Chương 94: Người tốt bụng
Chỉ tỉnh táo không bao lâu, Lục Diệp lại mơ màng ngủ say.
Lúc tỉnh lại, phát hiện trước mắt có thêm một cái ghế, trên ghế có một thiếu nữ ngồi, thiếu nữ kia đầu cúi xuống, giống như bởi vì quá mệt mỏi ngủ gật, đầu dần dần thấp xuống.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, còn có một ít mùi thảo dược không thể nói rõ.
Tuy thời gian ngẩng lên rất lâu, nhưng Lục Diệp cũng không cảm thấy bực bội, ngay cả vết bỏng ở ngực cũng không đau đớn quá nhiều, điều này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, cẩn thận điều tra, mới phát hiện ván giường trên ngực mình bị người ta khoét rỗng, người đặt hắn ở chỗ này hiển nhiên là một người rất cẩn thận, chăm lo cho thương thế của hắn.
Hắn gian nan dịch chuyển thân thể, đang muốn đứng dậy, song giờ phút này hắn cũng không có quá nhiều khí lực, giãy dụa vài cái chẳng những không thể đứng lên, ngược lại đau đến trán đổ mồ hôi.
Một chút động tĩnh đã kinh động cô gái ngủ gật kia, sau khi mở mắt ra, cô a một tiếng đứng lên:
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Nàng đi tới bên giường, nâng Lục Diệp ngồi dậy, thiếu nữ nhìn như hình thể nhỏ nhắn, nhưng tốt xấu gì cũng là tu sĩ, chút lực lượng này vẫn có.
Bất quá bởi vì trước ngực và phần lưng Lục Diệp đều có vết thương, cho nên chỉ có thể ngồi ngay ngắn trên giường.
Thiếu nữ lại từ bên cạnh bưng ra một chén thuốc màu xanh biếc:
- Hoa Từ tỷ phân phó, chờ ngươi tỉnh lại uống chén thuốc này, có thể khôi phục thương thế của ngươi.
Lục Diệp không biết Hoa Từ tỷ trong miệng nàng là ai, âm thầm phỏng đoán có lẽ là cô gái dáng người đẫy đà mà hắn đã nhìn thấy lúc trước.
Hắn đưa tay tiếp nhận chén thuốc, nói một tiếng:
- Đa tạ.
Khi bưng chén lên đưa đến bên miệng, lập tức có một cỗ mùi vị gay mũi xông thẳng tới.
Lục Diệp nhướng mày, cái đồ chơi này... sẽ đắng đấy.
Nhưng thuốc tốt luôn đắng, vì vậy hắn há miệng nuốt một ngụm lớn.
Hắn cũng không lo lắng người khác sẽ hãm hại mình, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho mình thì đã sớm động thủ, không cần phải làm những chuyện phiền toái này.
Sau một khắc, biểu tình trên mặt hắn dần phong phú lên...
Thứ này không chỉ cực đắng, hơn nữa còn muốn mạng, Lục Diệp tự nghĩ bản thân cũng coi như là người có chút nhẫn nại, nhưng một ngụm này suýt nữa làm cho hắn ngất đi, thật sự là quá khổ, Lục Diệp hoài nghi có phải mình uống loại mật gì đó hay không...
Thiếu nữ dường như đã sớm có dự liệu, ở một bên ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, vội vàng nói:
- Hoa Từ tỷ phân phó, phải uống hết mới được, nếu ngươi uống không hết, tỷ ấy sẽ tức giận, Hoa Từ tỷ tức giận thật đáng sợ!
Không cần cô nói nhiều, Lục Diệp chỉ dừng lại một chút, rồi uống sạch sẽ chén nước thuốc kia.
Cô gái nhận lấy bát, lấy ra một miếng đồ vật màu nâu xám từ Túi Trữ Vật, đưa cho Lục Diệp:
- Bỏ vào miệng.
Lục Diệp tò mò nhận lấy, ném vào trong miệng, sau đó nhướng mày, thứ này ăn vào giống như kẹo mạch nha.
Cho đến lúc này, hắn mới rảnh rỗi quan sát hoàn cảnh bốn phía, chỗ mình ở là một tòa lầu trúc, diện tích không tính là lớn, bố trí trong phòng rất đơn giản, cũng không biết nơi này là địa phương nào.
Lúc hắn quan sát hoàn cảnh, thiếu nữ ở một bên thu dọn đồ đạc, một bên nói:
- Ta là Linh Ngọc, sư huynh xưng hô như thế nào?
- Nhất Diệp.
Lục Diệp thuận miệng trả lời một câu, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, thoáng cảm thấy cái tên này dường như đã nghe qua ở đâu đó, nghĩ lại một hồi mới giật mình nói:
- Là ngươi cứu ta?
Cô gái trước đó từng nói với hắn, người cứu hắn trở về chính là Linh Ngọc, nếu như không nhầm lẫn, chắc hẳn là thiếu nữ trước mặt này.
- Ta chỉ mang ngươi về, người cứu ngươi là Hoa Từ tỷ.
Linh Ngọc cười cười.
- Ngươi từ trong sông trôi tới, ta còn tưởng là người chết, vốn muốn sờ xác, kết quả phát hiện ngươi còn sống, nên mang ngươi trở về.
Cô cực kỳ thú vị nói ra, Lục Diệp nhịn không được giật giật khóe miệng.
- Mặc kệ như thế nào, đa tạ ngươi.
- Chuyện nhỏ, chúng ta đều là Hoa Từ tỷ cứu trở về.
Linh Ngọc cười cười với Lục Diệp, tuy khuôn mặt nữ tử này có chút mập mạp, làn da trắng nõn mềm mại, khi cười rộ lên, hai má trái có một lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất đáng yêu, nàng đã thu dọn xong đồ đạc.
- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Hoa Từ tỷ có việc đi ra ngoài, chờ buổi tối tỷ ấy sẽ trở về kiểm tra thương thế của ngươi, có chuyện gì ngươi chỉ cần lớn tiếng kêu, ta ở bên cạnh.
Lục Diệp khẽ gật đầu.
Linh Ngọc đẩy cửa rời đi, trước khi đi đóng cửa lại.
Gặp được một ít người tốt bụng...
Lục Diệp âm thầm may mắn vận khí của mình không tệ, thế nhưng nói cho cùng cũng bởi vì tất cả mọi người đều thuộc Hạo Thiên Minh, nếu như đụng phải một đám Vạn Ma Lĩnh, chỉ sợ thật sự sẽ bị sờ thi.
Hắn yên lặng ghi nhớ phần ân tình này.
Trường đao linh khí của mình vẫn còn, được mang về cùng nhau, đặt ở bên giường, còn có mấy cái túi đựng đồ cũng đều sắp xếp chỉnh tề, đặt ở đầu giường.
Mặc dù là bèo nước gặp nhau, nhưng người ta có thể làm tới mức độ này, quả thực phẩm hạnh không tệ.
Trước mắt hắn mặc dù may mắn sống sót, nhưng một thân thương thế này chỉ sợ cần một chút thời gian điều dưỡng, hắn bị Đổng Thúc Dạ kia đánh quả thực thê thảm.
Việc cấp bách trước mắt phải khôi phục chút linh lực, mặc kệ như thế nào, một tu sĩ có linh lực mới có thể tự bảo vệ mình.
Hắn gian nan giơ tay lên, lấy ra túi đựng đồ của mình, từ bên trong lấy ra một bình Uẩn Linh Đan, ăn vào một hạt, yên lặng luyện hóa.
Luyện hóa khoảng chừng hai hạt Uẩn Linh Đan, hắn mới để cho Thao Thiết Xan vận chuyển một lần nữa, như vậy, hiệu suất khôi phục sẽ tăng lên rất nhiều.
Hắn lại lấy ra một quả Liệu Thương Đan nuốt vào, ngay sau đó bắt đầu kiến tạo linh văn Tụ Linh ở trong linh khiếu của mình.
Một phen bận rộn, làm cho cả người đầy mồ hôi.
Bên ngoài sắc trời sắp tối, Lục Diệp đang hành công khôi phục nghe được tiếng đẩy cửa truyền đến từ phòng bên cạnh, ngay sau đó là giọng nói trong trẻo của Linh Ngọc:
- Hoa Từ tỷ tỷ trở về rồi?
- Ừm.
Thanh âm dịu dàng mình nghe được lúc trước vang lên, ngay sau đó hai nữ tử cũng không biết nói gì đó, thì thầm một trận.
Bên ngoài lầu trúc, nữ tử gọi là Hoa Từ cùng Linh Ngọc nói chuyện trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn phòng Lục Diệp, nàng mơ hồ cảm giác được lấy phòng của Lục Diệp làm trung tâm, linh khí thiên địa bốn phương tám hướng đang hội tụ đến bên kia, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, thiên phú của thiếu niên bị Linh Ngọc nhặt về này... Có vẻ như hơi cao.
Nàng lại không biết, Lục Diệp có thể tụ tập thiên địa linh khí như vậy, chủ yếu dựa vào linh văn Tụ Linh, về phần thiên phú chân chính của hắn...
Nước mắt chua xót a.
- Đi nghỉ ngơi đi.
Hoa Từ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Linh Ngọc.
Linh Ngọc cười tủm tỉm nói:
- Có muốn ta hỗ trợ không?
- Không cần.
- Vậy ta đi nghỉ ngơi.
Hai nàng nói lời tạm biệt, Hoa Từ cất bước đi về phía lầu trúc của Lục Diệp, đi tới trước cửa, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Lục Diệp đã ngừng tu hành, thậm chí tản đi linh văn Tụ Linh, bởi vì lúc trước hắn đã phát hiện ra một vấn đề, mình một khi thúc dục linh văn Tụ Linh, dấu hiệu thiên địa linh khí tụ tập có chút rõ ràng, lúc tu hành xuất hiện dấu hiệu như vậy còn không có gì, nhưng khi không tu hành nếu như để người ngoài nhìn thấy, sẽ rất khó giải thích.
Nhìn nử tử đẩy cửa đi vào, trước mắt Lục Diệp sáng ngời, hôm qua chỉ thoáng nhìn thấy góc nghiêng, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy mặt mũi.
Thực sự là một mỹ nhân! Một chiếc váy họa tiết màu xanh nền trắng bó sát người phác họa đầy đủ thân hình đầy đặn, đường cong lung linh, lồi lõm phập phồng.
Lúc tỉnh lại, phát hiện trước mắt có thêm một cái ghế, trên ghế có một thiếu nữ ngồi, thiếu nữ kia đầu cúi xuống, giống như bởi vì quá mệt mỏi ngủ gật, đầu dần dần thấp xuống.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, còn có một ít mùi thảo dược không thể nói rõ.
Tuy thời gian ngẩng lên rất lâu, nhưng Lục Diệp cũng không cảm thấy bực bội, ngay cả vết bỏng ở ngực cũng không đau đớn quá nhiều, điều này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, cẩn thận điều tra, mới phát hiện ván giường trên ngực mình bị người ta khoét rỗng, người đặt hắn ở chỗ này hiển nhiên là một người rất cẩn thận, chăm lo cho thương thế của hắn.
Hắn gian nan dịch chuyển thân thể, đang muốn đứng dậy, song giờ phút này hắn cũng không có quá nhiều khí lực, giãy dụa vài cái chẳng những không thể đứng lên, ngược lại đau đến trán đổ mồ hôi.
Một chút động tĩnh đã kinh động cô gái ngủ gật kia, sau khi mở mắt ra, cô a một tiếng đứng lên:
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Nàng đi tới bên giường, nâng Lục Diệp ngồi dậy, thiếu nữ nhìn như hình thể nhỏ nhắn, nhưng tốt xấu gì cũng là tu sĩ, chút lực lượng này vẫn có.
Bất quá bởi vì trước ngực và phần lưng Lục Diệp đều có vết thương, cho nên chỉ có thể ngồi ngay ngắn trên giường.
Thiếu nữ lại từ bên cạnh bưng ra một chén thuốc màu xanh biếc:
- Hoa Từ tỷ phân phó, chờ ngươi tỉnh lại uống chén thuốc này, có thể khôi phục thương thế của ngươi.
Lục Diệp không biết Hoa Từ tỷ trong miệng nàng là ai, âm thầm phỏng đoán có lẽ là cô gái dáng người đẫy đà mà hắn đã nhìn thấy lúc trước.
Hắn đưa tay tiếp nhận chén thuốc, nói một tiếng:
- Đa tạ.
Khi bưng chén lên đưa đến bên miệng, lập tức có một cỗ mùi vị gay mũi xông thẳng tới.
Lục Diệp nhướng mày, cái đồ chơi này... sẽ đắng đấy.
Nhưng thuốc tốt luôn đắng, vì vậy hắn há miệng nuốt một ngụm lớn.
Hắn cũng không lo lắng người khác sẽ hãm hại mình, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho mình thì đã sớm động thủ, không cần phải làm những chuyện phiền toái này.
Sau một khắc, biểu tình trên mặt hắn dần phong phú lên...
Thứ này không chỉ cực đắng, hơn nữa còn muốn mạng, Lục Diệp tự nghĩ bản thân cũng coi như là người có chút nhẫn nại, nhưng một ngụm này suýt nữa làm cho hắn ngất đi, thật sự là quá khổ, Lục Diệp hoài nghi có phải mình uống loại mật gì đó hay không...
Thiếu nữ dường như đã sớm có dự liệu, ở một bên ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, vội vàng nói:
- Hoa Từ tỷ phân phó, phải uống hết mới được, nếu ngươi uống không hết, tỷ ấy sẽ tức giận, Hoa Từ tỷ tức giận thật đáng sợ!
Không cần cô nói nhiều, Lục Diệp chỉ dừng lại một chút, rồi uống sạch sẽ chén nước thuốc kia.
Cô gái nhận lấy bát, lấy ra một miếng đồ vật màu nâu xám từ Túi Trữ Vật, đưa cho Lục Diệp:
- Bỏ vào miệng.
Lục Diệp tò mò nhận lấy, ném vào trong miệng, sau đó nhướng mày, thứ này ăn vào giống như kẹo mạch nha.
Cho đến lúc này, hắn mới rảnh rỗi quan sát hoàn cảnh bốn phía, chỗ mình ở là một tòa lầu trúc, diện tích không tính là lớn, bố trí trong phòng rất đơn giản, cũng không biết nơi này là địa phương nào.
Lúc hắn quan sát hoàn cảnh, thiếu nữ ở một bên thu dọn đồ đạc, một bên nói:
- Ta là Linh Ngọc, sư huynh xưng hô như thế nào?
- Nhất Diệp.
Lục Diệp thuận miệng trả lời một câu, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, thoáng cảm thấy cái tên này dường như đã nghe qua ở đâu đó, nghĩ lại một hồi mới giật mình nói:
- Là ngươi cứu ta?
Cô gái trước đó từng nói với hắn, người cứu hắn trở về chính là Linh Ngọc, nếu như không nhầm lẫn, chắc hẳn là thiếu nữ trước mặt này.
- Ta chỉ mang ngươi về, người cứu ngươi là Hoa Từ tỷ.
Linh Ngọc cười cười.
- Ngươi từ trong sông trôi tới, ta còn tưởng là người chết, vốn muốn sờ xác, kết quả phát hiện ngươi còn sống, nên mang ngươi trở về.
Cô cực kỳ thú vị nói ra, Lục Diệp nhịn không được giật giật khóe miệng.
- Mặc kệ như thế nào, đa tạ ngươi.
- Chuyện nhỏ, chúng ta đều là Hoa Từ tỷ cứu trở về.
Linh Ngọc cười cười với Lục Diệp, tuy khuôn mặt nữ tử này có chút mập mạp, làn da trắng nõn mềm mại, khi cười rộ lên, hai má trái có một lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất đáng yêu, nàng đã thu dọn xong đồ đạc.
- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Hoa Từ tỷ có việc đi ra ngoài, chờ buổi tối tỷ ấy sẽ trở về kiểm tra thương thế của ngươi, có chuyện gì ngươi chỉ cần lớn tiếng kêu, ta ở bên cạnh.
Lục Diệp khẽ gật đầu.
Linh Ngọc đẩy cửa rời đi, trước khi đi đóng cửa lại.
Gặp được một ít người tốt bụng...
Lục Diệp âm thầm may mắn vận khí của mình không tệ, thế nhưng nói cho cùng cũng bởi vì tất cả mọi người đều thuộc Hạo Thiên Minh, nếu như đụng phải một đám Vạn Ma Lĩnh, chỉ sợ thật sự sẽ bị sờ thi.
Hắn yên lặng ghi nhớ phần ân tình này.
Trường đao linh khí của mình vẫn còn, được mang về cùng nhau, đặt ở bên giường, còn có mấy cái túi đựng đồ cũng đều sắp xếp chỉnh tề, đặt ở đầu giường.
Mặc dù là bèo nước gặp nhau, nhưng người ta có thể làm tới mức độ này, quả thực phẩm hạnh không tệ.
Trước mắt hắn mặc dù may mắn sống sót, nhưng một thân thương thế này chỉ sợ cần một chút thời gian điều dưỡng, hắn bị Đổng Thúc Dạ kia đánh quả thực thê thảm.
Việc cấp bách trước mắt phải khôi phục chút linh lực, mặc kệ như thế nào, một tu sĩ có linh lực mới có thể tự bảo vệ mình.
Hắn gian nan giơ tay lên, lấy ra túi đựng đồ của mình, từ bên trong lấy ra một bình Uẩn Linh Đan, ăn vào một hạt, yên lặng luyện hóa.
Luyện hóa khoảng chừng hai hạt Uẩn Linh Đan, hắn mới để cho Thao Thiết Xan vận chuyển một lần nữa, như vậy, hiệu suất khôi phục sẽ tăng lên rất nhiều.
Hắn lại lấy ra một quả Liệu Thương Đan nuốt vào, ngay sau đó bắt đầu kiến tạo linh văn Tụ Linh ở trong linh khiếu của mình.
Một phen bận rộn, làm cho cả người đầy mồ hôi.
Bên ngoài sắc trời sắp tối, Lục Diệp đang hành công khôi phục nghe được tiếng đẩy cửa truyền đến từ phòng bên cạnh, ngay sau đó là giọng nói trong trẻo của Linh Ngọc:
- Hoa Từ tỷ tỷ trở về rồi?
- Ừm.
Thanh âm dịu dàng mình nghe được lúc trước vang lên, ngay sau đó hai nữ tử cũng không biết nói gì đó, thì thầm một trận.
Bên ngoài lầu trúc, nữ tử gọi là Hoa Từ cùng Linh Ngọc nói chuyện trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn phòng Lục Diệp, nàng mơ hồ cảm giác được lấy phòng của Lục Diệp làm trung tâm, linh khí thiên địa bốn phương tám hướng đang hội tụ đến bên kia, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, thiên phú của thiếu niên bị Linh Ngọc nhặt về này... Có vẻ như hơi cao.
Nàng lại không biết, Lục Diệp có thể tụ tập thiên địa linh khí như vậy, chủ yếu dựa vào linh văn Tụ Linh, về phần thiên phú chân chính của hắn...
Nước mắt chua xót a.
- Đi nghỉ ngơi đi.
Hoa Từ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Linh Ngọc.
Linh Ngọc cười tủm tỉm nói:
- Có muốn ta hỗ trợ không?
- Không cần.
- Vậy ta đi nghỉ ngơi.
Hai nàng nói lời tạm biệt, Hoa Từ cất bước đi về phía lầu trúc của Lục Diệp, đi tới trước cửa, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Lục Diệp đã ngừng tu hành, thậm chí tản đi linh văn Tụ Linh, bởi vì lúc trước hắn đã phát hiện ra một vấn đề, mình một khi thúc dục linh văn Tụ Linh, dấu hiệu thiên địa linh khí tụ tập có chút rõ ràng, lúc tu hành xuất hiện dấu hiệu như vậy còn không có gì, nhưng khi không tu hành nếu như để người ngoài nhìn thấy, sẽ rất khó giải thích.
Nhìn nử tử đẩy cửa đi vào, trước mắt Lục Diệp sáng ngời, hôm qua chỉ thoáng nhìn thấy góc nghiêng, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy mặt mũi.
Thực sự là một mỹ nhân! Một chiếc váy họa tiết màu xanh nền trắng bó sát người phác họa đầy đủ thân hình đầy đặn, đường cong lung linh, lồi lõm phập phồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất