Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình

Chương 75: Công bố thân phận thật (1)

Trước Sau
Phần chính của bữa tiệc rất nhanh đã bắt đầu, tất cả các thành viên nhà họ Hạ cùng với quan khách đều tập trung đầy đủ.

Hạ Trạch Sơn đứng trên sân khấu phát biểu: “Hôm nay là sinh nhật thứ mười bảy của con trai tôi. Như các vị cũng đã biết thì thằng bé vừa mới trải qua một trận thập tử nhất sinh. Nhưng cũng may mắn là đã bình an trở về. Chính vì thế mà tiệc sinh nhật này được tổ chức to hơn bao giờ hết. Mọi người cứ thoải mái vui chơi, không cần phải e ngại gì đâu.”

Mọi người đều vỗ tay hoan hô, tiếng cười nói vang lên ầm trời.

Tề Bạch Ân vốn dĩ không thích tiếng ồn, chính vì thế nên hắn lén ra một góc ngồi đó, lấy điện thoại ra xử lý công việc.

Tuy nói Bạch gia là gia tộc quân sự, nhưng thật ra ẩn sâu bên trong là một đế chế thương mại khổng lồ, ngang tầm với tập đoàn của Hạ gia. Chính vì thế mà ngày nào Tề Bạch Ân cũng phải giải quyết công việc.

Hắn vốn đang yên tĩnh một mình thì từ đâu một đám nam nữ có đủ đi lại, bọn họ ăn mặc sặc sỡ, cứ như cố gắng làm cho mình trở thành nhà giàu thực thụ.

“Xin hỏi, các người là?” Còn chưa dứt lời thì hắn đã bị đổ mấy ly rượu vang lên đầu.

“Mày không nhận ra anh chị sao?” Một người nữ cất giọng, âm thanh của cô ta chua lè khiến người khác phản cảm.

Tề Bạch Ân sao có thể không nhận ra những người này, những kẻ đã khiến hắn khốn đốn suốt thời thơ ấu.

Khi ấy hắn còn nhỏ, trong gia đình cũng liên tục xảy ra những chuyện xui xẻo, vì đôi mắt đỏ khác biệt cùng với thân phận con nuôi không được yêu thương khiến hắn trở thành bia trút giận của mọi sự xui xẻo ấy.

Có lần hắn suýt chút nữa bị mù do bị đổ bột ớt vào mắt.



Thủ phạm của việc đó chính là đám người đang đứng trước mặt hắn này.

Cô ả này là chị họ hắn, con gái của một nhánh phụ Tề gia, xấu xí nhưng thích ra vẻ, cứ tự cho mình là trung tâm, là cái rốn của vũ trụ.

Nay ả thấy Tề Bạch Ân thoát khỏi Tề gia lại có được cuộc sống còn sung sướng hơn ả khiến ả nảy sinh ghen tị.

Ả cười khinh miệt: “Lúc nhỏ mang xui xẻo cho Tề gia chưa đủ hay sao, giờ mày còn tới Hạ gia reo rắc cái sự xui tận mạng đó của mày? Bây giờ hay rồi, còn biết bám váy Hạ gia nữa cơ.”

Một tên anh họ khác thấy vậy cũng xen vào phụ họa: “Hay là mày có ý gì với cậu út Hạ gia. Đồng tính gớm chết đi được! À mà mày đừng mơ Hạ Dương có ý gì với mày nhé, gà vịt mà đòi với cao chạm tới phượng hoàng. Tao mắc ói dùm!”

Tề Bạch Ân nghe vậy không phản ứng gì cả, hắn chỉ mỉm cười, tựa như nghe ruồi muỗi bay vo ve bên tai. Bình thản cất điện thoại vào túi.

Đám anh chị em họ đó cảm thấy như mình vừa đánh vào bịch bông gòn, tức giận vô cùng. Lúc nhỏ chỉ cần khiêu khích mấy cái thì Tề Bạch Ân liền khóc xin tha. Chính điều đó khiến bọn họ có được khoái cảm làm kẻ mạnh, có thể thoải mái điều khiển một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt trong tay. Nhưng bây giờ dường như chính bọn họ mới trở thành những kẻ yếu đuối.

“Sao mày không nói gì? Hả? Có phải sợ điếng người rồi đúng không?”

“Tại sao tôi phải sợ?” Hắn nhíu mày: “Mấy người là ai?”

Đám anh chị họ nghe vậy lập tức muốn lao vào tác động vật lý hắn. Nhưng còn chưa chạm được vào người Tề Bạch Ân thì đã bị hắn hành cho ra bã. Từng cú đấm hiểm hóc được tung ra, tựa như trả thù lại những uất hận ngày xưa mà hắn phải chịu.

Tề Bạch Ân ra đòn vô cùng hiểm hóc. Nhìn bên ngoài chưa chắc đã phát hiện bị thương, nhưng nội tạng bên trong chắc chắn đã bị hỏng hóc hết rồi.

Hắn đương nhiên không có ý định đánh cho bọn họ tàn phế ở đây, nhưng ít nhất cũng phải khiến bọn người độc ác này nếm mùi đau đớn như khi xưa hắn đã từng bị.



“A, mẹ mày, đừng đánh nữa.”

“Thằng chó, mày đánh ai vậy hả!?” Một tên trong đó chịu không được đã vùng dậy, lao tới nệm cho Tề Bạch Ân mấy phát. Nhưng đương nhiên là đánh không lại, bị hắn nhẹ nhàng đá một phát ngã lăn quay.

Thúc vào bụng, đùi, từng cú đấm tung ra đều mạnh mẽ không chút nương tay.

Trong đám người đó có nam có nữ, nhưng Tề Bạch Ân chỉ đánh mấy người nam, tuyệt nhiên không đụng đến phụ nữ. Đó là phương châm của hắn.

Trận ầm ĩ bên này khiến cho đám quan chức cấp cao dự tiệc đằng kia nhìn thấy. Tất nhiên đây cũng là một phần trong kế hoạch của Hạ Dương. Cậu nhìn cảnh này rồi mỉm cười, ra hiệu cho vệ sĩ đi đến ngăn cản.

Đám đông lúc này bàn tán xôn xao. Từng người từng người đều chỉ trích Tề Bạch Ân không biết lễ độ, không biết nặng nhẹ mà đi đánh người của Tề gia. Ngay lập tức có người nhận ra hắn là ai. Bọn họ truyền tai nhau cậu chuyện về một cậu con nuôi mang lại xui xẻo bất tận cho Tề gia.

“Sao lại có một người không biết liêm sỉ như thế chứ?”

“Đúng vậy, Tề gia có ơn nuôi dưỡng cậu ta, vậy mà cậu ta không những không biết ơn mà còn hành xử như một tên du côn ngoài đường thế kia?”

“Chả trách sao lại bị Tề gia đuổi ra khỏi nhà.”

“Đáng đời lắm!”

Tề Chu Bằng điên tiết lên, đi đến đấm vào mặt Tề Bạch Ân mấy cú. Vì đánh quá bất ngờ nên hắn không kịp phòng bị mà lãnh trọn mấy cú đánh đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau