Chương 47: Linh Khê nhị trọng
Thiên Cơ Thương Minh, Lưu Tuyền khách khí tiễn Lục Diệp đến cửa, phần lớn tu sĩ vòng ngoài đều tương đối nghèo khổ, ngoại trừ những đệ tử xuất thân đại tông môn kia.
Cho nên một lần giao dịch mấy chục viên linh thạch là chuyện hiếm có, hơn nữa tính cách Lục Diệp cũng rất sảng khoái, Lưu Tuyền đương nhiên muốn làm quen với hắn, lần sau nếu có cuộc làm ăn lại chiếu cố gã một lần.
Nhìn theo thân ảnh Lục Diệp biến mất, Lưu Tuyền xoay người, chợt có một luồng gió thơm đập vào mặt, không ngờ có một người đứng ở phía sau gã.
- Làm ta giật nảy mình!
Lưu Tuyền tức giận một tiếng.
- Ngươi không đi tiếp khách, đứng phía sau ta làm gì?
Người nọ nũng nịu một tiếng:
- Nhớ chàng.
Lưu Tuyền chột dạ nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai chú ý bên này, mới hạ thấp giọng nói:
- Chờ giờ nghỉ buổi tối sẽ đi tìm nàng.
- Được a...
Nữ tử kia cười tủm tỉm đáp.
Lưu Tuyền không để ý nữa đi về phía đại sảnh, chào hỏi những khách nhân khác, mà nữ tử kia thì quay đầu nhìn phương hướng Lục Diệp rời đi, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Chờ đến ban đêm, hiển nhiên là một phen triền miên, sau khi mây mưa xong, hai người thuận miệng tán gẫu, đề tài liền bị nữ tử cố ý vô tình dẫn dắt tới giao dịch ban ngày, Lưu Tuyền có chút mệt mỏi, sau khi trả lời câu có câu không liền lâm vào ngủ say.
Nữ tử kia nằm ở trong ngực hắn, cũng có chút khó ngủ.
Nếu nàng không nhìn lầm, vị khách nhân ban ngày kia chính là người nàng tiếp đón nửa tháng trước, bán ra rất nhiều khoáng thạch, lại mua một ít linh đan đi.
Chưa từng nghĩ tới lúc này mới trôi qua nửa tháng, hắn lại tiếp tục bán khoáng thạch.
Nhìn bộ dáng khách nhân kia không thể nghi ngờ hẳn là một tán tu, tán tu vốn không nơi nương tựa nhưng trong thời gian ngắn đã có thể thu thập được hơn mười viên linh thạch, đương nhiên sẽ khiến người ta có chút để ý.
Người làm việc trong Thiên Cơ Thương Minh giống như nàng, tính cả thu nhập thêm thì mỗi tháng nhiều lắm cũng chỉ lấy được mười hai mười ba viên linh thạch, điều này làm cho nàng nhớ lại những ngày mình còn làm tán tu, so sánh một chút cũng không khỏi cảm thấy có chút chua xót, sau khi suy nghĩ miên man hồi lâu, lúc này mới cảm thấy buồn ngủ, thế nhưng làm cách nào cũng ngủ thể chợp mắt.
Cùng lúc đó, trong sơn động Thanh Vân Sơn, Lục Diệp đang tu hành.
Ban ngày sau khi hắn giao dịch xong ở Thiên Cơ Thương Minh, lại dùng linh thạch còn lại trong tay mua rất nhiều thức ăn, ngựa không ngừng vó chạy về, lúc này mới kịp ở trước khi màn đêm buông xuống trở về nơi đây.
Có đầy đủ linh đan, hắn lập tức bắt đầu cắn thuốc tu hành.
Từng hạt linh đan tiêu hao, khiếu thứ mười lăm dần dần trở nên đầy ắp, sau đó trùng kích vào khiếu thứ mười sáu.......
Mười hai ngày sau, bên trong sơn động, Lục Diệp khoanh chân ngồi, tĩnh khí ngưng thần.
Hôm nay là một ngày trọng đại, nếu như tất cả đều thuận lợi thì hắn sẽ thăng cấp cảnh giới Linh Khê nhị trọng ngay trong ngày.
Từ khi trở về mười hai ngày trước, hắn đã lục tục tiêu hao hơn ba mươi hạt Uẩn Linh Đan, rốt cục mở tới mười tám khiếu, hơn nữa đã tu hành linh lực trong mười tám khiếu này đến trình độ viên mãn.
Hồi tưởng lại lộ tuyến hành công trong Kim Tuyền Tiêu Dao quyết, Lục Diệp thúc dục linh lực bản thân, từ khiếu thứ mười, lần lượt xuyên suốt khiếu thứ mười một, khiếu thứ mười hai... cuối cùng đến khiếu thứ mười tám.
Thời điểm thăng cấp cảnh giới Linh Khê nhất trọng, hắn cũng đã từng làm việc này, cho nên bây giờ coi như đã xe nhẹ đường quen, không gặp phải khó khăn gì.
Linh lực thuận lợi xuyên qua chín đại linh khiếu, từ từ chảy xuôi như suối, theo Lục Diệp hành động, tốc độ linh lực chảy xuôi ở trong chín đại linh khiếu này không ngừng tăng nhanh, chu thiên tuần hoàn qua lại.
Cho đến một mức cực hạn, Lục Diệp chỉ cảm thấy quanh người rung lên, sóng khí quét sạch, linh lực chảy xuôi tự chủ vận chuyển từ khiếu thứ mười đến khiếu thứ mười tám.
Cảnh giới Linh Khê nhị trọng, đã thành!
Từng có một lần trải nghiệm trước đó, cho nên Lục Diệp không có quá nhiều vui mừng, chỉ lạnh nhạt như nước chảy thành sông.
Lúc này hắn đã không phải tiểu tu sĩ ba khiếu lưu lạc đến chiến trường Linh Khê hơn hai tháng trước nữa.
Nếu như nói thành tựu cảnh giới Linh Khê nhất trọng để cho hắn có tư cách sinh tồn ở ngoài chiến trường, như vậy cảnh giới nhị trọng sẽ cho hắn tư cách hành tẩu, đương nhiên vẫn có chênh lệch so với những tu sĩ tu vi cao hơn kia, thế nhưng Lục Diệp đã rất thỏa mãn.
So với lúc đạt đến cảnh giới Linh Khê nhất trọng, thời gian hắn thăng cấp cảnh giới nhị trọng lần này còn ngắn hơn một chút.
Từ mở ba khiếu đến Linh Khê cảnh, hắn mất đại khái khoảng bốn mươi ngày, nhưng từ nhất trọng đến tầng hai thì hắn chỉ dùng chưa đến một tháng.
Chủ yếu là tài nguyên tu hành đầy đủ dư dả, dù cho như thế thì tốc độ tu hành này cũng cực kỳ khủng bố.
Phải biết rằng, tu sĩ ở giai đoạn tu hành trước mỗi khi mở ra một khiếu sẽ mất khoảng tầm mười ngày, bởi vì thủ đoạn tu hành chủ yếu của bọn họ là thổ nạp linh khí trong thiên địa, dưới tình huống tu vi không đủ cao, hiệu suất hấp thu linh khí sẽ không lớn, tốc độ tu hành đương nhiên cũng không thể nhanh.
Loại tình huống này phải chờ đến sau khi đạt tới cảnh giới Linh Khê tứ trọng mới có thể cải thiện được một chút.
Nói cách khác, tu sĩ bình thường ở lúc mới bắt đầu tu hành, ba tháng thăng cấp một tầng là hiện tượng bình thường, nhưng đối với Lục Diệp thì trung bình một tháng tăng một tầng, đây chính là khoái hoạt khi cắn thuốc tu hành.
Thời điểm ở nhất trọng, trong cơ thể Lục Diệp chỉ có một tiểu chu thiên tuần hoàn từ Nguyên Linh Khiếu đến khiếu thứ chín, nhưng sau khi đạt đến nhị trọng, lại có thêm một vòng tuần hoàn bắt đầu từ khiếu thứ mười, kết thúc ở khiếu thứ mười tám, hiện tại trong cơ thể hắn đã có hai hệ thống linh lực tuần hoàn.
Kể từ đó, hắn có thể thúc giục linh lực càng nhiều trong thời gian ngắn, linh lực phá hư đương nhiên càng mạnh.
Đến tam trọng, sẽ có ba vòng tuần hoàn tiểu chu thiên, cứ thế mà suy ra, tu sĩ Linh Khê cửu trọng thì trong cơ thể sẽ có chín hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn.
Uẩn Linh Đan còn sót lại ba mươi viên, mặc dù Lục Diệp rất muốn tiếp tục tu hành, nhưng cũng hiểu đạo lý dục tốc thì bất đạt.
Hắn ăn chút gì đó trước, rồi lại đi ra ngoài sơn động tìm một chỗ suối mát tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy ra Kim Thiên Tiêu Dao Quyết nghiên cứu ở bên dòng suối róc rách kia.
Tiếp theo hắn sẽ xông tới cảnh giới Linh Khê tam trọng, hắn cần phải thăm dò rõ ràng vị trí linh khiếu phía sau khiếu thứ mười tám, như thế mới thuận tiện cho quá trình tu hành tiếp theo.
Núi rừng thanh tịnh, ngẫu nhiên có tiếng chim hót trùng bay, ánh mặt trời loang lổ xuyên thấu từng tán lá cây, chiếu lên bên gương mặt thiếu niên, làm cho một màn này giống như ở trong bức tranh.
- Lén lén lút lút làm gì?
Lục Diệp cũng không ngẩng đầu lên hô một tiếng.
Trên thân cây đại thụ, một cái đầu nhỏ thò ra, bộ dáng tóc tai bù xù để cho người không hiểu chuyện nhìn thấy, nhất định sẽ hoảng sợ.
Y Y nhìn sách trong tay Lục Diệp, chờ thấy rõ đó là một bộ công pháp cấp thấp, khẽ bĩu môi, bộ dáng khinh thường.
- Có việc gì?
Lục Diệp cố nén xúc động cho nàng một quyền, nghiêng đầu hỏi.
- Khi nào ngươi đi?
Y Y hỏi.
Tuy trong khoảng thời gian này Lục Diệp không tiếp tục chạy ra săn bắn nữa, nhưng đây là địa bàn của nàng và đại hổ, nằm bên cạnh giường há có thể để cho người khác ngáy?
Nếu không phải kiêng kỵ linh phù trong tay Lục Diệp, nàng đã sớm cùng đại hổ hợp tác đuổi hắn đi, nhưng dù sao nếm qua thiệt thòi một lần ở trong tay Lục Diệp, Y Y cũng không dám lỗ mãng, huống chi, nàng có thể nhìn ra Lục Diệp cường đại hơn rất nhiều so với hai tháng trước.
Lục Diệp khép sách lại, đứng dậy duỗi người một cái:
- Buồn ngủ rồi, trở về ngủ!
- Này, ta đang hỏi ngươi đấy!
Y Y tức giận nói, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không được đáp lại, chỉ có thể cắn răng mắng:
- Vô lại, đồ thối, thật sự là tức chết ta, oa nha nha nha...
Quay người qua gãi một hồi trên cây đại thụ bên cạnh, mảnh cây văng tung tóe.
Cho nên một lần giao dịch mấy chục viên linh thạch là chuyện hiếm có, hơn nữa tính cách Lục Diệp cũng rất sảng khoái, Lưu Tuyền đương nhiên muốn làm quen với hắn, lần sau nếu có cuộc làm ăn lại chiếu cố gã một lần.
Nhìn theo thân ảnh Lục Diệp biến mất, Lưu Tuyền xoay người, chợt có một luồng gió thơm đập vào mặt, không ngờ có một người đứng ở phía sau gã.
- Làm ta giật nảy mình!
Lưu Tuyền tức giận một tiếng.
- Ngươi không đi tiếp khách, đứng phía sau ta làm gì?
Người nọ nũng nịu một tiếng:
- Nhớ chàng.
Lưu Tuyền chột dạ nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai chú ý bên này, mới hạ thấp giọng nói:
- Chờ giờ nghỉ buổi tối sẽ đi tìm nàng.
- Được a...
Nữ tử kia cười tủm tỉm đáp.
Lưu Tuyền không để ý nữa đi về phía đại sảnh, chào hỏi những khách nhân khác, mà nữ tử kia thì quay đầu nhìn phương hướng Lục Diệp rời đi, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Chờ đến ban đêm, hiển nhiên là một phen triền miên, sau khi mây mưa xong, hai người thuận miệng tán gẫu, đề tài liền bị nữ tử cố ý vô tình dẫn dắt tới giao dịch ban ngày, Lưu Tuyền có chút mệt mỏi, sau khi trả lời câu có câu không liền lâm vào ngủ say.
Nữ tử kia nằm ở trong ngực hắn, cũng có chút khó ngủ.
Nếu nàng không nhìn lầm, vị khách nhân ban ngày kia chính là người nàng tiếp đón nửa tháng trước, bán ra rất nhiều khoáng thạch, lại mua một ít linh đan đi.
Chưa từng nghĩ tới lúc này mới trôi qua nửa tháng, hắn lại tiếp tục bán khoáng thạch.
Nhìn bộ dáng khách nhân kia không thể nghi ngờ hẳn là một tán tu, tán tu vốn không nơi nương tựa nhưng trong thời gian ngắn đã có thể thu thập được hơn mười viên linh thạch, đương nhiên sẽ khiến người ta có chút để ý.
Người làm việc trong Thiên Cơ Thương Minh giống như nàng, tính cả thu nhập thêm thì mỗi tháng nhiều lắm cũng chỉ lấy được mười hai mười ba viên linh thạch, điều này làm cho nàng nhớ lại những ngày mình còn làm tán tu, so sánh một chút cũng không khỏi cảm thấy có chút chua xót, sau khi suy nghĩ miên man hồi lâu, lúc này mới cảm thấy buồn ngủ, thế nhưng làm cách nào cũng ngủ thể chợp mắt.
Cùng lúc đó, trong sơn động Thanh Vân Sơn, Lục Diệp đang tu hành.
Ban ngày sau khi hắn giao dịch xong ở Thiên Cơ Thương Minh, lại dùng linh thạch còn lại trong tay mua rất nhiều thức ăn, ngựa không ngừng vó chạy về, lúc này mới kịp ở trước khi màn đêm buông xuống trở về nơi đây.
Có đầy đủ linh đan, hắn lập tức bắt đầu cắn thuốc tu hành.
Từng hạt linh đan tiêu hao, khiếu thứ mười lăm dần dần trở nên đầy ắp, sau đó trùng kích vào khiếu thứ mười sáu.......
Mười hai ngày sau, bên trong sơn động, Lục Diệp khoanh chân ngồi, tĩnh khí ngưng thần.
Hôm nay là một ngày trọng đại, nếu như tất cả đều thuận lợi thì hắn sẽ thăng cấp cảnh giới Linh Khê nhị trọng ngay trong ngày.
Từ khi trở về mười hai ngày trước, hắn đã lục tục tiêu hao hơn ba mươi hạt Uẩn Linh Đan, rốt cục mở tới mười tám khiếu, hơn nữa đã tu hành linh lực trong mười tám khiếu này đến trình độ viên mãn.
Hồi tưởng lại lộ tuyến hành công trong Kim Tuyền Tiêu Dao quyết, Lục Diệp thúc dục linh lực bản thân, từ khiếu thứ mười, lần lượt xuyên suốt khiếu thứ mười một, khiếu thứ mười hai... cuối cùng đến khiếu thứ mười tám.
Thời điểm thăng cấp cảnh giới Linh Khê nhất trọng, hắn cũng đã từng làm việc này, cho nên bây giờ coi như đã xe nhẹ đường quen, không gặp phải khó khăn gì.
Linh lực thuận lợi xuyên qua chín đại linh khiếu, từ từ chảy xuôi như suối, theo Lục Diệp hành động, tốc độ linh lực chảy xuôi ở trong chín đại linh khiếu này không ngừng tăng nhanh, chu thiên tuần hoàn qua lại.
Cho đến một mức cực hạn, Lục Diệp chỉ cảm thấy quanh người rung lên, sóng khí quét sạch, linh lực chảy xuôi tự chủ vận chuyển từ khiếu thứ mười đến khiếu thứ mười tám.
Cảnh giới Linh Khê nhị trọng, đã thành!
Từng có một lần trải nghiệm trước đó, cho nên Lục Diệp không có quá nhiều vui mừng, chỉ lạnh nhạt như nước chảy thành sông.
Lúc này hắn đã không phải tiểu tu sĩ ba khiếu lưu lạc đến chiến trường Linh Khê hơn hai tháng trước nữa.
Nếu như nói thành tựu cảnh giới Linh Khê nhất trọng để cho hắn có tư cách sinh tồn ở ngoài chiến trường, như vậy cảnh giới nhị trọng sẽ cho hắn tư cách hành tẩu, đương nhiên vẫn có chênh lệch so với những tu sĩ tu vi cao hơn kia, thế nhưng Lục Diệp đã rất thỏa mãn.
So với lúc đạt đến cảnh giới Linh Khê nhất trọng, thời gian hắn thăng cấp cảnh giới nhị trọng lần này còn ngắn hơn một chút.
Từ mở ba khiếu đến Linh Khê cảnh, hắn mất đại khái khoảng bốn mươi ngày, nhưng từ nhất trọng đến tầng hai thì hắn chỉ dùng chưa đến một tháng.
Chủ yếu là tài nguyên tu hành đầy đủ dư dả, dù cho như thế thì tốc độ tu hành này cũng cực kỳ khủng bố.
Phải biết rằng, tu sĩ ở giai đoạn tu hành trước mỗi khi mở ra một khiếu sẽ mất khoảng tầm mười ngày, bởi vì thủ đoạn tu hành chủ yếu của bọn họ là thổ nạp linh khí trong thiên địa, dưới tình huống tu vi không đủ cao, hiệu suất hấp thu linh khí sẽ không lớn, tốc độ tu hành đương nhiên cũng không thể nhanh.
Loại tình huống này phải chờ đến sau khi đạt tới cảnh giới Linh Khê tứ trọng mới có thể cải thiện được một chút.
Nói cách khác, tu sĩ bình thường ở lúc mới bắt đầu tu hành, ba tháng thăng cấp một tầng là hiện tượng bình thường, nhưng đối với Lục Diệp thì trung bình một tháng tăng một tầng, đây chính là khoái hoạt khi cắn thuốc tu hành.
Thời điểm ở nhất trọng, trong cơ thể Lục Diệp chỉ có một tiểu chu thiên tuần hoàn từ Nguyên Linh Khiếu đến khiếu thứ chín, nhưng sau khi đạt đến nhị trọng, lại có thêm một vòng tuần hoàn bắt đầu từ khiếu thứ mười, kết thúc ở khiếu thứ mười tám, hiện tại trong cơ thể hắn đã có hai hệ thống linh lực tuần hoàn.
Kể từ đó, hắn có thể thúc giục linh lực càng nhiều trong thời gian ngắn, linh lực phá hư đương nhiên càng mạnh.
Đến tam trọng, sẽ có ba vòng tuần hoàn tiểu chu thiên, cứ thế mà suy ra, tu sĩ Linh Khê cửu trọng thì trong cơ thể sẽ có chín hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn.
Uẩn Linh Đan còn sót lại ba mươi viên, mặc dù Lục Diệp rất muốn tiếp tục tu hành, nhưng cũng hiểu đạo lý dục tốc thì bất đạt.
Hắn ăn chút gì đó trước, rồi lại đi ra ngoài sơn động tìm một chỗ suối mát tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy ra Kim Thiên Tiêu Dao Quyết nghiên cứu ở bên dòng suối róc rách kia.
Tiếp theo hắn sẽ xông tới cảnh giới Linh Khê tam trọng, hắn cần phải thăm dò rõ ràng vị trí linh khiếu phía sau khiếu thứ mười tám, như thế mới thuận tiện cho quá trình tu hành tiếp theo.
Núi rừng thanh tịnh, ngẫu nhiên có tiếng chim hót trùng bay, ánh mặt trời loang lổ xuyên thấu từng tán lá cây, chiếu lên bên gương mặt thiếu niên, làm cho một màn này giống như ở trong bức tranh.
- Lén lén lút lút làm gì?
Lục Diệp cũng không ngẩng đầu lên hô một tiếng.
Trên thân cây đại thụ, một cái đầu nhỏ thò ra, bộ dáng tóc tai bù xù để cho người không hiểu chuyện nhìn thấy, nhất định sẽ hoảng sợ.
Y Y nhìn sách trong tay Lục Diệp, chờ thấy rõ đó là một bộ công pháp cấp thấp, khẽ bĩu môi, bộ dáng khinh thường.
- Có việc gì?
Lục Diệp cố nén xúc động cho nàng một quyền, nghiêng đầu hỏi.
- Khi nào ngươi đi?
Y Y hỏi.
Tuy trong khoảng thời gian này Lục Diệp không tiếp tục chạy ra săn bắn nữa, nhưng đây là địa bàn của nàng và đại hổ, nằm bên cạnh giường há có thể để cho người khác ngáy?
Nếu không phải kiêng kỵ linh phù trong tay Lục Diệp, nàng đã sớm cùng đại hổ hợp tác đuổi hắn đi, nhưng dù sao nếm qua thiệt thòi một lần ở trong tay Lục Diệp, Y Y cũng không dám lỗ mãng, huống chi, nàng có thể nhìn ra Lục Diệp cường đại hơn rất nhiều so với hai tháng trước.
Lục Diệp khép sách lại, đứng dậy duỗi người một cái:
- Buồn ngủ rồi, trở về ngủ!
- Này, ta đang hỏi ngươi đấy!
Y Y tức giận nói, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không được đáp lại, chỉ có thể cắn răng mắng:
- Vô lại, đồ thối, thật sự là tức chết ta, oa nha nha nha...
Quay người qua gãi một hồi trên cây đại thụ bên cạnh, mảnh cây văng tung tóe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất