Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 36

Trước Sau
Đội lên phần mũ trùm đầu của chiếc áo hoodie hoa cúc mà Minh Yên nhanh chân dạo bước dưới cái chạm gay gắt buổi trưa, băng ngang cổng trường toang hoang vẫn mở, bắt chuyến xe vắng vẻ quen thuộc trở về O thị, để mà giờ đây, ngồi ở hàng ghế cuối cùng mà Minh Yên bộ dạng rất không đồng tình liền quay đầu, nhẹ giọng bàng hoàng:

- Cậu theo tớ làm gì?

- Nhà tớ đi chuyến này, theo sau cậu cũng chỉ là trùng hợp.

Hướng đến đôi mắt đen láy long lanh khó hiểu của Minh Yên mà Hàn Lâm cười cười nhẹ giọng hiển nhiên, hoàn cảnh đã thành ra thế này nàng cũng không thể đuổi cô đi được, đành lẳng lặng ngồi ngả lưng ra sau ghế mà đưa mắt nhắm nhìn dòng xe chạy ngược chiều.

- Minh Yên, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ.

Nhẹ giọng Hàn Lâm khẽ khàng dịch người đến gần Minh Yên cứ ngỡ hai vai đã chạm nhau, nàng ngồi trong góc liền không tài nào tránh thoát, càng không muốn đề cập đến vấn đề này mà khi quay đầu, khẽ nhướng mày nàng gượng cười cố tỏ ra thật tự nhiên liền giả ngây hỏi ngược:

- Cậu có hỏi gì sao?

Hàn Lâm cũng vì bộ dạng lấp liếm muốn tránh né vấn đề này của Minh Yên làm cho tức cười thành tiếng, thật sự nàng nói dối rất tệ, đến độ chỉ vừa thoáng nhìn thôi, Hàn Lâm liền có thể nhận ra điểm bất thường, để mà giờ đây, Hàn Lâm mỉm cười khẽ thở dài ngao ngán liền chậm rãi nhẹ giọng trầm ổn:

- Phải làm sao để cậu muốn làm bạn với tớ đây, Minh Yên?

- Có nhất thiết phải là bạn bè không? _ Quay đầu Minh Yên ánh mắt vẫn rơi trên dòng xe ngược chiều mà nhẹ giọng dửng dưng.

- Chúng ta là ban cán sự lớp đấy. Ít nhiều cũng phải có quan hệ thân giao chứ?

Hàn Lâm lợi dụng cái mác lớp trưởng muốn bắt ép Minh Yên nhận cô làm bạn liền khiến nàng ngay lập tức lâm vào trầm tư, rũ nhẹ rèm mi nàng mím môi dường như rất đắn đo với một lời này của Hàn Lâm.

Hàn Lâm không sai, bởi quan hệ giữa các ban cán sự phải chặt chẽ và bền vững mới đưa cả lớp tiến đến đỉnh phong học tập được, chỉ cần một bất đồng nhỏ thôi, không nhanh hoà giải, hờn dỗi tư thù liền gây liên lụy cho cả lớp, hậu hoạ về sau rất khó lường.

Do dự hồi lâu cuối cùng Minh Yên cũng đã cho ra quyết định, chỉ đành khẽ thở dài liền quay đầu ngước nhìn đôi mắt đen tuyền long lanh ý chờ của Hàn Lâm, môi nhỏ như có như không cong lên ý cười, một nụ cười rất nhạt trưng ra chỉ để có lệ, thanh âm không nặng không nhẹ theo đó liền nói lời rất băng hàn:

- Vậy thì bạn bè với nhau trong khi làm nhiệm vụ giáo viên phân công. Ngoài giờ, chúng ta chỉ là người dưng nước lã, thế thôi.

Dứt lời đúng lúc Minh Yên cần xuống trạm, lại ngay lập tức bị làm cho ngỡ nàng khi biết Hàn Lâm vậy mà cũng cùng nàng dừng chân tại nơi đây, để khi cả hai chỉ vừa xuống trạm mà nàng khẽ nhíu mày, liền quay sang trầm giọng ngờ vực:

- Nhà cậu ở đây sao mà cứ theo tớ mãi vậy?

- Trở thành bạn bè với nhau đi, tớ sẽ nói cho.

Hàn Lâm vừa chậm chạp tiến đến băng ghế hàng chờ vừa cười cười nhẹ giọng đầy ẩn ý, Minh Yên nghe mãi một lời đề nghị liền không muốn bận tâm đến Hàn Lâm nữa mà thoáng tức giận bỏ đi, lâu lâu lại ngoảnh đầu chắc ăn cô không bám đuôi nàng mới yên tâm dạo bước, nhanh chóng đã trở về cửa tiệm.

Bỏ lại phía sau một Hàn Lâm sắc mặt vẫn còn lưu luyến ý cười, ngồi hướng mắt dõi theo bóng lưng nhỏ bé đang dần khuất dạng của Minh Yên, đến khi hình bóng nàng đã hoà mình vào dòng người cô mới chậm rãi lấy ra chiếc điện thoại, mở nguồn Hàn Lâm môi mảnh cười nhạt, rũ nhẹ rèm mi dường như đang nuối tiết một điều gì đó mà nhẹ giọng thủ thỉ:



- Còn hẳn sáu năm nữa. Không biết đến lúc đó… Mọi điều tốt đẹp liệu mình có thể trao cho cậu ấy được không đây?



Về trễ Minh Yên ngay lập tức bị Minh Hồng Nhi quở trách và tra hỏi vô cùng dồn dập, nào là đi đâu tới tận hơn một giờ trưa mới về, rồi gì mà có phải nàng vì bạn bè rủ rê mới trì trệ giờ giấc rồi thành ra trễ nể như vậy không?

Quá nhiều câu hỏi, trách vấn nhưng Minh Yên lại lẳng lặng chẳng màng trả lời Minh Hồng Nhi lấy một câu, chỉ đơn giản là máy móc thực hiện những thao tác thanh toán quen thuộc, để khi lượng khách buổi chiều dần vơi đi, dọn dẹp tiệm xong nàng thoáng cái đã nhanh chân chạy đi soạn đồ, Minh Hồng Nhi tiễn biệt mọi người rồi cũng lo lắng theo sau, vẫn không quên khoá trái cửa cẩn thận.

Để mà giờ đây, thiếu tập trung Minh Yên ngẩn ngơ cứ lay hoay thu dọn tập sách trên bàn làm việc, hết bỏ tập sách vào balo lại lấy ra mà không biết làm gì liền lần nữa cất ngược vào, mãi cũng không để ý đến một Minh Hồng Nhi ngao ngán đang khẽ lắc đầu đứng bên cạnh, tựa nửa người lên cửa phòng Minh Hồng Nhi trầm giọng mất kiên nhẫn:

- Nếu em muốn nghĩ cách làm sao để bắt chuyện với mẹ em thì để về nhà rồi hãy suy ngẫm, đừng bắt chị phải đứng chờ.

- A?! Vâng… Đợi em thêm chút nữa. _ Minh Yên bị thúc giục liền cuống cuồng cả lên, vừa lật đật cúi người soạn quần áo vừa cao giọng trì hoãn.

- Thiệt tình, hiếm lắm mới thấy em hồi hợp như vậy, nhưng lần nào cũng thật sự biết cách làm người khác bực mình a.

Nhíu chặt mày Minh Hồng Nhi một tay gãi gãi cái đầu bừng bừng khói giận, nói rồi liền nhanh chóng bỏ xuống nhà chờ đợi, để lại phía sau một Minh Yên đang bấn loạn cố thu dọn thật nhanh đồ đạc, không lâu sau nàng cũng tức tốc đuổi theo, khoá cửa lên xe nàng lần nữa trở về nơi vốn dĩ bản thân thuộc về, cũng là trở về nơi tình thương vốn đã chẳng còn hiện diện.



- Chị biết em đang rất lo lắng, nhưng hãy mạnh dạn lên, Minh Yên. Chẳng phải em đã dám đối mặt với ba em rồi sao?

Tới nhà, Minh Hồng Nhi vừa nhẹ giọng trấn an vừa thành thục cởi ra chiếc mũ bảo hiểm cho Minh Yên, nàng được cỗ vũ cũng cảm thấy có chút an lòng, dường như đã hạ quyết tâm nàng đưa đi ánh mắt long lanh ánh cam tràn đầy kiên định mà trầm giọng khẳng định:

- Xong xuôi em sẽ nhắn tin. Chị cứ đợi kết quả.

Minh Hồng Nhi mỉm cười hài lòng, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu nhỏ nhắn liền chỉ đơn giản là khẽ gật đầu rồi “ùm” một tiếng đồng tình, sau cùng cũng đành để nàng ở lại, tự thân đối mặt với nỗi sợ lớn nhất trong lòng.

Kê chìa khoá dự phòng Minh Yên chậm rãi cất bước vào ngôi nhà thân quen lại trống vắng đến lạ lẫm, khoá cửa nàng sợ sệt nhanh chân chạy đến sáng đèn ở nhà bếp, để khi nỗi sợ bóng tối tan đi nàng mới thả lỏng dần tiến về bật đèn phòng khách, căn phòng khoác mỏng một màng bụi bẩn thoắt cái đã hiện ra trước mắt, cũng là hiện ra dáng vẻ đã chẳng có ai màng mảy may lau dọn.

Kiểm tra kệ giày Minh Yên khẽ thở dài, đã hơn bảy giờ rồi mà Chu Lệ Tâm vẫn chưa thấy trở về, bà là giảng viên đại học lẽ ra đã về nhà từ trước, vậy mà nơi đây bụi bặm phủ phàng ngỡ như đã bỏ hoang, cả mẫu giấy nhắn nàng đầu hè đã để, hoàn toàn không được xê dịch.

Thay đồ Minh Yên xuống bếp làm bữa tối, gian nhà vắng vẻ đơn thuần chỉ thoang thoảng hương thơm ngây ngất của đồ ăn, thơm lừng nứt mũi lại chẳng mấy dễ chịu khi tận hưởng với bầu không khí trống vắng nơi đây bao trùm.

Bữa tối xong xuôi Minh Yên tập sách bày ra đầy đủ trên chiếc bàn gỗ đã được lau sạch ở phòng khách, bởi nàng ngày mai sẽ đi học chính thức, cũng chỉ biết dựa theo thời khoá biểu mà ôn trước những môn sẽ có bài kiểm tra đầu năm, thành tích cao đồng hành hình tượng tốt, chỉ có vậy nàng mới tạo quan hệ tốt đẹp không chỉ với bạn bè mà còn cả giáo viên nữa.

Để khi Minh Yên cúi đầu muốn học bài lại bổng dưng nghe thấy tiếng mở khoá cửa, đoán chừng Chu Lệ Tâm đã về nàng trong lòng thoáng cảm thấy vui mừng, ấy vậy mà tại sao bàn tay đang cầm bút của nàng lại run rẩy rõ thấy thế này?

Bản thân đã chấp nhận đứng trước nỗi đau từ sự mất mát của Tình Lam mang lại, cũng lấy vết thương lòng ấy bồi đắp rồi từng chút đối diện trước mồ mã nơi Minh Hào Viễn yên nghỉ, vậy mà giờ đây, lẽ nào Minh Yên nàng vẫn còn sợ sao?



Tự nhủ không sao Minh Yên sợ sệt tay này át tay kia gắng gượng kiềm không cho sự run rẩy xuất hiện, hít thở đều đều nàng nhanh chóng tự trấn an bản thân, để rồi từ cửa nhà bước vào là hình bóng của Chu Lệ Tâm trên tay còn cầm theo hai túi đồ khá lớn, hút mắt bởi dáng người nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế gỗ mà Chu Lệ Tâm khẽ khựng bước, thoáng qua cái nhìn âm hàn lạnh nhạt lên Minh Yên rồi chóng thôi, Chu Lệ Tâm không nói không rằng đã nhanh chân dạo bước vào bếp.

Để lại phía sau là một Minh Yên mặt mày tái nhợt cắt không một giọt máu, hai mắt trợn tròn cả kinh nàng môi nhỏ khô khốc khẽ mấp mấy, cả người bũn rũn vô lực ngả về sau mà tựa lưng lên ghế thở dốc từng nhịp nặng nề.

Sự thật thì Minh Yên vẫn rất sợ phải đối diện với dáng vẻ lãnh đạm ấy của Chu Lệ Tâm, đối diện với ánh mắt như có như không có hồn vô cùng xa cách, nhưng sau từng ấy nổ lực muốn hàn gắn tình cảm mẹ con thì liệu… Nàng có chịu yên vị ngồi đây chờ cho một cơ hội trời ban này thoáng qua?

- Kh… Không được! Ph… Phải nói chuyện với mẹ.

Hai tay nắm lại thành quyền Minh Yên cắn môi đến nồng nặc mùi gỉ sắt, hai chân giây trước còn mềm nhũn cũng vì cơn đau mà dần có lại sức lực, liền nặng nề lê từng bước trì trệ vào nhà bếp, để mà giờ đây, đối diện với bóng lưng đang cúi người sắp xếp túi đồ mới mua vào tủ lạnh, mà nàng nghẹn ngào phải khó khăn lắm mới ấp úng mở lời:

- Mẹ… Mẹ, con có chuyện muốn… Muốn nói.

Chu Lệ Tâm không trả lời, chỉ đơn giản là vứt vào thùng rác hai túi đồ đã dùng xong liền ngoảnh mặt bước đi, không thèm đoái hoài đến mẫu giấy nhắn trên bàn mà dạo bước muốn rời khỏi nhà bếp, nàng bị làm lơ liền uất ức lắm, ngay lập tức chặn cửa mà lần nữa nhẹ giọng khẩn thiết:

- Mẹ nghe con nói đi.

Chu Lệ Tâm không còn đường lui cũng khẽ cúi đầu mà đưa đi cái nhìn băng lãnh rất đang mất kiên nhẫn tới Minh Yên, nàng rùng mình hoàn toàn có thể cảm nhận được bầu không khí hiện tại liền nhanh chóng lục tìm trong túi, lấy ra mẫu giấy trắng được xếp gọn nàng trước đó đã ghi lại những thông tin cần thiết của cao trung H.

Đưa mẫu giấy tới trước mặt Chu Lệ Tâm mà Minh Yên nhẹ giọng có chút rụt rè không tự tin:

- Con đã đậu vào cao trung H, đây cũng là những thông tin quan trọng con đã ghi lại. Xin mẹ hãy vì con mà xem nó. Rất quan trọng đấy ạ.

- Được.

Vươn tay nhận lấy mẫu giấy Chu Lệ Tâm giọng không nặng không nhẹ nói lời rất lãnh đạm, bà đầu giờ đã lẳng lặng không nói gì, hành động lại cực kì vô cảm xa cách, vậy mà giờ đây lại chịu mở lời, lại còn là một lời đồng ý, thật sự Minh Yên trong lòng hân hoan vô lời diễn tả, bản thân cũng vì điều này mà có thêm can đảm, hai mắt tròn xoe long lanh ý chờ liền nhẹ giọng thắc:

- Vậy mẹ cảm thấy con thế nào? Đậu vào một ngôi trường danh giá, còn đạt được thứ hạng cao như vậy. Liêu mẹ có cảm thấy tự hào không a?

- Con như vậy ta mới cảm thấy bình thường, nếu không thì ta đã không nhận con làm con gái rồi. Bây giờ thì hãy tránh ra.

- Sao… Ạ…?

Nhẹ giọng bần thần Minh Yên hai mắt trợn tròn như không thể tin nổi với một lời này của Chu Lệ Tâm, bà không màng để tâm đến biểu hiện của nàng liền cứ vậy mà gạt nàng sang một bên.

Đường thông chân cũng không chùn bước mà Chu Lệ Tâm ngay lập tức bỏ đi, để lại phía sau là một Minh Yên đang thất thần đứng tựa vai lên cửa bếp, thật sự đây là hiện thực sao?

Khoé môi trĩu nặng Minh Yên giờ đây đã không còn kiềm chế được nữa rồi, đôi mắt đen láy ngấn nước chóng vánh đã vẽ trên bờ má ửng đỏ một vệt lệ rơi, nặng trĩu xuống khoé miệng liền hoà dòng cùng vệt máu đỏ tươi từ vết thương trên môi, khoé môi khẽ hở Minh Yên cắn rứt mếu máo khóc không thành tiếng, uất ức, thật sự rất ủy khuất bất công, mọi nổ lực của nàng trước đây cũng chỉ để được Chu Lệ Tâm công nhận, vậy mà ngày hôm nay bà lại nói lời âm hàn như vậy.

Hạnh phúc từng có cũng vì sự cố liền chóng vánh tiêu tan, công nhận, yêu thương, cả nụ cười từ người thân duy nhất là Chu Lệ Tâm nàng đều mất đi tất cả, sự thật thì ý nghĩa của nàng trên cái cõi trần tục này là gì? Nổ lực rồi kết cục vẫn như vẫy, vẫn bất lực và tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau