nữa có thể lên sân khấu…” Thành Bích nhìn về Bạch Y tu sĩ vừa đứng lên trầm giọng nói…
“Chấp sự nói lời ấy sai rồi, chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh chưa đồng ý đổi với Không Mộc Bình, nên ta có quyền thương lượng a…” Bạch Y tu sĩ trong lòng hổ thẹn, nhưng vẫn cố không nhanh không chậm nói…
Bản thân thèm muốn Không Mộc Bình đến cực độ, vì hắn là Mộc hệ tu sĩ nhưng không phải Luyện Đan Sư, lại từng may mắn đạt được một Thiên Cấp Cực Phẩm Đan Đỉnh trong động phủ cổ, vốn lần này định dùng để đổi vật, vừa lúc gặp được Không Mộc Bình…quả thật buồn ngủ gặp chiếu manh a…
Hắn tin rằng Lạc Nam sẽ chọn Đỉnh của hắn, vì đẳng cấp cao hơn…
Mà chủ nhân của Lục Ngọc Bảo Đỉnh lúc này tức giận Bạch Y tu sĩ muốn chiếm mối ngon của mình đến tím người, quay sang nhìn Lạc Nam thành khẩn nói:
“Ta đồng ý dùng Lục Ngọc Bảo Đỉnh đổi với Không Mộc Bình, hy vọng vị đạo hữu này chấp nhận…!”
Không ít người hứng thú quan sát một màn này, xem Đa Bảo Các sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào…
Thành Bích và Bảo Kiều chỉ chăm chú nhìn về Lạc Nam, đang đợi hắn làm ra lựa chọn…
Chỉ cần Lạc Nam không đổi Lục Ngọc Bảo Đỉnh nữa, các nàng sẽ lập tức yêu cầu trưởng lão xuống tay với Bạch Y Tu Sĩ, vì dám làm ảnh hưởng quy tắc giao dịch của Đa Bảo Các…
Tuy nhiên tội của Bạch Y tu sĩ không quá lớn, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng…
Bạch Y tu sĩ cắn chặt răng vì hồi hộp, chỉ cần thành công đổi lấy Không Mộc Bình, dù bị ném ra ngoài hắn cũng chấp nhận…
Trước sự chú ý của đám đông, Lạc Nam ung dung cười nhạt nói:
“Tại hạ tôn trọng Quy Tắc của Đa Bảo Các, đổi với Lục Ngọc Bảo Đỉnh của đạo hữu…”
Nói xong, thân hình hắn lại xuất hiện trên sân khấu, cùng tu sĩ lưng còng làm giao dịch…
“Đa tạ đạo hữu…đa tạo đạo hữu…”
Tu sĩ lưng còng thở phào nhẹ nhỏm liên tục cảm ơn, cẩn thận thu lấy Không Mộc Bình, không quên nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Y tu sĩ…lúc này lập tức phi thân rời khỏi Lễ Hội…
Hắn chỉ là một Luyện Hư Trung Kỳ, rất sợ bị chặn cướp Không Mộc Bình, về trước cho chắc cú…
Hắn vừa rời đi không lâu, tại Quảng Trường lập tức có gần mười thân ảnh theo sát mà ra…hiển nhiên chưa chịu từ bỏ ý định giết người cướp Không Mộc Bình…
Kết quả như thế nào không quan trọng, bởi vì trong ngàn dặm xung quanh Đa Bảo Các không thể nhìn thấy một màn này…
…
Bên trên sân khấu…
Thành Bích và Bảo Kiều nhoẻn miệng cười nhìn Lạc Nam, đối với lời nói tôn trọng quy tắc của Đa Bảo Các của hắn rất được lòng các nàng…
Thành công nhận Lục Ngọc Bảo Đỉnh, Lạc Nam quay người nhìn Bạch Y tu sĩ đang lúng túng cười nói:
“Vị đạo hữu này, ta đối với Đan Đỉnh của ngươi khá hứng thú, ngươi có thể lên Sân Khấu…Pháp Bảo Mộc Hệ ta vẫn còn…”
Nói xong, hắn xoay người đi xuống…
Bạch Y tu sĩ mừng rỡ như điên, Lạc Nam vừa mới đặt chân, hắn đã bay đến sân khấu rồi…
Không đợi Thành Bích và Bảo Kiều ra hiệu, tên này vội vàng móc ra một tôn Hắc Đỉnh, toàn thân thuần một màu đen tuyền, còn có ba cái đầu sói phân biệt ở các góc tru lên…
“Tam Lang Vương Đỉnh – Thiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, được luyện từ xương cốt của Địa Ngục Lang Vương, vô kiên bất toái, có thể luyện chế đan dược Linh Cấp…”
Bạch Y Tu Sĩ mặc dù không phải Luyện Đan Sư, nhưng đối với vật mình đạt được tìm hiểu hết sức rõ ràng, vội vàng giới thiệu công dụng của Đan Đỉnh…
Lạc Nam con mắt tỏa sáng, không nói không rằng dùng một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm khác là Mộc Linh Châu, có tác dụng tương tự với Không Mộc Bình tiến hành trao đổi…
Bạch Y Tu Sĩ gọn gàng dứt khoát hoàn thành giao dịch, lúc này biết điều cúi người trước Thành Bích cùng Bảo Kiều chân thành nói:
“Lần này quả thật xấu hổ, sau khi Lễ Hội kết thúc tại hạ sẽ đến Đa Bảo Các nói lời xin lỗi…”
Bảo Kiều và Thành Bích tạm chấp nhận gật đầu, có thể như vậy đã là kết quả tốt nhất…
Bạch y tu sĩ không hề biết rằng, chỉ xém chút nữa hắn đã bị Hợp Thể Kỳ ra tay rồi…có thể nói quyết định của Lạc Nam cứu hắn một lần…
Trong lúc nhất thời, Lạc Nam một lần nữa thể hiện độ đại phú hào của mình, đổi cùng lúc hai tôn Thiên Cấp Đan Đỉnh…
Lần trước tên này đổi hai loại Thiên Cấp Vũ Kỹ đám người còn tưởng hắn là gian thương đầu cơ trục lợi tàn trữ Dưỡng Nhan Đan, hiện tại người ta vậy mà một lần móc ra hai Thiên Cấp Pháp Bảo đổi lấy hai Đan Đỉnh…
Trong lúc nhất thời, vô số người bắt đầu đoán già đoán non thân phận của hắn…
Một số người còn khẳng định rằng Lạc Nam nhất định là Luyện Đan Sư…
…
“Đổi cùng lúc hai tôn Đan Đỉnh? Người này thừa Thiên Cấp Pháp Bảo đến thế sao?” Ái Tâm mở đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm, không biết nói gì cho phải…
Bà lão bên cạnh nàng nhún vai bất đắc dĩ, không biết phải trả lời thế nào…
Tại một góc quảng trường, ba thân ảnh đen tuyền ngồi cùng một chỗ, tiến hành truyền âm:
“Khặc khặc…tên này thật có tiền a…ngay cả ta cũng cảm thấy ghen ghét…”
“Sau lần này nhất quyết phải điều tra hắn, không thể tra ra thân phận hắn thì điều tra mặt nạ của hắn, y phục của hắn…he he”
“Hắc hắc, Đảo Bóng Đêm chúng ta từ lâu chưa có con mồi béo bở như vậy…”
Bọn hắn chính là ba tên trưởng lão của Đảo Bóng Đêm, hiển nhiên với lòng tham của thế lực này, kẻ giàu có như Lạc Nam trở thành mục tiêu số một…
Bất quá có thể điều tra được không lại là một chuyện khác…
…
Ở một nơi khác của khán đài, hai thân ảnh một già một trẻ ẩn sau lớp áo choàng và mặt nạ màu thiên thanh, khí tức thu liễm đến cực hạn…
“Phụ thân…người này liệu có phải thuộc Đan Cốc không? chỉ có Đan Cốc mới giàu có và ham muốn Đan Đỉnh như vậy?”
Người trẻ tuổi quan sát Lạc Nam lên tiếng, hắn là một nam tử anh tuấn có đôi mắt lam sáng ngời, đồng thời cũng là nhân vật xếp hạng thứ 5 trên Bách Linh Bảng – Hải Mệnh, một thiên tài nổi bậc của Hải Cung – Cửu Cấp Thế Lực tại Hải Châu Đại Lục…
“Tiểu Mệnh ngươi nói có lý! chỉ có Đan Cốc mới có thể cùng một lúc xuất ra 15 viên Dưỡng Nhan Đan, bất quá Đan Cốc không có thói quen làm việc rêu rao như vậy a…”
Ngồi cạnh Hải Mệnh là một lão già râu trắng – Hải Vô, Nhị trưởng lão của Hải Cung, có tu vi Luyện Hư Viên Mãn cường giả…
Hải Cung bọn hắn là một Cửu Cấp Thế Lực, Thiên Cấp Pháp Bảo có không ít, nhưng nếu muốn xuất ra cùng một lúc hai kiện như vậy phải cân nhắc hết sức kỹ lưỡng, mà người kia hầu như không có bâng khuâng gì…
Đan Cốc trong miệng bọn hắn là một thế lực thần bí trên Tinh Cầu, toàn bộ thế lực do Luyện Đan Sư tạo thành, chỉ có Bát Cấp Thế Lực trở lên mới có tư cách nhận biết thành viên của Đan Cốc…
Nếu nói Thất Sát Giáo chuyên về ám sát, Ngự Thú Chiến Tông chuyên về ngự thú, Thiên Cơ Điện chuyên về bói toán dò xét thiên cơ, thì Đan Cốc chính là thế lực chuyên về Luyện Đan…
Nghe nói Cốc Chủ của Đan Cốc còn là khách khanh trưởng lão tại Đa Bảo Các…bất quá đây chỉ là tin đồn, chưa có người xác thực…
Mặc dù như vậy nhưng độ giàu có của Đan Cốc không cần bàn cãi, bọn hắn không tranh đấu cướp đoạt, không thu nạp lãnh thổ…chỉ ngồi ở nhà trồng dược và luyện đan cũng có thể dùng tiền đè chết người…
…
Lạc Nam đương nhiên không biết vô số kẻ đoán già đoán non thân phận của hắn, tên này vừa về chỗ ngồi đã cười hề hề nhét hai tôn Đan Đỉnh vào tay Tiêu Thanh Tuyền, ân cần truyền âm nói:
“Ta tặng hai đỉnh cho nàng sử dụng, thích cái nào dùng cái đó, chán cái này thì dùng cái kia…về phần sư phụ nàng sau khi thành công đúc lại thân thể, ta sẽ mua thêm cho các nàng luyện…”
Tiêu Thanh Tuyền dáng người nhẹ rung, mắt đẹp rơm rớm, ngay cả sư phụ nàng cũng trầm mặt không nói…
Nâng niu hai tôn Đan Đỉnh như bảo vật vô giá, cẩn thận từng ly từng tí vuốt ve, cuối cùng mới luyến tiếc thu vào Nhẫn Trữ Vật…
Lạc Nam đã đem nhẫn lấy được từ Cự Phách Thiên đưa cho nàng dùng, hắn có nhẫn Hắc Lâu và Trọng Nhẫn của Trọng Vô Danh là đủ…
Một màn này rơi vào mắt toàn trường, cả đám một lần nữa xoa xoa mắt mình xem có nằm mơ hay không…
Tên này một lần mua hai Thiên Cấp Cực Phẩm bảo đỉnh là để tặng người khác? Ta xxx, có để người khác sống hay không?
“Người được tặng đỉnh nhất định là nữ nhân!” Thành Bích và Bảo Kiều liếc nhau, nhìn bên ngoài Tiêu Thanh Tuyền thấp hơn Lạc Nam một cái đầu…không khó nhận ra là nữ…
Lúc này lại có người khác xuất hiện trên sân khấu, giao dịch vẫn tiếp tục diễn ra…
“Lạc Nam ca ca thật xấu, mua quà cho Tuyền tỷ tỷ mà không mua cho Nương Khanh tỷ tỷ cùng Nhã tỷ tỷ…” Co chân ngồi trên ghế, tiểu nha đầu Á Nhi u oán truyền âm vào tai bốn người…
Thủy Nương Khanh cùng Cơ Nhã nhìn nhau lắc đầu, nha đầu này thật tinh quái, muốn quà thì nói thẳng ra, còn mượn các nàng làm bia đỡ đạn…
“Xú nha đầu muội thích gì cứ nói, ca ca ta không keo kiệt đâu nha…về phần các nàng cũng vậy…hiếm có dịp như hiện tại, phải vơ vét phần lớn thứ tốt của Hải Châu Đại Lục xem như kỷ niệm…” Lạc Nam ung dung cười…
“Ca ca đúng là đại phú hào, có muốn bao nuôi Á Nhi hay không?” Tiểu nha đầu sáng rực hai mắt như mặt trời bé con, kéo lấy bàn tay hắn…
Phốc…
Lạc Nam xém chút nữa phun một ngụm ra ngoài, ngay cả tam nữ cũng ném cho hắn ánh mắt sắt bén hình viên đạn như muốn hỏi: “Ngươi dám gật đầu thử xem?”
“Không được, ca ca không có hứng thú với tiểu hài tử như muội…” Lạc Nam dở khóc dở cười xoa đầu Á Nhi…
“Hừ, người ta đã mười một tuổi rồi…” Á Nhi thở phì phò, cố gắng nâng lên bộ ngực mới nhú của mình…
Thấy Lạc Nam vẫn một dạng bình thản, tiểu nha đầu giận đến nghiến răng ken két…, bàn tay nhỏ siết chặt, quyết định ném ra át chủ bài cuối cùng:
“Ta không được thì mẫu thân thay thế…nàng là đệ nhất mỹ nhân Hải Châu đấy, ca ca ngươi dám nuôi hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất