Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh
Chương 44: Dương Châu
Thẩm Tri Huyền không nhớ đêm qua hai người ngủ khi nào, y chỉ nhớ y bị Yến Cẩn ôm hồi lâu, lâu đến mức men say tạm thời được áp xuống lại cuồn cuộn dâng lên.
"Ngủ đi." Y vỗ lưng Yến Cẩn.
Yến Cẩn liền buông y ra, nhét y vào chăn, dừng một chút, cũng chui luôn vào chăn.
Vốn dĩ Thẩm Tri Huyền định nói gì đó, nghĩ nghĩ, vẫn là không nói ra, chỉ nhích người vào trong, nhường ra chút chỗ cho hắn, lại chia nửa chăn cho hắn.
Giường không nhỏ, chăn cũng rất lớn, hai người nằm thẳng, giữa hai người còn có một khoảng trống.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh hết đợt này đến đợt khác.
Một lúc lâu sau, dưới chăn khẽ động. Yến Cẩn thò tay sang, chuẩn xác không lệch đặt lên tay Thẩm Tri Huyền.
Cẩn thận từng li từng tí, mơ hồ mang theo thăm dò, nhẹ nhàng đặt lên tay Thẩm Tri Huyền, thấy y không có phản ứng gì, mới khẽ dùng sức nắm tay y.
Thẩm Tri Huyền nhắm mắt, thấy hắn không làm gì quá phận, liền làm như không biết gì, tùy ý để hắn nắm, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Kết quả ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Thẩm Tri Huyền phát hiện tư thế của hai người không được ổn lắm.
Tối hôm qua y nghĩ rất nhiều thứ, nghĩ về Yến Cẩn, nghĩ về Thanh Vân Tông, nghĩ đến nguyên thư, nghĩ tới chính mình, y nghĩ rất lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi, lần ngủ này có hơi sâu, cũng không biết là khi nào, là ai ra tay trước...
Dù sao thì lúc tỉnh dậy, Thẩm Tri Huyền nhìn lòng ngực gần ngay trước mắt, đang mệt mỏi ngáp được nửa cái cũng khựng lại, có chút tròn mắt.
Yến Cẩn đã tỉnh dậy từ sớm, không hề chớp mắt nhìn y, y lập tức biết cảm giác bị bó đuốc nướng trong lúc mơ màng ngủ từ đâu đến.
Thẩm Tri Huyền điềm nhiên như không cử động, y phát hiện mình đang gối đầu lên một tay của Yến Cẩn, tay còn lại của hắn thân mật khoác lên eo y.
Thẩm Tri Huyền yên lặng rút cánh tay cũng đang ôm eo Yến Cẩn của mình lại —— Bảo sao giấc ngủ này lại thoải mái đến thế, còn ấm áp nữa chứ, hóa ra là được Yến Cẩn ôm.
"Chào buổi sớm." Vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói có hơi khàn, Thẩm Tri Huyền đẩy đẩy người, ý bảo hắn mau rút cánh tay đang khoác trên eo mình lại, "Giờ nào rồi?"
Yến Cẩn nói còn khá sớm, cũng không tính là trễ: "Tuế Kiến muốn ngủ tiếp không?"
Thẩm Tri Huyền khẽ lắc đầu, đáy mắt vẫn còn chút chếch choáng và mệt mỏi: "Ta muốn tắm."
Một thân toàn mùi rượu này, cho dù là dùng rất nhiều thuật pháp, y vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Yến Cẩn nửa ôm nửa đỡ y dậy, ngay lúc Thẩm Tri Huyền tưởng rằng hắn muốn xuống giường, Yến Cẩn lại nghiêng đầu, cọ môi y, để lại một nụ hôn nóng bỏng: "Tuế Kiến, chào buổi sáng."
Thẩm Tri Huyền theo bản năng muốn ngửa đầu ra sau tránh, cử động một chút, lại bị giữ lại, tùy tiện để hắn hôn phớt lên môi y, y nhíu mày nhìn chằm chằm hắn: "Mới sáng sớm mà làm cái gì đấy?"
Yến Cẩn vô tội nói: "Trong sách nói... Đây là cách thức chào hỏi lúc sáng sớm."
Thẩm Tri Huyền: "......"
Y đánh một cái lên mu bàn tay Yến Cẩn, lực đạo không nhẹ cũng không nặng, khẽ bép một tiếng, y nói: "Không có chuyện gì làm thì ít đọc mấy quyển sách đấy đi, thoại bản đâu, đưa đây."
Yến Cẩn do dự một hồi, không quá tình nguyện, thấy Thẩm Tri Huyền nheo mắt, mới ngoan ngoãn lấy thoại bản từ túi trữ vật ra.
Thoại bản vào tay, Thẩm Tri Huyền tùy ý nhìn qua, liền có chút ngơ ngẩn, lúc y mua quyển sách này thì nó còn mới tinh, vậy mà bộ dáng của nó bây giờ lại là bộ dáng lật ra đóng lại nhiều lần, thậm chí còn mòn cả góc, cũng không biết Yến Cẩn đã lén đọc bao nhiều lần rồi nữa.
Yến Cẩn nhỏ giọng hỏi: "Chắc là còn mấy quyển sách khác, ta đọc được không?"
Còn muốn thương lượng nữa chứ.
Thẩm Tri Huyền tức giận liếc hắn, quả quyết từ chối: "Không được —— Chuẩn bị nước giúp ta, ta muốn tắm."
Yến Cẩn ngoan ngoãn đi múc nước giúp y, Thẩm Tri Huyền dựa vào mép giường, sau khi nhìn quyển thoại bản kia một lúc lâu thì bất đắc dĩ lộ ra ý cười, tiện tay nhét nó vào túi trữ vật của mình.
Cũng may quyển này là tập một, mà nội dung của tập một, cũng không có gì... dạy dư trẻ con.
Sau một phen lăn lộn, Thẩm Tri Huyền thần thanh khí sảng ra khỏi cửa, liền thấy Đoạn Nguyên đang thở hổn hển thu dọn tàn cục đêm qua trong sân, thấy y đi tới, cẩn thận liếc nhìn y hai cái, mới thẹn thùng chào hỏi: "Chào Tuế đại ca."
Sáng nay sau khi Đoạn Nguyên tỉnh rượu cũng ngu luôn, hắn muốn nói thật thân phận của mình với Thẩm Tri Huyền không phải là giả, nhưng cũng không phải là nói thật dưới tình huống này! Hơn nữa hắn hốt hoảng nhớ lại, dường như hắn còn làm chút chuyện mạo phạm Tuế đại ca.
"Tuế đại ca, xin lỗi huynh, tối hôm qua..." Hắn gãi gãi đầu, xin lỗi, "Tối qua đệ làm ít chuyện không tốt lắm..."
Hắn vẫn ăn mặc như thiếu niên, không còn cố ý ngụy trang, lúc này khí chất thiếu niên mười phần, Thẩm Tri Huyền vừa nghe thấy "Chuyện không tốt lắm" là nhớ tới Yến Cẩn, nhớ đến mấy câu nói hôm qua của Yến Cẩn, lập tức ngắt lời: "Không sao đâu. Đệ..."
Đang nói, Yến Cẩn từ ngoài cửa đi vào, một mùi thơm hấp dẫn hai người vừa tỉnh rượu khiến bụng hai người réo lên.
Yến Cẩn im lặng đặt đồ ăn vừa mua xuống bàn, gần như đều là món Thẩm Tri Huyền thích ăn, một món lại món đặt xuống trước mặt y, còn về phần Đoạn Nguyên... Ừm, không nằm trong phạm vi suy xét.
Thẩm Tri Huyền lặng lẽ trừng Yến Cẩn một cái, bày biện thức ăn lại, rồi gọi Đoạn Nguyên đến ăn.
Thái đội của y với Đoạn Nguyên vẫn như thường, trái tim treo lơ lửng của Đoạn Nguyên cuối cùng cũng chậm rãi đáp đất, lần nữa lộ ra ý cười trên mặt, vô cùng vui vẻ ăn sáng.
Nói chuyện phiếm trên bàn ăn là một truyền thống mỹ đức của Trung Hoa, Thẩm Tri Huyền nuốt miếng bánh bao xuống, hỏi: "Sau này đệ muốn khôi phục thân phận nam nhi à? Đệ vẫn chưa cập quan mà..."
Trải qua lần hiểu lầm hôm qua, y đã hoàn toàn hết hi vọng làm mai cho Yến Cẩn và Đoạn Nguyên, nguyên thư rác rưởi, viết cẩu thả mập mờ như vậy, thế mà cũng không nói Đoạn Nguyên là nam tử! Hèn chi sau này suất diễn của Đoạn Nguyên lại kì lạ như thế, rõ ràng là đi theo Yến Cẩn, thế mà không hề có chút chi tiết ái muội nào cả.
Đoạn Nguyên trầm mặc một hồi, rồi tươi cười: "Thôi! Đệ nghĩ rồi, là họa thì tránh không khỏi, vờ thành nữ tử thật sự rất khổ, đệ quyết định vẫn là tuân theo bản tâm, làm chính mình là tốt nhất."
Quyết định xong, hắn nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt thoải mái rất nhiều: "Sư tôn biết tình hình của đệ, cũng không ép đệ phải ở lại Tông môn, đệ có thể khắp nơi... Sư tôn của đệ thật sự quá tốt!"
Thẩm Tri Huyền thấy ý hắn đã quyết, cười cười gật đầu: "Cũng được, chỉ là bên ngoài nguy hiểm chồng chất, đệ nhớ phải cẩn thận một chút..."
Nói được nửa câu, y chợt thấy dưới mắt nhoáng lên một cái, cúi đầu thì thấy Yến cẩn đang gắp một cái banh bao lớn tròn vo vào chén y.
Y và Yến Cẩn cách nhau rất gần, lúc bánh bao rơi vào chén, y nghe thấy Yến Cẩn nhỏ giọng nói với y: "Sư tôn của ta cũng rất tốt."
Giọng điệu Yến Cẩn không che giấu được vui mừng. Thật ra ngay từ lúc tỉnh dậy, y đã cấm thấy Yến Cẩn vẫn luôn ở trạng thái vui vẻ, tuy rằng vẻ ngoài vẫn là trầm ổn, nhưng Thẩm Tri huyền biết hắn đang rất vui.
Y chưa trả lời hay xác định gì, mà đã vui đến thế cơ à?
Thẩm Tri Huyền chọc chọc bánh bao rồi cắn một miếng, nhai chậm nuốt kỹ, tâm tình rất phức tạp, còn chưa ăn được một nửa, thì thấy Yến Cẩn lại gắp vào chén y một cái sủi cảo.
Mặc dù đây là khẩu vị của y, nhưng mà...
"Ăn không nổi nữa. Đừng gắp nữa!" Thẩm Tri Huyền nhỏ giọng oán trách, "Ngươi tự mình ăn đi, làm gì mà cứ gắp cho ta mãi thế..."
Y phát hiện hắn rất thích gắp đồ ăn cho y, trước khi chưa vạch trần thân phận cũng thế, nhưng y ăn tương đối ít, lần nào ăn cũng no căng.
Yến Cẩn nhỏ giọng trả lời y: "Sư tôn gầy quá, tứ trưởng lão nói người phải ăn nhiều một chút."
Không biết vì sao, bản năng Thẩm Tri Huyền mách bảo rằng tứ trưởng lão đang đội nồi thay Yến Cẩn.
Y dịch chén mình sang chỗ khác, không cho Yến Cẩn gắp thức ăn vào nữa.
Bên kia, Đoạn Nguyên đang mải mê ăn đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Sau khi Thẩm Tri Huyền im lặng, hắn cũng không nói chuyện nữa, ngoãn ngoãn ăn thức ăn, nhưng bỗng hắn phát hiện hai người đối diện vẫn luôn lặng lẽ nói gì đó, vẫn luôn nói, nói rất nhỏ! Còn nói không ngừng!
Hắn ai oán nhìn sang: "Tuế đại ca, đệ cảm thấy hình như đệ thất sủng rồi... Yến đại ca, huynh cũng thay đổi rồi, trước kia huynh có hay nói chuyện như thế đâu..."
Thẩm Tri Huyền lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt mất mát của thiếu niên, nhịn cười đẩy qua một đĩa bánh bao: "Yến đại ca của đệ nói bánh bao này rất ngon, bảo đệ ăn nhiều một chút!"
Thiếu niên hoài nghi nhìn y một cái, Thẩm Tri Huyền bày ra vẻ vô tội, thiếu niên lại nhìn mắt Yến Cẩn, dáng vẻ Yến Cẩn trầm ổn, không nhìn ra gì, thiếu niên buồn bực xiên đũa qua cái bánh bao cuối cùng trên đĩa, cắn một cái rõ to, hai má phồng lên như hamster.
Ở chung với nhau vui vẻ bao nhiêu, thì lúc chia tay buồn khổ bấy nhiêu.
Đoạn Nguyên lưu luyến từ biệt hai người, một bước đi ba bước quay đầu.
Thẩm Tri Huyền phất phất tay với hắn: "Đừng quay đầu lại nữa, nhìn đường đi phía trước ấy. Bảo trọng nha!"
Đoạn Nguyên liền ôm quyền chắp tay với y, rốt cuộc vẫn là nhanh chóng đi lên phía trước, không quay đầu lại nữa. Ánh nắng rực rỡ, bóng lưng hắn tiêu sái lại tùy ý, lộ ra khí phách hăng hái tùy ý chỉ có ở thiếu niên.
Thẩm Tri Huyền mỉm cười nhìn hắn rời đi, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, mới thở dài: "Niên thiếu tốt thật."
Cái tuổi có khí phách hăng hái ấy y cũng từng có, mặc kệ là y trước khi xuyên thư, hay là của nguyên thân trong sách, đều là từng có.
Đó là độ tuổi cái gì cũng nguyện ý nhìn một lần, đồng ý xông xáo lang bạt khắp nơi.
Sau khi từ biệt với Đoạn Nguyên, hai người lại ngồi trên phi ngư. Đã lâu rồi phi ngư chưa được ra ngoài, ngày nào cũng phải thu nhỏ trong quả cầu nước tủi thân nhả bong bóng, sớm đã chịu không nổi nữa, lúc này vừa được thả ra, nó lập tức cõng hai người bay thẳng lên trời.
Vẫn là cái chắn nửa trong suốt, chắn mặt trời chắn gió to.
Phi phi, đột nhiên Yến Cẩn hỏi chuyện lịch luyện thời thiếu niên của Thẩm Tri Huyền.
Đây là ký ức của nguyên thân, cho dù trong nguyên thư, nguyên thân đã làm rất nhiều chuyện xấu, đương nhiên lúc này Thẩm Tri Huyền không thể nào biến tất cả quá khứ của nguyên thành của mình. Y hàm hồ nói: "Lâu quá, nên ta quên rồi."
Y hỏi Yến Cẩn, điềm nhiên như không nói: "Cái người mà đối xử rất tốt với ngươi hồi đó ấy, bây giờ thế nào rồi?"
Thẩm Tri Huyền tự cho rằng mình che giấu rất kỹ, nhưng ý vị thăm dò đó, Yến Cẩn vừa nghe đã biết ngay.
Trong bí cảnh, hắn bị linh đan đỏ thẫm kia kích thích nên khôi phục được một chút ký ức, hắn biết mình không trùng sinh sau khi bị đoạn linh căn, đời trước sau khi bị đoạn linh căn, hắn vẫn còn sống, khi đó còn xảy ra rất nhiều chuyện...
Yến Cẩn suy nghĩ muôn vàn, hắn mơ hồ cảm thấy có một khoảng thời Thẩm Tri Huyền rất kì lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào.
Sau đó Thẩm Tri Huyền của đời trước đã thế nào?
Sự kỳ lạ đó có liên quan đến bệnh tim không?
Bệnh tim... Là do những chuyện năm đó gây ra ư?
Thẩm Tri Huyền năm đó... Đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Vô số nỗi băn khoăn nấn ná trong đầu hắn, Yến Cẩn thả lỏng ấn đường, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Tri Huyền, thấp giọng nói: "Bây giờ, y sống cũng khá tốt."
Thẩm Tri Huyền mím môi, rất muốn tiếp tục hỏi chuyện trước kia của Yến Cẩn, trong nguyên thư chỉ trực bắt đầu viết Yến Cẩn chịu khổ sau khi vào Thanh Vân Tông, chỉ sơ lược chuyện cũ năm xưa của hắn, đại ý là hắn thật sự rất khó khăn, nhưng đến tột cùng là khó khăn thế nào, nguyên thư cũng không đề cập đến.
Chuyện cũ khó khăn như vậy, khiến Yến Cẩn cứ nhớ đi nhớ lại, Thẩm Tri Huyền không đành lòng, chỉ có thể dừng lại, chịu đựng khó chịu như mèo cào trong lòng, cố gắng bỏ qua chuyện này.
Yến Cẩn thấy y không nói, cũng không nhắc lại, một lát sau, nhích nhích về phía Thẩm Tri Huyền, nhỏ giọng hỏi: "Tuế Kiến, ta... có thể ôm ngươi một cái không?"
Dường như Yến Cẩn rất thích ôm y, trước đó trời lạnh, Yến Cẩn hỏi y có muốn ôm một cái hay không, trong bí cảnh y đi không nổi, Yến Cẩn cũng hỏi như vậy, bây giờ ngồi trên phi ngư, hắn cũng hỏi.
Thẩm Tri Huyền ngồi vô cùng đoan trang, mắt nhìn thẳng phía trước, giữ cái giá từ chối: "Ban ngày ban mặt, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, như vậy không ổn lắm..."
Y còn chưa nói xong, Yến Cẩn phía sau đã ôm cả người y vào lòng, gác cằm trên vai y, hơi thở âm ấm, phả hết vào má Thẩm Tri Huyền, khiến y nhịn không được cảm thấy hai má hơi nóng.
"Khụ khụ, có điều đang ở giữa không trung, cũng không có ai..." Chính y cũng không nói được nữa, khẽ ho hai tiếng che giấu một chút không được tự nhiên, tiếp tục xụ mặt như không có gì xảy ra.
Chỉ là dần dà, cái lưng thẳng tắp của y, chậm rãi thả lỏng.
Đáy mắt Yến Cẩn toát ra chút vui mừng, gần như không thể che giấu được.
.....
Được vảy giao, trì hoãn bệnh tim phát tác, tạm thời sẽ không vì tính mạng mà lo lắng, tâm tình Thẩm Tri Huyền cũng theo đó mà thoải mái hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, hai người một đường chậm rãi đi, vừa nghe ngóng xem Bất Tử thành ở đâu, rất thong thả, không giống như đang lịch luyện, mà giống như đang du ngoạn hơn.
Quan hệ của hai người, cũng không ngừng lên men trong mông lung.
Rốt cuộc vẫn là Thẩm Tri Huyền xuyên thư đến, tư duy ý nghĩ không có gò bó như người của thế giới này, hơn nữa y cũng không phải thẳng nam sắt thép gì gì đó, nhìn rất thoáng chuyện nam nam, đối với cái gọi là luân lý của bối phận sư đồ cũng không rối rắm lắm.
Nếu Yến Cẩn có tâm tư đó với y, vậy... Vậy thì cứ như vậy đi.
Thật ra tâm tư của Thẩm Tri Huyền rất đơn giản, Yến Cẩn tốt với y, y cũng nguyện ý tốt với Yến Cẩn, nếu như sau này...
Dù sao sau này cũng nhất biệt lưỡng khoan [1], mỗi đời vui vẻ.
[1] 一别两宽 (Nhất biệt lưỡng khoan): Có nghĩa là sau khi chia tay, đừng nên căm ghét nhau, hai con người vui vẻ hợp tan, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới. (Đã từng chú thích ở một chương trước đó).
Mấy ngày nay phi ngư vẫn luôn bay tới thành trấn phồn hoa, hôm nay dừng lại ở một thành ven sông, xa xa đáp xuống đất.
Thẩm Tri Huyền thu bé phi ngư lại, chậm rãi đi đến cửa thành cùng Yến Cẩn, trên tấm hoành phi bằng gỗ có hai chữ viết rồng bay phượng múa.
Dương Châu.
Thẩm Tri Huyền lập tức nhớ đến "Pháo hoa [2] tháng ba dưới Dương Châu" của Dương Châu. Chỉ vì sự chênh lệch từ, khiến lòng y khẽ động, quyết định nghỉ chân tại đây.
[2] 烟花 (Yên hoa): Có ba nghĩa. Một, chỉ khói hoa (Cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp). Hai, chỉ pháo hoa. Ba, chỉ trăng hoa (Nghĩa bóng ấy).
Không hổ là nơi cùng tên với thành phố phồn hoa nổi danh trong lịch sử, Dương Châu này cũng náo nhiệt phồn hoa vô cùng. Bởi vì ven sông, nên trên sông có rất nhiều thuyền hoa, đủ loại người tới tới lui lui, tưng bừng nhộn nhịp, rất náo nhiệt.
Sắc trời choạng vạng, Thẩm Tri Huyền mang theo Yến Cẩn, sang bờ sông một chuyến, bỗng nhiên y quay đầu lại, mỉm cười với hắn: "Trước đây A Cẩn bận tu luyện, có lẽ ít thấy cảnh tượng phồn hoa thế này. Đêm nay vi sư mang ngươi đi mở mang hiểu biết nhé."
Y chỉ một bờ sông xa xa, nơi thuyền hoa bốn phía đèn đuốc sáng trương nổi nhạc sênh ca, rất náo nhiệt.
- ---------
Phương trình bậc hai: Chợt nhận ra truyện có tận 3 CP phụ ;)))))
Một, là cặp Ngư Ngư (Ân Quy) x Ân Từ: Có truyện riêng, "tên là Vảy giao" (Là phần chuyển thế, kết HE nha mấy thím).
Hai, là một cặp (Cặp nào thì sau này sẽ biết ~) mà tui vô tình tìm thấy trong danh sách truyện của tác giả: Cũng có truyện riêng, tên là "Vong quy" (Kết vẫn là HE nha~).
Ba, là cặp í hí hí, sau này sẽ biết nè ???? (Kết gì thì tui hổng biết:v)
Còn cặp A Thường và A Liên thì chắc chỉ là tình huynh đệ thôi ༎ຶ‿༎ຶ
"Ngủ đi." Y vỗ lưng Yến Cẩn.
Yến Cẩn liền buông y ra, nhét y vào chăn, dừng một chút, cũng chui luôn vào chăn.
Vốn dĩ Thẩm Tri Huyền định nói gì đó, nghĩ nghĩ, vẫn là không nói ra, chỉ nhích người vào trong, nhường ra chút chỗ cho hắn, lại chia nửa chăn cho hắn.
Giường không nhỏ, chăn cũng rất lớn, hai người nằm thẳng, giữa hai người còn có một khoảng trống.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh hết đợt này đến đợt khác.
Một lúc lâu sau, dưới chăn khẽ động. Yến Cẩn thò tay sang, chuẩn xác không lệch đặt lên tay Thẩm Tri Huyền.
Cẩn thận từng li từng tí, mơ hồ mang theo thăm dò, nhẹ nhàng đặt lên tay Thẩm Tri Huyền, thấy y không có phản ứng gì, mới khẽ dùng sức nắm tay y.
Thẩm Tri Huyền nhắm mắt, thấy hắn không làm gì quá phận, liền làm như không biết gì, tùy ý để hắn nắm, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Kết quả ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Thẩm Tri Huyền phát hiện tư thế của hai người không được ổn lắm.
Tối hôm qua y nghĩ rất nhiều thứ, nghĩ về Yến Cẩn, nghĩ về Thanh Vân Tông, nghĩ đến nguyên thư, nghĩ tới chính mình, y nghĩ rất lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi, lần ngủ này có hơi sâu, cũng không biết là khi nào, là ai ra tay trước...
Dù sao thì lúc tỉnh dậy, Thẩm Tri Huyền nhìn lòng ngực gần ngay trước mắt, đang mệt mỏi ngáp được nửa cái cũng khựng lại, có chút tròn mắt.
Yến Cẩn đã tỉnh dậy từ sớm, không hề chớp mắt nhìn y, y lập tức biết cảm giác bị bó đuốc nướng trong lúc mơ màng ngủ từ đâu đến.
Thẩm Tri Huyền điềm nhiên như không cử động, y phát hiện mình đang gối đầu lên một tay của Yến Cẩn, tay còn lại của hắn thân mật khoác lên eo y.
Thẩm Tri Huyền yên lặng rút cánh tay cũng đang ôm eo Yến Cẩn của mình lại —— Bảo sao giấc ngủ này lại thoải mái đến thế, còn ấm áp nữa chứ, hóa ra là được Yến Cẩn ôm.
"Chào buổi sớm." Vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói có hơi khàn, Thẩm Tri Huyền đẩy đẩy người, ý bảo hắn mau rút cánh tay đang khoác trên eo mình lại, "Giờ nào rồi?"
Yến Cẩn nói còn khá sớm, cũng không tính là trễ: "Tuế Kiến muốn ngủ tiếp không?"
Thẩm Tri Huyền khẽ lắc đầu, đáy mắt vẫn còn chút chếch choáng và mệt mỏi: "Ta muốn tắm."
Một thân toàn mùi rượu này, cho dù là dùng rất nhiều thuật pháp, y vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Yến Cẩn nửa ôm nửa đỡ y dậy, ngay lúc Thẩm Tri Huyền tưởng rằng hắn muốn xuống giường, Yến Cẩn lại nghiêng đầu, cọ môi y, để lại một nụ hôn nóng bỏng: "Tuế Kiến, chào buổi sáng."
Thẩm Tri Huyền theo bản năng muốn ngửa đầu ra sau tránh, cử động một chút, lại bị giữ lại, tùy tiện để hắn hôn phớt lên môi y, y nhíu mày nhìn chằm chằm hắn: "Mới sáng sớm mà làm cái gì đấy?"
Yến Cẩn vô tội nói: "Trong sách nói... Đây là cách thức chào hỏi lúc sáng sớm."
Thẩm Tri Huyền: "......"
Y đánh một cái lên mu bàn tay Yến Cẩn, lực đạo không nhẹ cũng không nặng, khẽ bép một tiếng, y nói: "Không có chuyện gì làm thì ít đọc mấy quyển sách đấy đi, thoại bản đâu, đưa đây."
Yến Cẩn do dự một hồi, không quá tình nguyện, thấy Thẩm Tri Huyền nheo mắt, mới ngoan ngoãn lấy thoại bản từ túi trữ vật ra.
Thoại bản vào tay, Thẩm Tri Huyền tùy ý nhìn qua, liền có chút ngơ ngẩn, lúc y mua quyển sách này thì nó còn mới tinh, vậy mà bộ dáng của nó bây giờ lại là bộ dáng lật ra đóng lại nhiều lần, thậm chí còn mòn cả góc, cũng không biết Yến Cẩn đã lén đọc bao nhiều lần rồi nữa.
Yến Cẩn nhỏ giọng hỏi: "Chắc là còn mấy quyển sách khác, ta đọc được không?"
Còn muốn thương lượng nữa chứ.
Thẩm Tri Huyền tức giận liếc hắn, quả quyết từ chối: "Không được —— Chuẩn bị nước giúp ta, ta muốn tắm."
Yến Cẩn ngoan ngoãn đi múc nước giúp y, Thẩm Tri Huyền dựa vào mép giường, sau khi nhìn quyển thoại bản kia một lúc lâu thì bất đắc dĩ lộ ra ý cười, tiện tay nhét nó vào túi trữ vật của mình.
Cũng may quyển này là tập một, mà nội dung của tập một, cũng không có gì... dạy dư trẻ con.
Sau một phen lăn lộn, Thẩm Tri Huyền thần thanh khí sảng ra khỏi cửa, liền thấy Đoạn Nguyên đang thở hổn hển thu dọn tàn cục đêm qua trong sân, thấy y đi tới, cẩn thận liếc nhìn y hai cái, mới thẹn thùng chào hỏi: "Chào Tuế đại ca."
Sáng nay sau khi Đoạn Nguyên tỉnh rượu cũng ngu luôn, hắn muốn nói thật thân phận của mình với Thẩm Tri Huyền không phải là giả, nhưng cũng không phải là nói thật dưới tình huống này! Hơn nữa hắn hốt hoảng nhớ lại, dường như hắn còn làm chút chuyện mạo phạm Tuế đại ca.
"Tuế đại ca, xin lỗi huynh, tối hôm qua..." Hắn gãi gãi đầu, xin lỗi, "Tối qua đệ làm ít chuyện không tốt lắm..."
Hắn vẫn ăn mặc như thiếu niên, không còn cố ý ngụy trang, lúc này khí chất thiếu niên mười phần, Thẩm Tri Huyền vừa nghe thấy "Chuyện không tốt lắm" là nhớ tới Yến Cẩn, nhớ đến mấy câu nói hôm qua của Yến Cẩn, lập tức ngắt lời: "Không sao đâu. Đệ..."
Đang nói, Yến Cẩn từ ngoài cửa đi vào, một mùi thơm hấp dẫn hai người vừa tỉnh rượu khiến bụng hai người réo lên.
Yến Cẩn im lặng đặt đồ ăn vừa mua xuống bàn, gần như đều là món Thẩm Tri Huyền thích ăn, một món lại món đặt xuống trước mặt y, còn về phần Đoạn Nguyên... Ừm, không nằm trong phạm vi suy xét.
Thẩm Tri Huyền lặng lẽ trừng Yến Cẩn một cái, bày biện thức ăn lại, rồi gọi Đoạn Nguyên đến ăn.
Thái đội của y với Đoạn Nguyên vẫn như thường, trái tim treo lơ lửng của Đoạn Nguyên cuối cùng cũng chậm rãi đáp đất, lần nữa lộ ra ý cười trên mặt, vô cùng vui vẻ ăn sáng.
Nói chuyện phiếm trên bàn ăn là một truyền thống mỹ đức của Trung Hoa, Thẩm Tri Huyền nuốt miếng bánh bao xuống, hỏi: "Sau này đệ muốn khôi phục thân phận nam nhi à? Đệ vẫn chưa cập quan mà..."
Trải qua lần hiểu lầm hôm qua, y đã hoàn toàn hết hi vọng làm mai cho Yến Cẩn và Đoạn Nguyên, nguyên thư rác rưởi, viết cẩu thả mập mờ như vậy, thế mà cũng không nói Đoạn Nguyên là nam tử! Hèn chi sau này suất diễn của Đoạn Nguyên lại kì lạ như thế, rõ ràng là đi theo Yến Cẩn, thế mà không hề có chút chi tiết ái muội nào cả.
Đoạn Nguyên trầm mặc một hồi, rồi tươi cười: "Thôi! Đệ nghĩ rồi, là họa thì tránh không khỏi, vờ thành nữ tử thật sự rất khổ, đệ quyết định vẫn là tuân theo bản tâm, làm chính mình là tốt nhất."
Quyết định xong, hắn nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt thoải mái rất nhiều: "Sư tôn biết tình hình của đệ, cũng không ép đệ phải ở lại Tông môn, đệ có thể khắp nơi... Sư tôn của đệ thật sự quá tốt!"
Thẩm Tri Huyền thấy ý hắn đã quyết, cười cười gật đầu: "Cũng được, chỉ là bên ngoài nguy hiểm chồng chất, đệ nhớ phải cẩn thận một chút..."
Nói được nửa câu, y chợt thấy dưới mắt nhoáng lên một cái, cúi đầu thì thấy Yến cẩn đang gắp một cái banh bao lớn tròn vo vào chén y.
Y và Yến Cẩn cách nhau rất gần, lúc bánh bao rơi vào chén, y nghe thấy Yến Cẩn nhỏ giọng nói với y: "Sư tôn của ta cũng rất tốt."
Giọng điệu Yến Cẩn không che giấu được vui mừng. Thật ra ngay từ lúc tỉnh dậy, y đã cấm thấy Yến Cẩn vẫn luôn ở trạng thái vui vẻ, tuy rằng vẻ ngoài vẫn là trầm ổn, nhưng Thẩm Tri huyền biết hắn đang rất vui.
Y chưa trả lời hay xác định gì, mà đã vui đến thế cơ à?
Thẩm Tri Huyền chọc chọc bánh bao rồi cắn một miếng, nhai chậm nuốt kỹ, tâm tình rất phức tạp, còn chưa ăn được một nửa, thì thấy Yến Cẩn lại gắp vào chén y một cái sủi cảo.
Mặc dù đây là khẩu vị của y, nhưng mà...
"Ăn không nổi nữa. Đừng gắp nữa!" Thẩm Tri Huyền nhỏ giọng oán trách, "Ngươi tự mình ăn đi, làm gì mà cứ gắp cho ta mãi thế..."
Y phát hiện hắn rất thích gắp đồ ăn cho y, trước khi chưa vạch trần thân phận cũng thế, nhưng y ăn tương đối ít, lần nào ăn cũng no căng.
Yến Cẩn nhỏ giọng trả lời y: "Sư tôn gầy quá, tứ trưởng lão nói người phải ăn nhiều một chút."
Không biết vì sao, bản năng Thẩm Tri Huyền mách bảo rằng tứ trưởng lão đang đội nồi thay Yến Cẩn.
Y dịch chén mình sang chỗ khác, không cho Yến Cẩn gắp thức ăn vào nữa.
Bên kia, Đoạn Nguyên đang mải mê ăn đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Sau khi Thẩm Tri Huyền im lặng, hắn cũng không nói chuyện nữa, ngoãn ngoãn ăn thức ăn, nhưng bỗng hắn phát hiện hai người đối diện vẫn luôn lặng lẽ nói gì đó, vẫn luôn nói, nói rất nhỏ! Còn nói không ngừng!
Hắn ai oán nhìn sang: "Tuế đại ca, đệ cảm thấy hình như đệ thất sủng rồi... Yến đại ca, huynh cũng thay đổi rồi, trước kia huynh có hay nói chuyện như thế đâu..."
Thẩm Tri Huyền lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt mất mát của thiếu niên, nhịn cười đẩy qua một đĩa bánh bao: "Yến đại ca của đệ nói bánh bao này rất ngon, bảo đệ ăn nhiều một chút!"
Thiếu niên hoài nghi nhìn y một cái, Thẩm Tri Huyền bày ra vẻ vô tội, thiếu niên lại nhìn mắt Yến Cẩn, dáng vẻ Yến Cẩn trầm ổn, không nhìn ra gì, thiếu niên buồn bực xiên đũa qua cái bánh bao cuối cùng trên đĩa, cắn một cái rõ to, hai má phồng lên như hamster.
Ở chung với nhau vui vẻ bao nhiêu, thì lúc chia tay buồn khổ bấy nhiêu.
Đoạn Nguyên lưu luyến từ biệt hai người, một bước đi ba bước quay đầu.
Thẩm Tri Huyền phất phất tay với hắn: "Đừng quay đầu lại nữa, nhìn đường đi phía trước ấy. Bảo trọng nha!"
Đoạn Nguyên liền ôm quyền chắp tay với y, rốt cuộc vẫn là nhanh chóng đi lên phía trước, không quay đầu lại nữa. Ánh nắng rực rỡ, bóng lưng hắn tiêu sái lại tùy ý, lộ ra khí phách hăng hái tùy ý chỉ có ở thiếu niên.
Thẩm Tri Huyền mỉm cười nhìn hắn rời đi, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, mới thở dài: "Niên thiếu tốt thật."
Cái tuổi có khí phách hăng hái ấy y cũng từng có, mặc kệ là y trước khi xuyên thư, hay là của nguyên thân trong sách, đều là từng có.
Đó là độ tuổi cái gì cũng nguyện ý nhìn một lần, đồng ý xông xáo lang bạt khắp nơi.
Sau khi từ biệt với Đoạn Nguyên, hai người lại ngồi trên phi ngư. Đã lâu rồi phi ngư chưa được ra ngoài, ngày nào cũng phải thu nhỏ trong quả cầu nước tủi thân nhả bong bóng, sớm đã chịu không nổi nữa, lúc này vừa được thả ra, nó lập tức cõng hai người bay thẳng lên trời.
Vẫn là cái chắn nửa trong suốt, chắn mặt trời chắn gió to.
Phi phi, đột nhiên Yến Cẩn hỏi chuyện lịch luyện thời thiếu niên của Thẩm Tri Huyền.
Đây là ký ức của nguyên thân, cho dù trong nguyên thư, nguyên thân đã làm rất nhiều chuyện xấu, đương nhiên lúc này Thẩm Tri Huyền không thể nào biến tất cả quá khứ của nguyên thành của mình. Y hàm hồ nói: "Lâu quá, nên ta quên rồi."
Y hỏi Yến Cẩn, điềm nhiên như không nói: "Cái người mà đối xử rất tốt với ngươi hồi đó ấy, bây giờ thế nào rồi?"
Thẩm Tri Huyền tự cho rằng mình che giấu rất kỹ, nhưng ý vị thăm dò đó, Yến Cẩn vừa nghe đã biết ngay.
Trong bí cảnh, hắn bị linh đan đỏ thẫm kia kích thích nên khôi phục được một chút ký ức, hắn biết mình không trùng sinh sau khi bị đoạn linh căn, đời trước sau khi bị đoạn linh căn, hắn vẫn còn sống, khi đó còn xảy ra rất nhiều chuyện...
Yến Cẩn suy nghĩ muôn vàn, hắn mơ hồ cảm thấy có một khoảng thời Thẩm Tri Huyền rất kì lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào.
Sau đó Thẩm Tri Huyền của đời trước đã thế nào?
Sự kỳ lạ đó có liên quan đến bệnh tim không?
Bệnh tim... Là do những chuyện năm đó gây ra ư?
Thẩm Tri Huyền năm đó... Đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Vô số nỗi băn khoăn nấn ná trong đầu hắn, Yến Cẩn thả lỏng ấn đường, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Tri Huyền, thấp giọng nói: "Bây giờ, y sống cũng khá tốt."
Thẩm Tri Huyền mím môi, rất muốn tiếp tục hỏi chuyện trước kia của Yến Cẩn, trong nguyên thư chỉ trực bắt đầu viết Yến Cẩn chịu khổ sau khi vào Thanh Vân Tông, chỉ sơ lược chuyện cũ năm xưa của hắn, đại ý là hắn thật sự rất khó khăn, nhưng đến tột cùng là khó khăn thế nào, nguyên thư cũng không đề cập đến.
Chuyện cũ khó khăn như vậy, khiến Yến Cẩn cứ nhớ đi nhớ lại, Thẩm Tri Huyền không đành lòng, chỉ có thể dừng lại, chịu đựng khó chịu như mèo cào trong lòng, cố gắng bỏ qua chuyện này.
Yến Cẩn thấy y không nói, cũng không nhắc lại, một lát sau, nhích nhích về phía Thẩm Tri Huyền, nhỏ giọng hỏi: "Tuế Kiến, ta... có thể ôm ngươi một cái không?"
Dường như Yến Cẩn rất thích ôm y, trước đó trời lạnh, Yến Cẩn hỏi y có muốn ôm một cái hay không, trong bí cảnh y đi không nổi, Yến Cẩn cũng hỏi như vậy, bây giờ ngồi trên phi ngư, hắn cũng hỏi.
Thẩm Tri Huyền ngồi vô cùng đoan trang, mắt nhìn thẳng phía trước, giữ cái giá từ chối: "Ban ngày ban mặt, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, như vậy không ổn lắm..."
Y còn chưa nói xong, Yến Cẩn phía sau đã ôm cả người y vào lòng, gác cằm trên vai y, hơi thở âm ấm, phả hết vào má Thẩm Tri Huyền, khiến y nhịn không được cảm thấy hai má hơi nóng.
"Khụ khụ, có điều đang ở giữa không trung, cũng không có ai..." Chính y cũng không nói được nữa, khẽ ho hai tiếng che giấu một chút không được tự nhiên, tiếp tục xụ mặt như không có gì xảy ra.
Chỉ là dần dà, cái lưng thẳng tắp của y, chậm rãi thả lỏng.
Đáy mắt Yến Cẩn toát ra chút vui mừng, gần như không thể che giấu được.
.....
Được vảy giao, trì hoãn bệnh tim phát tác, tạm thời sẽ không vì tính mạng mà lo lắng, tâm tình Thẩm Tri Huyền cũng theo đó mà thoải mái hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, hai người một đường chậm rãi đi, vừa nghe ngóng xem Bất Tử thành ở đâu, rất thong thả, không giống như đang lịch luyện, mà giống như đang du ngoạn hơn.
Quan hệ của hai người, cũng không ngừng lên men trong mông lung.
Rốt cuộc vẫn là Thẩm Tri Huyền xuyên thư đến, tư duy ý nghĩ không có gò bó như người của thế giới này, hơn nữa y cũng không phải thẳng nam sắt thép gì gì đó, nhìn rất thoáng chuyện nam nam, đối với cái gọi là luân lý của bối phận sư đồ cũng không rối rắm lắm.
Nếu Yến Cẩn có tâm tư đó với y, vậy... Vậy thì cứ như vậy đi.
Thật ra tâm tư của Thẩm Tri Huyền rất đơn giản, Yến Cẩn tốt với y, y cũng nguyện ý tốt với Yến Cẩn, nếu như sau này...
Dù sao sau này cũng nhất biệt lưỡng khoan [1], mỗi đời vui vẻ.
[1] 一别两宽 (Nhất biệt lưỡng khoan): Có nghĩa là sau khi chia tay, đừng nên căm ghét nhau, hai con người vui vẻ hợp tan, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới. (Đã từng chú thích ở một chương trước đó).
Mấy ngày nay phi ngư vẫn luôn bay tới thành trấn phồn hoa, hôm nay dừng lại ở một thành ven sông, xa xa đáp xuống đất.
Thẩm Tri Huyền thu bé phi ngư lại, chậm rãi đi đến cửa thành cùng Yến Cẩn, trên tấm hoành phi bằng gỗ có hai chữ viết rồng bay phượng múa.
Dương Châu.
Thẩm Tri Huyền lập tức nhớ đến "Pháo hoa [2] tháng ba dưới Dương Châu" của Dương Châu. Chỉ vì sự chênh lệch từ, khiến lòng y khẽ động, quyết định nghỉ chân tại đây.
[2] 烟花 (Yên hoa): Có ba nghĩa. Một, chỉ khói hoa (Cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp). Hai, chỉ pháo hoa. Ba, chỉ trăng hoa (Nghĩa bóng ấy).
Không hổ là nơi cùng tên với thành phố phồn hoa nổi danh trong lịch sử, Dương Châu này cũng náo nhiệt phồn hoa vô cùng. Bởi vì ven sông, nên trên sông có rất nhiều thuyền hoa, đủ loại người tới tới lui lui, tưng bừng nhộn nhịp, rất náo nhiệt.
Sắc trời choạng vạng, Thẩm Tri Huyền mang theo Yến Cẩn, sang bờ sông một chuyến, bỗng nhiên y quay đầu lại, mỉm cười với hắn: "Trước đây A Cẩn bận tu luyện, có lẽ ít thấy cảnh tượng phồn hoa thế này. Đêm nay vi sư mang ngươi đi mở mang hiểu biết nhé."
Y chỉ một bờ sông xa xa, nơi thuyền hoa bốn phía đèn đuốc sáng trương nổi nhạc sênh ca, rất náo nhiệt.
- ---------
Phương trình bậc hai: Chợt nhận ra truyện có tận 3 CP phụ ;)))))
Một, là cặp Ngư Ngư (Ân Quy) x Ân Từ: Có truyện riêng, "tên là Vảy giao" (Là phần chuyển thế, kết HE nha mấy thím).
Hai, là một cặp (Cặp nào thì sau này sẽ biết ~) mà tui vô tình tìm thấy trong danh sách truyện của tác giả: Cũng có truyện riêng, tên là "Vong quy" (Kết vẫn là HE nha~).
Ba, là cặp í hí hí, sau này sẽ biết nè ???? (Kết gì thì tui hổng biết:v)
Còn cặp A Thường và A Liên thì chắc chỉ là tình huynh đệ thôi ༎ຶ‿༎ຶ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất