Chương 172: Trấn thủ sứ
Ngày thứ bảy sau khi về tông, thương thế Lục Diệp đã tốt lên nhiều, có thể thấy y thuật Nhị sư tỷ rất cao minh.
Ngay cả tình hình linh lực của hắn cũng có điều chuyển biến tốt đẹp, nước thuốc ngâm tẩm và uống vào mỗi ngày trước đó tựa hồ có công hiệu tịnh hóa đan độc, rõ ràng Nhị sư tỷ đã nhìn ra linh lực hắn không ổn, cho nên trong quá trình trị liệu với nhắm đến vấn đề này.
Khiến Lục Diệp khen không dứt miệng là Nhị sư tỷ còn nấu ăn rất ngon, từng đạo dược thiện chẳng những đẹp mắt vừa miệng, thậm chí còn có một chút hiệu quả tôi quả, mấy ngày trị liệu vừa qua, Lục Diệp rõ ràng cảm thấy khí huyết mình đề thăng một đoạn.
Hiện tại Bích Huyết Tông chỉ có một tên đệ tử mới nhập môn là Lục Diệp, trước đó lại bởi vì ân oán đời trước mà phải chịu ủy khuất lớn như vậy, cho nên Nhị sư tỷ cơ hồ dồn tất cả quan tâm và ái hộ lên thân Lục Diệp.
Lý Bá Tiên chạy tới Bích Huyết Tông ăn chực chữa thương tự nhiên không có phúc khí như thế, mỗi lần đến lúc ăn cơm hắn lại có cảm giác mình bị nhắm đến.
Hiện nay tuy Bích Huyết Tông đã sa sút, nhưng nói thế nào mấy chục năm trước cũng từng là tông môn nhất phẩm, lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, trong tông luôn có một ít đồ tốt còn sót lại, những vật này đối với tu sĩ tu vi có thành tựu mà nói thì có lẽ không có tác dụng quá lớn, nhưng đối với người tu vi không cao như Lục Diệp lại có trợ giúp cực rõ rệt.
Mặt trời lên cao, Thủ Chính Phong, trong An Hồn Điện.
Diện tích Bích Huyết Tông rất lớn, linh phong có đến trên trăm, Thủ Chính Phong chỉ là một tòa trong đó, lúc cường thịnh nhất mỗi một tòa linh phong đều có thân ảnh của vô số đệ tử.
Nhưng giờ đây, những linh phong kia đều hoang phế, chỉ còn mỗi tòa Thủ Chính Phong ở vị trí trung tâm là vẫn còn hoạt động.
Ngày thường, chưởng giáo và Nhị sư tỷ đều sinh hoạt ở trong Thủ Chính Phong.
An Hồn Điện cũng được an trí ở trong Thủ Chính Phong, vốn có nơi khác tên An Hồn Phong, dùng để an trí linh bài tu sĩ Bích Huyết Tông chết đi từ lúc khai tông lập phái đến nay.
Giờ này khắc này, trong An Hồn Điện, trước mấy vạn tấm linh bài, Lục Diệp đoan chính quỳ ở đó, Nhị sư tỷ Thủy Uyên và Tứ sư huynh Lý Bá Tiên đứng ở một bên, thần sắc nghiêm túc.
Chưởng giáo thắp ba nén hương lên lư hương phía trước nhất, cung cung kính kính hành lễ một lượt, lúc này mới cất tiếng nói:
- Chưởng giáo đời thứ mười Bích Huyết Tông Đường Di Phong, kính báo liệt tổ liệt tông, hiện có nhân sĩ Binh Châu Lục Diệp tâm tính thuần phác, kiên nghị, tính cách ôn thuần, thiên tư bất phàm...
Một phen ngôn từ khen hay Lục Diệp, đến độ thần tình Lục Diệp đều có chút mất tự nhiên.
- Nay thu Lục Diệp nhập môn, mong liệt tổ liệt tông hộ nó bình an, cả đời khang nhiên.
Xoay người, nhìn về phía Lục Diệp, thần sắc chưởng giáo thoáng hiện vẻ nghiêm túc:
- Lục Diệp, nay thu ngươi nhập môn, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử Bích Huyết Tông, vinh nhục cùng hưởng với tông môn, ngày sau ở bên ngoài hành sự, không được làm ra chuyện cô nhục sư môn, hi vọng ngươi có thể...
Nói đến đây, thanh âm chưởng giáo thoáng ngừng một lát, khẽ vuốt đỉnh đầu Lục Diệp:
- Bình an trưởng thành!
Vốn hẳn còn phải trường thiên đại loạn một đoạn nữa, nhưng trước mắt Bích Huyết Tông tổng cộng mới có ba người mà thôi, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa trải qua trận chiến Kim Quang Đỉnh, ngày sau tình cảnh Lục Diệp sẽ không quá tốt, giờ chưởng giáo chỉ có một nguyện vọng.
Đó là Lục Diệp được bình an...
- Vâng!
Lục Diệp cung kính dập đầu.
Tuy nói nửa năm trước trên đường về tông, lúc bị đánh lén chưởng giáo đã cung thỉnh thiên cơ chứng kiến, chính thức thu nhận Lục Diệp làm đệ tử Bích Huyết Tông, nhưng đấy chỉ là sự gấp tòng quyền, giờ thực hiện xong bộ lưu trình này, Lục Diệp mới được tính là đệ tử Bích Huyết Tông chân chính.
Ánh mắt lướt qua trên mấy vạn tấm linh vị, phảng phất thấy được tất cả tiền bối tông môn đang chăm chú nhìn mình.
Lục Diệp chậm rãi đứng dậy, tâm linh vốn không nơi nương tựa từ khi tới thế giới này, rốt cục cũng có chỗ quy thuộc.
Từ nay về sau, ta là người có tông môn!
- Chúc mừng tiểu sư đệ.
Lý Bá Tiên ở bên cười chúc.
- Tứ sư huynh!
Lục Diệp cung cung kính kính thi lễ một cái, lễ này vừa là để cảm tạ Lý Bá Tiên trước đó liều chết bảo vệ, cũng là kính trọng đối với sư huynh đồng môn.
- Nhị sư tỷ!
Lục Diệp lại quay sang thi lễ với Thủy Uyên.
Hốc mắt Thủy Uyên thoáng đỏ lên, khác với Lý Bá Tiên, lúc Bích Huyết Tông mới sa sút, Lý Bá Tiên vẫn chỉ là đứa trẻ, cái gì đều không hiểu, nhưng Thủy Uyên lại tận mắt chứng kiến bàng nhiên đại vật Bích Huyết Tông khuynh đảo như thế nào, cảnh tượng trước mắt khiến nàng bất giác hồi tưởng đến mấy chục năm trước, nhớ đến trường cảnh đương thời từng thiếu niên ý chí, lần đầu bái nhập tông môn.
Khi đó Bích Huyết Tông sao mà huy hoàng!
Nàng từ từ đi đến trước mặt Lục Diệp, nắm lấy tay phải hắn, sau đó lấy ra một phương đại ấn lưu quang tứ xạ, hít sâu một hơi, dịu dàng nói:
- Đệ tử đời thứ mười một Bích Huyết Tông, Chưởng Ấn Sứ Thủy Uyên, cung thỉnh thiên cơ chứng kiến, nay phong đệ tử đời thứ mười một Lục Diệp là trấn thủ sứ của Bích Huyết tông tại Linh Khê chiến trường, đóng ấn làm chứng!
Nói đến đây, nàng cầm lên đại ấn kia, đóng một cái trên mu bàn tay Lục Diệp.
Từ nơi sâu xa, thiên cơ rơi xuống.
Thân hình Lục Diệp hơi có chút lung lay, song rất nhanh liền ổn định, nghi hoặc nhìn xem Thủy Uyên:
- Đây là...
Lý Bá Tiên ở bên giải thích nói:
- Trụ sở mỗi tông môn đều có trấn thủ sứ và phó sứ, tỷ như ta, chính là phó trấn thủ sứ Đan Tâm Tông. Trấn thủ sứ và phó sứ có trách nhiệm tọa trấn trong trụ sở tông môn nhà mình, tương ứng với đó là rất nhiều quyền hạn, cái này trong thời gian ngắn nói không rõ, quay đầu ta ghi chép một phần ngọc giản đưa cho ngươi, ngươi xem qua liền hiểu.
Hắn nhếch môi cười nói:
- Trước mắt đệ tử đời thứ mười một Bích Huyết Tông chỉ có hai người là ngươi và Nhị sư tỷ, Nhị sư tỷ là tu sĩ Chân Hồ Cảnh, không cách nào tùy tiện tiến vào Linh Khê chiến trường, cho nên … tiểu sư đệ... Trụ sở ở Linh Khê chiến trường còn cần ngươi chiếu cố.
Thủy Uyên ở bên nói:
- Không cần đi quản trụ sở làm gì, chỉ là cho ngươi cái thân phận này, để ngươi tiện ra vào chiến trường, rốt cuộc nếu chỉ luận tu hành, ở trong Linh Khê chiến trường vẫn tương đối tốt.
Lục Diệp không khỏi có chút hiếu kỳ:
- Trụ sở Bích Huyết Tông chúng ta ở Linh Khê chiến trường vẫn chưa bị người Vạn Ma Lĩnh công chiếm?
Thân phận đệ tử Bích Huyết Tông của hắn bị bạo lộ, dẫn lên đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh vây công, trụ sở không lý nào còn có thể tiếp tục tồn tại mới đúng.
Lý Bá Tiên lắc đầu nói:
- Trước kia đúng là có người tiến đánh, chẳng qua giờ thì hết rồi, bởi vì tiến đánh trụ sở Bích Huyết Tông chẳng được lợi lộc gì, chuyện không có chỗ tốt, ai sẽ đi làm? Huống hồ, mặc dù ở trụ sở kia không có đệ tử Bích Huyết Tông chủ trì đại cục, nhưng lại có một hung vật, thế lực ngoại vi thường thường đều đánh không lại.
Thủy Uyên cũng nói:
- Tình hình trụ sở Bích Huyết Tông chúng ta tương đối phức tạp, giờ có rất nhiều tán tu đang tụ tập ở nơi đó, trước kia lúc tiểu sư đệ ngươi mất tích ở Linh Khê chiến trường, ta từng phó thác mấy người đi thăm dò tin tức ngươi, chẳng qua đều không có thu hoạch gì, đám tán tu kia... Trừ số ít mấy người tin được có thể lưu lại, những người khác tiểu sư đệ ngươi nhìn vào mà làm, muốn đuổi thì cứ đuổi.
Lục Diệp gật đầu, hiện tại trấn thủ sứ là hắn còn hoàn toàn chưa biết gì về tình hình bên phía trụ sở, tạm thời không vội đưa ra quyết định, đợi hết thảy đều quen thuộc hẵng tính cũng không muộn, hơn nữa Tứ sư huynh chính là trấn thủ phó sứ, có gì không hiểu, vừa khéo có thể thỉnh giáo hắn một phen.
- Đúng rồi, còn cả thú sủng kia của ngươi, người Thương Minh Sơn đã đưa đến trụ sở, ngươi muốn đi tìm thì có thể đi ngay bây giờ.
- Ta đi ngay.
Lục Diệp vội nói.
- Theo ta.
Thủy Uyên lên tiếng, đi trước dẫn đường.
Rất nhanh liền mang Lục Diệp đến Thiên Cơ Điện.
Mỗi một nhà tông môn đều có Thiên Cơ Điện của riêng mình, bản tông một nơi, Linh Khê chiến trường một nơi, mỗi đầu đều an trí lên Thiên Cơ Trụ, có thể nói, đây là một trong những địa điểm quan trọng nhất của mỗi nhà tông môn, can hệ đến đệ tử dưới trướng có thể bình yên ra vào Linh Khê chiến trường hay không, một khi Thiên Cơ Điện bị công chiếm, hậu quả không thể tưởng tượng.
Dưới sự chỉ đạo của Thủy Uyên, Lục Diệp đưa tay đặt lên Thiên Cơ Trụ.
Giống hệt như khi hắn lần đầu tiên tiến vào Linh Khê chiến trường, khi chiến trường ấn ký trên mu bàn tay sinh ra cộng minh với Thiên Cơ Trụ, toàn bộ thế giới như đang khoái tốc lìa xa mình, hết thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ.
- Nhớ lấy một tấm sủng khế từ Thiên Cơ Trụ.
Bên tai truyền đến tiếng dặn dò của Thủy Uyên.
Chớp mắt, mơ hồ và vặn vẹo quanh bốn phía lần nữa ngưng thực.
Vừa hồi thần, người đã đứng ở trong một nơi đại điện lạ lẫm mà tiêu điều, đại điện này cực kỳ rộng thoáng, nhưng trong điện lại không có người nào.
Nhìn Thiên Cơ Trụ trước mặt, Lục Diệp cảm giác được có một tầng liên hệ khẩn mật giữa thứ này với chiến trường ấn ký của mình, sở dĩ có mối liên hệ này một phần bởi hắn thân là đệ tử Bích Huyết Tông, phần khác là vì hắn là trấn thủ sứ nơi đây.
Hơn nữa hắn còn cảm giác được, trong Thiên Cơ Trụ này cất giấu một ít kỳ diệu, bản thân có thể cảm giác được những kỳ diệu kia, thậm chí có thể thông qua thân phận trấn thủ sứ để tiến hành điều chỉnh ở mức độ nhất định!
Cụ thể phải điều chỉnh thế nào, hắn không quá rõ ràng, điều này còn cần phải tìm hiểu.
Hắn không có tùy tiện hành động, trước mắt hiểu biết của hắn đối với phương diện này còn quá ít, tốt nhất phải chờ thỉnh kinh từ chỗ Tứ sư huynh rồi tính tiếp.
Việc cấp bách bây giờ là đi tiếp Hổ Phách, Y Y hẳn đang rất lo lắng cho mình.
Cất bước đi ra đại điện, dưới ánh mặt trời long lanh, Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, phát hiện một chuyện rất thú vị, đó chính là thời gian trong Linh Khê chiến trường và ở bên ngoài hẳn tương tự nhau.
Lúc thu hồi ánh mắt, đột nhiên phát giác bốn phía có từng đạo ánh mắt trông về phía này, Lục Diệp lập tức đưa tay đặt lên ngang eo, lại chỉ thấy trống rỗng.
Giờ mới nhớ ra, trường đao của mình đã triệt để vỡ nát.
Quay đầu nhìn quanh, thấy bốn phía có mấy tên tu sĩ, hoặc nghi hoặc, hoặc kinh ngạc nhìn vào mình, tu vi những người này đều không cao, chỉ cỡ tam tứ trọng.
Xem ra là đám tán tu mà Nhị sư tỷ nói tới khi trước.
Trụ sở Bích Huyết Tông ở Linh Khê chiến trường đã mấy chục năm nay không có đệ tử vào ở, cho nên mặc dù trụ sở vẫn tồn tại, nhưng nơi đây đã thành địa điểm tụ tập của rất nhiều tán tu, nghiễm nhiên hình thành nên một phường thị quy mô không nhỏ.
Chẳng qua những tán tu này tốt xấu cũng có chút tự biết rõ ràng, không đặt địa điểm tụ tập ở trong Thiên Cơ điện, mà đặt ở vị trí sát gần bên ngoài.
Như thế, dù ngày nào đó có đệ tử Bích Huyết Tông tiến vào đây thì cũng không đến nỗi bởi thế đắc tội với Bích Huyết Tông.
Tán tu tuy không nơi nương tựa, cuộc sống kham khổ, song cũng chính bởi vì tự thân yếu đuối, cho nên bọn hắn mới luyện thành tâm tư linh hoạt.
Dưới tình huống bình thường, tán tu chỉ cầu sinh tồn, sẽ không tùy ý đi đắc tội với những tu sĩ có xuất thân môn phía.
Thiên Cơ Điện Bích Huyết Tông đã hoang phế mấy chục năm không người sử dụng, Lục Diệp bỗng nhiên từ bên trong đi ra, tự nhiên khiến những tán tu kia kinh ngạc không thôi.
Một tiếng hổ gầm quen thuộc từ xa xa truyền lại, Lục Diệp lập tức quay người, lao vút về hướng kia, không đến một cái chớp mắt liền đã thấy được Hổ Phách toàn thân trắng như tuyết đang ở trên một nơi quảng trường.
…
Ngay cả tình hình linh lực của hắn cũng có điều chuyển biến tốt đẹp, nước thuốc ngâm tẩm và uống vào mỗi ngày trước đó tựa hồ có công hiệu tịnh hóa đan độc, rõ ràng Nhị sư tỷ đã nhìn ra linh lực hắn không ổn, cho nên trong quá trình trị liệu với nhắm đến vấn đề này.
Khiến Lục Diệp khen không dứt miệng là Nhị sư tỷ còn nấu ăn rất ngon, từng đạo dược thiện chẳng những đẹp mắt vừa miệng, thậm chí còn có một chút hiệu quả tôi quả, mấy ngày trị liệu vừa qua, Lục Diệp rõ ràng cảm thấy khí huyết mình đề thăng một đoạn.
Hiện tại Bích Huyết Tông chỉ có một tên đệ tử mới nhập môn là Lục Diệp, trước đó lại bởi vì ân oán đời trước mà phải chịu ủy khuất lớn như vậy, cho nên Nhị sư tỷ cơ hồ dồn tất cả quan tâm và ái hộ lên thân Lục Diệp.
Lý Bá Tiên chạy tới Bích Huyết Tông ăn chực chữa thương tự nhiên không có phúc khí như thế, mỗi lần đến lúc ăn cơm hắn lại có cảm giác mình bị nhắm đến.
Hiện nay tuy Bích Huyết Tông đã sa sút, nhưng nói thế nào mấy chục năm trước cũng từng là tông môn nhất phẩm, lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, trong tông luôn có một ít đồ tốt còn sót lại, những vật này đối với tu sĩ tu vi có thành tựu mà nói thì có lẽ không có tác dụng quá lớn, nhưng đối với người tu vi không cao như Lục Diệp lại có trợ giúp cực rõ rệt.
Mặt trời lên cao, Thủ Chính Phong, trong An Hồn Điện.
Diện tích Bích Huyết Tông rất lớn, linh phong có đến trên trăm, Thủ Chính Phong chỉ là một tòa trong đó, lúc cường thịnh nhất mỗi một tòa linh phong đều có thân ảnh của vô số đệ tử.
Nhưng giờ đây, những linh phong kia đều hoang phế, chỉ còn mỗi tòa Thủ Chính Phong ở vị trí trung tâm là vẫn còn hoạt động.
Ngày thường, chưởng giáo và Nhị sư tỷ đều sinh hoạt ở trong Thủ Chính Phong.
An Hồn Điện cũng được an trí ở trong Thủ Chính Phong, vốn có nơi khác tên An Hồn Phong, dùng để an trí linh bài tu sĩ Bích Huyết Tông chết đi từ lúc khai tông lập phái đến nay.
Giờ này khắc này, trong An Hồn Điện, trước mấy vạn tấm linh bài, Lục Diệp đoan chính quỳ ở đó, Nhị sư tỷ Thủy Uyên và Tứ sư huynh Lý Bá Tiên đứng ở một bên, thần sắc nghiêm túc.
Chưởng giáo thắp ba nén hương lên lư hương phía trước nhất, cung cung kính kính hành lễ một lượt, lúc này mới cất tiếng nói:
- Chưởng giáo đời thứ mười Bích Huyết Tông Đường Di Phong, kính báo liệt tổ liệt tông, hiện có nhân sĩ Binh Châu Lục Diệp tâm tính thuần phác, kiên nghị, tính cách ôn thuần, thiên tư bất phàm...
Một phen ngôn từ khen hay Lục Diệp, đến độ thần tình Lục Diệp đều có chút mất tự nhiên.
- Nay thu Lục Diệp nhập môn, mong liệt tổ liệt tông hộ nó bình an, cả đời khang nhiên.
Xoay người, nhìn về phía Lục Diệp, thần sắc chưởng giáo thoáng hiện vẻ nghiêm túc:
- Lục Diệp, nay thu ngươi nhập môn, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử Bích Huyết Tông, vinh nhục cùng hưởng với tông môn, ngày sau ở bên ngoài hành sự, không được làm ra chuyện cô nhục sư môn, hi vọng ngươi có thể...
Nói đến đây, thanh âm chưởng giáo thoáng ngừng một lát, khẽ vuốt đỉnh đầu Lục Diệp:
- Bình an trưởng thành!
Vốn hẳn còn phải trường thiên đại loạn một đoạn nữa, nhưng trước mắt Bích Huyết Tông tổng cộng mới có ba người mà thôi, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa trải qua trận chiến Kim Quang Đỉnh, ngày sau tình cảnh Lục Diệp sẽ không quá tốt, giờ chưởng giáo chỉ có một nguyện vọng.
Đó là Lục Diệp được bình an...
- Vâng!
Lục Diệp cung kính dập đầu.
Tuy nói nửa năm trước trên đường về tông, lúc bị đánh lén chưởng giáo đã cung thỉnh thiên cơ chứng kiến, chính thức thu nhận Lục Diệp làm đệ tử Bích Huyết Tông, nhưng đấy chỉ là sự gấp tòng quyền, giờ thực hiện xong bộ lưu trình này, Lục Diệp mới được tính là đệ tử Bích Huyết Tông chân chính.
Ánh mắt lướt qua trên mấy vạn tấm linh vị, phảng phất thấy được tất cả tiền bối tông môn đang chăm chú nhìn mình.
Lục Diệp chậm rãi đứng dậy, tâm linh vốn không nơi nương tựa từ khi tới thế giới này, rốt cục cũng có chỗ quy thuộc.
Từ nay về sau, ta là người có tông môn!
- Chúc mừng tiểu sư đệ.
Lý Bá Tiên ở bên cười chúc.
- Tứ sư huynh!
Lục Diệp cung cung kính kính thi lễ một cái, lễ này vừa là để cảm tạ Lý Bá Tiên trước đó liều chết bảo vệ, cũng là kính trọng đối với sư huynh đồng môn.
- Nhị sư tỷ!
Lục Diệp lại quay sang thi lễ với Thủy Uyên.
Hốc mắt Thủy Uyên thoáng đỏ lên, khác với Lý Bá Tiên, lúc Bích Huyết Tông mới sa sút, Lý Bá Tiên vẫn chỉ là đứa trẻ, cái gì đều không hiểu, nhưng Thủy Uyên lại tận mắt chứng kiến bàng nhiên đại vật Bích Huyết Tông khuynh đảo như thế nào, cảnh tượng trước mắt khiến nàng bất giác hồi tưởng đến mấy chục năm trước, nhớ đến trường cảnh đương thời từng thiếu niên ý chí, lần đầu bái nhập tông môn.
Khi đó Bích Huyết Tông sao mà huy hoàng!
Nàng từ từ đi đến trước mặt Lục Diệp, nắm lấy tay phải hắn, sau đó lấy ra một phương đại ấn lưu quang tứ xạ, hít sâu một hơi, dịu dàng nói:
- Đệ tử đời thứ mười một Bích Huyết Tông, Chưởng Ấn Sứ Thủy Uyên, cung thỉnh thiên cơ chứng kiến, nay phong đệ tử đời thứ mười một Lục Diệp là trấn thủ sứ của Bích Huyết tông tại Linh Khê chiến trường, đóng ấn làm chứng!
Nói đến đây, nàng cầm lên đại ấn kia, đóng một cái trên mu bàn tay Lục Diệp.
Từ nơi sâu xa, thiên cơ rơi xuống.
Thân hình Lục Diệp hơi có chút lung lay, song rất nhanh liền ổn định, nghi hoặc nhìn xem Thủy Uyên:
- Đây là...
Lý Bá Tiên ở bên giải thích nói:
- Trụ sở mỗi tông môn đều có trấn thủ sứ và phó sứ, tỷ như ta, chính là phó trấn thủ sứ Đan Tâm Tông. Trấn thủ sứ và phó sứ có trách nhiệm tọa trấn trong trụ sở tông môn nhà mình, tương ứng với đó là rất nhiều quyền hạn, cái này trong thời gian ngắn nói không rõ, quay đầu ta ghi chép một phần ngọc giản đưa cho ngươi, ngươi xem qua liền hiểu.
Hắn nhếch môi cười nói:
- Trước mắt đệ tử đời thứ mười một Bích Huyết Tông chỉ có hai người là ngươi và Nhị sư tỷ, Nhị sư tỷ là tu sĩ Chân Hồ Cảnh, không cách nào tùy tiện tiến vào Linh Khê chiến trường, cho nên … tiểu sư đệ... Trụ sở ở Linh Khê chiến trường còn cần ngươi chiếu cố.
Thủy Uyên ở bên nói:
- Không cần đi quản trụ sở làm gì, chỉ là cho ngươi cái thân phận này, để ngươi tiện ra vào chiến trường, rốt cuộc nếu chỉ luận tu hành, ở trong Linh Khê chiến trường vẫn tương đối tốt.
Lục Diệp không khỏi có chút hiếu kỳ:
- Trụ sở Bích Huyết Tông chúng ta ở Linh Khê chiến trường vẫn chưa bị người Vạn Ma Lĩnh công chiếm?
Thân phận đệ tử Bích Huyết Tông của hắn bị bạo lộ, dẫn lên đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh vây công, trụ sở không lý nào còn có thể tiếp tục tồn tại mới đúng.
Lý Bá Tiên lắc đầu nói:
- Trước kia đúng là có người tiến đánh, chẳng qua giờ thì hết rồi, bởi vì tiến đánh trụ sở Bích Huyết Tông chẳng được lợi lộc gì, chuyện không có chỗ tốt, ai sẽ đi làm? Huống hồ, mặc dù ở trụ sở kia không có đệ tử Bích Huyết Tông chủ trì đại cục, nhưng lại có một hung vật, thế lực ngoại vi thường thường đều đánh không lại.
Thủy Uyên cũng nói:
- Tình hình trụ sở Bích Huyết Tông chúng ta tương đối phức tạp, giờ có rất nhiều tán tu đang tụ tập ở nơi đó, trước kia lúc tiểu sư đệ ngươi mất tích ở Linh Khê chiến trường, ta từng phó thác mấy người đi thăm dò tin tức ngươi, chẳng qua đều không có thu hoạch gì, đám tán tu kia... Trừ số ít mấy người tin được có thể lưu lại, những người khác tiểu sư đệ ngươi nhìn vào mà làm, muốn đuổi thì cứ đuổi.
Lục Diệp gật đầu, hiện tại trấn thủ sứ là hắn còn hoàn toàn chưa biết gì về tình hình bên phía trụ sở, tạm thời không vội đưa ra quyết định, đợi hết thảy đều quen thuộc hẵng tính cũng không muộn, hơn nữa Tứ sư huynh chính là trấn thủ phó sứ, có gì không hiểu, vừa khéo có thể thỉnh giáo hắn một phen.
- Đúng rồi, còn cả thú sủng kia của ngươi, người Thương Minh Sơn đã đưa đến trụ sở, ngươi muốn đi tìm thì có thể đi ngay bây giờ.
- Ta đi ngay.
Lục Diệp vội nói.
- Theo ta.
Thủy Uyên lên tiếng, đi trước dẫn đường.
Rất nhanh liền mang Lục Diệp đến Thiên Cơ Điện.
Mỗi một nhà tông môn đều có Thiên Cơ Điện của riêng mình, bản tông một nơi, Linh Khê chiến trường một nơi, mỗi đầu đều an trí lên Thiên Cơ Trụ, có thể nói, đây là một trong những địa điểm quan trọng nhất của mỗi nhà tông môn, can hệ đến đệ tử dưới trướng có thể bình yên ra vào Linh Khê chiến trường hay không, một khi Thiên Cơ Điện bị công chiếm, hậu quả không thể tưởng tượng.
Dưới sự chỉ đạo của Thủy Uyên, Lục Diệp đưa tay đặt lên Thiên Cơ Trụ.
Giống hệt như khi hắn lần đầu tiên tiến vào Linh Khê chiến trường, khi chiến trường ấn ký trên mu bàn tay sinh ra cộng minh với Thiên Cơ Trụ, toàn bộ thế giới như đang khoái tốc lìa xa mình, hết thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ.
- Nhớ lấy một tấm sủng khế từ Thiên Cơ Trụ.
Bên tai truyền đến tiếng dặn dò của Thủy Uyên.
Chớp mắt, mơ hồ và vặn vẹo quanh bốn phía lần nữa ngưng thực.
Vừa hồi thần, người đã đứng ở trong một nơi đại điện lạ lẫm mà tiêu điều, đại điện này cực kỳ rộng thoáng, nhưng trong điện lại không có người nào.
Nhìn Thiên Cơ Trụ trước mặt, Lục Diệp cảm giác được có một tầng liên hệ khẩn mật giữa thứ này với chiến trường ấn ký của mình, sở dĩ có mối liên hệ này một phần bởi hắn thân là đệ tử Bích Huyết Tông, phần khác là vì hắn là trấn thủ sứ nơi đây.
Hơn nữa hắn còn cảm giác được, trong Thiên Cơ Trụ này cất giấu một ít kỳ diệu, bản thân có thể cảm giác được những kỳ diệu kia, thậm chí có thể thông qua thân phận trấn thủ sứ để tiến hành điều chỉnh ở mức độ nhất định!
Cụ thể phải điều chỉnh thế nào, hắn không quá rõ ràng, điều này còn cần phải tìm hiểu.
Hắn không có tùy tiện hành động, trước mắt hiểu biết của hắn đối với phương diện này còn quá ít, tốt nhất phải chờ thỉnh kinh từ chỗ Tứ sư huynh rồi tính tiếp.
Việc cấp bách bây giờ là đi tiếp Hổ Phách, Y Y hẳn đang rất lo lắng cho mình.
Cất bước đi ra đại điện, dưới ánh mặt trời long lanh, Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, phát hiện một chuyện rất thú vị, đó chính là thời gian trong Linh Khê chiến trường và ở bên ngoài hẳn tương tự nhau.
Lúc thu hồi ánh mắt, đột nhiên phát giác bốn phía có từng đạo ánh mắt trông về phía này, Lục Diệp lập tức đưa tay đặt lên ngang eo, lại chỉ thấy trống rỗng.
Giờ mới nhớ ra, trường đao của mình đã triệt để vỡ nát.
Quay đầu nhìn quanh, thấy bốn phía có mấy tên tu sĩ, hoặc nghi hoặc, hoặc kinh ngạc nhìn vào mình, tu vi những người này đều không cao, chỉ cỡ tam tứ trọng.
Xem ra là đám tán tu mà Nhị sư tỷ nói tới khi trước.
Trụ sở Bích Huyết Tông ở Linh Khê chiến trường đã mấy chục năm nay không có đệ tử vào ở, cho nên mặc dù trụ sở vẫn tồn tại, nhưng nơi đây đã thành địa điểm tụ tập của rất nhiều tán tu, nghiễm nhiên hình thành nên một phường thị quy mô không nhỏ.
Chẳng qua những tán tu này tốt xấu cũng có chút tự biết rõ ràng, không đặt địa điểm tụ tập ở trong Thiên Cơ điện, mà đặt ở vị trí sát gần bên ngoài.
Như thế, dù ngày nào đó có đệ tử Bích Huyết Tông tiến vào đây thì cũng không đến nỗi bởi thế đắc tội với Bích Huyết Tông.
Tán tu tuy không nơi nương tựa, cuộc sống kham khổ, song cũng chính bởi vì tự thân yếu đuối, cho nên bọn hắn mới luyện thành tâm tư linh hoạt.
Dưới tình huống bình thường, tán tu chỉ cầu sinh tồn, sẽ không tùy ý đi đắc tội với những tu sĩ có xuất thân môn phía.
Thiên Cơ Điện Bích Huyết Tông đã hoang phế mấy chục năm không người sử dụng, Lục Diệp bỗng nhiên từ bên trong đi ra, tự nhiên khiến những tán tu kia kinh ngạc không thôi.
Một tiếng hổ gầm quen thuộc từ xa xa truyền lại, Lục Diệp lập tức quay người, lao vút về hướng kia, không đến một cái chớp mắt liền đã thấy được Hổ Phách toàn thân trắng như tuyết đang ở trên một nơi quảng trường.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất