Chương 203: Sự thay đổi long trời lở đất
Lục Nhã Vy nhìn anh chằm chằm, đột nhiên trong người xuất hiện một cảm giác mà cô chưa từng trải qua, anh ta vội vã như thế, thực là chỉ muốn lợi dụng đứa bé này để hành hạ, giày vò cô sao?
Vũ Nam Phong xem thời gian mang thai anh ta vui mừng hết sức.
“Nhã Vy, con của chúng…”
“Tôi đã bỏ nó đi rồi!” Lục Nhã Vy nói không hề do dự, trong mắt ánh lên sự đắc ý “Vào đúng ngày hôm qua, khi mà anh được đưa vào phòng cấp cứu”.
Ánh mắt Vũ Nam Phong đột nhiên trầm xuống lạnh lùng như sắp phát điên.
Lục Nhã Vy nói tiếp “Tôi sẽ không sinh ra đứa con của anh, ba năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế, điều khác ở đây là, ba năm trước tôi không thể tự tay mình vứt tờ giấy phá thai vào mặt anh, còn hôm nay, anh cũng chỉ là một kẻ vô dụng bị người khác đâm cho một dao mà thôi…”
Một giây sau, cô rút trong túi ra tờ đơn phá thai, cô dùng lực đập tờ giấy đó vào mặt anh.
Tờ giấy rất mỏng, cùng với việc anh hít thở vào và ma sát mà tờ giấy nhanh chóng che kín lấy mặt anh.
Hai bàn tay được anh nắm chặt lại thành nắm đấm, tĩnh mạch trong người giật lên, ngón tay trắng ra, những dây thần kinh và mạch máu trên thái dương, trên trán nổi lên như sắp phun ra ngoài.
“Cô nói lại một lần nữa xem, hôm qua cô đã làm gì?”
“Muốn nhìn đứa con của anh không? Khi bác sĩ hút nó ra, dường như nó vẫn chỉ còn là một cục máu đỏ au, giống hệt với ba năm trước”.
“Lục Nhã Vy, lương tâm và trái tim của cô ở đâu hả? Kể cả cô có là sắt đá thì tôi cũng phải rèn cho cô nóng lên! Rốt cuộc cô có lương tâm không?”
“Đương nhiên có, nhưng không hề có với anh!” Lục Nhã Vy cố cười, với bộ dạng đắc thắng và ngạo mạn “Vũ Nam Phong, lẽ ra ngay từ đầu anh nên biết người tôi thích chính là Hoàng Minh Huân”.
Hoàng Minh Huân… tại sao lại là cái tên này? Cũng như ba năm trước, cô chỉ muốn lấy một người thân nhất với Vũ Nam Phong, trực tiếp đả kích anh ta một cách triệt để.
Vũ Nam Phong nghiến răng nói “Cậu ta là của Tống Gia Tuệ, là bạn thân của cô”.
“Thế thì thế nào? Vũ Nam Phong anh chẳng phải cũng là của mấy cô minh tinh à, tôi cũng lên giường cùng rồi đấy thôi?”
Vũ Nam Phong cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng chỉ hơi động đậy vết thương như sắp bung chỉ ra, mồ hôi trên trán đang tuôn ra, anh chỉ có thể bất lực dựa ghì đầu vào đầu giường, nhìn cô với ánh mắt thù hận và ghê tởm.
“Lục Nhã Vy, cô đừng chà lên giới hạn chịu đựng của tôi”.
Đến chính anh cũng không biết, khi anh hận thì bộ dạng anh sẽ thế nào.
“Ồ! Tôi cứ tưởng bỏ đứa bé đi đã là chà lên giới hạn chịu đựng của anh… có điều cũng chẳng sao, tôi đã đặt xong vé máy bay rồi, sau này sẽ không trở lại đây nữa”.
Vũ Nam Phong đơ người ra, ba năm trước cô cũng đã muốn rời đi để kết thúc mọi chuyện nhưng vì nghĩ tới cảnh Bạch Tố Mẫn phải sống dưới con mắt ghét bỏ của anh ta nên cô mới không bỏ về với bố, với các anh mà chọn lựa việc ở lại đây, chỉ là muốn âm thầm ở bên bà ấy.
Nhưng hôm nay… đến Bạch Tố Mẫn cô cũng từ bỏ rồi?
Lục Nhã Vy quay người bước đi.
“Phịch!”
Vũ Nam Phong rơi xuống đất từ trên giường, mạch máu trong mắt dày đặc đỏ au trông rùng rợn, máu đỏ từ vùng bụng đang tuôn ra.
“Lục Nhã Vy, cô đứng lại cho tôi! Cô trả con lại cho tôi! Tôi sẽ không tha cho cô đâu”.
Đây đã là đứa con thứ hai của anh rồi!
Diệp Hàn Lâm đẩy cửa đi vào, ngạc nhiên thất sắc “Nam Phong!”
[…]
Sau sự việc Vũ Nam Phong và Lục Nhã Vy bị người ta truy đuổi, chỉ trong vài ngày, Thành phố H xảy ra một sự thay đổi long trời lở đất.
Từ sau hôm đó, Hoàng Minh Huân không về nhà ngày nào, Tống Gia Tuệ có gọi đến thì trả lời hời hợt bằng giọng vô cùng mệt mỏi, cô muốn đến Tập đoàn xem thế nào thì bị anh ngăn cản. Cứ như vậy, cô buồn đến đỏ mắt nhưng cũng không dám quấy rầy anh làm việc.
Đến ngày khám thai định kỳ, tháng trước Hoàng Minh Huân đích thân lái xe đưa cô đi, lần này là anh gọi đến bảo cô tự đi một mình, anh bảo một vài vệ sĩ đi cùng cô.
Nhìn hết một dãy hành lang, người phụ nữ nào cũng có chồng đi cùng khiến cô có chút tuổi thân. Nhưng cũng may mắn kết quả khám thai vô cùng tốt, là một bé trai phát triển rất khoẻ mạnh.
Lúc về Tống Gia Tuệ bảo tài xế ghé qua chung cư một lúc để cô lấy ít đồ, sẵn chiều nay cô có việc ở trường nên bảo tài xế về trước, cô sẽ tự bắt xe đi.
Lạ thay đến trước của chung cư, Tống Gia Tuệ nhập mật mã để mở cửa nhưng lại bị nhắc nhở là mật mã sai. Cô chu mỏ ra thắc mắc, lấy điện thoại gọi cho Hoàng Minh Huân thì anh không bắt máy. Cô chỉ đành biết đi xuống tầng ăn gì đó, rồi đến trường trước mới tìm Hoàng Minh Huân sau.
Qua một đài phun nước, Tống Gia Tuệ lờ mờ nhìn thấy ở phía đối diện có bóng dáng của một nam một nữ rất quen thuộc, hai người đang dựa lưng vào nhau nói chuyện.
“Hình như đó là Vy Vy và Huân? Bọn họ sao lại ở đây?”
Tống Gia Tuệ đang tự hỏi không hiểu, cô đi qua đài phun nước lại gần hơn bọn họ.
“Huân, Vy Vy? đúng là hai người rồi!” Tống Gia Tuệ vui mừng tiến lại gần hơn “Huân, chẳng phải anh nói bận, bảo em đi khám thai một mình sao?”
Hoàng Minh Huân lại đột nhiên lùi về phía sau.
Tống Gia Tuệ chạy lên định ôm lấy anh nhưng lại bị hụt trong không trung, cô lúng túng đứng ở đó, không biết đang có vấn đề gì, chỉ có thể nhìn anh vẻ đáng thương “Anh… anh sao thế?”
“Sao cô lại có mặt ở đây?” anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người xa lạ.
Cô cũng không còn vẻ nhiệt tình ban nãy nữa “Anh nói thế là ý gì hả? Lẽ nào…”, cô lấy trong túi ra kết quả khám hôm nay “Anh không muốn xem con chúng ta thế nào sao?”
“Cô chắc chắn đứa bé trong bụng của cô là con tôi?” Hoàng Minh Huân đột nhiên nói, mặt vẫn lạnh tanh như thế.
“Tính thời gian cô mang thai thì lúc đó là thời gian chúng ta đang ở Thành phố H, lúc đó chúng ta ít gần gũi, cô lại không tránh mặt Dương Hoàng An”.
“Anh nghi ngờ em và Dương Hoàng An… anh, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?!”
“Cô dám nói Dương Hoàng An không có ý gì với cô?”
“Thế nhưng em không còn ý gì với anh ta!”
“Ha ha” anh cười lạnh lùng “Dương Hoàng An bị chuyện tình cảm đả kích cho tới mức chán sống, mẹ anh ta dùng vô số cách cũng không làm cho anh ta tỉnh lại, dựa vào cái gì mà cô vừa đến đã có thể vực dậy được anh ta? Cô đứng ở góc độ nào mà đi gặp anh ta như thế?”
“Khi đó…”
“Đừng có giảo hoạt nữa! Có người nói với tôi, hợp đồng đầu tiên của công ty cô là ký với Dương Hoàng An, hai người còn cùng nhau tâm sự bày tỏ nỗi lòng, đứa trẻ này rõ ràng là của anh ta”.
Tống Gia Tuệ nghe mà không khỏi ngạc nhiên, cô như không tin vào tai mình “Em không hề, không hề! Lúc đó anh ta cử người đại diện đến đàm phán hợp đồng, lúc gặp anh ta em cũng rất ngạc nhiên. Em trong sạch…”
“Cô tưởng tôi sẽ tin cô à?” Hoàng Minh Huân cười lạnh lùng chế nhạo, ánh mắt sắc lạnh như dao đang đâm vào tim cô “Cô vẫn luôn cắm sừng tôi! Tống Gia Tuệ! Từ nay về sau, cô cách tôi càng xa càng tốt, tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa!”
Tống Gia Tuệ không có cách nào để chấp nhận sự thay đổi quá bất ngờ này.
Rõ ràng mới mấy ngày trước còn nói yêu cô, quan tâm đến cô vậy mà hôm nay lại cố ý làm thế này để cô rời xa anh…
Vũ Nam Phong xem thời gian mang thai anh ta vui mừng hết sức.
“Nhã Vy, con của chúng…”
“Tôi đã bỏ nó đi rồi!” Lục Nhã Vy nói không hề do dự, trong mắt ánh lên sự đắc ý “Vào đúng ngày hôm qua, khi mà anh được đưa vào phòng cấp cứu”.
Ánh mắt Vũ Nam Phong đột nhiên trầm xuống lạnh lùng như sắp phát điên.
Lục Nhã Vy nói tiếp “Tôi sẽ không sinh ra đứa con của anh, ba năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế, điều khác ở đây là, ba năm trước tôi không thể tự tay mình vứt tờ giấy phá thai vào mặt anh, còn hôm nay, anh cũng chỉ là một kẻ vô dụng bị người khác đâm cho một dao mà thôi…”
Một giây sau, cô rút trong túi ra tờ đơn phá thai, cô dùng lực đập tờ giấy đó vào mặt anh.
Tờ giấy rất mỏng, cùng với việc anh hít thở vào và ma sát mà tờ giấy nhanh chóng che kín lấy mặt anh.
Hai bàn tay được anh nắm chặt lại thành nắm đấm, tĩnh mạch trong người giật lên, ngón tay trắng ra, những dây thần kinh và mạch máu trên thái dương, trên trán nổi lên như sắp phun ra ngoài.
“Cô nói lại một lần nữa xem, hôm qua cô đã làm gì?”
“Muốn nhìn đứa con của anh không? Khi bác sĩ hút nó ra, dường như nó vẫn chỉ còn là một cục máu đỏ au, giống hệt với ba năm trước”.
“Lục Nhã Vy, lương tâm và trái tim của cô ở đâu hả? Kể cả cô có là sắt đá thì tôi cũng phải rèn cho cô nóng lên! Rốt cuộc cô có lương tâm không?”
“Đương nhiên có, nhưng không hề có với anh!” Lục Nhã Vy cố cười, với bộ dạng đắc thắng và ngạo mạn “Vũ Nam Phong, lẽ ra ngay từ đầu anh nên biết người tôi thích chính là Hoàng Minh Huân”.
Hoàng Minh Huân… tại sao lại là cái tên này? Cũng như ba năm trước, cô chỉ muốn lấy một người thân nhất với Vũ Nam Phong, trực tiếp đả kích anh ta một cách triệt để.
Vũ Nam Phong nghiến răng nói “Cậu ta là của Tống Gia Tuệ, là bạn thân của cô”.
“Thế thì thế nào? Vũ Nam Phong anh chẳng phải cũng là của mấy cô minh tinh à, tôi cũng lên giường cùng rồi đấy thôi?”
Vũ Nam Phong cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng chỉ hơi động đậy vết thương như sắp bung chỉ ra, mồ hôi trên trán đang tuôn ra, anh chỉ có thể bất lực dựa ghì đầu vào đầu giường, nhìn cô với ánh mắt thù hận và ghê tởm.
“Lục Nhã Vy, cô đừng chà lên giới hạn chịu đựng của tôi”.
Đến chính anh cũng không biết, khi anh hận thì bộ dạng anh sẽ thế nào.
“Ồ! Tôi cứ tưởng bỏ đứa bé đi đã là chà lên giới hạn chịu đựng của anh… có điều cũng chẳng sao, tôi đã đặt xong vé máy bay rồi, sau này sẽ không trở lại đây nữa”.
Vũ Nam Phong đơ người ra, ba năm trước cô cũng đã muốn rời đi để kết thúc mọi chuyện nhưng vì nghĩ tới cảnh Bạch Tố Mẫn phải sống dưới con mắt ghét bỏ của anh ta nên cô mới không bỏ về với bố, với các anh mà chọn lựa việc ở lại đây, chỉ là muốn âm thầm ở bên bà ấy.
Nhưng hôm nay… đến Bạch Tố Mẫn cô cũng từ bỏ rồi?
Lục Nhã Vy quay người bước đi.
“Phịch!”
Vũ Nam Phong rơi xuống đất từ trên giường, mạch máu trong mắt dày đặc đỏ au trông rùng rợn, máu đỏ từ vùng bụng đang tuôn ra.
“Lục Nhã Vy, cô đứng lại cho tôi! Cô trả con lại cho tôi! Tôi sẽ không tha cho cô đâu”.
Đây đã là đứa con thứ hai của anh rồi!
Diệp Hàn Lâm đẩy cửa đi vào, ngạc nhiên thất sắc “Nam Phong!”
[…]
Sau sự việc Vũ Nam Phong và Lục Nhã Vy bị người ta truy đuổi, chỉ trong vài ngày, Thành phố H xảy ra một sự thay đổi long trời lở đất.
Từ sau hôm đó, Hoàng Minh Huân không về nhà ngày nào, Tống Gia Tuệ có gọi đến thì trả lời hời hợt bằng giọng vô cùng mệt mỏi, cô muốn đến Tập đoàn xem thế nào thì bị anh ngăn cản. Cứ như vậy, cô buồn đến đỏ mắt nhưng cũng không dám quấy rầy anh làm việc.
Đến ngày khám thai định kỳ, tháng trước Hoàng Minh Huân đích thân lái xe đưa cô đi, lần này là anh gọi đến bảo cô tự đi một mình, anh bảo một vài vệ sĩ đi cùng cô.
Nhìn hết một dãy hành lang, người phụ nữ nào cũng có chồng đi cùng khiến cô có chút tuổi thân. Nhưng cũng may mắn kết quả khám thai vô cùng tốt, là một bé trai phát triển rất khoẻ mạnh.
Lúc về Tống Gia Tuệ bảo tài xế ghé qua chung cư một lúc để cô lấy ít đồ, sẵn chiều nay cô có việc ở trường nên bảo tài xế về trước, cô sẽ tự bắt xe đi.
Lạ thay đến trước của chung cư, Tống Gia Tuệ nhập mật mã để mở cửa nhưng lại bị nhắc nhở là mật mã sai. Cô chu mỏ ra thắc mắc, lấy điện thoại gọi cho Hoàng Minh Huân thì anh không bắt máy. Cô chỉ đành biết đi xuống tầng ăn gì đó, rồi đến trường trước mới tìm Hoàng Minh Huân sau.
Qua một đài phun nước, Tống Gia Tuệ lờ mờ nhìn thấy ở phía đối diện có bóng dáng của một nam một nữ rất quen thuộc, hai người đang dựa lưng vào nhau nói chuyện.
“Hình như đó là Vy Vy và Huân? Bọn họ sao lại ở đây?”
Tống Gia Tuệ đang tự hỏi không hiểu, cô đi qua đài phun nước lại gần hơn bọn họ.
“Huân, Vy Vy? đúng là hai người rồi!” Tống Gia Tuệ vui mừng tiến lại gần hơn “Huân, chẳng phải anh nói bận, bảo em đi khám thai một mình sao?”
Hoàng Minh Huân lại đột nhiên lùi về phía sau.
Tống Gia Tuệ chạy lên định ôm lấy anh nhưng lại bị hụt trong không trung, cô lúng túng đứng ở đó, không biết đang có vấn đề gì, chỉ có thể nhìn anh vẻ đáng thương “Anh… anh sao thế?”
“Sao cô lại có mặt ở đây?” anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người xa lạ.
Cô cũng không còn vẻ nhiệt tình ban nãy nữa “Anh nói thế là ý gì hả? Lẽ nào…”, cô lấy trong túi ra kết quả khám hôm nay “Anh không muốn xem con chúng ta thế nào sao?”
“Cô chắc chắn đứa bé trong bụng của cô là con tôi?” Hoàng Minh Huân đột nhiên nói, mặt vẫn lạnh tanh như thế.
“Tính thời gian cô mang thai thì lúc đó là thời gian chúng ta đang ở Thành phố H, lúc đó chúng ta ít gần gũi, cô lại không tránh mặt Dương Hoàng An”.
“Anh nghi ngờ em và Dương Hoàng An… anh, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?!”
“Cô dám nói Dương Hoàng An không có ý gì với cô?”
“Thế nhưng em không còn ý gì với anh ta!”
“Ha ha” anh cười lạnh lùng “Dương Hoàng An bị chuyện tình cảm đả kích cho tới mức chán sống, mẹ anh ta dùng vô số cách cũng không làm cho anh ta tỉnh lại, dựa vào cái gì mà cô vừa đến đã có thể vực dậy được anh ta? Cô đứng ở góc độ nào mà đi gặp anh ta như thế?”
“Khi đó…”
“Đừng có giảo hoạt nữa! Có người nói với tôi, hợp đồng đầu tiên của công ty cô là ký với Dương Hoàng An, hai người còn cùng nhau tâm sự bày tỏ nỗi lòng, đứa trẻ này rõ ràng là của anh ta”.
Tống Gia Tuệ nghe mà không khỏi ngạc nhiên, cô như không tin vào tai mình “Em không hề, không hề! Lúc đó anh ta cử người đại diện đến đàm phán hợp đồng, lúc gặp anh ta em cũng rất ngạc nhiên. Em trong sạch…”
“Cô tưởng tôi sẽ tin cô à?” Hoàng Minh Huân cười lạnh lùng chế nhạo, ánh mắt sắc lạnh như dao đang đâm vào tim cô “Cô vẫn luôn cắm sừng tôi! Tống Gia Tuệ! Từ nay về sau, cô cách tôi càng xa càng tốt, tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa!”
Tống Gia Tuệ không có cách nào để chấp nhận sự thay đổi quá bất ngờ này.
Rõ ràng mới mấy ngày trước còn nói yêu cô, quan tâm đến cô vậy mà hôm nay lại cố ý làm thế này để cô rời xa anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất