Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 150: Ta phải sống

Trước Sau
Lúc Lam Vũ Điệp thất thanh kêu lên, đoản đao trong tay thuận thế bay ra, lao thẳng về hướng kiếm quang kia, nhưng tốc độ kiếm quang cực nhanh, một đao kia chém hụt.

Chớp mắt, kiếm quang sắc bén đã đến trước mặt Lục Diệp, cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có bùng lên trong đầu hắn, khắc này cả người hắn lạnh toát, chỉ cảm thấy khí tức tử vong bao phủ toàn bộ thân mình.

Sinh tử quan đầu, một mặt Ngự Thủ linh văn càng lớn càng chân thực hơn lúc bình thường xuất hiện ở trước mặt, gần như cùng lúc, kiếm quang kia cũng đánh tới.

Răng rắc...

Ngự Thủ linh văn kiên cố chỉ thoáng ngăn trở kiếm quang kia được phút chốc, sau đó liền ầm vang nát vụn, dù Lục Diệp liều mạng thúc giục linh lực vẫn không thể ổn định.

Cũng may có chớp mắt ngăn cản đó, giúp hắn kịp thời cúi người xuống.

Kiếm quang bay qua sát thân, Lục Diệp chỉ cảm thấy nơi cổ hơi có chút đâu nhói.

Không dừng lại, cũng không do dự, hắn đang định cầm đao chém tới, sau lưng lại chợt có kình phong ập đến.

Vội vàng lần nữa thúc giục Ngự Thủ linh văn chắn ở phía sau.

Răng rắc...

Linh văn nát vụn, hắn lăn một vòng dưới đất, cảm thấy trên đỉnh đầu có sóng khí cuốn qua, lúc ngước mắt nhìn lên, rõ ràng thấy được là đạo kiếm quang kia.

Ông...

Kiếm quang rền vang đổi hướng, lần thứ ba đánh về phía hắn, Lục Diệp tập trung cao độ, sức sát thương của thứ này là mạnh nhất trong những thủ đoạn công kích hắn từng gặp phải, nếu không cẩn thận bị thứ này đánh trúng, hắn tất chết không nghi ngờ!

Ngay khi Lục Diệp nhìn chằm chằm kiếm quang kia, chuẩn bị thúc giục Ngự Thủ linh văn, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, nương theo tiếng kêu thảm kia, kiếm quang thu liễm, khôi phục bộ dáng trường kiếm vốn có, rơi rụng trên đất.

Lục Diệp thuận theo tiếng kêu quay mặt nhìn lại, chỉ thấy đầu bên kia Lam Vũ Điệp tay cầm đoản đao, đâm vào ngực binh tu thất trọng, đối phương nhất thời chưa chết, bộ dáng dữ tợn, há mồm nói:

- Các ngươi... Chạy không thoát!

Lam Vũ Điệp giơ tay nhiếp một cái, đoản đao vừa nãy được nàng ném đi ra bay trở về, nàng dứt khoát trở tay vung đao, cắt đứt cổ gáy người kia, máu tươi phun trào, nàng kịp thời tránh ra.

Tu sĩ thất trọng ngã quỳ, hai tay bịt lấy yết hầu, phù phù một tiếng bổ nhào xuống đất, có hồng quang từ trên thân người kia bay ra, rơi vào trong mu bàn tay Lam Vũ Điệp.

Đường vân màu tím nhạt bố đầy trên mặt nàng từ từ biến mất, thân hình Lam Vũ Điệp lảo đảo một cái, nhìn có vẻ đứng không vững, Lục Diệp vội vàng bước đến đỡ lấy nàng.

- Đi mau!

Lam Vũ Điệp thúc giục.

Phụ cận có linh lực ba động truyền đến, hẳn là động tĩnh phát ra từ chiến đấu bên này đã kinh động đến tu sĩ xung quanh, không biết người tới thuộc trận doanh nào, chẳng qua từ hành vi độc thân đi cầm chân kẻ địch của Lam Vũ Điệp khi nãy thì thấy, xác suất cao là người trận doanh Vạn Ma Lĩnh.

Lục Diệp ôm lấy nàng, tung người nhảy lên lưng hổ, Hổ Phách lập tức cuồng bạy.

Linh lực ba động sau lưng bị từ từ bỏ xa, nhưng thần tình Lục Diệp lại ngưng trọng dị thường, bởi vì hắn cảm giác được tình hình Lam Vũ Điệp rất không ổn, vừa rồi nàng hẳn đã thi triển bí thuật nào đó mà cần phải trả ra đại giá nhất định, giờ đây chiến đấu kết thúc, khí tức nàng đã trở nên vô cùng hư nhược, hơn nữa thân thể còn đang không ngừng nóng lên.

Y Y đi trước dò đường, tìm kiếm nơi ẩn thân thích hợp.

Màn đêm buông xuống, Lục Diệp mang theo Lam Vũ Điệp trốn vào trong một sơn động, chỗ này là do Y Y tìm tới.

Thả Lam Vũ Điệp xuống từ trên lưng hổ, Lục Diệp nhíu mày, bởi vì trên thân nữ nhân này có không ít thương thế, vừa nãy không có thời gian rảnh rỗi đi xử lý, càng khiến hắn cảm thấy vướng tay chính là, nữ nhân này lại ngất đi...

Thương thế nàng có vẻ rất nghiêm trọng.

- Y Y, trị liệu cho nàng.

Lục Diệp phân phó một tiếng, lấy ra số thuốc bột và vải bông sạch sẽ Hoa Từ đưa khi trước. giao cho Y Y.

Y Y lập tức xuất hiện.



Đoạn thời gian ở Anh Sơn, nàng cùng theo Hoa Từ và Nguyễn Linh Ngọc học được không ít kiến thức về phương diện dược lý, mặc dù không có thủ đoạn trị liệu đặc biệt gì, nhưng băng bó đơn giản thì vẫn làm được.

Số thuốc bột này là do Hoa Từ đặc ý điều phối, đối với ngoại thương do đao kiếm tạo thành có được hiệu quả trị liệu cực kỳ rõ rệt.

Y Y bận rộn, Lục Diệp bó gối mà ngồi, lấy ra linh đan nuốt vào, bổ sung linh lực bản thân.

Quá nửa đêm, Lam Vũ Điệp từ từ tỉnh lại, cảnh giác đứng dậy, quan sát hoàn cảnh bốn phía một phen, lúc này mới khẽ thở ra một hơi.

Lục Diệp ném cho nàng một miếng thịt khô, nàng đưa tay tiếp lấy, nhai nuốt ngấu nghiến, thoáng khôi phục phần nào thể lực, lúc này mới đắng chát nói:

- Chủ quan quá, ta tưởng là mình có thể chạy được.

Ban ngày nếu không phải Lục Diệp đột nhiên quay lại tìm nàng, nàng tất đã phải táng thân ở kia.

- Bọn Tề Tín chết cả rồi ư?

Lục Diệp đột nhiên hỏi.

Lam Vũ Điệp kinh ngạc nhìn hắn, không biết tại sao Lục Diệp lại hỏi điều này, nàng chưa từng nói qua cho Lục Diệp biết về sinh tử của những đồng môn kia.

- Chết mất hai người.

Ánh mắt Lam Vũ Điệp thoáng ảm đạm.

Lục Diệp trầm mặc, hắn thậm chí không biết hai người chết đi là ai.

Lam Vũ Điệp cất tiếng nói:

- Chính ngươi đi thôi, mang theo ta sẽ chỉ kéo chậm tốc độ của ngươi, thương thế ta thế này, trong thời gian ngắn e là không khôi phục lại được, trên đường gặp phải địch nhân, sợ rằng cũng chẳng giúp được gì.

- Cùng đi.

Lam Vũ Điệp có chút nổi nóng nói:

- Đã nói cùng đi sẽ kéo chậm tốc độ của ngươi, ngươi nghe không hiểu à?

- Nghe hiểu.

- Nếu đã nghe hiểu, vậy thì tự mình đi đi.

Lục Diệp giương mắt nhìn nàng một cái, kiên trì nói:

- Cùng đi.

Lam Vũ Điệp trầm giọng nói:

- Xem ra ngươi thật nghe không hiểu tiếng người! Ngươi có biết không, vì cái nhiệm vụ đáng chết này, ta chết mất hai sư đệ sư muội, trước kia lão nương căn bản không quen biết ngươi, đến tìm ngươi chẳng qua là vâng lệnh sư môn, ngươi lại không phải con ta, tại sao ta phải vì ngươi mà đánh sống đánh chết? Ân ân oán oán đời trước, dựa vào cái gì mà bắt đám hậu bối chúng ta đi gánh chịu? Ngươi có biết không, ở những nơi ngươi không thấy được, còn có rất nhiều người đang cầm chân tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, chỉ vì ngăn cản không cho bọn hắn chạy tới tìm ngươi? Đoạn thời gian này, chỉ riêng tuyên chiến giữa các tông môn đã nhiều gấp mấy chục lần dĩ vãng! Tại sao chúng ta phải làm vậy? Tại sao bọn hắn phải làm vậy? Còn không phải vì muốn ngươi sống sót, cho nên... Đi nhanh lên, cố gắng mà sống, đừng để hai sư đệ sư muội kia của ta chết vô ích, cũng đừng để những người âm thầm xuất lực kia chết vô ích!

Nàng liến thoắng một trận, vốn tưởng rằng Lục Diệp có thể nghe vào tai, ai ngờ Lục Diệp vẫn thờ ơ ngồi đó, đợi nàng nói xong mới nhìn nàng hỏi:

- Nói xong rồi?

- Hả?

Lam Vũ Điệp bị hắn làm cho nhất thời nghẹn họng, cuối cùng biệt ra một câu:

- Lão nương thật muốn đánh ngươi một trận!

Lục Diệp thở dài nói:

- Nửa năm trước, ta chỉ là một tên quáng nô ở Tà Nguyệt Cốc, được Hạo Thiên Minh giải cứu, lại được người chỉ điểm, bái nhập Bích Huyết Tông, chẳng qua không đợi chưởng giáo mang ta về tông liền bị người chặn giết ở giữa đường, chưởng giáo bị bức đành chịu, phải đưa ta vào Linh Khê chiến trường, thậm chí ta còn không biết Bích Huyết Tông rốt cuộc đến cùng có bộ dáng thế nào, thời gian qua, ta chỉ có một mục tiêu, đó chính là đi đến trụ sở Bích Huyết Tông.



- Chính như ngươi nói, ân ân oán oán đời trước, dựa vào cái gì bắt đám hậu bối chúng ta đi gánh? Cả ngươi, cả ta, thậm chí đều không biết đời trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà... Ta nghĩ, nếu đã bái nhập sư môn, đánh lên lạc ấn sư môn, như vậy tự nhiên phải gánh lấy ân oán của sư môn, đây là điều ai cũng không cách nào tránh được.

- Nửa năm nay ở trong Linh Khê chiến trường, tuy ta có được tu vi ngũ trọng, nhưng so với chiến trường mênh mông này mà nói thì tính là gì? Lục Diệp ta tài gì đức gì, thân thể nhỏ bé này làm sao gánh vác được đánh cờ giữa hai đại trận doanh? Bọn hắn dựa vào cái gì mà đặt tiêu điểm trường tranh đấu này lên thân ta? Nhưng nếu đã bị quấn vào trong thị phi, vậy liền không cách nào trích thân ra được, ta cũng chỉ mới biết, có rất nhiều người đang âm thầm giúp ta, có rất nhiều người bởi vậy mà chết.

- Ta không muốn nói cái chết của bọn hắn không liên quan đến ta, vô luận là bởi vì mệnh lệnh sư môn, hay là bởi vì giao tình với Bích Huyết Tông, bọn hắn đều đang giúp ta, phần ân tình này, ta khắc ghi trong tim!

Lam Vũ Điệp lẳng lặng nhìn vào hắn.

Đối với nhiệm vụ sư môn này, nàng vốn có chút oán khí, rốt cuộc trước kia bọn hắn không thân không quen Lục Diệp, lại bởi vì sư mệnh mà phải tới bảo hộ hắn, thậm chí vì thế chết mất hai người, còn cả những người chết đi ngoài dã ngoại hoang vu kia nữa, kết cục sao mà đáng thương đáng thán.

Nhưng giờ xem ra, người đáng thương đáng thán nhất chính là thiếu niên tuổi tác có vẻ không lớn trước mặt mới đúng.

Cũng phải, tu vi chỉ là ngũ trọng, lại thành trung tâm đánh cờ giữa hai đại trận doanh, nhiều tu sĩ Vạn Ma Lĩnh như vậy muốn lấy mạng hắn, trong đó không thiếu cường giả đến từ khu vực trung tâm, áp lực lớn thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.

Đây không phải cục diện hắn muốn, chỉ là nhân duyên tế hội biến thành vòng xoáy tranh đấu, đổi lại nàng sợ rằng sớm đã phát điên.

- Cho nên... Ngươi muốn nói cái gì?

- Cho nên!

Lục Diệp hướng về phía nàng, bật cười một tiếng, nói:

- Ta phải sống sót, ta không quản đời trước có ân oán gì, cũng không quản sư môn đến cùng tại sao lại làm như vậy, đã có nhiều người âm thầm giúp ta, vì ta mà chết như thế, vậy ta càng phải sống! Ngươi nói không sai, không thể để những người kia chết vô ích. Giờ tu vi ta còn thấp, không tư cách để nói cái gì mà báo ân báo thù, nhưng chỉ cần ta còn sống, liền sẽ có cơ hội! Đám người Vạn Ma Lĩnh kia tốt nhất nên chém giết ta trước khi ta chạy về Bích Huyết tông Tông, bằng không sau cùng sẽ có một ngày, ta tất khiến tất cả thế lực Vạn Ma Lĩnh nhắm đến ta lần này phải trả giá đắt!

Lam Vũ Điệp ngây ngốc nhìn hắn, nghe cuồng ngôn ngây thơ đến mất trí này, sau cùng chỉ thốt một câu:

- Ngươi e là có bệnh!

Rốt cuộc là tâm tính thiếu niên, thỉnh thoảng sẽ nói ra một ít lời nhiệt huyết cuồng vọng, mấy ngày nay ở chung với Lục Diệp, Lam Vũ Điệp còn tưởng đứa này là người tính cách hướng nội, nhưng giờ xem ra, mình sai rồi.

- Ta sẽ không bỏ lại ngươi.

Câu tiếp theo Lục Diệp nói ra lại khiến Lam Vũ Điệp tức đến thổ huyết:

- Ta đi, ngươi sợ rằng không sống được lâu, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta xuất phát.

Lam Vũ Điệp tức tối nhìn hắn, Lục Diệp bình tĩnh đối mặt với nàng.

Lát sau, Lam Vũ Điệp mới dời đi ánh mắt, biết mình không khuyên nổi đối phương.

Sắc mặt nàng đột nhiên co quắp:

- Ngươi thay đồ cho ta?

Thẳng đến lúc này nàng mới phát hiện, quần áo mình đã bị đổi, là một bộ nam trang, nhìn hình thể hẳn là của thiếu niên trước mặt này, hơn nữa miệng vết thương đều đã được xử lý thỏa đáng, không biết đắp lên thuốc gì, còn cẩn thận băng bó qua, nơi vết thương truyền đến cảm giác tê tê.

- Không phải!

Nét mặt Lam Vũ Điệp tức thì đỏ lên:

- Ngươi... Ngươi thấy hết cả rồi?

- Đã nói không phải ta!

Lục Diệp giải thích.

Mặt Lam Vũ Điệp càng đỏ hơn:

- Không phải ngươi, chẳng lẽ là Đại Bạch thay đồ cho ta?

Hổ Phách ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khá là không vui!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau