Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói
Chương 36
“Có chuyện gì vậy”, mọi người bàng hoàng quay lại nhìn Tú Như gục người xuống ôm bụng, tiếng đánh rắm xì ra khiến họ hoảng sợ. Ngọc Sương trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rõ ràng là cô ta đã sắp xếp các hộp cơm theo thứ tự rồi đưa đúng nó cho Phi Vũ rồi mà. Sao giờ người chịu trận là Tú Như vậy.
- Thôi xong, tiêu rồi
Diễm Tiên cắn môi, bứt rứt lương tâm. Vốn cô đã thấy hết hành vi không ngoan ngoãn của cô em họ kia. Nên nhanh chóng đổi hợp cơm lại qua bên chỗ chị em Ngọc Sương, không ngờ người dính chưởng lại là Tú Như.
Sau đó mùi thum thủm lan ra trong không khí làm cho nó có đôi phần khó thở, Cao Dương một tay bịt mũi, tay kia xua tan mùi hương khó chịu.
Dù không muốn nhưng xung quanh đây không có cái chỗ nào để xả ra hết.
Mọi người đều cố gắng khuyên Tú Như hãy nhịn lại để Phi Vũ chở cô tới nhà chủ quán ăn mới nãy với vận tốc nhanh nhất có thể cho. Nhưng hình như nó quá mức chịu đựng rồi nên Tú Như không chần chừ gì mà chạy như bay vào bụi cỏ xả ngay tại đó.
Từ hãi hùng đến hoảng loạn, giờ là lo lắng nhìn xung quanh như sợ có ai thấy. Người dân và khách du lịch có thể báo lên chính quyền bắt bọn cô lại vì tội phá hoại mĩ quan thiên nhiên.
Tiếp đến, cả nhóm đứng tụ lại vòng quanh chỗ đó, tỏ ra dáng vẻ ung dung huýt sáo như không có gì. Nhưng thật ra là người ta đi tới đâu, họ phải đứng ra che tới đó. Tránh có người đột phá vòng vây.
Bàn bạc kế hoạch giúp Tú Như thì nhận ra chỉ có quán khi nãy là gần đây nhất, xin đi nhờ chắc chủ quán cũng cho.
Tú Như đi hết lần 1 coi như cũng đỡ được phần nào, phần tiếp theo mọi người phải cản cô ta lại vác lên xe cho Diễm Tiên chở. Không hiểu sao lần này Diễm Tiên lại xung phong đi, trong khi cô cũng không mặn mà với việc ra tay cứu giúp người khác. Nhưng biết sao được, lần này cũng do một phần nhầm lẫn của Diễm Tiên mà khiến cho bạn Tú Như của khoa văn nghệ nổi tiếng trong trường phải khổ sở và quê như này.
Diễm Tiên sáng hôm nay đã đi mò trang mạng xã hội của người ta để xem coi đó là ai. Thì được biết Ngọc Sương và người con gái đang vật vã sau xe đạp này là một cặp chị em tài sắc vẹn toàn. Tài thì lễ hội mùa thu hôm bữa đã may mắn được chứng kiến. Động tác nhảy uy lực, dứt khoát.
Còn nhan sắc thì không hợp gu Diễm Tiên lắm nên cô không thể nhận xét được, trong mắt Diễm Tiên thì chỉ có học bá Phi Vũ đẹp phi giới tính cùng Lạc Vân đẹp đằm thắm mê người là được duyệt qua bộ lọc của cô thôi. Hai người kia nhìn rất đại trà, chả phân biệt được ai với ai, không có gì đặc biệt nhưng lại được mọi người tung hô. Khiến cô cũng không hiểu làm sao.
Quay trở lại vấn đề chính, Diễm Tiên đã thành công chở được một Tú Như bứt rứt tới nhà vệ sinh ở quán vừa nãy.
Khỏi phải nói, cô ta lao như bay vô làm thêm trận nữa.
Liên tục trong 4 lần, mỗi lần gần 10 phút. Tổng cộng thời gian hơn 30 phút, thứ gì có thể chịu nổi cơ chứ. Cũng là do cô ta tự làm tự chịu, ban đầu bản thân xúi giục Ngọc Sương làm việc xấu thì cũng nên tự trải nghiệm thử sự trừng phạt nhẹ này xem thế nào.
Cô ta lê lết ra ngoài trong sự thỏa mãn, giờ đây đã mất hết mặt mũi nằm bệt ra đất.
Mọi người đoán chừng Tú Như đã phải hao tổn rất nhiều sức lực.
Ngọc Sương có tư duy tích cực nên nghĩ rằng ông trời là đang giúp họ, khẳng định đây là một cơ hội tốt để nhờ anh Vũ Quân tới giúp nên nhanh chóng móc điện thoại ra.
Vì vậy hiện trường trước quán có thêm Vũ Quân cùng Gia Ngôn và Lập Tân. Đức Huy thì ở lại rửa chén.
- Chết tiệt, sao không cho mình đi hóng chuyện nữa?
…
Không khí ở chỗ này được bao trùm bởi một khoảng không gian yên ắng.
“Anh họ, anh đưa chị ấy về đi, giờ chị ấy không còn sức lực nữa rồi”
Tú Như nằm dưới đất mệt nhoài, ánh mắt trợn tròn lườm Ngọc Sương trong lúc không ai để ý. Cô ta chưa kịp ngăn cô em họ ngu ngốc này lại nữa, làm sao có thể để bản thân mất mặt trước nhiều người như vậy được.
“Ừm thì…”
Mọi người e ngại, chần chừ. Vẻ mặt đều lộ rõ sự không mong muốn, khó cưỡng cầu.
Vì giờ đây, Tú Như trông giống một cái xác khô, mất hết sinh lực. Người bị ám mùi toilet.
Đột nhiên Vũ Quân gõ gõ hai cái vào cái cán khiêng ở dưới nền đất, ra hiệu mọi thứ đã sẵn sàng. Lúc Ngọc Sương gọi điện là anh đã biết thế nào cũng phải bưng bê cô ta, nên để tránh có trường hợp va chạm thì anh cùng đồng bọn đã chuẩn bị sẵn.
Khác với những gì Ngọc Sương nghĩ, chả có cảnh ngôn tình nào xảy ra tại đây cả.
Hai người, Vũ Quân và Gia Ngôn hai tay cầm hai cái cán, cho Tú Như nằm lên rồi khiêng đi lên xe đạp để Lập Tân chở về.
“Hahaha, cười chết tớ rồi”, Cao Dương ôm bụng nói, dù cảm thấy hơi tội lỗi với người đã giúp mình nhưng Cao Dương vẫn không nhịn được.
“Nè, không được bất lịch sự với chị ấy như vậy nghe chưa”, Ngọc Sương lên tiếng càm ràm nhắc nhở, đúng thật là không nên làm như vậy với Tú Như.
- Thôi xong, tiêu rồi
Diễm Tiên cắn môi, bứt rứt lương tâm. Vốn cô đã thấy hết hành vi không ngoan ngoãn của cô em họ kia. Nên nhanh chóng đổi hợp cơm lại qua bên chỗ chị em Ngọc Sương, không ngờ người dính chưởng lại là Tú Như.
Sau đó mùi thum thủm lan ra trong không khí làm cho nó có đôi phần khó thở, Cao Dương một tay bịt mũi, tay kia xua tan mùi hương khó chịu.
Dù không muốn nhưng xung quanh đây không có cái chỗ nào để xả ra hết.
Mọi người đều cố gắng khuyên Tú Như hãy nhịn lại để Phi Vũ chở cô tới nhà chủ quán ăn mới nãy với vận tốc nhanh nhất có thể cho. Nhưng hình như nó quá mức chịu đựng rồi nên Tú Như không chần chừ gì mà chạy như bay vào bụi cỏ xả ngay tại đó.
Từ hãi hùng đến hoảng loạn, giờ là lo lắng nhìn xung quanh như sợ có ai thấy. Người dân và khách du lịch có thể báo lên chính quyền bắt bọn cô lại vì tội phá hoại mĩ quan thiên nhiên.
Tiếp đến, cả nhóm đứng tụ lại vòng quanh chỗ đó, tỏ ra dáng vẻ ung dung huýt sáo như không có gì. Nhưng thật ra là người ta đi tới đâu, họ phải đứng ra che tới đó. Tránh có người đột phá vòng vây.
Bàn bạc kế hoạch giúp Tú Như thì nhận ra chỉ có quán khi nãy là gần đây nhất, xin đi nhờ chắc chủ quán cũng cho.
Tú Như đi hết lần 1 coi như cũng đỡ được phần nào, phần tiếp theo mọi người phải cản cô ta lại vác lên xe cho Diễm Tiên chở. Không hiểu sao lần này Diễm Tiên lại xung phong đi, trong khi cô cũng không mặn mà với việc ra tay cứu giúp người khác. Nhưng biết sao được, lần này cũng do một phần nhầm lẫn của Diễm Tiên mà khiến cho bạn Tú Như của khoa văn nghệ nổi tiếng trong trường phải khổ sở và quê như này.
Diễm Tiên sáng hôm nay đã đi mò trang mạng xã hội của người ta để xem coi đó là ai. Thì được biết Ngọc Sương và người con gái đang vật vã sau xe đạp này là một cặp chị em tài sắc vẹn toàn. Tài thì lễ hội mùa thu hôm bữa đã may mắn được chứng kiến. Động tác nhảy uy lực, dứt khoát.
Còn nhan sắc thì không hợp gu Diễm Tiên lắm nên cô không thể nhận xét được, trong mắt Diễm Tiên thì chỉ có học bá Phi Vũ đẹp phi giới tính cùng Lạc Vân đẹp đằm thắm mê người là được duyệt qua bộ lọc của cô thôi. Hai người kia nhìn rất đại trà, chả phân biệt được ai với ai, không có gì đặc biệt nhưng lại được mọi người tung hô. Khiến cô cũng không hiểu làm sao.
Quay trở lại vấn đề chính, Diễm Tiên đã thành công chở được một Tú Như bứt rứt tới nhà vệ sinh ở quán vừa nãy.
Khỏi phải nói, cô ta lao như bay vô làm thêm trận nữa.
Liên tục trong 4 lần, mỗi lần gần 10 phút. Tổng cộng thời gian hơn 30 phút, thứ gì có thể chịu nổi cơ chứ. Cũng là do cô ta tự làm tự chịu, ban đầu bản thân xúi giục Ngọc Sương làm việc xấu thì cũng nên tự trải nghiệm thử sự trừng phạt nhẹ này xem thế nào.
Cô ta lê lết ra ngoài trong sự thỏa mãn, giờ đây đã mất hết mặt mũi nằm bệt ra đất.
Mọi người đoán chừng Tú Như đã phải hao tổn rất nhiều sức lực.
Ngọc Sương có tư duy tích cực nên nghĩ rằng ông trời là đang giúp họ, khẳng định đây là một cơ hội tốt để nhờ anh Vũ Quân tới giúp nên nhanh chóng móc điện thoại ra.
Vì vậy hiện trường trước quán có thêm Vũ Quân cùng Gia Ngôn và Lập Tân. Đức Huy thì ở lại rửa chén.
- Chết tiệt, sao không cho mình đi hóng chuyện nữa?
…
Không khí ở chỗ này được bao trùm bởi một khoảng không gian yên ắng.
“Anh họ, anh đưa chị ấy về đi, giờ chị ấy không còn sức lực nữa rồi”
Tú Như nằm dưới đất mệt nhoài, ánh mắt trợn tròn lườm Ngọc Sương trong lúc không ai để ý. Cô ta chưa kịp ngăn cô em họ ngu ngốc này lại nữa, làm sao có thể để bản thân mất mặt trước nhiều người như vậy được.
“Ừm thì…”
Mọi người e ngại, chần chừ. Vẻ mặt đều lộ rõ sự không mong muốn, khó cưỡng cầu.
Vì giờ đây, Tú Như trông giống một cái xác khô, mất hết sinh lực. Người bị ám mùi toilet.
Đột nhiên Vũ Quân gõ gõ hai cái vào cái cán khiêng ở dưới nền đất, ra hiệu mọi thứ đã sẵn sàng. Lúc Ngọc Sương gọi điện là anh đã biết thế nào cũng phải bưng bê cô ta, nên để tránh có trường hợp va chạm thì anh cùng đồng bọn đã chuẩn bị sẵn.
Khác với những gì Ngọc Sương nghĩ, chả có cảnh ngôn tình nào xảy ra tại đây cả.
Hai người, Vũ Quân và Gia Ngôn hai tay cầm hai cái cán, cho Tú Như nằm lên rồi khiêng đi lên xe đạp để Lập Tân chở về.
“Hahaha, cười chết tớ rồi”, Cao Dương ôm bụng nói, dù cảm thấy hơi tội lỗi với người đã giúp mình nhưng Cao Dương vẫn không nhịn được.
“Nè, không được bất lịch sự với chị ấy như vậy nghe chưa”, Ngọc Sương lên tiếng càm ràm nhắc nhở, đúng thật là không nên làm như vậy với Tú Như.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất