Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 173: Sủng khế

Trước Sau
Chẳng qua giờ này khắc này, tình hình Hổ Phách có vẻ không tốt lắm, một con Hôi Ưng to lớn đứng ở trước mặt nó, chính đang cúi đầu quan sát, trong mắt chim ưng lộ vẻ cân nhắc, như thể đang suy nghĩ, thứ nho nhỏ trước mặt này... Có thể ăn được hay không!

Thân hình Hổ Phách rất cường tráng, nhưng so với Hôi Ưng trước mặt thì chỉ như núi nhỏ gặp núi lớn, cầm hai con hung thú ra so đối, Hổ Phách cơ hồ chỉ lớn bằng móng vuốt đối phương.

Đủ thấy hình thể Hôi Ưng lớn đến cỡ nào.

Lục Diệp nhớ đến câu Lý Bá Tiên nói trước đó, mặc dù trụ sở Bích Huyết Tông không có đệ tử chủ trì đại cục, nhưng lại có một con hung vật, tông môn ngoại vi thường thường đều không đánh được.

Xem ra Hôi Ưng này chính là hung vật mà Tứ sư huynh nhắc đến!

Trước khi tới, vô luận là Nhị sư tỷ hay Tứ sư huynh đều không đặc ý nói rõ tình huống của con hung vật này, như vậy xem ra, Hôi Ưng hẳn không có uy hiếp quá lớn đối với mình.

Nghĩ như vậy, Lục Diệp vội rảo bước đi tới.

Hôi Ưng có điều phát giác, quay đầu nhìn lại Lục Diệp, vẻ xem xét trong mắt càng đậm mấy phần.

Hổ Phách cũng thấy Lục Diệp, lập tức xoay người đứng ngang giữa Lục Diệp và Hôi Ưng, bên cạnh nó còn có một vị tu sĩ chính đang đau đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Là sư huynh Thương Minh Sơn?

Lục Diệp tiến đến hỏi dò, thực lực người tới không yếu, chí ít cũng là một vị tu sĩ cửu trọng tu hành công pháp cấp Địa, nếu không không cách nào đưa Hổ Phách tới đây.

- Đúng vậy.

Người kia khẽ gật đầu.

- Gặp qua sư huynh!

Lục Diệp hành lễ:

- Làm phiền sư huynh một đường hộ tống, cảm kích bất tận.

Người kia lại cười nói:

- Tiện đường mà thôi.

Hắn đánh giá trên dưới Lục Diệp một lượt, tán thán nói:

- Nhất Diệp sư đệ quả nhiên phong thái hiên ngang, trận chiến trên Kim Quang Đỉnh trước đó thật sự khiến chúng ta ngưỡng mộ không thôi.

Lục Diệp khiêm tốn nói:

- Sư huynh quá khen.

Xong rồi, sau này sợ là thật phải đội lấy xưng hiệu Nhất Diệp hành tẩu Cửu Châu.

Hai người lại hàn huyên mấy câu, tu sĩ Thương Minh Sơn kia còn có việc trên người liền cáo từ rời đi, Lục Diệp lại một phen cảm kích.

Đưa mắt nhìn hắn đi xa, Lục Diệp ngẩng đầu nhìn Hôi Ưng đứng ở bên cạnh, đối phương cũng cúi đầu nhìn xuống, sau đó cúi người, mỏ chim đụng nhẹ lên đỉnh đầu Lục Diệp hai lần, không biết là có ý gì, cuối cùng vỗ cánh bay đi, rất nhanh liền hạ xuống một tòa đỉnh núi cách đó không xa.

Đợi Hôi Ưng đi rồi, Hổ Phách mới bình tĩnh lại, đi đến bên người Lục Diệp, đầu to cọ qua cọ lại.

- Đi thôi, dẫn ngươi đi Bích Huyết Tông!

Lục Diệp vỗ vỗ đầu Hổ Phách, những lời này vừa là nói với Hổ Phách, cũng là nói với Y Y.

Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám tán tu dọc trên đường đi, Lục Diệp trực tiếp về lại trong Thiên Cơ Điện, đứng chơi đùa một lúc trước Thiên Cơ Trụ.

Trước lúc tiến đến, Nhị sư tỷ dặn hắn thỉnh một tấm sủng khế từ chỗ này, nhưng hắn lại không biết phải làm thế nào mới có thể thỉnh được sủng khế.

Sau một hồi nghĩ ngợi, hắn thử mở miệng nói:

- Đệ tử Bích Huyết Tông Lục Diệp cung thỉnh một tấm sủng khế.

Nơi chiến trường ấn ký truyền đến cảm giác ấm áp, một luồng tin tức chưa từng tiếp xúc qua truyền vào trong đầu, ở trong ý thức, tựa hồ nhiều thêm một tấm da thú phong cách cổ xưa.

Rất nhanh hắn liền hiểu được, đây chính là sủng khế, có thể khiến cho giữa tu sĩ và thú sủng sinh ra một loại liên hệ chặt chẽ không thể tách rời, như thế, thú sủng liền có thể theo gót tu sĩ ra vào Linh Khê chiến trường, cứ lấy Hổ Phách mà nói, nó là yêu thú sinh ra trong Linh Khê chiến trường, nếu không có tấm sủng khế này thì không cách nào rời khỏi Linh Khê chiến trường, đi về Cửu Châu.



Điều này không khỏi có chút thần kỳ, khiến Lục Diệp nhớ đến Thiên Cơ Khế mà Lý Bá Tiên mời tới trước đó.

Vô luận là Thiên Cơ Khế hay sủng khế đều khó có khả năng vô duyên vô cớ sinh ra, những vật này từ đâu mà ra? Tại sao chỉ cần cung thỉnh thiên cơ liền có thể thỉnh ra được? Thiên cơ lại là cái gì?

Trong lòng Lục Diệp sinh ra một loạt nghi vấn, nhưng hắn không truy đến cùng, hắn cảm thấy những vật này ắt cất chứa bí mật cực lớn, còn cách hắn quá xa.

Thỉnh mời một tấm sủng khế cần phải trả ra đại giá, đại giá kia chính là một trăm điểm công huân, trong tin tức Lục Diệp vừa được đến đã nói rõ điểm này.

Hắn điều tra tin tức trong chiến trường ấn ký bản thân.

Họ tên: Lục Diệp.

Thân phận: Đệ tử Bích Huyết Tông.

Tu vi: Sáu mươi tư khiếu.

Vị trí: Linh Khê chiến trường.

Công huân: Chín trăm bốn mươi ba điểm.

Tu vi biến hóa không lớn, trận chiến giết Đổng Thúc Dạ kia, hắn đã khai mở sáu mươi ba khiếu, vài ngày qua đi, hắn mới chỉ mở nhiều thêm một khiếu, chủ yếu là đoạn thời gian này một mực đào vong giết địch, căn bản không có linh lực dư thừa đi mở khiếu.

Công huân biến hóa thì lớn hơn nhiều, hắn nhớ được sau khi giết Đổng Thúc Dạ, chiến công của mình mới không đến bốn trăm điểm, nhưng giờ đã sắp lên tới một ngàn.

Đầu to tự nhiên đều là được đến từ trận chiến Kim Quang Đỉnh, trên Kim Quang Đỉnh hắn chiến liền bốn mươi ba trận, giết địch chí ít ba mươi mấy, trừ tên đầu tiên bị giết là ngũ trọng ra, mặt khác đều là lục trọng, mỗi người lại có thể giúp hắn gia tăng mười hai điểm công huân, trận chiến sau cùng càng là được đến hai mươi mốt điểm công huân.

Riêng trên Kim Quang Đỉnh, số công huân hắn giành được đã lên tới chừng ba trăm sáu mươi ba trăm bảy mươi, ngoài ra còn cộng thêm với số giết địch ven đường.

Một ngàn điểm công huân không phải con số ít, đừng thấy hiện tại công huân Lục Diệp đã sắp phá ngàn, nhưng muốn có được những công huân này đều không dễ dàng, chúng chính là đại biểu cho chiến tích mà hắn giành được trên con đường đã qua.

Y Y và Hổ Phách quen biết hắn từ thủa hàn vi, một đường làm bạn mà đi, Lục Diệp có thể nhiều lần trở về từ cõi chết đều là nhờ ở cước trình của Hổ Phách, cho nên vô luận thế nào hắn cũng phải thỉnh cho được một tấm sủng khế, đừng nói một trăm điểm, dù có phải cần toàn bộ công huân, Lục Diệp cũng sẽ không nhíu mày.

Tâm niệm khẽ động, trước Thiên Cơ Trụ hiện ra một vòng xoáy màu trắng ngà, chầm chậm xoay tròn, đồng thời công huân của Lục Diệp cũng theo đó giảm đi một trăm điểm.

Hắn vươn tay móc vào trong vòng xoáy kia, lấy ra một tấm da thú phong cách cổ xưa.

Theo như tin tức mình được đến trước đó, hắn cắn lên đầu ngón tay, ấn chỉ ấn lên tấm da thú kia, đồng thời thúc giục linh lực, đánh tấm da thú về phía Hổ Phách đang ngơ ngác đứng đó.

Tấm da thú cháy lên hừng hực, hóa thành một đạo ánh lửa chụp xuống Hổ Phách, dung nhập vào trong cơ thể nó, mặc dù Hổ Phách không quá rõ ràng là chuyện gì, song cũng không động đậy, bởi vì ánh lửa kia không tạo thành bất kỳ tổn thương nào đối với nó.

Lát sau, ánh lửa dập tắt, Lục Diệp rõ ràng cảm giác được giữa bản thân và Hổ Phách nhiều thêm một tầng liên hệ, liên hệ này chẳng những có có thể khiến đây đó cảm giác được đối phương ở khoảng cách không quá xa, mà Lục Diệp ẩn ẩn còn có thể phát giác ra được suy nghĩ của Hổ Phách.

Sủng khế này đúng là có chút huyền diệu.

Không dây dưa thêm nữa, Lục Diệp mang theo Hổ Phách về lại bản tông Bích Huyết Tông.

Đợi sau khi hắn đi rồi, mấy chiếc đầu mới từ nơi cửa Thiên Cơ Điện ló ra nhìn quanh, thấy không có ai, lúc này mới xác định, Bích Huyết Tông Lục Nhất Diệp kia đã đến trụ sở!

Rất nhanh, tin tức khuếch tán đi ra, không ít tán tu ưu tâm lo lắng...

Trong Thiên Cơ Điện bản tông, Nhị sư tỷ và Tứ sư huynh còn đang chờ đợi, thấy Lục Diệp và Hổ Phách cùng lúc hiện thân, Lý Bá Tiên mới cười nói:

- Gặp Tiểu Hôi rồi?

- Tiểu Hôi?

Lục Diệp sửng sốt, rất nhanh liền kịp hồi thần, Lý Bá Tiên đang nói tới con Hôi Ưng khổng lồ kia, khóe mắt không khỏi giật nhẹ một cái:

- Ai đặt tên?

Hung thú thần tuấn uy phong như vậy, lại bị đặt cho cái tên tùy tiện cỡ đó...

- Đấy là thú sủng năm đó đại sư huynh thu phục.

Lý Bá Tiên cười giải thích:



- Sau khi đại sư huynh rời khỏi Linh Khê chiến trường, nó liền một mực đợi ở trong trụ sở, cho nên Nhị sư tỷ mới bảo ngươi không cần nhọc lòng để ý nơi đó, trước mắt trụ sở Bích Huyết Tông đã không có thứ gì tốt, lại thêm Tiểu Hôi tọa trấn, tông môn ngoại vi thường thường đều không dám tới xâm phạm.

Đang lúc nói chuyện, hắn ném cho Lục Diệp một chiếc ngọc giản:

- Tình hình đại khái ở trụ sở ta đều viết trong đó, có rảnh rỗi thì tự mình nhìn xem, thân là trấn thủ sứ, tu hành trong trụ sở vẫn có ích lợi rất lớn, đặc biệt là trước mắt khi tu vi ngươi còn thấp.

Lục Diệp tiếp lấy ngọc giản, khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vỗ vỗ đầu Hổ Phách nói:

- Đi ra chào hỏi Nhị sư tỷ và Tứ sư huynh một tiếng.

Thủy Uyên và Lý Bá Tiên khó hiểu nhìn vào Hổ Phách, không biết nó sẽ chào hỏi thế nào.

Chẳng qua rất nhanh, thần tình hai người đều không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Thân ảnh Y Y từ từ bay ra, có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng khẽ nói:

- Gặp qua Nhị sư tỷ, gặp qua Tứ sư huynh!

Nàng không biết nên xưng hô Thủy Uyên và Lý Bá Tiên thế nào, bèn cũng gọi theo Lục Diệp.

Trong trận chiến Kim Quang Đỉnh, Y Y một mực không lộ diện, chủ yếu là có lộ diện cũng chẳng tác dụng gì, hơn nữa nàng là linh thể, không tiện đi ra gặp người.

Nhưng ở đây thì không sao, vô luận Nhị sư tỷ hay Tứ sư huynh đều là người nhà.

Lý Bá Tiên trầm mặt nhìn hồi lâu, lát sau mới quay sang Lục Diệp, nhướng mày nói:

- Được lắm tiểu sư đệ!

Bộ dạng kiểu nam nhân đều hiểu.

Lục Diệp vội giải thích nói:

- Y Y là Trành Linh cộng sinh trên thân Hổ Phách, một đường này đi tới, nàng và Hổ Phách đã giúp ta rất nhiều.

- Trành Linh?

Thủy Uyên hiếu kỳ, dù lấy lịch duyệt của nàng cũng chưa từng thấy qua loại tồn tại như Y Y, thế là không khỏi hiếu kỳ, đưa tay nhéo nhéo cánh tay Y Y, lại kinh ngạc phát hiện không khác gì nắn bóp thực thể, song nàng có thể nhìn ra, Y Y đúng thật là linh thể, chỉ là có thể chuyển hóa qua lại giữa hư và thực.

Thủy Uyên và Lý Bá Tiên nhìn chằm chằm khiến Y Y không khỏi cảm thấy bất an, bất giác nhìn sang cầu trợ.

Thủy Uyên vỗ vỗ đầu nàng:

- Đã là đồng bạn của tiểu sư đệ, vậy tức là người Bích Huyết Tông, sau này ngươi cứ xem nơi đây như nhà của mình.

Lời của nàng tựa hồ có được sức trấn an cực lớn, Y Y trầm mặc nhìn nàng, vành mắt từ từ đỏ lên, sau đó không ngừng gật đầu.

Từ nay về sau, ta cũng có nhà! Hồi tưởng lúc trước quyết định cùng theo Lục Diệp đi ra Thanh Vân Sơn, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.

Lý Bá Tiên hướng về phía Lục Diệp đánh mắt một cái, bước đi ra ngoài.

Lục Diệp cất bước đuổi theo.

Đi ra Thiên Cơ Điện, Lý Bá Tiên mở miệng nói:

- Vốn ngươi vào tông, hẳn sẽ an bài giáo viên đến dạy bảo ngươi tu hành, đặc biệt là trước mắt tu vi ngươi mới chỉ là ngũ trọng, cũng nên xác định phái hệ sau này. Chẳng qua tình hình Bích Huyết Tông hiện nay thế nào ngươi cũng thấy rồi đấy, sợ là không ai có thể dạy bảo ngươi được cái gì, lão đầu tử cố nhiên rất mạnh, nhưng hắn đã rất nhiều năm không dạy người khác, hơn nữa tính cách cũng cứng nhắc, không thích hợp làm việc này.

Không biết từ đâu đột nhiên bay tới một cục đá, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nện lên trán Lý Bá Tiên.

Bằng mắt thường có thể thấy, trên lưng Lý Bá Tiên sưng tấy lên, hắn lại như không việc gì, xoay người, đội lấy cục sưng nhìn vào Lục Diệp:

- Cũng may đoạn đường này chính ngươi tu hành cũng rất không sai, chẳng qua việc cấp bách bây giờ vẫn là phải xác định phái hệ cho bản thân, ngươi đã từng tử tế suy xét qua?

- Binh tu!

Lục Diệp nhìn chằm chằm cục sưng trên trán nhìn như chiếc sừng của Lý Bá Tiên, quả quyết đưa ra đáp án.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau