Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 67: Cuộc săn bắt đầu

Trước Sau
Chỗ đóng quân của Cửu Tinh Tông và Huyền Môn phụ cận nhau, hai bên trận doanh khác biệt nên đương nhiên không thể thiếu xung đột, có thể nói những năm gần đây não người đều đánh thành não chó, huyết hải thâm cừu đã không thể nào hóa giải.

Đừng xem Cửu Tinh Tông là tông môn bát phẩm, phẩm cấp còn cao hơn Huyền Môn một phẩm, nhưng ở trên cấp độ Linh Khê cảnh này thì Huyền Môn lại chiếm ưu thế, cho nên những năm gần đây, Cửu Tinh Tông bát phẩm đã ăn không ít thiệt thòi trên tay Huyền Môn cửu phẩm.

Nhất là tên Vương Ương này, thân là loại người cực đoan nhất trong binh tu, chiến lực của gã cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ Cửu Tinh Tông chỉ có Đổng Thúc Dạ đang lưu thủ ở chỗ đóng quân mới có thể tranh đấu với gã.

Tào Dã tự nhận mình không phải đối thủ.

Sau lưng Vương Ương còn có một thiếu nữ tuổi không lớn lắm đi theo, nàng kia cột tóc thành hai búi, dáng vẻ linh lung, thanh thuần đáng yêu, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Vương Ương, nhìn giống như tỳ nữ của gã.

Trên thực tế cũng đúng như vậy, Vương Ương xuất thân một gia đình phàm tục giàu có, thiếu nữ kia chính là nô tỳ cùng gã lớn lên, cho nên khi Vương Ương dấn thân vào Huyền Môn cũng mang tỳ nữ của mình tới, kết quả ngoài dự liệu, hai người này đều có tư chất tu hành và thiên phú không tầm thường, bây giờ đều là đệ tử Huyền Môn, trên danh nghĩa là hai sư huynh muội, nhưng thực tế lại là chủ tớ.

Hai chủ tớ như hoàn toàn không thấy được đám người Tào Dã, trực tiếp đi vào bên cạnh chiến trường, Vương Ương đánh giá chung quanh một chút, nhíu mày, cảm thấy ngoài ý muốn nói: 

- Thiếu chủ các ngươi bị người nào giết?

Tự hỏi sao tối nay Cửu Tinh Tông lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là xảy ra chuyện lớn như vậy.

Gã cũng vừa nhận được tin tức nên mới có thể chạy đến điều tra tình huống, bằng không một tên cảnh giới Linh Khê thất trọng như hắn, vốn không thể nào tùy ý rời khỏi chỗ đóng quân của tông môn.

Tào Dã ngưng thần nhìn chằm chằm gã, không buông tha bất kỳ một tia biến hóa nào trên mặt, nhưng lại không thấy vẻ khác thường nào.

- Ta đã sớm nói với Đổng Thúc Dạ rồi, bảo hắn quản chặt tên rác rưởi này nhưng hắn không nghe, lần này thì tốt rồi, bị người chém chết.

Vương Ương cười trên nỗi đau của người khác, quay đầu nhìn về phía Tào Dã: 

- Biết ai làm không?

Tào Dã không muốn trả lời, nhưng lại không thể không làm như vậy: 

- Một thiếu niên mang theo một con hổ trắng.

Vương Ương sờ lên cằm: 

- Chưa từng nghe tới, có lẽ là tán tu? Hay là đệ tử đại tông môn nào đó ra vòng ngoài rèn luyện?

Gã nghĩ nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: 

- Thôi, dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến ta.

- Chạy!

Tào Dã chợt quát một tiếng, đồng thời mặt đất dưới chân nổ tung, thân hình phóng về phương xa.

- Ha ha...

Vương Ương khẽ cười một tiếng, trường kiếm trong tay leng keng ra khỏi vỏ, một đường kiếm quang như dải lụa chém tới Tào Dã.

Cùng lúc đó, thiếu nữ vẻ mặt cả người lẫn vật vô hại đi theo sau lưng cũng linh lực phun trào, trong lúc giơ tay lên đã có một đạo thuật pháp hoàn thành, ngón tay ngọc nhỏ dài nhấn tới ba tên đệ tử Cửu Tinh Tông kia.

Một lát sau, Vương Ương truy sát Tào Dã trở về, biểu lộ mây trôi nước chảy như trước.

- Thiếu gia, một tên chạy thoát.

Tỳ nữ Tiểu Trúc đi tới báo cáo chiến quả, ở trước mặt Vương Ương, nàng là tỳ nữ nhu thuận đáng yêu, nhưng ở trước mặt những đệ tử Cửu Tinh Tông kia, nàng là tu sĩ cảnh giới Linh Khê lục trọng cường đại.



Tu vi của ba tên đệ tử Cửu Tinh Tông kia khoảng chừng tam tứ trọng, sao có thể là đối thủ của nàng? Thế nhưng ba người kia cũng rất thông minh, chia ra chạy trốn, Tiểu Trúc chỉ kịp giết chết hai tên, lúc đuổi theo tên cuối cùng đã không thấy bóng.

- Chạy thì thôi.

Vương Ương bình thản đáp lại một tiếng, Tào Dã cũng chạy để cho gã không khỏi cảm khái một tiếng, thể tu quả nhiên chịu đánh tốt.

- Còn có, gọi sư huynh!

Vương Ương đưa tay gõ đầu Tiểu Trúc một cái.

Tiểu Trúc lập tức hai tay ôm đầu, cong môi lên.

- Chúng ta có thể điều động được bao nhiêu người?

Vương Ương lại hỏi một câu.

- Không tới ba trăm.

Tiểu Trúc trả lời.

- Thế nhưng tính cả những tán tu kia mà nói thì khoảng chừng năm trăm người.

- Ngũ trọng thì sao?

- Chỉ có sáu người.

- Chậc...

Vương Ương bĩu môi.

- Một đám chó ghẻ, đều chạy ra ngoài kiếm chỗ tốt, để bản thiếu gia ở chỗ này một mình canh giữ cửa trống, quá đáng.

Số lượng Linh Khê cảnh của Huyền Môn đương nhiên không thể nào chỉ có ba trăm người.

Nhưng những người này không thể hoạt động ở gần chỗ đóng quân, làm như vậy sẽ khiến tất cả mọi người không nhận được chỗ tốt, các tu sĩ sẽ thăm dò du lịch xung quanh, nhất là những tu sĩ từ cảnh giới ngũ trọng trở lên thì gần như không hoạt động ở vòng ngoài, bởi vì chỗ tốt có thể đạt được ở vòng ngoài quá ít, sau khi bọn họ trưởng thành đến cảnh giới ngũ trọng đều sẽ lựa chọn tiến vào những chỗ ở gần vòng trong.

Ngược lại những đệ tử cấp thấp của tông môn tầm trung và đại tông môn cũng sẽ chạy đến địa bàn Huyền Môn rèn luyện, vừa nhận được Huyền Môn che chở, đồng thời phải nhận điều động ở trình độ nhất định nào đó.

Chẳng những Huyền Môn, mà các đại tông môn vòng ngoài đều sẽ làm như vậy, ở chiến trường Linh Khê, các tông môn lớn nhỏ liên hệ rất mật thiết, tương tác giữa các đệ tử cũng cực kỳ thường xuyên.

Thế nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này, tu sĩ cảnh giới ngũ trọng mà Huyền Môn bên này có thể điều động cũng chỉ có lác đác sáu người...

Sáu người này có hai người gần đây mới thăng cấp đến ngũ trọng, còn chưa kịp củng cố, bốn người còn lại đều là loại người đã qua bốn mươi, tu vi không có bao nhiêu chỗ tinh tiến.

Ở cảnh giới Linh Khê, khoảng cách tuổi tác giữa các tu sĩ chênh lệch rất lớn, có thiếu niên mới tu hành không bao lâu như Lục Diệp, cũng có tay lỏi đời đã tu hành mấy chục năm, bọn họ không ngoại lệ, thiên phú tư chất đều rất thấp, một thân tu vi đều dùng thời gian cứng rắn mài ra.

- Thiếu gia đang muốn...

Tiểu Trúc nhìn Vương Ương.

Gã nhếch miệng cười: 

- Truyền tin ra ngoài, cuộc săn bắt đầu! Để cho đám tiểu gia hỏa nóng nảy một chút! Mặt khác lưu ý thiếu niên mang theo hổ trắng kia, nếu có tin tức phải báo trước tiên!

- Vâng!



....

Nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, Đổng Thúc Dạ nhìn Tào Dã cả người đầy thương tích, nhíu mày nói: 

- Xảy ra chuyện gì?

Khóe miệng Tào Dã giật giật một chút: 

- Đụng phải tên điên Vương Ương kia!

Đổng Thúc Dạ nghe tên Vương Ương, da mặt cũng nhịn không được co giật, im lặng một chút rồi nói: 

- Nói cách khác, tin tức đã bị lộ ra ngoài?

Tào Dã thở dài: 

- Chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho nên không giấu được.

- Ngươi cảm thấy cái chết của thiếu chủ có liên quan gì tới Huyền Môn không?

Tào Dã hồi tưởng lại thần sắc của Vương Ương lúc trước, lắc đầu nói: 

- Sẽ không có quá nhiều liên quan, Vương Ương nhận thấy chúng ta có động tĩnh mới chạy ra điều tra tình huống, vẻ mặt của gã cũng ngoài ý muốn lúc nhìn thấy thi thể thiếu chủ.  Hơn nữa lấy ngạo khí của gã, nếu thiếu chủ thật bị Huyền Môn giết chết, vậy gã sẽ không phủ nhận, trái lại còn tiến hành công khai trắng trợn.

Đổng Thúc Dạ hơi cúi đầu: 

- Chuyện này cũng đúng.

Vốn hai bên có thâm cừu huyết hải không thể hóa giải, nếu đối phương thật giết thiếu chủ, sao lại không tuyên dương cho người khác biết.

- Đệ đã truyền tin phong tỏa trăm dặm xung quanh, tu vi người giết thiếu chủ có vẻ không cao, cho nên trong thời gian ngắn không cách nào rời khỏi nơi này, chỉ cần hắn bại lộ hành tung, vậy nhất định chắp cánh khó thoát.

- Chỉ sợ Huyền Môn mượn đó làm khó dễ.

Đổng Thúc Dạ nhíu mày.

- Huyền Môn chắc chắn sẽ ra tay, nhưng nhất định phải cho những lão già kia một câu trả lời chính xác về cái chết của thiếu chủ, bằng không ta và ngươi khó thoát kiếp nạn này.

Đổng Thúc Dạ thở dài nói: 

- Ta phải tọa trấn chỗ đóng quân nên không thể nào thoát thân, chuyện bên ngoài phải giao cho đệ rồi.

- Sư huynh cứ yên tâm.

Tào Dã gật đầu, mặc dù y bị Vương Ương trọng thương, nhưng kỳ thật đều là đau ngoài da thịt, với tố chất thể tu như y thì chỉ cần tu dưỡng một đêm đã khỏe như bình thường.

- Đúng rồi, còn có thi thể thiếu chủ...

Đổng Thúc Dạ lại nhớ tới một chuyện.

Tào Dã kiên trì nói: 

- Ngày mai đệ ra ngoài mang thi thể thiếu chủ về.

Trong lòng y lại thầm cầu nguyện, tên khốn Vương Ương kia không mang thi thể thiếu chủ đi, với bản tính của tên này chắc sẽ không làm chuyện mất nhân tính như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau