Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 133: Từ biệt, hộ tống

Trước Sau
Trong cơ thể tu sĩ có rất nhiều tạp chất, lúc tôi thể những tạp chất này sẽ bị bài xuất ra ngoài, không chỉ có tạp chất mà còn cả đan độc.

Những đệ tử xuất thân đại tông môn chạy tới đây, mượn nhờ Long Tuyền tôi thể chỉ là một phần, then chốt nhất vẫn là khu trừ đan độc trầm tích trong cơ thể.

Trước khi tới đây, bọn hắn sẽ phục dụng lượng lớn linh đan đề thăng tu vi, không để ý tới đan độc trầm tích.

Tới trong Long Tuyền một chuyến, đan độc được bài trừ sạch, như vậy tu vi liền có thể tăng lên không ít chỉ trong thời gian ngắn.

Điều này dẫn đến thân thể ai nấy đều thối hoắc... Chín mươi tám người tụ lại một nơi, dưới mặt đất lại không thông gió, mùi vị sảng khoái thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết, khó trách đám nữ tu vốn thích sạch sẽ lại bị hun cho không ngừng nôn khan.

Lúc đến ai nấy đều rất chậm rãi, nhưng khi trở về lại động như lôi đình, chẳng mấy chốc đã bước lên đại điện trên núi.

Lập tức liền có người Thanh Vũ Sơn dẫn chúng nhân tới sơn tuyền gần đó, tôi thể xong lập tức đi tắm rửa, đây cơ hồ đã thành lưu trình tiêu chuẩn, quanh đây có không ít sơn tuyền, nam nữ tự nhiên được tách ra.

Nửa canh giờ sau, Lục Diệp tắm rửa sạch sẽ, đổi một thân quần áo, lúc này mới nhẹ nhàng khoan khoái đi nhiều.

Tạ Kim bước đến, mỉm cười nói:

- Sư đệ thu hoạch thế nào?

- Cũng được.

- Vậy là tốt rồi, chẳng qua hiệu quả lần tôi thể này có vẻ không được như trước kia, không biết sư đệ có nhận ra không, hai ngày sau cùng, sương mù trong mật thất rõ ràng nhạt đi rất nhiều, lúc chúng ta đi ra cơ hồ đã sắp cạn.

- Điều này không bình thường?

Lục Diệp có chút chột dạ.

- Cũng nói không nổi là không bình thường, chỉ là hơi khác với tình hình ta được nghe kể lại, sở dĩ Long Tuyền ba năm mới mở ra một lần là bởi vì sương mù màu đỏ nhạt kia cần có thời gian tích lũy, một hơi tiêu hao quá nhiều, người sau đi vào liền không cách nào tôi thể được nữa.

Nói đến đây, hắn cười lên có chút hả hê:

- Phía Thái La Tông sợ là còn chưa biết tình hình trong đó, ba ngày sau đám người kia mới sẽ đi ra, lần này e rằng bọn hắn phải tay không mà về.

- Vậy thì đúng là thảm thật.

Tạ Kim cười lớn:

- Dù sao phía Thanh Vũ Sơn chúng ta cũng đã tôi thể xong, chuyện còn lại không liên quan gì đến chúng ta nữa.

Lục Diệp gật gật đầu, mở miệng nói:

- Tạ sư huynh, việc ở đây đã xong, ta phải đi trước một bước.

Hắn vốn chỉ đi ngang qua chỗ này, bị cuốn vào trong Long Tuyền Hội, được đến không ít chỗ tốt, khoan nói đến những công huân và linh thạch kia, chỉ riêng tôi thể ở Long Tuyền đã là cơ duyên không nhỏ.

Mặc dù chậm trễ mất mười ngày, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn đáng giá.

Hắn còn phải chạy tới trụ sở Bích Huyết Tông, tự nhiên không muốn ở lại đây lâu thêm.

Tạ Kim nhìn chung quanh một lát, nói:

- Sư đệ trước đừng vội đi, lúc này ngươi đi, chưa hẳn đã an toàn.

Lục Diệp như có điều suy tư:

- Thái La Tông và Tần thị?

Tạ Kim gật đầu:

- Phía Tần thị không cần phải để ý, then chốt là nữ tử họ Hàn Thái La Tông kia, lần Long Tuyền Hội này sư đệ xuất lực quá lớn, nếu sư đệ không được bảo vệ, nữ tử họ Hàn kia há lại sẽ để mặc cho ngươi rời đi? Trước đó Thang Võ sư huynh đặc ý dặn dò qua, thỉnh mời sư đệ tạm thời theo bên người ta, đợi hắn xử lý xong sự tình trong sẽ đích thân hộ tống sư đệ rời đi.

Trong lòng Lục Diệp thoáng yên tâm phần nào, sở dĩ hắn vội vã rời đi chính là vì kiêng dè nữ tu Thái La Tông kia, hắn vẫn chưa quên ánh mắt đối phương nhìn mình lúc tiến vào đại điện khi trước.

Giờ đây đệ tử Thái La Tông chính đang tôi thể ở Long Tuyền, nàng không thoát thân ra được, cho nên Lục Diệp cảm thấy nếu muốn đi liền phải tranh thủ thời gian chạy đường, bằng không đợi nàng rảnh tay ra ngoài, khi đó sợ rằng có muốn đi cũng đi không nổi.

Chẳng qua phía Thanh Vũ Sơn hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cho nên mới có phen lời Thang Võ căn dặn Tạ Kim.

- Phía Kiều Xảo Nhi và Tống Hạt...

Lục Diệp lại nghĩ tới hai tên tán tu kề vai chiến đấu với mình.



Tạ Kim cười nói:

- Sư đệ không cần để ý hai người bọn họ, Thang Võ sư huynh đã thỉnh thị tông môn, đợi lần này sau khi trở về sẽ thu bọn họ về dưới trướng.

Lục Diệp thầm khen Thanh Vũ Sơn tính toán thật chu đáo, như thế tính ra, danh ngạch ngoại nhân tôi thể trong Long Tuyền chỉ có mỗi mình hắn. Chẳng qua Kiều Xảo Nhi và Tống Hạt tuy xuất thân tán tu, nhưng so với tu sĩ Thanh Vũ Sơn đều không thua kém chút nào, biểu hiện trong Long Tuyền Hội lần này cũng cực kỳ tốt, đáng để Thanh Vũ Sơn thu dung, về sau hai người bọn họ không còn là tán tu không nơi nương tựa, mà thành người có tông môn.

Thanh Vũ Sơn không phát ra thỉnh mời với Lục Diệp, bởi vì theo như bọn hắn thấy, Lục Diệp nhất định là đệ tử xuất thân đại tông môn nào đó, chỉ là chạy đến đây ma luyện một phen, sau lưng người ta không chừng là gốc đại thụ, há sẽ để ý tới tiểu môn tiểu hộ như Thanh Vũ Sơn?

Hai người táu gẫu một lúc, chúng đệ tử Thanh Vũ Sơn đã bắt đầu tập kết, Long Tuyền hội kết thúc, bọn hắn cũng phải về tông.

Trong đại điện, Hàn Già Nguyệt có chút không cam tâm nhìn sang Thang Võ:

- Tám trăm viên linh thạch, ba trăm điểm công huân, ta đưa riêng cho ngươi, không liên quan tới tông môn!

Tần Vạn Lý ở bên cúi đầu nhìn chân, bộ dạng như thể chẳng nghe được gì.

Sắc mặt Thang Võ thoáng hiện vẻ giận dữ:

- Ngươi đang tại nhục nhã ta hay là muốn đánh một trận?

Ánh mắt lăng lệ quét nhìn Hàn Già Nguyệt một cái:

- Còn dám nói nhảm, đừng trách ta không nể mặt ngươi!

Nói rồi bước nhanh đi ra đại điện, căn bản không cho Hàn Già Nguyệt cơ hội tiếp tục nói chuyện, đợi bước đến trước cửa điện liền ném ra một vật, tung người nhảy lên xung thiên mà đi, cứ thế lao vút giữa trời.

Nhìn theo hướng hắn rời đi, Hàn Già Nguyệt nghiến răng nghiến lợi:

- Hỗn đản!

Nàng đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho Thang Võ nhiều chỗ tốt như vậy, tám trăm viên linh thạch, ba trăm điểm công huân chính là tiền mua mạng, mạng được mua là của Lục Diệp!

Đáng tiếc bị Thang Võ cự tuyệt, Long Tuyền Hội không chỉ có lần này, Thang Võ đương nhiên sẽ không làm ra chuyện thỏ khôn chết chó săn nấu, thật làm như vậy, sau này còn làm sao chiêu mộ tán tu bán mạng?

Từ ngọn núi trung tâm về đến trụ sở Thanh Vũ Sơn phải mất hai ngày, đường xá không tính xa, nhưng cũng không tính gần, đội ngũ trùng trùng điệp điệp tiến về phía được, đi tới nửa đường, Tạ Kim được đến tin tức, tra xem một phen, sau đó ngẩng đầu nhìn sang Lục Diệp:

- Nhất Diệp sư đệ, ngươi ở lại đây chờ một lát, Thang Võ sư huynh lập tức tới ngay.

Lục Diệp gật gật đầu.

Chúng nhân liền biết thời điểm chia tay đã đến, Kiều Xảo Nhi cưỡi lên lợn rừng tiến lại, mỉm cười nhìn vào Lục Diệp:

- Nhất Diệp sư đệ, phải nhớ tỷ tỷ đấy.

Lục Diệp còn chưa lên tiếng, Hổ Phách dưới hông đã xông về phía nàng gầm nhẹ một tiếng, mặt Kiều Xảo Nhi lập tức đen lại, chạy ra xa xa, con hổ này nàng chọc không nổi.

Tống Hạt ngồi xếp bằng trên lưng bò cạp, từ bên cạnh đi qua, hướng về phía Lục Diệp ôm quyền nói:

- Bảo trọng!

Lục Diệp đáp lễ:

- Bảo trọng!

Tạ Kim và Đào Thiên Cương cũng lần lượt tới từ biệt hắn.

Rất nhanh, đội ngũ Thanh Vũ Sơn vượt qua đỉnh núi, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lục Diệp ngồi trên lưng Hổ Phách đứng nguyên chỗ chờ đợi một lát, thoáng chốc đã thấy phía đường chân trời có một đạo lưu quang lướt thẳng đến, linh lực ba động cường đại cực kỳ dễ thấy.

Lưu quang kia đến gần, lộ ra hình dáng, rõ ràng là một chiếc thuyền con.

Thang Võ chắp hai tay sau lưng, đứng phía trước chiếc thuyền con kia, bộ dạng có vẻ cực kỳ tiêu sái, thấy Lục Diệp liền nhướng mày nói:

- Đi lên!

Lục Diệp nói tiếng cám tạ, mang theo Hổ Phách lên thuyền.

- Đi!

Thang Võ vươn tay bấm niệm pháp quyết, linh lực quanh thân phun trào, thuyền con đằng không lao lên, Hổ Phách lần đầu trải qua cảnh này, lập tức gầm một tiếng, cúi rạp người xuống, sợ bị rơi ra.



Lục Diệp trấn an một lúc mới khiến nó ổn định lại.

- Sư đệ muốn đi đâu?

Thang Võ mở miệng hỏi dò.

Lục Diệp rất muốn hỏi ngươi có thể đưa ta đi đâu? Nếu có thể, hắn đương nhiên muốn Thang Võ đưa mình đến phụ cận Bích Huyết Tông, như vậy liền không cần phải phong trần mệt mỏi đi đường.

Nhưng đấy hiển nhiên là chuyện không thể nào, tới Bích Huyết Tông còn có đoạn đường rất dài cần phải đi, Thang Võ tiễn mình một chặng chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa, để tránh hắn bị Hàn Già Nguyệt nhắm đến, đối phương có ý tốt, Lục Diệp tự nhiên cũng phải thức thời chút mới được.

- Sư huynh đợi một lát.

Lục Diệp nói rồi liền lấy ra Thập Phân Đồ để tra tìm.

Thang Võ thấy cảnh này, lập tức khẽ mỉm cười nói:

- Trong vòng lộ trình hai ngày, ta đều có thể đưa sư đệ đi qua, hai ngày sau ta có ước định với người khác, cần phải tới gặp.

Hắn đây là sợ Lục Diệp chỉ cho mình một vị trí quá xa, cho nên sớm nói rõ ra trước.

Lục Diệp dứt khoát đưa qua Thập Phân Đồ:

- Đi về hướng tây, sư huynh có thể tiễn được tới đâu thì tiễn.

Thang Võ bật cười, tiếp lấy Thập Phân Đồ tra tìm một phen, lát sau liền mở miệng nói:

- Vậy tới Dịch An Thành đi, ý sư đệ thế nào?

Đưa trả lại Thập Phân Đồ, Lục Diệp tìm đến phương vị Dịch An Thành, gật gật đầu nói:

- Vậy cứ theo lời sư huynh, đa tạ.

- Chút chuyện nhỏ thôi.

Thang Võ khoát khoát tay, trong lòng không khỏi thổn thức một tiếng, quả nhiên là lai lịch bất phàm, Thập Phân Đồ giá trị mấy trăm viên linh thạch đều nắm một phần trên người, nhớ năm đó lúc hắn ra ngoài xông pha, đừng nói Thập Phân Đồ, dù là Tam Phân Đồ đều mua không nổi, chẳng qua tu vi thực lực đến trình độ này của hắn, sớm đã không vì một phần Thập Phân Đồ mà đỏ mắt, chỉ là hơi có chút cảm khái thôi.

Luận giá trị, chiếc thuyền con này của Thang Võ so với Thập Phân Đồ thì còn quý trọng hơn nhiều.

Tu sĩ ở cấp độ Linh Khê Cảnh không cách nào bằng vào nhục thân ngự không phi hành, chỉ có thực lực đến Vân Hà Cảnh mới có bản sự kia.

Chẳng qua tu vi thực lực đến trình độ nhất định liền có thể mượn nhờ linh khí phi hành, mặc dù tiêu hao không tính nhỏ, song đi đường sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Lục Diệp không biết cụ thể cần có tu vi thế nào mới có thể ngự khí phi hành, nhưng thất trọng hiển nhiên không được, bởi vì trước đây lúc tên Đổng Thúc Dạ kia truy sát mình không thấy hắn ngự khí, mà là một đường lao đi, so với phi hành thì kém xa.

Đây đó vốn không quen thuộc, lại thêm hai người đều không tính là kẻ tính cách hào sảng, cho nên đoạn đường này đi tương đối trầm mặc.

Cách mỗi hai ba canh giờ, Thang Võ lại sẽ hạ xuống, tu hành bổ sung linh lực.

Lục Diệp đương nhiên sẽ không cảm thấy một thân linh lực của đối phương đã hao hết, Thang Võ làm vậy là để bảo trì chiến lực bản thân, bởi vì hành tẩu ở Linh Khê chiến trường, ai cũng không biết nguy hiểm sẽ đến vào lúc nào, bảo trì linh lực bản thân tràn đầy liền có thể ứng đối với một vài tình huống đột phát.

Có người ở bên, Lục Diệp không tiện nuốt quá nhiều linh đan tu hành, mượn nhờ linh thạch tu hành lại vô dụng, đành phải cấu kiến linh văn Tụ Linh trong linh khiếu, song vẫn khoanh chân ngồi ở kia, làm bộ như đang tu hành.

Hai ngày sau, độn quang rơi đến trước một tòa thành trì, đã tới Dịch An Thành.

Lục Diệp mang theo Hổ Phách nhảy xuống thuyền con, quay người làm lễ nói:

- Đa tạ sư huynh hộ tống.

Thang Võ cười cười:

- Việc nhỏ, vậy chúng ta từ biệt, sau này còn gặp lại!

- Sau này còn gặp lại!

Nhìn theo độn quang khoái tốc rời đi, trên mặt Lục Diệp thoáng hiện vẻ hâm mộ, lúc nào mình cũng có thể tiêu sái như vậy thì tốt biết mấy. Chẳng qua đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, so với những tu sĩ khác, tốc độ tu hành của hắn đã rất nhanh.

Từ lúc tiến vào Linh Khê chiến trường đến nay tính ra chừng khoảng năm tháng, hắn đã mở ra năm mươi tư khiếu, đây là chuyện mà ở tiền kỳ, tu sĩ khác gần như không khả năng làm được.

Xoay người, nhìn vào tòa thành trì trước mặt, Lục Diệp nhảy lên lưng hổ, sắc trời đã tối, nơi này lại không quen, trước vào thành hưu chỉnh một đêm mới thỏa đáng, hơn nữa, hắn cũng cần mua sắm một ít bổ cấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau