Chương 93: Được cứu
Đổng Thúc Dạ vốn còn muốn tìm kiếm thi thể Lục Diệp một chút, nhưng tin tức trong ấn ký chiến trường khiến y rối loạn tâm thần, nào còn có tâm tư bận tâm đến Lục Diệp? Tào Dã lại truyền tin tới, chỉ có ba chữ đơn giản.
- Nguy, mau trở về!
Lúc trước y nhận được tin tức của Tào Dã, biết tu sĩ Huyền Môn đã tới tấn công nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, nhưng y cũng không kích động, bởi vì công kích nơi đóng quân của một tông môn cũng không phải chuyện đơn giản, theo phỏng đoán của y, cho dù Huyền Môn dốc toàn lực xuất hiện, đại trận đóng quân nhà mình cũng có thể kiên trì một hai ngày, thời gian này cũng đủ để y chém giết Lục Diệp rồi đuổi về.
Nhưng lúc này mới bao lâu, Tào Dã vậy mà gửi tới tin tức như vậy, bởi vậy có thể thấy được thế cục nơi đóng quân hiển nhiên đã cực kỳ không ổn.
Y vội vàng chạy ngược trở về con đường lúc tới, đồng thời truyền tin Tào Dã, muốn hỏi rõ tình huống, nhưng như đá chìm biển lớn, hoàn toàn không có bất kỳ hồi âm nào.......
Phía dưới đầm nước, Lục Diệp mê man, một thân linh lực gần như khô cạn, bên người lượng lớn máu chảy trào, còn có một ít thịt vụn.
Sau khi xuống nước hắn mới phát hiện, dưới nước này vậy mà có một người, nhìn bộ dáng người nọ dường như ở dưới nước thu thập cái gì đó.
Đối mặt với nhau, tất cả đều hoảng sợ.
Lục Diệp không có thời gian giải thích cái gì với người này, sau khi đứng vững thân thể dưới đáy nước lập tức thúc dục linh văn Ngự Thủ chắn trên đỉnh đầu, ngay sau đó, liền có từng đạo Kim Hồ Trảm phá tầng nước đánh úp tới.
Tu sĩ xa lạ ngay cả hé răng cũng không thể làm được, liền bị chém thất linh bát lạc, có thể nói là chịu phải tai bay vạ gió, linh văn Ngự Thủ trên đỉnh đầu Lục Diệp sau khi ngăn trở một đạo trảm kích cũng ầm ầm nghiền nát, cũng may những Kim Hồ Trảm còn lại không chém trúng hắn.
Công kích rất nhanh ngừng lại, nhưng hắn không dám lộ diện, bởi vì không cách nào xác định phương hướng của Đổng Thúc Dạ bên kia, cho nên hắn cố nén mệt mỏi cùng đau đớn cả người, lặn dưới đáy nước mấy chục hơi thở, cho nên khi gần không nhịn được nữa, lúc này mới chật vật nổi lên mặt nước.
Chỉ hít sâu một hơi, lại nhanh chóng lặn xuống, tiếp tục gian nan ở dưới nước đi về phía trước.
Cứ vài lần ba lượt như vậy, Lục Diệp bị giày vò đến kiệt sức, thế nhưng làm cho hắn cảm thấy may mắn chính là, Đổng Thúc Dạ dường như cũng không phát động công kích với hắn nữa.
Một khắc sau, khi Lục Diệp lại nổi lên mặt nước một lần nữa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực lớn, hắn bị thứ gì đó hung hăng đụng một cái.
Sau lưng vốn có thương tích, hơn nữa trạng thái của hắn cực kỳ không ổn, lần va chạm này gần như làm cho hắn ngất đi.
Theo bản năng cho rằng Đổng Thúc Dạ lại giết tới, Lục Diệp rút trường đao bên hông ra, một đao chém ngược trở về.
Không có bóng người, chỉ có một đoạn cây khô bị hắn chém thành hai đoạn, thứ đụng hắn chính là đoạn cây khô này.
Hắn nhìn trái phải xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng Đổng Thúc Dạ.
Lục Diệp ngây ngẩn cầm đao trong lòng bàn tay, người kia đâu rồi? Đường đường là tu sĩ thất trọng chạy tới đuổi giết mình, đã bức bản thân đến tuyệt lộ, không có đạo lý cứ như vậy buông tha...
Nhưng hắn tìm nửa ngày cũng không thấy Đổng Thúc Dạ, có thể xác định chính là tên này thật sự đi rồi.
Hắn nhanh chóng ý thức được cái gì, lúc trước ở phía dưới đầm nước có một tên tu sĩ bị Đổng Thúc Dạ giết, có lẽ tên kia cho rằng mình đã thành công?
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này không nhỏ, hơn nữa Huyền Môn đã công kích nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, Đổng Thúc Dạ chỉ sợ cũng không có tâm tình đi cẩn thận điều tra tình huống dưới nước, xác định sau khi giết một người liền vội vàng rời đi.
Lúc này mới để cho mình tránh thoát một kiếp? Làm rõ suy nghĩ, trong lòng Lục Diệp buông lỏng, mệt mỏi vô tận và đau đớn cùng nhau cuốn tới, thân thể hắn không ngừng chìm xuống nước.
Hắn vội vàng giơ tay bắt lấy cây khô kia, gian nan nổi lên.
Ý thức mê man, đều có thể hôn mê bất cứ lúc nào, nhưng Lục Diệp lại biết, mình lúc này hôn mê chỉ sợ sẽ rất khó tỉnh lại, lần này hắn bị thương rất nặng.
Tay phải run rẩy từ trong Túi Trữ Vật bên hông mình lấy ra một cái bình ngọc, mở miệng bình ra, cũng mặc kệ trong bình kia có mấy viên Liệu Thương Đan, toàn bộ dốc hết vào trong miệng, nhai nát nuốt xuống.
Hắn còn muốn chuyển công pháp bản thân thành Thao Thiết Xan, tăng nhanh tốc độ luyện hóa hấp thu đan lực, nhưng linh lực trong cơ thể gần như khô kiệt, một đám linh khiếu đều trở nên khô cạn.
Kim Thiền Tiêu Dao Quyết đã đình chỉ vận chuyển, nào còn dư lực đi chuyển đổi công pháp gì? Hắn chỉ có thể dùng hết toàn lực, thắt nút quần áo của mình ở trên cây khô.
Đừng chết đuối...
Vậy sẽ trở thành trò cười.
Ý niệm cuối cùng hiện ra, tầm mắt của Lục Diệp bị bóng tối bao phủ, hoàn toàn mất đi ý thức...
Lúc mở mắt lần nữa, Lục Diệp phát hiện mặt mình đang úp xuống giường, sau một thời gian ngắn hoảng hốt, đau đớn khó có thể nói thành lời cuốn tới.
Làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là bên cạnh mình lại có một người ngồi, có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, từ khóe mắt thoáng nhìn đến dáng người đẫy đà, ngồi bên cạnh mình là một nữ tử.
Trên lưng hắn chẳng những có cảm giác đau đớn, còn có một trận cảm giác tê dại, hơn nữa linh lực dao động rất nhỏ cùng hào quang màu xanh biếc không ngừng lóe ra...
Mình đã được người ta cứu?
Hắn nhớ rõ lúc ấy trước khi hôn mê mình đã dùng quần áo trói chặt vào cây khô kia, sau đó chắc hẳn sẽ trôi theo dòng nước chảy, giờ phút này lại xuất hiện ở một chỗ như vậy, rõ ràng là có người cứu mình.
Hắn không phát ra tiếng động gì, bởi vì hắn cũng không biết người cứu mình là ai, chỉ lặng lẽ cảm thụ tình huống của bản thân.
Rất tệ, linh lực không hề khôi phục, thương thế nghiêm trọng, chẳng những trên lưng có một vết chém cực sâu, chỗ lồng ngực của hắn và hai tay đều bị bỏng.
Thương thế như vậy đặt ở trên người một người bình thường đủ để trí mạng, cũng chính vì hắn hiện giờ đã là tu sĩ, còn có thể kiên trì một chút, hơn nữa, trước khi hôn mê hắn còn dùng vài viên Liệu Thương Đan trong bình, có lẽ Liệu Thương Đan kia cũng phát huy tác dụng.
Nhưng tình hình vẫn không lạc quan.
- Hô hấp của ngươi đã thay đổi.
Một thanh âm dễ nghe bỗng nhiên truyền vào trong tai, cảm giác rất nhẹ nhàng.
- Cảnh giác thích hợp đối với người xa lạ là đúng, nhưng nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã sớm chết rồi.
Lục Diệp không khỏi có chút xấu hổ, nhất thời không nói gì, mà cũng không biết nên nói gì.
Một bàn tay nhỏ bé trắng nõn bỗng nhiên vươn tới trước mặt hắn, nữ tử kia nói:
- Mặc dù cứu ngươi, nhưng vẫn phải xác nhận một chút, ngươi là trận doanh bên nào?
Theo tiếng nói chuyện, trên mu bàn tay nhỏ bé kia nổi lên hào quang màu xanh nhạt, đối phương đang chủ động triển lộ mình thuộc về trận doanh nào.
Điều này khiến cho trong lòng Lục Diệp buông lỏng, thoáng thúc dục linh lực còn sót lại không nhiều lắm trong cơ thể, trên mu bàn tay cũng nổi lên hào quang màu xanh nhạt.
- Vậy thì không cứu nhầm người.
Nữ tử dùng ngữ khí ôn nhu nói.
Nhưng Lục Diệp dám khẳng định, nếu như vừa rồi mình không triển lộ hào quang ấn ký chiến trường, hoặc triển lộ hào quang hiện ra màu đỏ, vậy đối phương chắc chắn sẽ hạ sát thủ!
Trong chiến trường Linh Khê, trận doanh khác biệt chính là lý do chém giết, không cho phép một chút đồng tình cùng thương hại.
Cảm giác ngứa ngáy sau lưng càng thêm rõ ràng, hào quang màu xanh biếc cũng lóe ra càng thường xuyên hơn.
Một hồi lâu sau, linh lực dao động ở phía sau mới dừng lại, ngay sau đó, nữ tử kia lại không biết bôi lên vết thương một thứ gì đó, khiến Lục Diệp đau đến mức toàn thân toát mồ hôi.
Sau khi bôi xong, nàng lại dán một cái gì đó lên vết thương trên lưng Lục Diệp.
Lục Diệp nhìn không thấy, đoán chừng là thứ giống như thuốc mỡ.
Làm xong những thứ này, nữ tử kia mới đứng dậy nói:
- Ngươi bị thương rất nặng, tạm thời không được động đậy, sẽ ảnh hưởng đến vết thương khôi phục.
- Đa tạ!
Nữ tử nói.
- Là Linh Ngọc phát hiện ngươi, mang ngươi trở về.
Dứt lời, nàng cất bước rời đi.
Cho đến lúc này, Lục Diệp mới nhìn thấy góc nghiêng của nữ tử này, cũng không biết có phải là do nhận ân tình của người khác hay không, chỉ cảm thấy nữ tử này đẹp như tiên nữ, hơn nữa ngực đầy đặn cao vút, hai tay nàng đặt trước bụng, bước chân cực kỳ đoan trang.
- Nguy, mau trở về!
Lúc trước y nhận được tin tức của Tào Dã, biết tu sĩ Huyền Môn đã tới tấn công nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, nhưng y cũng không kích động, bởi vì công kích nơi đóng quân của một tông môn cũng không phải chuyện đơn giản, theo phỏng đoán của y, cho dù Huyền Môn dốc toàn lực xuất hiện, đại trận đóng quân nhà mình cũng có thể kiên trì một hai ngày, thời gian này cũng đủ để y chém giết Lục Diệp rồi đuổi về.
Nhưng lúc này mới bao lâu, Tào Dã vậy mà gửi tới tin tức như vậy, bởi vậy có thể thấy được thế cục nơi đóng quân hiển nhiên đã cực kỳ không ổn.
Y vội vàng chạy ngược trở về con đường lúc tới, đồng thời truyền tin Tào Dã, muốn hỏi rõ tình huống, nhưng như đá chìm biển lớn, hoàn toàn không có bất kỳ hồi âm nào.......
Phía dưới đầm nước, Lục Diệp mê man, một thân linh lực gần như khô cạn, bên người lượng lớn máu chảy trào, còn có một ít thịt vụn.
Sau khi xuống nước hắn mới phát hiện, dưới nước này vậy mà có một người, nhìn bộ dáng người nọ dường như ở dưới nước thu thập cái gì đó.
Đối mặt với nhau, tất cả đều hoảng sợ.
Lục Diệp không có thời gian giải thích cái gì với người này, sau khi đứng vững thân thể dưới đáy nước lập tức thúc dục linh văn Ngự Thủ chắn trên đỉnh đầu, ngay sau đó, liền có từng đạo Kim Hồ Trảm phá tầng nước đánh úp tới.
Tu sĩ xa lạ ngay cả hé răng cũng không thể làm được, liền bị chém thất linh bát lạc, có thể nói là chịu phải tai bay vạ gió, linh văn Ngự Thủ trên đỉnh đầu Lục Diệp sau khi ngăn trở một đạo trảm kích cũng ầm ầm nghiền nát, cũng may những Kim Hồ Trảm còn lại không chém trúng hắn.
Công kích rất nhanh ngừng lại, nhưng hắn không dám lộ diện, bởi vì không cách nào xác định phương hướng của Đổng Thúc Dạ bên kia, cho nên hắn cố nén mệt mỏi cùng đau đớn cả người, lặn dưới đáy nước mấy chục hơi thở, cho nên khi gần không nhịn được nữa, lúc này mới chật vật nổi lên mặt nước.
Chỉ hít sâu một hơi, lại nhanh chóng lặn xuống, tiếp tục gian nan ở dưới nước đi về phía trước.
Cứ vài lần ba lượt như vậy, Lục Diệp bị giày vò đến kiệt sức, thế nhưng làm cho hắn cảm thấy may mắn chính là, Đổng Thúc Dạ dường như cũng không phát động công kích với hắn nữa.
Một khắc sau, khi Lục Diệp lại nổi lên mặt nước một lần nữa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực lớn, hắn bị thứ gì đó hung hăng đụng một cái.
Sau lưng vốn có thương tích, hơn nữa trạng thái của hắn cực kỳ không ổn, lần va chạm này gần như làm cho hắn ngất đi.
Theo bản năng cho rằng Đổng Thúc Dạ lại giết tới, Lục Diệp rút trường đao bên hông ra, một đao chém ngược trở về.
Không có bóng người, chỉ có một đoạn cây khô bị hắn chém thành hai đoạn, thứ đụng hắn chính là đoạn cây khô này.
Hắn nhìn trái phải xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng Đổng Thúc Dạ.
Lục Diệp ngây ngẩn cầm đao trong lòng bàn tay, người kia đâu rồi? Đường đường là tu sĩ thất trọng chạy tới đuổi giết mình, đã bức bản thân đến tuyệt lộ, không có đạo lý cứ như vậy buông tha...
Nhưng hắn tìm nửa ngày cũng không thấy Đổng Thúc Dạ, có thể xác định chính là tên này thật sự đi rồi.
Hắn nhanh chóng ý thức được cái gì, lúc trước ở phía dưới đầm nước có một tên tu sĩ bị Đổng Thúc Dạ giết, có lẽ tên kia cho rằng mình đã thành công?
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này không nhỏ, hơn nữa Huyền Môn đã công kích nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, Đổng Thúc Dạ chỉ sợ cũng không có tâm tình đi cẩn thận điều tra tình huống dưới nước, xác định sau khi giết một người liền vội vàng rời đi.
Lúc này mới để cho mình tránh thoát một kiếp? Làm rõ suy nghĩ, trong lòng Lục Diệp buông lỏng, mệt mỏi vô tận và đau đớn cùng nhau cuốn tới, thân thể hắn không ngừng chìm xuống nước.
Hắn vội vàng giơ tay bắt lấy cây khô kia, gian nan nổi lên.
Ý thức mê man, đều có thể hôn mê bất cứ lúc nào, nhưng Lục Diệp lại biết, mình lúc này hôn mê chỉ sợ sẽ rất khó tỉnh lại, lần này hắn bị thương rất nặng.
Tay phải run rẩy từ trong Túi Trữ Vật bên hông mình lấy ra một cái bình ngọc, mở miệng bình ra, cũng mặc kệ trong bình kia có mấy viên Liệu Thương Đan, toàn bộ dốc hết vào trong miệng, nhai nát nuốt xuống.
Hắn còn muốn chuyển công pháp bản thân thành Thao Thiết Xan, tăng nhanh tốc độ luyện hóa hấp thu đan lực, nhưng linh lực trong cơ thể gần như khô kiệt, một đám linh khiếu đều trở nên khô cạn.
Kim Thiền Tiêu Dao Quyết đã đình chỉ vận chuyển, nào còn dư lực đi chuyển đổi công pháp gì? Hắn chỉ có thể dùng hết toàn lực, thắt nút quần áo của mình ở trên cây khô.
Đừng chết đuối...
Vậy sẽ trở thành trò cười.
Ý niệm cuối cùng hiện ra, tầm mắt của Lục Diệp bị bóng tối bao phủ, hoàn toàn mất đi ý thức...
Lúc mở mắt lần nữa, Lục Diệp phát hiện mặt mình đang úp xuống giường, sau một thời gian ngắn hoảng hốt, đau đớn khó có thể nói thành lời cuốn tới.
Làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là bên cạnh mình lại có một người ngồi, có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, từ khóe mắt thoáng nhìn đến dáng người đẫy đà, ngồi bên cạnh mình là một nữ tử.
Trên lưng hắn chẳng những có cảm giác đau đớn, còn có một trận cảm giác tê dại, hơn nữa linh lực dao động rất nhỏ cùng hào quang màu xanh biếc không ngừng lóe ra...
Mình đã được người ta cứu?
Hắn nhớ rõ lúc ấy trước khi hôn mê mình đã dùng quần áo trói chặt vào cây khô kia, sau đó chắc hẳn sẽ trôi theo dòng nước chảy, giờ phút này lại xuất hiện ở một chỗ như vậy, rõ ràng là có người cứu mình.
Hắn không phát ra tiếng động gì, bởi vì hắn cũng không biết người cứu mình là ai, chỉ lặng lẽ cảm thụ tình huống của bản thân.
Rất tệ, linh lực không hề khôi phục, thương thế nghiêm trọng, chẳng những trên lưng có một vết chém cực sâu, chỗ lồng ngực của hắn và hai tay đều bị bỏng.
Thương thế như vậy đặt ở trên người một người bình thường đủ để trí mạng, cũng chính vì hắn hiện giờ đã là tu sĩ, còn có thể kiên trì một chút, hơn nữa, trước khi hôn mê hắn còn dùng vài viên Liệu Thương Đan trong bình, có lẽ Liệu Thương Đan kia cũng phát huy tác dụng.
Nhưng tình hình vẫn không lạc quan.
- Hô hấp của ngươi đã thay đổi.
Một thanh âm dễ nghe bỗng nhiên truyền vào trong tai, cảm giác rất nhẹ nhàng.
- Cảnh giác thích hợp đối với người xa lạ là đúng, nhưng nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã sớm chết rồi.
Lục Diệp không khỏi có chút xấu hổ, nhất thời không nói gì, mà cũng không biết nên nói gì.
Một bàn tay nhỏ bé trắng nõn bỗng nhiên vươn tới trước mặt hắn, nữ tử kia nói:
- Mặc dù cứu ngươi, nhưng vẫn phải xác nhận một chút, ngươi là trận doanh bên nào?
Theo tiếng nói chuyện, trên mu bàn tay nhỏ bé kia nổi lên hào quang màu xanh nhạt, đối phương đang chủ động triển lộ mình thuộc về trận doanh nào.
Điều này khiến cho trong lòng Lục Diệp buông lỏng, thoáng thúc dục linh lực còn sót lại không nhiều lắm trong cơ thể, trên mu bàn tay cũng nổi lên hào quang màu xanh nhạt.
- Vậy thì không cứu nhầm người.
Nữ tử dùng ngữ khí ôn nhu nói.
Nhưng Lục Diệp dám khẳng định, nếu như vừa rồi mình không triển lộ hào quang ấn ký chiến trường, hoặc triển lộ hào quang hiện ra màu đỏ, vậy đối phương chắc chắn sẽ hạ sát thủ!
Trong chiến trường Linh Khê, trận doanh khác biệt chính là lý do chém giết, không cho phép một chút đồng tình cùng thương hại.
Cảm giác ngứa ngáy sau lưng càng thêm rõ ràng, hào quang màu xanh biếc cũng lóe ra càng thường xuyên hơn.
Một hồi lâu sau, linh lực dao động ở phía sau mới dừng lại, ngay sau đó, nữ tử kia lại không biết bôi lên vết thương một thứ gì đó, khiến Lục Diệp đau đến mức toàn thân toát mồ hôi.
Sau khi bôi xong, nàng lại dán một cái gì đó lên vết thương trên lưng Lục Diệp.
Lục Diệp nhìn không thấy, đoán chừng là thứ giống như thuốc mỡ.
Làm xong những thứ này, nữ tử kia mới đứng dậy nói:
- Ngươi bị thương rất nặng, tạm thời không được động đậy, sẽ ảnh hưởng đến vết thương khôi phục.
- Đa tạ!
Nữ tử nói.
- Là Linh Ngọc phát hiện ngươi, mang ngươi trở về.
Dứt lời, nàng cất bước rời đi.
Cho đến lúc này, Lục Diệp mới nhìn thấy góc nghiêng của nữ tử này, cũng không biết có phải là do nhận ân tình của người khác hay không, chỉ cảm thấy nữ tử này đẹp như tiên nữ, hơn nữa ngực đầy đặn cao vút, hai tay nàng đặt trước bụng, bước chân cực kỳ đoan trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất