Chương 109: Núi non còn gặp lại
Lưu Tô phường Thiên Cơ thương minh, Lục Diệp chậm rãi đi ra dưới sự cung tiễn của một vị quản sự.
Sáu viên Nguyên Từ Quáng sau cùng rời tay, kéo theo đống túi trữ vật lấy đến trước đó từ trên thân đám người U Vân Sơn cũng được bán cho Thiên Cơ thương minh.
Riêng túi trữ vật của Chu sư huynh Lục Diệp không có bán, mà bỏ ra chút phí tổn thỉnh mời lão tu sĩ thương minh mở ra cấm chế, hắn muốn xem xem bên trong có đồ gì tốt không.
Kết quả khiến hắn thất vọng, thu hoạch và bỏ ra so đối một phen, chẳng những không kiếm lời, ngược lại còn lỗ!
Quả nhiên mở túi có phong hiểm, đầu tư cần cẩn thận.
Thứ đáng giá nhất trên dưới toàn thân tên Chu sư huynh kia đoán chừng chính là thanh linh khí trường kiếm khi trước, chẳng qua lúc giao thủ đã bị Lục Diệp chặt đứt.
Bài học này khiến hắn ngấm ngầm hạ quyết định, ngày sau lấy được túi trữ vật, chỉ cần không phải của nhân vật kiểu thiếu chủ, hết thảy cứ đóng gói bán đi.
Ngược lại là Ngự Thú Quyển bán được mười mấy viên linh thạch. Thứ này vốn là linh khí của Vu sư tỷ, chuyên môn dùng để đối phó yêu thú, công dụng có hạn, cho nên không đáng tiền cho lắm.
Linh thạch được đến về cơ bản đều bị Lục Diệp đổi thành linh đan, chỉ để lại ba mươi viên linh thạch dùng làm dự phòng, rốt cuộc giao dịch giữa tu sĩ với nhau đa phần đều lấy linh thạch làm chủ, dùng linh đan cũng được, chỉ là có chút thiệt.
Trong thương minh, mười viên linh thạch chỉ có thể mua chín viên linh đan mà thôi.
Lần này Nguyên Từ Khoáng đều tương đối lớn, cho nên rất đáng tiền, cuối cùng đến năm trăm viên linh đan.
Tính cả mấy chục viên Uẩn Linh Đan còn thừa lại, đây chính là toàn bộ gia sản hiện giờ của hắn.
Đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, đấy là một khoản tài phú rất khổng lồ.
Nhưng Lục Diệp chỉ nhẩm tính một phen liền biết những linh đan này không duy trì được bao lâu, giờ tu vi hắn đang từng bước tăng lên, hiệu suất luyện hóa linh đan cũng tăng theo, từ sau tứ trọng sẽ còn nhanh nữa.
Hổ Phách cũng biến thành máy cắn thuốc. Ngày đó Lục Diệp đưa cho Y Y mấy bình linh đan, hôm qua hỏi một tiếng, tựa hồ cũng không còn mấy viên.
Nhưng không thể phủ nhận, chỉ hơn mười ngày trôi qua, cảm giác áp bách mà Hổ Phách mang đến cho người rõ ràng càng mạnh, cũng càng lớn lên không ít, Hoa Từ âm thầm nói qua với Lục Diệp, Hổ Phách khả năng là một loại dị thú cực kỳ hiếm thấy, điểm này từ nó có thể chuyển hóa Y Y làm Trành Linh liền thấy được phần nào, loại dị thú này nếu có đầy đủ tài nguyên liền có thể cấp tốc trưởng thành, tương lai rất có khả năng trở thành một trợ lực cực mạnh.
Lục Diệp lại không nhìn ra, kiến thức hắn không tính nhiều, chỉ biết sau này sợ rằng mình phải nghĩ cách kiếm lấy vật tư tu hành mới được.
Nguyên Từ Khoáng hắn mang ra từ Tà Nguyệt Cốc đã thành miệng ăn núi lở, đợi sau khi chút linh đan trên tay tiêu hao sạch, đâu thể nào trông cậy vào Tụ Linh linh văn để giúp hắn từ từ đề thăng thực lực, hiệu suất thực sự quá thấp.
Thế nên mặc dù trước mắt linh đan của Lục Diệp còn tương đối dư dả, song tâm tình hắn lại rất phiền muộn.
Đi trên đường phố, Lục Diệp hướng đến điểm trị liệu của Hoa Từ, mới đi chưa được bao xa, chợt nghe từ nơi lầu hai gian tửu lâu bên cạnh truyền đến tiếng quát giận dữ:
- Đưa rượu lên! Người đâu? Chết hết cả rồi à?
Lục Diệp nghe mà giật mình, bởi vì giọng người này có chút quen tai, tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó.
Nhưng hắn xuất phát từ Thanh Vân Sơn, một đường đi tới người tiếp xúc qua không mấy, làm sao lại có thể đụng phải quen biết ở chỗ này?
Thoáng trầm ngâm, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
Quay người đi về phía tửu lâu, mới vào cửa liền có người bước đến nghênh đón:
- Mời đạo hữu vào trong, ăn chút gì? Uống chút gì không?
Mặc dù không khom lưng cúi đầu giống như tiểu nhị tửu lâu chốn phàm tục, nhưng thái độ cũng rất nhiệt tình.
Sống trong phường thị làm chút nghề nghiệp kiếm sống, về cơ bản đều lấy tán tu làm chủ, bọn hắn không có tông môn làm chỗ dựa, cũng không có trưởng bối chiếu cố, chỉ có thể dùng phương thức này để dần dần tích lũy tài nguyên tu hành cần thiết.
- Tìm người.
Lục Diệp thấp giọng, trực tiếp hướng đến nơi thang lầu.
Tán tu kia bèn mỉm cười lui đi.
Từng bước lên lầu, thẳng đến cửa lầu hai Lục Diệp mới dừng bước, ló đầu nhìn qua một cái.
Bên cửa sổ, có một nam tử tóc bù tóc rối nhếch nhác ngồi đó, trước bàn bày chút thức ăn, mặt bàn và dưới mặt đất bày đầy vò rượu...
Người này tựa hồ gặp phải chuyện gì đó cực không thuận lòng, chính đang mượn rượu giải sầu.
Lục Diệp chỉ liếc qua liền lập tức lui xuống, tâm tạng phanh phanh nhảy động.
Đổng Thúc Dạ!
Vừa rồi lúc nghe được thanh âm, mặc dù Lục Diệp thấy quen tai, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy rất không có khả năng, để xác nhận an toàn, cuối cùng hắn vẫn mạo hiểm đi lên kiểm tra một chút.
Vừa nhìn, phát hiện người này thật chính là tên Đổng Thúc Dạ từng đuổi giết hắn kia.
Hắn không biết Đổng Thúc Dạ đến cùng đã gặp phải chuyện gì, chỉ thấy giờ đây gia hỏa này nào còn bộ dạng uy phong lầm lẫm như khi đuổi giết hắn trước đây, nói là chó nhà có tang đều không đủ, hắn nhìn cực kỳ uể oải, trên mặt cũng nhiều thêm một đạo vết sẹo.
Lục Diệp có một vạn điều nghĩ không thông, tại sao gia hỏa Đổng Thúc Dạ kia lại chạy đến chỗ này?
Nhưng có thể xác định là, hắn tới đây không phải để tìm mình, đương thời hẳn là cảm thấy mình chết rồi cho nên mới rời đi, nếu thật vẫn đang đuổi giết mình, há lại trốn ở chỗ này mượn rượu giải sầu.
Hắn bất chợt nghĩ đến chuyện lần trước Hoa Từ nói cho biết, trụ sở Cửu Tinh Tông bị Huyền Môn công chiếm, toàn bộ trụ sở bị Huyền Môn đốt trụi sạch sẽ.
Nhưng dù là thế, trụ sở vẫn ở đó, chỉ là Cửu Tinh tông cần tiêu tốn đại giá cực lớn để trùng kiến, Huyền Môn làm gì có bản sự đi chiếm lấy hai nơi trụ sở.
Giờ xem ra, tuy trụ sở Cửu Tinh Tông bị công chiếm, song Đổng Thúc Dạ vẫn chưa chết, dù sao cũng là pháp tu thất trọng, đâu thể bị giết dễ dàng vậy được.
Lục Diệp không hiểu nổi tại sao Đổng Thúc Dạ lại xuất hiện ở nơi này, hắn cũng không hứng thú đi hỏi, hắn chỉ biết, mình phải nhanh nhanh trốn đi.
Tiếp tục ở lại phiến khu vực này, vạn nhất ngày nào đó bị Đổng Thúc Dạ đụng phải, mười cái mạng đều không đủ cho đối phương giết.
Nơi lầu hai, ánh mắt Đổng Thúc Dạ vô thần nhìn xuống đường phố, nhìn vào người đến người đi, thế gian huyên náo khiến hắn có một loại xung động tưởng muốn giết sạch tất cả.
Ngày đó hắn đang truy sát Lục Diệp thì được đến Tào Dã truyền tin, vội vã quay về trụ sở tông môn, nhìn thấy một mảnh núi thây biển máu, toàn bộ trụ sở tông môn đều bị ánh lửa bao phủ.
Ngay trong phiến hỗn độn đó, Vương Ương chờ đợi đã lâu cầm kiếm đánh tới!
Hắn một đường bôn ba tới lui, linh lực tiêu hao rất lớn, Vương Ương lại lấy tĩnh chế động, tất nhiên chiếm hết thượng phong.
Huống hồ, hắn vốn cũng không phải là đối thủ của Vương Ương.
Trận chiến kia, hắn suýt nữa bị Vương Ương chém giết đương trường, cuối cùng tuy may mắn trốn qua một kiếp, nhưng ba nơi linh khiếu bản thân bị Vương Ương phá mất, tu vi thất trọng cũng bởi vậy trượt xuống lục trọng.
Trốn vào rừng núi hoang vắng nuôi thương hơn một tháng, giờ này mới lần nữa hiện thân.
Phía Cửu Tinh Tông nhiều lần triệu hoán, nhưng hắn nào dám đáp lại?
Trụ sở tông môn bị công chiếm, đệ tử tử thương vô số thì cũng thôi, then chốt là đủ loại gia trì trên Thiên Cơ Trụ đều bị Huyền Môn cướp đi.
Kiến trúc trụ sở có thể trùng kiến, đệ tử có thể lần nữa chiêu thu, vậ tư tổn thất có thể lần nữa tích lũy, nhưng những gia trì kia lại không dễ dàng khôi phục lại được, đó là thành quả nỗ lực suốt mấy chục năm của toàn bộ tu sĩ Linh Khê Cảnh trong tông môn.
Có thể nói chỉ với trận chiến lần này, thành quả kinh doanh bao năm của Cửu Tinh tông tại Linh Khê chiến trường đã bị hủy sạch.
Lại thêm thiếu tông chủ bị giết dưới sự trông chừng của hắn.
Đủ loại tội lỗi như thế, đừng nói một tên thất trọng như Đổng Thúc Dạ gánh không nổi, dù là cửu trọng sợ là cũng không gánh được.
Tông môn triệu hoán, chẳng qua là muốn hỏi tội, nếu Đổng Thúc Dạ dám trở về, đừng nói mặt trời ngày mai, mặt trăng đêm nay e rằng đều không thấy được.
Hắn sợ, thế nên mới hao hết công huân bản thân góp nhặt bao năm qua, xóa đi hết thảy dấu tích thuộc về Cửu Tinh Tông trong chiến trường, từ đó đi ra tông môn!
….
Sáu viên Nguyên Từ Quáng sau cùng rời tay, kéo theo đống túi trữ vật lấy đến trước đó từ trên thân đám người U Vân Sơn cũng được bán cho Thiên Cơ thương minh.
Riêng túi trữ vật của Chu sư huynh Lục Diệp không có bán, mà bỏ ra chút phí tổn thỉnh mời lão tu sĩ thương minh mở ra cấm chế, hắn muốn xem xem bên trong có đồ gì tốt không.
Kết quả khiến hắn thất vọng, thu hoạch và bỏ ra so đối một phen, chẳng những không kiếm lời, ngược lại còn lỗ!
Quả nhiên mở túi có phong hiểm, đầu tư cần cẩn thận.
Thứ đáng giá nhất trên dưới toàn thân tên Chu sư huynh kia đoán chừng chính là thanh linh khí trường kiếm khi trước, chẳng qua lúc giao thủ đã bị Lục Diệp chặt đứt.
Bài học này khiến hắn ngấm ngầm hạ quyết định, ngày sau lấy được túi trữ vật, chỉ cần không phải của nhân vật kiểu thiếu chủ, hết thảy cứ đóng gói bán đi.
Ngược lại là Ngự Thú Quyển bán được mười mấy viên linh thạch. Thứ này vốn là linh khí của Vu sư tỷ, chuyên môn dùng để đối phó yêu thú, công dụng có hạn, cho nên không đáng tiền cho lắm.
Linh thạch được đến về cơ bản đều bị Lục Diệp đổi thành linh đan, chỉ để lại ba mươi viên linh thạch dùng làm dự phòng, rốt cuộc giao dịch giữa tu sĩ với nhau đa phần đều lấy linh thạch làm chủ, dùng linh đan cũng được, chỉ là có chút thiệt.
Trong thương minh, mười viên linh thạch chỉ có thể mua chín viên linh đan mà thôi.
Lần này Nguyên Từ Khoáng đều tương đối lớn, cho nên rất đáng tiền, cuối cùng đến năm trăm viên linh đan.
Tính cả mấy chục viên Uẩn Linh Đan còn thừa lại, đây chính là toàn bộ gia sản hiện giờ của hắn.
Đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, đấy là một khoản tài phú rất khổng lồ.
Nhưng Lục Diệp chỉ nhẩm tính một phen liền biết những linh đan này không duy trì được bao lâu, giờ tu vi hắn đang từng bước tăng lên, hiệu suất luyện hóa linh đan cũng tăng theo, từ sau tứ trọng sẽ còn nhanh nữa.
Hổ Phách cũng biến thành máy cắn thuốc. Ngày đó Lục Diệp đưa cho Y Y mấy bình linh đan, hôm qua hỏi một tiếng, tựa hồ cũng không còn mấy viên.
Nhưng không thể phủ nhận, chỉ hơn mười ngày trôi qua, cảm giác áp bách mà Hổ Phách mang đến cho người rõ ràng càng mạnh, cũng càng lớn lên không ít, Hoa Từ âm thầm nói qua với Lục Diệp, Hổ Phách khả năng là một loại dị thú cực kỳ hiếm thấy, điểm này từ nó có thể chuyển hóa Y Y làm Trành Linh liền thấy được phần nào, loại dị thú này nếu có đầy đủ tài nguyên liền có thể cấp tốc trưởng thành, tương lai rất có khả năng trở thành một trợ lực cực mạnh.
Lục Diệp lại không nhìn ra, kiến thức hắn không tính nhiều, chỉ biết sau này sợ rằng mình phải nghĩ cách kiếm lấy vật tư tu hành mới được.
Nguyên Từ Khoáng hắn mang ra từ Tà Nguyệt Cốc đã thành miệng ăn núi lở, đợi sau khi chút linh đan trên tay tiêu hao sạch, đâu thể nào trông cậy vào Tụ Linh linh văn để giúp hắn từ từ đề thăng thực lực, hiệu suất thực sự quá thấp.
Thế nên mặc dù trước mắt linh đan của Lục Diệp còn tương đối dư dả, song tâm tình hắn lại rất phiền muộn.
Đi trên đường phố, Lục Diệp hướng đến điểm trị liệu của Hoa Từ, mới đi chưa được bao xa, chợt nghe từ nơi lầu hai gian tửu lâu bên cạnh truyền đến tiếng quát giận dữ:
- Đưa rượu lên! Người đâu? Chết hết cả rồi à?
Lục Diệp nghe mà giật mình, bởi vì giọng người này có chút quen tai, tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó.
Nhưng hắn xuất phát từ Thanh Vân Sơn, một đường đi tới người tiếp xúc qua không mấy, làm sao lại có thể đụng phải quen biết ở chỗ này?
Thoáng trầm ngâm, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
Quay người đi về phía tửu lâu, mới vào cửa liền có người bước đến nghênh đón:
- Mời đạo hữu vào trong, ăn chút gì? Uống chút gì không?
Mặc dù không khom lưng cúi đầu giống như tiểu nhị tửu lâu chốn phàm tục, nhưng thái độ cũng rất nhiệt tình.
Sống trong phường thị làm chút nghề nghiệp kiếm sống, về cơ bản đều lấy tán tu làm chủ, bọn hắn không có tông môn làm chỗ dựa, cũng không có trưởng bối chiếu cố, chỉ có thể dùng phương thức này để dần dần tích lũy tài nguyên tu hành cần thiết.
- Tìm người.
Lục Diệp thấp giọng, trực tiếp hướng đến nơi thang lầu.
Tán tu kia bèn mỉm cười lui đi.
Từng bước lên lầu, thẳng đến cửa lầu hai Lục Diệp mới dừng bước, ló đầu nhìn qua một cái.
Bên cửa sổ, có một nam tử tóc bù tóc rối nhếch nhác ngồi đó, trước bàn bày chút thức ăn, mặt bàn và dưới mặt đất bày đầy vò rượu...
Người này tựa hồ gặp phải chuyện gì đó cực không thuận lòng, chính đang mượn rượu giải sầu.
Lục Diệp chỉ liếc qua liền lập tức lui xuống, tâm tạng phanh phanh nhảy động.
Đổng Thúc Dạ!
Vừa rồi lúc nghe được thanh âm, mặc dù Lục Diệp thấy quen tai, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy rất không có khả năng, để xác nhận an toàn, cuối cùng hắn vẫn mạo hiểm đi lên kiểm tra một chút.
Vừa nhìn, phát hiện người này thật chính là tên Đổng Thúc Dạ từng đuổi giết hắn kia.
Hắn không biết Đổng Thúc Dạ đến cùng đã gặp phải chuyện gì, chỉ thấy giờ đây gia hỏa này nào còn bộ dạng uy phong lầm lẫm như khi đuổi giết hắn trước đây, nói là chó nhà có tang đều không đủ, hắn nhìn cực kỳ uể oải, trên mặt cũng nhiều thêm một đạo vết sẹo.
Lục Diệp có một vạn điều nghĩ không thông, tại sao gia hỏa Đổng Thúc Dạ kia lại chạy đến chỗ này?
Nhưng có thể xác định là, hắn tới đây không phải để tìm mình, đương thời hẳn là cảm thấy mình chết rồi cho nên mới rời đi, nếu thật vẫn đang đuổi giết mình, há lại trốn ở chỗ này mượn rượu giải sầu.
Hắn bất chợt nghĩ đến chuyện lần trước Hoa Từ nói cho biết, trụ sở Cửu Tinh Tông bị Huyền Môn công chiếm, toàn bộ trụ sở bị Huyền Môn đốt trụi sạch sẽ.
Nhưng dù là thế, trụ sở vẫn ở đó, chỉ là Cửu Tinh tông cần tiêu tốn đại giá cực lớn để trùng kiến, Huyền Môn làm gì có bản sự đi chiếm lấy hai nơi trụ sở.
Giờ xem ra, tuy trụ sở Cửu Tinh Tông bị công chiếm, song Đổng Thúc Dạ vẫn chưa chết, dù sao cũng là pháp tu thất trọng, đâu thể bị giết dễ dàng vậy được.
Lục Diệp không hiểu nổi tại sao Đổng Thúc Dạ lại xuất hiện ở nơi này, hắn cũng không hứng thú đi hỏi, hắn chỉ biết, mình phải nhanh nhanh trốn đi.
Tiếp tục ở lại phiến khu vực này, vạn nhất ngày nào đó bị Đổng Thúc Dạ đụng phải, mười cái mạng đều không đủ cho đối phương giết.
Nơi lầu hai, ánh mắt Đổng Thúc Dạ vô thần nhìn xuống đường phố, nhìn vào người đến người đi, thế gian huyên náo khiến hắn có một loại xung động tưởng muốn giết sạch tất cả.
Ngày đó hắn đang truy sát Lục Diệp thì được đến Tào Dã truyền tin, vội vã quay về trụ sở tông môn, nhìn thấy một mảnh núi thây biển máu, toàn bộ trụ sở tông môn đều bị ánh lửa bao phủ.
Ngay trong phiến hỗn độn đó, Vương Ương chờ đợi đã lâu cầm kiếm đánh tới!
Hắn một đường bôn ba tới lui, linh lực tiêu hao rất lớn, Vương Ương lại lấy tĩnh chế động, tất nhiên chiếm hết thượng phong.
Huống hồ, hắn vốn cũng không phải là đối thủ của Vương Ương.
Trận chiến kia, hắn suýt nữa bị Vương Ương chém giết đương trường, cuối cùng tuy may mắn trốn qua một kiếp, nhưng ba nơi linh khiếu bản thân bị Vương Ương phá mất, tu vi thất trọng cũng bởi vậy trượt xuống lục trọng.
Trốn vào rừng núi hoang vắng nuôi thương hơn một tháng, giờ này mới lần nữa hiện thân.
Phía Cửu Tinh Tông nhiều lần triệu hoán, nhưng hắn nào dám đáp lại?
Trụ sở tông môn bị công chiếm, đệ tử tử thương vô số thì cũng thôi, then chốt là đủ loại gia trì trên Thiên Cơ Trụ đều bị Huyền Môn cướp đi.
Kiến trúc trụ sở có thể trùng kiến, đệ tử có thể lần nữa chiêu thu, vậ tư tổn thất có thể lần nữa tích lũy, nhưng những gia trì kia lại không dễ dàng khôi phục lại được, đó là thành quả nỗ lực suốt mấy chục năm của toàn bộ tu sĩ Linh Khê Cảnh trong tông môn.
Có thể nói chỉ với trận chiến lần này, thành quả kinh doanh bao năm của Cửu Tinh tông tại Linh Khê chiến trường đã bị hủy sạch.
Lại thêm thiếu tông chủ bị giết dưới sự trông chừng của hắn.
Đủ loại tội lỗi như thế, đừng nói một tên thất trọng như Đổng Thúc Dạ gánh không nổi, dù là cửu trọng sợ là cũng không gánh được.
Tông môn triệu hoán, chẳng qua là muốn hỏi tội, nếu Đổng Thúc Dạ dám trở về, đừng nói mặt trời ngày mai, mặt trăng đêm nay e rằng đều không thấy được.
Hắn sợ, thế nên mới hao hết công huân bản thân góp nhặt bao năm qua, xóa đi hết thảy dấu tích thuộc về Cửu Tinh Tông trong chiến trường, từ đó đi ra tông môn!
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất