Chương 174: Thiên Cơ bảo khố
Đoạn đường này hắn đi tới đều là từng đao từng đao chém giết đi qua, phong cách chiến đấu của bản thân đã đủ để xác định phái hệ tương lai.
Lý Bá Tiên gật đầu:
- Binh tu là phái hệ rất lớn, trong đó lấy kiếm tu làm đầu, có câu kiếm chính là bách binh chi vương, trong binh tu, kiếm tu sát phạt mạnh nhất, nếu ngươi đã muốn trở thành binh tu, liệu có ý định tu kiếm?
- Ta dùng đao, sư huynh.
- Ta biết, chẳng qua chuôi đao khi trước của ngươi ta cũng thấy rồi, không khác kiếm là mấy, nếu ngươi nguyện ý tu kiếm, ta có thể dạy ngươi, giúp ngươi tránh đi rất nhiều đường vòng.
Lục Diệp chăm chú suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi lắc đầu:
- Ta không thích hợp với kiếm lắm, đương sơ từng dùng qua một thanh kiếm, nhưng dù thế nào cũng không thuận tay.
Lý Bá Tiên tận tình khuyên nhủ:
- Loại chuyện này có thể từ từ rèn luyện, dùng lâu rồi ngươi sẽ quen thôi.
Lục Diệp kiên trì nói:
- Không cần Tứ sư huynh, ta vẫn quen dùng đao hơn.
Khóe mắt Lý Bá Tiên thoáng giật nhẹ một cái, thuyết phục thất bại... Sau cùng chỉ đành thở dài một hơi, nói:
- Nếu đã thế, vậy ngươi đi chuẩn bị một thanh vũ khí dùng được đi, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy ngươi một ít thứ, một ít thứ rất hữu dụng!
Khóe miệng hắn từ từ nhếch lên, trong lòng Lục Diệp đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn.
Trường đao khi trước đã triệt để vỡ nát trên Kim Quang Đỉnh, cũng may đấy chẳng qua là linh khí cấp thấp, nát rồi cũng sẽ không khiến người đau lòng.
Nhưng giờ muốn tìm một thanh vũ khí dùng được lại không dễ dàng, lúc trước hắn giết không ít người trên Kim Quang Đỉnh, thu lấy rất nhiều túi trữ vật, đương sơ những túi trữ vật kia hắn đều đích thân thu lấy, phía Vạn Ma Lĩnh cũng không ai ngăn cản.
Đến về sau đại sư tỷ thấy hắn quá mức mỏi mệt, sau mỗi trận chiến đều sẽ thay hắn thu thập, cũng không thấy ai dám ngăn trở cả.
Mấy ngày trước Nhị sư tỷ đã giao lại chiến lợi phẩm cho hắn, cấm chế những túi trữ vật kia đều được mở ra, chẳng qua bên trong đều không có thứ gì quá tốt, thu hoạch nhiều nhất mà Lục Diệp giành được chính là linh thạch linh đan và linh phù.
Tựa hồ nhìn ra khốn nhiễu của Lục Diệp, Lý Bá Tiên chỉ điểm nói:
- Đi xem xem ngọc giản ta đưa cho ngươi, ngươi sẽ tự biết nên làm thế nào.
- À.
Lục Diệp liền về lại chỗ ở, lấy ra ngọc giản kia, tử tế tra xem một phen, đồ vật được ghi lại trong ngọc giản rất nhiều, thích hợp nhất với loại người tu hành chưa đến đầu đến đũa như Lục Diệp, đoán chừng là Tứ sư huynh đã cân nhắc đến điểm này, Lục Diệp càng tra xem lại cảm giác được cái gì gọi là thiên cơ huyền diệu.
Có thể nói mặc dù hắn đã lăn lộn ở trong Linh Khê chiến trường suốt nửa năm, nhưng nhận thức đối với cái thế giới này lại chỉ mới là một góc của toàn núi băng.
Lúc lâu sau, hắn thả xuống ngọc giản, từ từ tiêu hóa đủ loại tin tức trong đầu.
Được một lúc hắn mới đứng dậy, đi đến Thiên Cơ Điện, bước qua Thiên Cơ Trụ, tiến vào Linh Khê chiến trường.
Lần nữa xuất hiện thì đã tới trong Thiên Cơ Điện ở trụ sở Bích Huyết Tông.
Thúc giục chiến trường ấn ký kết nối với Thiên Cơ Trụ trước mặt, theo như chỉ dẫn trong ngọc giản Tứ sư huynh đưa cho, miệng mặc niệm:
- Linh khí hạ phẩm!
Vừa dứt lời, trước mặt lập tức xuất hiện một vòng xoáy, từ trong vòng xoáy kia truyền ra cỗ lực lượng không thể kháng cự, không đợi Lục Diệp kịp phản ứng liền đã hút hắn vào.
Đến lúc hồi thần, người đã đứng ở trong một tòa đại điện trống trải, bên trong tòa đại điện xếp đặt từng dãy giá binh khí, không thấy đâu là điểm cuối, vô luận binh khí chủng loại gì, ở chỗ này đều có cả, hơn nữa mỗi một kiện đều là linh khí.
Lần đầu Lục Diệp trải qua chuyện như vậy, nhất thời không khỏi háo hức, yên ắng cảm giác một phen, hắn phát hiện thân thể mình vẫn đang ở trong Thiên Cơ Điện Bích Huyết Tông, nhưng ý thức lại đã tiến vào chỗ này.
Thiên Cơ bảo khố, đây là nơi thần kỳ được Tứ sư huynh nhắc đến trong ngọc giản.
Tại Cửu Châu, ở Linh Khê chiến trường, bất kỳ tu sĩ nào, chỉ cần có được công huân đều có thể đạt thành một ít giao dịch với thiên cơ, Lý Bá Tiên mời đến Thiên Cơ Khế là một trang giao dịch, trước đó Lục Diệp mời đến sủng khế cũng là một trang giao dịch.
Cho nên nếu muốn mua thứ gì, cứ giao dịch với thiên cơ là thuận tiện nhất, bởi vì nơi đây cái gì cần có đều có, duy chỉ một điều không tốt, giao dịch với thiên cơ cần phải dùng tới công huân.
Kiểu này khác với giao dịch ở Thiên Cơ thương minh, ở Thiên Cơ thương minh có thể dùng linh thạch, chẳng qua so sánh ra, làm giao dịch với thiên cơ càng trực tiếp càng mau lẹ, bởi vì chỉ cần có đầy đủ công huân, bất cứ tồn tại nào trên đời này, chỉ cần là bảo vật vô chủ thì đều có thể mua được.
Lục Diệp muốn tìm một thanh đao thích hợp trong thời gian ngắn, tới đây giao dịch với thiên cơ không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Thiên Cơ bảo khố đến cùng là cái gì, không ai biết, hệt như thẳng cho tới nay các tu sĩ Cửu Châu đều không tìm thấy vị trí cụ thể của Linh Khê chiến trường vị vậy, cho nên dù có người đánh chủ ý lên bảo vật trong Thiên Cơ bảo khố thì cũng không cách nào làm được.
Hiện nay trong thông tin được biết, giữa Thiên Cơ thương minh và Thiên Cơ bảo khố có một ít liên hệ, bởi vì từng có người phát hiện, một ít bảo vật xuất hiện trong Thiên Cơ bảo khố cũng được Thiên Cơ thương minh bán ra, đồ vật Thiên Cơ thương minh thu mua cũng sẽ xuất hiện trong Thiên Cơ bảo khố.
Lục Diệp chỉ tới đây tìm một thanh trường đao, hắn lười nhác thăm dò những bí mật kia.
Chẳng qua nhìn vào từng dãy giá vũ khí đếm mãi không hết, không thấy đâu là điểm cuối kia, hắn liền không khỏi có chút đau đầu, đôi khi đồ vật quá nhiều cũng sẽ hoa mắt, không biết phải chọn cái nào.
Thế là hắn mở miệng nói:
- Trường đao!
Cảnh sắc bốn phía thoáng trở nên méo mó, trọn cả bảo khố đột nhiên rụt nhỏ, mặc dù thoạt nhìn vẫn rất lớn, song chí ít đã có thể thấy được điểm cuối.
Những linh khí được trưng bày trên kệ kia đúng như Lục Diệp mong cầu, tất cả đều là trường đao.
Có rất nhiều trường đao tương tự như thanh hắn sử dụng khi trước.
Hắn tiện tay cầm lên một thanh, thúc giục linh lực tra xem, phát hiện thứ này so với thanh trường đao trước đó của mình thì chẳng tốt hơn là mấy, tiện tay thả xuống, lại nhặt lên một thanh khác tra xem, kết quả cũng tương tự.
Hắn nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói tiếp:
- Chín đạo cấm chế...
Ngay sau đó liền bổ sung thêm:
- Thiên về gia cố thân đao!
Phẩm chất linh khí cao hay thấp, một là xem chất liệu chế tạo linh khí, hai là xem số lượng cấm chế lạc ấn trong đó, chín đạo cấm chế đã là cực hạn với linh khí hạ phẩm, vượt qua chín đạo liền là linh khí trung phẩm, đây cũng là tin tức hắn được biết từ trong ngọc giản Tứ sư huynh đưa cho.
Linh khí không phải cứ phẩm chất càng cao liền càng tốt, còn phải xem người nào tới dùng, cấm chế cần linh lực kích hoạt, cấm chế càng nhiều, tiêu hao lúc kích hoạt sẽ càng lớn, tu vi quá thấp, dù cầm một kiện linh khí thượng phẩm cũng không kích hoạt được cấm chế trong đó.
Lấy tu vi ngũ trọng trước mắt của Lục Diệp, linh khí hạ phẩm có chín đạo cấm chế đã đủ cho hắn dùng một đoạn thời gian rất dài.
Còn về muốn thiên hướng gia cố thân đao, tự nhiên là bởi vì hắn không cần linh khí quá mức sắc bén, Phong Duệ linh văn có thể giải quyết nhu cầu ở phương diện này.
Thiên Cơ bảo khố lại có biến hóa, lần này số lượng linh khí xuất hiện ít đi rất nhiều, chỉ còn lại mười mấy giá.
Lục Diệp đi đi lại lại trong đó, thử xem từng thanh một.
Rất nhanh, hắn tìm ra một thanh trường đao thích hợp với mình, thanh linh khí này không khác trường đao từng dùng khi trước là mấy, chẳng qua trọng lượng lại nặng hơn rất nhiều, song đối với Lục Diệp mà nói, như thế không nghi ngờ càng thuận tay hơn chút, bởi vì thực lực bây giờ của hắn đã cường đại vượt xa so với lúc đi ra Thanh Vân Sơn.
Tra xem bên trong trường đao, trong đó lạc ấn chín đạo linh văn, giữa đây đó được kết nối bằng một loại thủ pháp kỳ diệu, trong chín đạo linh văn kia có bảy đạo dùng để gia cố thân đao, hai đạo đề thăng sát thương, hai đạo linh văn này có hiệu quả tương tự như Phong Duệ linh văn của hắn.
Linh văn còn có thể dính liền kiểu này? Lục Diệp không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Nói cho cùng hiểu biết của hắn đối với linh văn chỉ giới hạn ở trong mấy thứ được đến từ Thiên Phú Thụ, ba đạo linh văn kia hắn có thể tùy tâm mà phát, nhưng linh văn khác thì hắn lại chẳng biết gì
Đè xuống ý niệm tìm tòi, Lục Diệp rất mãn ý với thanh trường đao trước mắt.
Có lẽ đối với tu sĩ khác tới nói, sức sát thương của thanh linh khí này không đủ mạnh, nhưng đối với Lục Diệp mà nói thì lại không có khốn nhiễu đó, gia trì một đạo Phong Duệ linh văn đi lên, thứ gì đều có thể chém đứt.
Phương diện giá tiền cũng có đánh dấu, ngay trên thân trường đao, mấy chữ số tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Một trăm ba mươi tám!
Nói cách khác, nếu Lục Diệp chọn mang thanh trường đao này ra khỏi Thiên Cơ bảo khố, như vậy liền sẽ bị khấu trừ một trăm ba mươi tám công huân.
Hắn không biết giá tiền này là đắt hay rẻ, chẳng qua so với giá sủng khế mà nói thì tuyệt đối không rẻ.
Không tiếp tục xem thêm, chênh lệch giữa linh khí hạ phẩm với nhau đều sẽ không quá lớn, có thể thuận lợi tìm ra được một thanh thích hợp như thế là tốt lắm rồi, trong lòng Lục Diệp khẽ động, cảnh sắc bốn phía bỗng chợt biến ảo.
Lúc hồi thần lại, người đã đứng ở trong Thiên Cơ Điện.
Tâm thần hơi cảm thấy mỏi mệt...
Đây là đại giá phải trả khi câu thông Thiên Cơ bảo khố, tìm kiếm đồ vật trong đó, có thể nói thời gian dừng lại trong Thiên Cơ bảo khố càng dài, tâm thần sẽ càng mệt nhọc.
Hắn vốn còn định tìm thêm một vật trong Thiên Cơ bảo khố, nhưng giờ chỉ phải đành thôi.
Cúi đầu nhìn xuống, thanh trường đao tiêu tốn một trăm ba mươi tám điểm công huân mua về nằm ở trong tay, Lục Diệp rút đao khỏi vỏ, đao quang không mang đến cho người cảm giác quá sắc bén, ngược lại rất dày nặng.
Thẳng đến lúc này hắn mới phát hiện phía chuôi đao có khắc hai chữ nhỏ, tử tế phân biệt một phen, là hai chữ Bàn Sơn.
Nói cách khác, đây là thanh đao có tên, không biết là người phương nào chế tạo ra.
Tiện tay vung vẫy mấy lần, phát hiện cảm giác so với lúc thử đao trong Thiên Cơ bảo khố thì không có khác biệt gì cả, thậm chí càng thêm thuận tay hơn chút.
Tra đao vào vỏ, hắn cất bước đi ra ngoài Thiên Cơ Điện, theo như Tứ sư huynh nhắc nhở trong ngọc giản, hắn tới một nơi khác trong trụ sở.
Sau khi hắn vừa rời đi không lâu, một tu sĩ bộ dạng thanh niên vội vội vàng vàng chạy tới, đứng ngoài Thiên Cơ Điện sửa sang lại dung nhan một phen rồi mới cất bước tiến vào, định thần nhìn quanh, nào thấy bóng dáng Lục Diệp đâu, nhất thời mờ mịt, quay đầu nhìn qua một tu sĩ khác cùng theo bên cạnh:
- Không phải nói Lục Diệp đã tới rồi sao?
- Vừa nãy ta còn mới thấy hắn ở chỗ này.
Tu sĩ đi theo giải thích.
- Lại quay về?
Thanh niên kia có chút ảo não, vừa được đến tin tức Lục Diệp xuất hiện, hắn lập tức vội vội vàng vàng chạy tới, ai ngờ lại vẫn chậm mất một bước.
Nghĩ nghĩ bèn quay sang phân phó người cùng theo kia:
- Ngươi ở lại chỗ này trông chừng, lúc nào hắn trở lại thì cho ta biết, nếu có thể, thỉnh mời hắn chờ ta một lát.
Người kia cuống quít đồng ý.
Giờ này khắc này, Lục Diệp đã tới một nơi khác, đây là một khu kiến trúc do từng gian phòng nhỏ hợp lại mà thành, nơi đây tính là phòng luyện công dành cho đệ tử Bích Huyết Tông, trong lúc rảnh rỗi đệ tử có thể tới chỗ này bế quan tu hành, mỗi trụ sở tông môn đều có một nơi tương tự, đa phần được bố trí ở nơi yên tĩnh, chứ không phải chỉ mỗi Bích Huyết Tông mới có.
Chẳng qua bởi vì Bích Huyết Tông đã mấy chục năm không thu nhận đệ tử, cho nên nơi này cỏ dại mọc um tùm, xung quanh toàn là một mảnh hoang vu.
…
Lý Bá Tiên gật đầu:
- Binh tu là phái hệ rất lớn, trong đó lấy kiếm tu làm đầu, có câu kiếm chính là bách binh chi vương, trong binh tu, kiếm tu sát phạt mạnh nhất, nếu ngươi đã muốn trở thành binh tu, liệu có ý định tu kiếm?
- Ta dùng đao, sư huynh.
- Ta biết, chẳng qua chuôi đao khi trước của ngươi ta cũng thấy rồi, không khác kiếm là mấy, nếu ngươi nguyện ý tu kiếm, ta có thể dạy ngươi, giúp ngươi tránh đi rất nhiều đường vòng.
Lục Diệp chăm chú suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi lắc đầu:
- Ta không thích hợp với kiếm lắm, đương sơ từng dùng qua một thanh kiếm, nhưng dù thế nào cũng không thuận tay.
Lý Bá Tiên tận tình khuyên nhủ:
- Loại chuyện này có thể từ từ rèn luyện, dùng lâu rồi ngươi sẽ quen thôi.
Lục Diệp kiên trì nói:
- Không cần Tứ sư huynh, ta vẫn quen dùng đao hơn.
Khóe mắt Lý Bá Tiên thoáng giật nhẹ một cái, thuyết phục thất bại... Sau cùng chỉ đành thở dài một hơi, nói:
- Nếu đã thế, vậy ngươi đi chuẩn bị một thanh vũ khí dùng được đi, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy ngươi một ít thứ, một ít thứ rất hữu dụng!
Khóe miệng hắn từ từ nhếch lên, trong lòng Lục Diệp đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn.
Trường đao khi trước đã triệt để vỡ nát trên Kim Quang Đỉnh, cũng may đấy chẳng qua là linh khí cấp thấp, nát rồi cũng sẽ không khiến người đau lòng.
Nhưng giờ muốn tìm một thanh vũ khí dùng được lại không dễ dàng, lúc trước hắn giết không ít người trên Kim Quang Đỉnh, thu lấy rất nhiều túi trữ vật, đương sơ những túi trữ vật kia hắn đều đích thân thu lấy, phía Vạn Ma Lĩnh cũng không ai ngăn cản.
Đến về sau đại sư tỷ thấy hắn quá mức mỏi mệt, sau mỗi trận chiến đều sẽ thay hắn thu thập, cũng không thấy ai dám ngăn trở cả.
Mấy ngày trước Nhị sư tỷ đã giao lại chiến lợi phẩm cho hắn, cấm chế những túi trữ vật kia đều được mở ra, chẳng qua bên trong đều không có thứ gì quá tốt, thu hoạch nhiều nhất mà Lục Diệp giành được chính là linh thạch linh đan và linh phù.
Tựa hồ nhìn ra khốn nhiễu của Lục Diệp, Lý Bá Tiên chỉ điểm nói:
- Đi xem xem ngọc giản ta đưa cho ngươi, ngươi sẽ tự biết nên làm thế nào.
- À.
Lục Diệp liền về lại chỗ ở, lấy ra ngọc giản kia, tử tế tra xem một phen, đồ vật được ghi lại trong ngọc giản rất nhiều, thích hợp nhất với loại người tu hành chưa đến đầu đến đũa như Lục Diệp, đoán chừng là Tứ sư huynh đã cân nhắc đến điểm này, Lục Diệp càng tra xem lại cảm giác được cái gì gọi là thiên cơ huyền diệu.
Có thể nói mặc dù hắn đã lăn lộn ở trong Linh Khê chiến trường suốt nửa năm, nhưng nhận thức đối với cái thế giới này lại chỉ mới là một góc của toàn núi băng.
Lúc lâu sau, hắn thả xuống ngọc giản, từ từ tiêu hóa đủ loại tin tức trong đầu.
Được một lúc hắn mới đứng dậy, đi đến Thiên Cơ Điện, bước qua Thiên Cơ Trụ, tiến vào Linh Khê chiến trường.
Lần nữa xuất hiện thì đã tới trong Thiên Cơ Điện ở trụ sở Bích Huyết Tông.
Thúc giục chiến trường ấn ký kết nối với Thiên Cơ Trụ trước mặt, theo như chỉ dẫn trong ngọc giản Tứ sư huynh đưa cho, miệng mặc niệm:
- Linh khí hạ phẩm!
Vừa dứt lời, trước mặt lập tức xuất hiện một vòng xoáy, từ trong vòng xoáy kia truyền ra cỗ lực lượng không thể kháng cự, không đợi Lục Diệp kịp phản ứng liền đã hút hắn vào.
Đến lúc hồi thần, người đã đứng ở trong một tòa đại điện trống trải, bên trong tòa đại điện xếp đặt từng dãy giá binh khí, không thấy đâu là điểm cuối, vô luận binh khí chủng loại gì, ở chỗ này đều có cả, hơn nữa mỗi một kiện đều là linh khí.
Lần đầu Lục Diệp trải qua chuyện như vậy, nhất thời không khỏi háo hức, yên ắng cảm giác một phen, hắn phát hiện thân thể mình vẫn đang ở trong Thiên Cơ Điện Bích Huyết Tông, nhưng ý thức lại đã tiến vào chỗ này.
Thiên Cơ bảo khố, đây là nơi thần kỳ được Tứ sư huynh nhắc đến trong ngọc giản.
Tại Cửu Châu, ở Linh Khê chiến trường, bất kỳ tu sĩ nào, chỉ cần có được công huân đều có thể đạt thành một ít giao dịch với thiên cơ, Lý Bá Tiên mời đến Thiên Cơ Khế là một trang giao dịch, trước đó Lục Diệp mời đến sủng khế cũng là một trang giao dịch.
Cho nên nếu muốn mua thứ gì, cứ giao dịch với thiên cơ là thuận tiện nhất, bởi vì nơi đây cái gì cần có đều có, duy chỉ một điều không tốt, giao dịch với thiên cơ cần phải dùng tới công huân.
Kiểu này khác với giao dịch ở Thiên Cơ thương minh, ở Thiên Cơ thương minh có thể dùng linh thạch, chẳng qua so sánh ra, làm giao dịch với thiên cơ càng trực tiếp càng mau lẹ, bởi vì chỉ cần có đầy đủ công huân, bất cứ tồn tại nào trên đời này, chỉ cần là bảo vật vô chủ thì đều có thể mua được.
Lục Diệp muốn tìm một thanh đao thích hợp trong thời gian ngắn, tới đây giao dịch với thiên cơ không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Thiên Cơ bảo khố đến cùng là cái gì, không ai biết, hệt như thẳng cho tới nay các tu sĩ Cửu Châu đều không tìm thấy vị trí cụ thể của Linh Khê chiến trường vị vậy, cho nên dù có người đánh chủ ý lên bảo vật trong Thiên Cơ bảo khố thì cũng không cách nào làm được.
Hiện nay trong thông tin được biết, giữa Thiên Cơ thương minh và Thiên Cơ bảo khố có một ít liên hệ, bởi vì từng có người phát hiện, một ít bảo vật xuất hiện trong Thiên Cơ bảo khố cũng được Thiên Cơ thương minh bán ra, đồ vật Thiên Cơ thương minh thu mua cũng sẽ xuất hiện trong Thiên Cơ bảo khố.
Lục Diệp chỉ tới đây tìm một thanh trường đao, hắn lười nhác thăm dò những bí mật kia.
Chẳng qua nhìn vào từng dãy giá vũ khí đếm mãi không hết, không thấy đâu là điểm cuối kia, hắn liền không khỏi có chút đau đầu, đôi khi đồ vật quá nhiều cũng sẽ hoa mắt, không biết phải chọn cái nào.
Thế là hắn mở miệng nói:
- Trường đao!
Cảnh sắc bốn phía thoáng trở nên méo mó, trọn cả bảo khố đột nhiên rụt nhỏ, mặc dù thoạt nhìn vẫn rất lớn, song chí ít đã có thể thấy được điểm cuối.
Những linh khí được trưng bày trên kệ kia đúng như Lục Diệp mong cầu, tất cả đều là trường đao.
Có rất nhiều trường đao tương tự như thanh hắn sử dụng khi trước.
Hắn tiện tay cầm lên một thanh, thúc giục linh lực tra xem, phát hiện thứ này so với thanh trường đao trước đó của mình thì chẳng tốt hơn là mấy, tiện tay thả xuống, lại nhặt lên một thanh khác tra xem, kết quả cũng tương tự.
Hắn nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói tiếp:
- Chín đạo cấm chế...
Ngay sau đó liền bổ sung thêm:
- Thiên về gia cố thân đao!
Phẩm chất linh khí cao hay thấp, một là xem chất liệu chế tạo linh khí, hai là xem số lượng cấm chế lạc ấn trong đó, chín đạo cấm chế đã là cực hạn với linh khí hạ phẩm, vượt qua chín đạo liền là linh khí trung phẩm, đây cũng là tin tức hắn được biết từ trong ngọc giản Tứ sư huynh đưa cho.
Linh khí không phải cứ phẩm chất càng cao liền càng tốt, còn phải xem người nào tới dùng, cấm chế cần linh lực kích hoạt, cấm chế càng nhiều, tiêu hao lúc kích hoạt sẽ càng lớn, tu vi quá thấp, dù cầm một kiện linh khí thượng phẩm cũng không kích hoạt được cấm chế trong đó.
Lấy tu vi ngũ trọng trước mắt của Lục Diệp, linh khí hạ phẩm có chín đạo cấm chế đã đủ cho hắn dùng một đoạn thời gian rất dài.
Còn về muốn thiên hướng gia cố thân đao, tự nhiên là bởi vì hắn không cần linh khí quá mức sắc bén, Phong Duệ linh văn có thể giải quyết nhu cầu ở phương diện này.
Thiên Cơ bảo khố lại có biến hóa, lần này số lượng linh khí xuất hiện ít đi rất nhiều, chỉ còn lại mười mấy giá.
Lục Diệp đi đi lại lại trong đó, thử xem từng thanh một.
Rất nhanh, hắn tìm ra một thanh trường đao thích hợp với mình, thanh linh khí này không khác trường đao từng dùng khi trước là mấy, chẳng qua trọng lượng lại nặng hơn rất nhiều, song đối với Lục Diệp mà nói, như thế không nghi ngờ càng thuận tay hơn chút, bởi vì thực lực bây giờ của hắn đã cường đại vượt xa so với lúc đi ra Thanh Vân Sơn.
Tra xem bên trong trường đao, trong đó lạc ấn chín đạo linh văn, giữa đây đó được kết nối bằng một loại thủ pháp kỳ diệu, trong chín đạo linh văn kia có bảy đạo dùng để gia cố thân đao, hai đạo đề thăng sát thương, hai đạo linh văn này có hiệu quả tương tự như Phong Duệ linh văn của hắn.
Linh văn còn có thể dính liền kiểu này? Lục Diệp không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Nói cho cùng hiểu biết của hắn đối với linh văn chỉ giới hạn ở trong mấy thứ được đến từ Thiên Phú Thụ, ba đạo linh văn kia hắn có thể tùy tâm mà phát, nhưng linh văn khác thì hắn lại chẳng biết gì
Đè xuống ý niệm tìm tòi, Lục Diệp rất mãn ý với thanh trường đao trước mắt.
Có lẽ đối với tu sĩ khác tới nói, sức sát thương của thanh linh khí này không đủ mạnh, nhưng đối với Lục Diệp mà nói thì lại không có khốn nhiễu đó, gia trì một đạo Phong Duệ linh văn đi lên, thứ gì đều có thể chém đứt.
Phương diện giá tiền cũng có đánh dấu, ngay trên thân trường đao, mấy chữ số tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Một trăm ba mươi tám!
Nói cách khác, nếu Lục Diệp chọn mang thanh trường đao này ra khỏi Thiên Cơ bảo khố, như vậy liền sẽ bị khấu trừ một trăm ba mươi tám công huân.
Hắn không biết giá tiền này là đắt hay rẻ, chẳng qua so với giá sủng khế mà nói thì tuyệt đối không rẻ.
Không tiếp tục xem thêm, chênh lệch giữa linh khí hạ phẩm với nhau đều sẽ không quá lớn, có thể thuận lợi tìm ra được một thanh thích hợp như thế là tốt lắm rồi, trong lòng Lục Diệp khẽ động, cảnh sắc bốn phía bỗng chợt biến ảo.
Lúc hồi thần lại, người đã đứng ở trong Thiên Cơ Điện.
Tâm thần hơi cảm thấy mỏi mệt...
Đây là đại giá phải trả khi câu thông Thiên Cơ bảo khố, tìm kiếm đồ vật trong đó, có thể nói thời gian dừng lại trong Thiên Cơ bảo khố càng dài, tâm thần sẽ càng mệt nhọc.
Hắn vốn còn định tìm thêm một vật trong Thiên Cơ bảo khố, nhưng giờ chỉ phải đành thôi.
Cúi đầu nhìn xuống, thanh trường đao tiêu tốn một trăm ba mươi tám điểm công huân mua về nằm ở trong tay, Lục Diệp rút đao khỏi vỏ, đao quang không mang đến cho người cảm giác quá sắc bén, ngược lại rất dày nặng.
Thẳng đến lúc này hắn mới phát hiện phía chuôi đao có khắc hai chữ nhỏ, tử tế phân biệt một phen, là hai chữ Bàn Sơn.
Nói cách khác, đây là thanh đao có tên, không biết là người phương nào chế tạo ra.
Tiện tay vung vẫy mấy lần, phát hiện cảm giác so với lúc thử đao trong Thiên Cơ bảo khố thì không có khác biệt gì cả, thậm chí càng thêm thuận tay hơn chút.
Tra đao vào vỏ, hắn cất bước đi ra ngoài Thiên Cơ Điện, theo như Tứ sư huynh nhắc nhở trong ngọc giản, hắn tới một nơi khác trong trụ sở.
Sau khi hắn vừa rời đi không lâu, một tu sĩ bộ dạng thanh niên vội vội vàng vàng chạy tới, đứng ngoài Thiên Cơ Điện sửa sang lại dung nhan một phen rồi mới cất bước tiến vào, định thần nhìn quanh, nào thấy bóng dáng Lục Diệp đâu, nhất thời mờ mịt, quay đầu nhìn qua một tu sĩ khác cùng theo bên cạnh:
- Không phải nói Lục Diệp đã tới rồi sao?
- Vừa nãy ta còn mới thấy hắn ở chỗ này.
Tu sĩ đi theo giải thích.
- Lại quay về?
Thanh niên kia có chút ảo não, vừa được đến tin tức Lục Diệp xuất hiện, hắn lập tức vội vội vàng vàng chạy tới, ai ngờ lại vẫn chậm mất một bước.
Nghĩ nghĩ bèn quay sang phân phó người cùng theo kia:
- Ngươi ở lại chỗ này trông chừng, lúc nào hắn trở lại thì cho ta biết, nếu có thể, thỉnh mời hắn chờ ta một lát.
Người kia cuống quít đồng ý.
Giờ này khắc này, Lục Diệp đã tới một nơi khác, đây là một khu kiến trúc do từng gian phòng nhỏ hợp lại mà thành, nơi đây tính là phòng luyện công dành cho đệ tử Bích Huyết Tông, trong lúc rảnh rỗi đệ tử có thể tới chỗ này bế quan tu hành, mỗi trụ sở tông môn đều có một nơi tương tự, đa phần được bố trí ở nơi yên tĩnh, chứ không phải chỉ mỗi Bích Huyết Tông mới có.
Chẳng qua bởi vì Bích Huyết Tông đã mấy chục năm không thu nhận đệ tử, cho nên nơi này cỏ dại mọc um tùm, xung quanh toàn là một mảnh hoang vu.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất