Tư Tế Đại Nhân Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 34: Bảo Vật Được Cất Giữ Trong Từ Đường Mộc Gia
Chồng của bà Ba đã mất cách đây vài năm, chỉ có một cô con gái học hành giỏi, thi đỗ vào nhà văn hóa huyện, sau đó tìm được một cán bộ ủy ban huyện kết hôn, hai người sinh một trai một gái, cuộc sống khá ổn.
Gia đình hai bên đều đi làm, lại đều ăn lương nhà nước, nói chung là mọi thứ đều tốt, chỉ có điều không tốt là cha mẹ chồng đã mất, trong nhà không có ai giúp đỡ, hai đứa con của Lâm Anh đều là bà Ba xuống núi trông nom.
"Trong huyện thành còn có nhiều người trong tộc, chắc chắn mọi người sẽ nhắc nhở nhau. Nếu bà Ba thực sự lo lắng thì hãy viết một lá thư, bảo họ xin nghỉ phép về thăm bà, bà đích thân nói với họ."
"Ta sẽ đi viết thư ngay. Ôi, giá mà ta không già yếu, đi lại không tiện, ta thật muốn tự mình xuống núi."
Thời trẻ bà đã chịu quá nhiều khổ cực, đến tuổi già, sức khỏe đã không còn như xưa.
Mộc Huyền Cơ nhìn tấm lưng hơi gù của bà Ba, bà Ba chỉ hơn bà ngoại cô bảy tám tuổi, nhưng trông như cách nhau cả một thế hệ. Bà ngoại cô tràn đầy năng lượng, làm gì cũng hăng hái, còn bà Ba đã là một bà lão tóc bạc phơ.
Hai cô bé nhảy dây, thiếu người, chạy đến: "Phúc Bảo Phúc Bảo, chúng ta cùng chơi nhé."
Mộc Huyền Cơ lắc đầu: "Các cậu tự chơi đi."
Mộc Huyền Cơ cầm đồng tiền xu đến từ đường, vừa đến cửa từ đường, còn chưa kịp lên tiếng, Mộc Triết đã đứng chờ sẵn từ nãy chạy đến: "Phúc Bảo, để anh bế em vào."
Mộc Triết là con trai của Mộc Hoàng Bách, người phụ trách nuôi ngựa trong thôn, năm nay năm tuổi, muốn bế cô ư?
Phúc Bảo liếc nhìn cậu ta, Mộc Triết ưỡn ngực: "Anh khỏe lắm, anh có thể bế được cả cừu con."
Mộc Huyền Cơ bảo cậu ta đỡ mình một tay, cô vịn tay cậu ta đứng trên ngưỡng cửa từ đường, đưa tay nhỏ ra, ba đồng tiền xu rơi thẳng vào giỏ đối diện.
"Oa, ném chuẩn thế, để anh thử xem." Mộc Triết rục rịch muốn động.
Mộc Huyền Cơ: "Cha mẹ anh không bảo anh không được phá phách trong từ đường sao? Nếu muốn bị đánh thì cứ thử đi."
Mộc Triết: "..."
Mộc Triết nhỏ giọng nói: "Người lớn còn nói không được giẫm lên ngưỡng cửa, em đã giẫm lên ngưỡng cửa rồi."
Nhảy xuống khỏi ngưỡng cửa, Mộc Huyền Cơ liếc nhìn cậu ta: "Anh định đi mách à?"
Mộc Triết: "..."
Cậu ta chỉ muốn phản kháng một chút thôi, bảo cậu ta đi mách Phúc Bảo sao? Cậu ta không dám, vì mách cũng vô dụng. Cậu ta biết Phúc Bảo không giống với bọn họ.
Mộc Huyền Cơ quay về ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, Mộc Triết đi theo cô.
Gia đình hai bên đều đi làm, lại đều ăn lương nhà nước, nói chung là mọi thứ đều tốt, chỉ có điều không tốt là cha mẹ chồng đã mất, trong nhà không có ai giúp đỡ, hai đứa con của Lâm Anh đều là bà Ba xuống núi trông nom.
"Trong huyện thành còn có nhiều người trong tộc, chắc chắn mọi người sẽ nhắc nhở nhau. Nếu bà Ba thực sự lo lắng thì hãy viết một lá thư, bảo họ xin nghỉ phép về thăm bà, bà đích thân nói với họ."
"Ta sẽ đi viết thư ngay. Ôi, giá mà ta không già yếu, đi lại không tiện, ta thật muốn tự mình xuống núi."
Thời trẻ bà đã chịu quá nhiều khổ cực, đến tuổi già, sức khỏe đã không còn như xưa.
Mộc Huyền Cơ nhìn tấm lưng hơi gù của bà Ba, bà Ba chỉ hơn bà ngoại cô bảy tám tuổi, nhưng trông như cách nhau cả một thế hệ. Bà ngoại cô tràn đầy năng lượng, làm gì cũng hăng hái, còn bà Ba đã là một bà lão tóc bạc phơ.
Hai cô bé nhảy dây, thiếu người, chạy đến: "Phúc Bảo Phúc Bảo, chúng ta cùng chơi nhé."
Mộc Huyền Cơ lắc đầu: "Các cậu tự chơi đi."
Mộc Huyền Cơ cầm đồng tiền xu đến từ đường, vừa đến cửa từ đường, còn chưa kịp lên tiếng, Mộc Triết đã đứng chờ sẵn từ nãy chạy đến: "Phúc Bảo, để anh bế em vào."
Mộc Triết là con trai của Mộc Hoàng Bách, người phụ trách nuôi ngựa trong thôn, năm nay năm tuổi, muốn bế cô ư?
Phúc Bảo liếc nhìn cậu ta, Mộc Triết ưỡn ngực: "Anh khỏe lắm, anh có thể bế được cả cừu con."
Mộc Huyền Cơ bảo cậu ta đỡ mình một tay, cô vịn tay cậu ta đứng trên ngưỡng cửa từ đường, đưa tay nhỏ ra, ba đồng tiền xu rơi thẳng vào giỏ đối diện.
"Oa, ném chuẩn thế, để anh thử xem." Mộc Triết rục rịch muốn động.
Mộc Huyền Cơ: "Cha mẹ anh không bảo anh không được phá phách trong từ đường sao? Nếu muốn bị đánh thì cứ thử đi."
Mộc Triết: "..."
Mộc Triết nhỏ giọng nói: "Người lớn còn nói không được giẫm lên ngưỡng cửa, em đã giẫm lên ngưỡng cửa rồi."
Nhảy xuống khỏi ngưỡng cửa, Mộc Huyền Cơ liếc nhìn cậu ta: "Anh định đi mách à?"
Mộc Triết: "..."
Cậu ta chỉ muốn phản kháng một chút thôi, bảo cậu ta đi mách Phúc Bảo sao? Cậu ta không dám, vì mách cũng vô dụng. Cậu ta biết Phúc Bảo không giống với bọn họ.
Mộc Huyền Cơ quay về ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, Mộc Triết đi theo cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất