Chương 8
Hứa Ánh Dương đi xếp hàng mua bắp rang và nước uống, cùng lúc đó, Phương Đường lại đang trốn ở một góc hẻo lánh tại đại sảnh rạp chiếu phim, cố gắng đè thấp vành nón xuống, hy vọng không ai chú ý đến mình. Trong lòng cậu âm thầm ngồi mắng Hứa Ánh Dương ăn no rảnh rỗi không có gì làm, cứ nhất định đòi chạy đến nơi công cộng đông người như này để xem phim điện ảnh làm gì chứ.
Thật ra, hồi đó lúc còn đi học, khi rảnh bọn họ cũng thường xuyên đi đến rạp chiếu, không cố ý chọn phim nào, cứ lần lượt ngồi coi hết phim này đến phim khác cùng nhau. Lúc ấy, Phương Đường vừa đến nước A, ngoại ngữ của cậu vốn không tốt lắm, nên Hứa Ánh Dương đã nghĩ ra cách này giúp cậu mau nâng cao khả năng nghe nói. Cứ đến đoạn nào cậu không hiểu, Hứa Ánh Dương liền nhỏ giọng phiên dịch cho cậu. Sau này nổi tiếng rồi, dường như ngầm ăn ý với nhau, trừ khi phải đi tham gia tuyên truyền, còn không thì chẳng bao giờ bọn họ bước chân vào rạp chiếu phim nữa. Một người quả thật rất cô đơn, nhưng nếu bên cạnh không phải là người trong lòng, thì cũng chẳng thể nào vui vẻ nổi.
Hiện tại nghĩ đến điều này, Phương Đường có cảm giác như đã qua cả một thế hệ rồi.
“Em đang nghĩ cái gì đó?” Hứa Ánh Dương mua vé trở về, nhét hết bắp rang và nước uống vào tay Phương Đường, thuận tiện vỗ eo cậu một cái.
Phương Đường trừng mắt nhìn anh: “Anh không bị ai nhận ra đấy chứ?”
Hứa Ánh Dương chỉ chỉ khẩu trang khổ lớn trên mặt mình: “Yên tâm, không ai biết đâu.”
“Không có việc gì lại cứ muốn tìm rắc rối cho bản thân, anh muốn xem phim sao không về nhà mà xem?”
“Vậy em theo anh về nhà nhé!”
Phương Đường lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Lúc nhân viên kiểm tra vé, có nhìn bọn họ vài lần, Phương Đường không đeo khẩu trang nên cố sức cúi gằm mặt vào trong cổ áo kéo cao, hy vọng người nọ không nhìn ra. Phía sau còn hàng dài người đang xếp hàng chờ đợi, có mấy cô nhóc nữ sinh đang ríu rít nói chuyện phiếm, chủ đề chính chính là bàn về “đoạn clip giường chiếu” mà Hứa Ánh Dương đăng lên weibo ban nãy.
Nghe các cô gái hưng phấn suy đoán càng lúc càng hơi khó đỡ về quan hệ của cậu và Hứa Ánh Dương, Phương Đường đưa tay lau lau mồ hôi, thật sự rất muốn bỏ chạy khỏi chỗ này.
May mà các cô bé này chỉ lo nói chuyện, hoàn toàn không để ý gì đến mọi người xung quanh, nên cũng không biết được nhân vật chính mà các cô nàng đang tám đến khí thế ngất trời lại đang đứng ngay trước mặt mình. Phương Đường và Hứa Ánh Dương kiểm vé xong, liền nhanh chóng bước đến ngồi xuống ở góc hẻo lánh hàng cuối cùng.
Người xem lục tục bước vào, phòng chiếu hôm nay khá đông, cơ hồ lấp kín hết rạp. Trước khi phim bắt đầu, bên rạp chiếu quảng cáo đến gần 10 phút, Phương Đường bèn lôi điện thoại ra chơi, không thèm để ý đến Hứa Ánh Dương ngồi bên cạnh.
Video mà Hứa Ánh Dương đăng tải lên đã khiến cộng đồng mạng bùng nổ rồi, mới nửa giờ thôi mà bình luận đã lên đến mấy trăm ngàn, top tìm kiếm cũng đổi thành tên của hai người bọn họ, hơn nữa, những từ khóa liên quan đến hai người cũng nhanh chóng “theo ké” lên trên bảng “top search” của weibo.
Mười phút trước, người đại diện của Phương Đường đã gọi điện thoại tới hỏi cậu, cậu không rõ nên giải thích thế nào cho anh ta hiểu, nếu nói chính mình uống say rồi mộng du làm những việc kia, không phải ai cũng tin được. Người đại diện tức đến muốn mắng người, thôi, không thèm quản cậu nữa, mặc kệ chuyện này đi!
Phương Đường cảm giác bối rối vô cùng, nhưng khi nhìn thấy rốt cuộc không còn bình luận nào nói Hứa Ánh Dương và cô nàng kia là “tình yêu đích thực” nữa thì bỗng cảm thấy dễ chịu lạ. Hứa Ánh Dương đăng tải đoạn clip này lên, tuy không thẳng thắn nói rõ là mình muốn làm sáng tỏ scandal tình ái kia, nhưng cũng gần như đánh thẳng vào mặt tên paparazzi bịa chuyện nọ. Vị tiểu hoa ấy rốt cuộc cũng đăng một bản thông cáo báo chí, giải thích người đàn ông trong hình chỉ là anh họ của cô nàng, còn kèm theo một tấm ảnh chụp chung giữa hai người họ. Chuyện này dù sao đi nữa cô nàng cũng hời rồi, mục đích hâm nóng tên tuổi cũng đã đạt được.
Mà bên weibo của Hứa Ánh Dương thì các antifan và fan couple vẫn đang khẩu chiến ồn ào tung trời.
“Đôi cẩu nam nam này đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa phát weibo cái liền chấn động lòng người. Phương thức show ân ái này quá là làm mù mắt chó của người ta mà.”
“Cái thuyền này tui chèo thấy an toàn quá, mà không, thuyền gì, phải nói là chiến hạm này ngồi quá vững vàng mới đúng!”
“Tui chính thức đổ gục dưới hàng ngũ của cặp đôi Kẹo Cứng rồi, ai cũng đừng kéo tui lại. Kẹo Cứng là đường, ngọt đến sâu răng tui cũng phải nhảy nha ~”
“Ha ha, thật sự là tôi nhìn lầm Hứa Ánh Dương rồi, học cái gì tốt không học, lại học người khác bày trò kéo fan thấp kém như này. Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là fan của anh nữa, tình cảm bấy lâu thà vứt cho chó ăn còn hơn.”
“Lầu trên ngưng giả vờ đi, thím rõ ràng là fan của couple nam nữ kia thôi, giả vờ thuần khiết gì chứ. Buổi sáng chả phải thím còn ở dưới weibo của tên paparazzi kia chúc họ sớm kết hôn sao, hiện tại tự vả mặt chắc đau lắm nhỉ?”
“Đôi Kẹo Cứng này chỉ biết bán hint thôi thì có gì hay chứ, couple Dương Hạ và couple Đường Phèn mới đúng là chân ái nhé!”
(Dương – Hạ là couple giữa Hứa Ánh Dương và Kỷ Sơ Hạ, Đường Phèn là ghép đôi giữa Phương Đường và Trần Bân Vũ. Hai nhân vật này sẽ sớm xuất hiện ở vài chương sau.)
“Hai người họ cảm tình tốt đến mức hai giờ sáng còn nằm trên một chiếc giường cùng nhau liếc mắt đưa tình kia kìa, vậy mà fan của Dương Hạ và Đường Phèn còn ở đây ráng tìm cảm giác tồn tại, lại còn hô hào bảo rằng 2 đôi kia mới là thật nữa chứ, quả thật là mặt dày.”
“Tui thấy Hứa Ánh Dương “thông đồng” khắp mọi nơi hết, quả thật là một tra nam lăng nhăng mà.”
Phương Đường rất muốn nhấn like một cái cho bình luận này, cũng mém xíu nữa đã làm thật rồi, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Hứa Ánh Dương cướp lấy điện thoại.
“Anh đang làm gì đó?”
Hứa Ánh Dương đưa tay lên miệng suỵt một cái, ý bảo cậu nhỏ tiếng một chút, rồi cầm di động của cậu tự follow tài khoản của chính mình.
Phương Đường vừa thấy trạng thái trên weibo báo rằng hai người bọn họ đã follow lẫn nhau, liền hỏi anh: “Anh follow tôi từ lúc nào, sao tôi không biết?”
“Lúc vừa đăng tải video lên mạng đó, em cho rằng ai cũng tuyệt tình như em hay sao?”
Trong lòng Phương Đường âm thầm nghĩ, từ ngày đầu tiên Hứa Ánh Dương tạo weibo, cậu đã âm thầm theo dõi anh rồi, anh ta mới chính là người tuyệt tình thì có!
Thấy vẻ mặt cậu mất hứng, Hứa Ánh Dương cười cười trêu: “Em kéo anh từ trong danh sách chặn weixin ra đi, sự tình trước đây anh sẽ không so đo với em nữa.”
“Anh đúng là phiền chết!”
Phương Đường đoạt di động lại, tuy miệng oán giận, nhưng tay vẫn rất thành thật nghe lời Hứa Ánh Dương mà mở weixin lên bỏ chặn anh.
Cậu không hề phát hiện rằng, mặc kệ là bảy năm trước hay bây giờ, cứ mỗi lần tranh cãi với Hứa Ánh Dương thì chưa bao giờ cậu chiếm được phần thắng, dù ngoài miệng có quật cường cỡ nào, cuối cùng cũng vẫn nghe theo ý đối phương.
Phương Đường lại mở weibo lên xem, phát hiện phía dưới trang cá nhân của Hứa Ánh Dương đã biến thành bãi chiến trường của các fan hâm mộ rồi. Cô bé fan couple BG (boy girl) kia bị mọi người tổng sỉ vả tức đến phát khóc, fan ruột cũng đang tranh cãi ầm ĩ, các fan couple BL không chịu im hơi lặng tiếng mà cũng nhảy vào vòng xoáy hỗn loạn này. Chính vì thế, cặp đôi Kẹo Cứng của cậu và Hứa Ánh Dương rốt cuộc cũng có nhân khí thật sự, không còn là vui đùa qua đường nữa, mà các trạm tiếp ứng đã liên tiếp mọc lên ủng hộ rồi.
Phương Đường không biết nên khóc hay cười trước việc này, nhưng thật tâm trong lòng lại thấy thinh thích. Hứa Ánh Dương quay sang nhẹ nhàng nhắc nhở cậu: “Không xem di động nữa, phim chiếu rồi này.”
Trên màn ảnh lớn, phụ đề bắt đầu chạy, mãi đến khi khúc nhạc dạo đầu vang lên, Phương Đường mới chợt nhận ra, phim điện ảnh mà Hứa Ánh Dương đòi xem chính là bộ phim mới vừa công chiếu vào ngày hôm qua của cậu – “Tuổi 17 của tôi”.
Phương Đường ngồi không yên, hơi nhấp nhổm liên tục. Ngày hôm qua cậu đã xem phim này rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay đặc biệt coi cùng Hứa Ánh Dương thì cậu lại không bình tĩnh nổi, chỉ muốn lập tức đứng dậy rời khỏi.
Hứa Ánh Dương ngồi bên vừa nhét bắp rang vào miệng, vừa nhỏ giọng bình luận: “Nữ chính còn không đẹp bằng em nữa.”
Phương Đường đẩy đẩy tay anh: “Chúng ta không xem phim này nữa, đổi sang phim khác đi được không?”
“Sao lại không muốn xem? Bộ phim này được cư dân mạng cho điểm cao lắm đấy. Chẳng phải chính em từng bảo, có hứng thú với sinh hoạt thời đi học của em thì cứ ra rạp xem phim này sao, nghe em nói nên anh mới muốn đi coi đó.”
“Anh không biết xấu hổ à, lại còn nói thẳng ra như vậy?”
Hứa Ánh Dương cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay cậu: “Ngoan, đừng nói chuyện nữa, tập trung xem đi.”
Bọn họ dựa vào nhau rất gần, Phương Đường cảm giác lỗ tai mình cứ ngưa ngứa, theo bản năng xê dịch đến bên cạnh Hứa Ánh Dương, ánh mắt cũng tập trung vào màn ảnh lớn.
Đây là một bộ phim thuộc thể loại thanh xuân vườn trường, kể về mối tình đầu ngây ngô vừa ngọt ngào vừa chua xót của một đôi nam nữ. Trên màn ảnh, Phương Đường mặt đồng phục học sinh cấp ba, mái tóc đen mềm mại rũ trước trán, bộ dáng môi hồng răng trắng này quả thật giống y như một cậu nhóc mười sáu mười bảy tuổi thật.
Hứa Ánh Dương bỗng nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Phương Đường. Khi ấy, một thiếu niên nho nhỏ vác theo hành lý thật to đứng ngay đầu đường đông người qua lại, khuôn mặt sáng sủa cùng nụ cười xán lạn, rạng rỡ của cậu chính là phong cảnh đẹp nhất mà Hứa Ánh Dương từng được nhìn thấy trong suốt bấy nhiêu năm qua. Trong cả biển người đông đúc như vậy, nhưng ánh mắt anh chỉ thấy mỗi Phương Đường, đến hiện tại, đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng anh vẫn nhớ mãi không quên cảnh đó.
Trên phim, đôi tình nhân trẻ tuổi kia cùng nhau trốn học, cùng nhau đọc sách, cùng nhau chia sẻ mọi nỗi niềm vui buồn, phiền não, hạnh phúc trong cuộc sống; ở thư viện, cách một giá sách, hai người len lén ngượng ngập nhìn đối phương; trong quán ăn, hai người “anh một ngụm, em một miếng” cùng chia nhau ăn một cái bánh ngọt… Tất cả những việc này, Hứa Ánh Dương và Phương Đường đều từng làm qua. Trong bóng tối, anh quay sang nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu vẫn bình thản, bèn khẽ thở dài một hơi.
Phương Đường nhẹ nhàng chớp mắt, lặng lẽ giấu đi cảm xúc trong lòng.
Bộ phim này vốn không phải do người đại diện chọn cho cậu, là tự Phương Đường sau khi xem kịch bản liền yêu cầu muốn được diễn. Nhưng đến khi bắt đầu khởi quay rồi, Phương Đường lại đổi ý, thường xuyên muốn hủy hợp đồng, chung quy cũng do cảm xúc mà bộ phim mang đến khiến cậu cảm thấy bối rối vô cùng. Thậm chí, cậu buộc phải bảo đạo diễn giảm bớt vai diễn của mình, ngay cả nụ hôn màn ảnh đầu tiên đã quyết định sẽ quay cũng hủy bỏ. Biến đổi tâm trạng này của Phương Đường khiến cậu trầy trật mãi mới hoàn thành xong được bộ phim.
Ban đầu Phương Đường muốn thông qua bộ phim này để lưu giữ kỷ niệm về mối tình đầu của cậu, nhưng quay rồi Phương Đường mới phát hiện, đối phương mà không phải là Hứa Ánh Dương, thì cậu không làm cách nào vực lên nổi cảm xúc để đối diễn với người ta được.
Kết cục của phim, đôi tình nhân trẻ vì tương lai của mình mà cuối cùng mỗi người một ngả, nhiều năm sau gặp lại, ai cũng đã có sự nghiệp thành công và gia đình hạnh phúc mỹ mãn, bọn họ vẫn tiếp tục là bạn tốt của nhau. Ban đầu, Phương Đường không hề hài lòng với kết thúc như thế, rất muốn bảo biên kịch sửa lại, nhưng sau cậu cũng không thấy việc này còn quan trọng với mình nữa.
Ra khỏi rạp chiếu, tâm trạng của Phương Đường vẫn đang sa sút cực kỳ. Hứa Ánh Dương nhìn cậu, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cứ im lặng đi bên cạnh.
“Chúng ta đi ăn cơm tối cùng nhau nhé?”
“Thôi, cũng hết 3 tiếng rồi, tôi đi trước đây.” Phương Đường phẩy tay, lên xe của mình rời đi trước.
Hứa Ánh Dương khẽ thở dài, thôi vậy, vẫn còn nhiều thời gian! Đăng bởi: admin
Thật ra, hồi đó lúc còn đi học, khi rảnh bọn họ cũng thường xuyên đi đến rạp chiếu, không cố ý chọn phim nào, cứ lần lượt ngồi coi hết phim này đến phim khác cùng nhau. Lúc ấy, Phương Đường vừa đến nước A, ngoại ngữ của cậu vốn không tốt lắm, nên Hứa Ánh Dương đã nghĩ ra cách này giúp cậu mau nâng cao khả năng nghe nói. Cứ đến đoạn nào cậu không hiểu, Hứa Ánh Dương liền nhỏ giọng phiên dịch cho cậu. Sau này nổi tiếng rồi, dường như ngầm ăn ý với nhau, trừ khi phải đi tham gia tuyên truyền, còn không thì chẳng bao giờ bọn họ bước chân vào rạp chiếu phim nữa. Một người quả thật rất cô đơn, nhưng nếu bên cạnh không phải là người trong lòng, thì cũng chẳng thể nào vui vẻ nổi.
Hiện tại nghĩ đến điều này, Phương Đường có cảm giác như đã qua cả một thế hệ rồi.
“Em đang nghĩ cái gì đó?” Hứa Ánh Dương mua vé trở về, nhét hết bắp rang và nước uống vào tay Phương Đường, thuận tiện vỗ eo cậu một cái.
Phương Đường trừng mắt nhìn anh: “Anh không bị ai nhận ra đấy chứ?”
Hứa Ánh Dương chỉ chỉ khẩu trang khổ lớn trên mặt mình: “Yên tâm, không ai biết đâu.”
“Không có việc gì lại cứ muốn tìm rắc rối cho bản thân, anh muốn xem phim sao không về nhà mà xem?”
“Vậy em theo anh về nhà nhé!”
Phương Đường lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Lúc nhân viên kiểm tra vé, có nhìn bọn họ vài lần, Phương Đường không đeo khẩu trang nên cố sức cúi gằm mặt vào trong cổ áo kéo cao, hy vọng người nọ không nhìn ra. Phía sau còn hàng dài người đang xếp hàng chờ đợi, có mấy cô nhóc nữ sinh đang ríu rít nói chuyện phiếm, chủ đề chính chính là bàn về “đoạn clip giường chiếu” mà Hứa Ánh Dương đăng lên weibo ban nãy.
Nghe các cô gái hưng phấn suy đoán càng lúc càng hơi khó đỡ về quan hệ của cậu và Hứa Ánh Dương, Phương Đường đưa tay lau lau mồ hôi, thật sự rất muốn bỏ chạy khỏi chỗ này.
May mà các cô bé này chỉ lo nói chuyện, hoàn toàn không để ý gì đến mọi người xung quanh, nên cũng không biết được nhân vật chính mà các cô nàng đang tám đến khí thế ngất trời lại đang đứng ngay trước mặt mình. Phương Đường và Hứa Ánh Dương kiểm vé xong, liền nhanh chóng bước đến ngồi xuống ở góc hẻo lánh hàng cuối cùng.
Người xem lục tục bước vào, phòng chiếu hôm nay khá đông, cơ hồ lấp kín hết rạp. Trước khi phim bắt đầu, bên rạp chiếu quảng cáo đến gần 10 phút, Phương Đường bèn lôi điện thoại ra chơi, không thèm để ý đến Hứa Ánh Dương ngồi bên cạnh.
Video mà Hứa Ánh Dương đăng tải lên đã khiến cộng đồng mạng bùng nổ rồi, mới nửa giờ thôi mà bình luận đã lên đến mấy trăm ngàn, top tìm kiếm cũng đổi thành tên của hai người bọn họ, hơn nữa, những từ khóa liên quan đến hai người cũng nhanh chóng “theo ké” lên trên bảng “top search” của weibo.
Mười phút trước, người đại diện của Phương Đường đã gọi điện thoại tới hỏi cậu, cậu không rõ nên giải thích thế nào cho anh ta hiểu, nếu nói chính mình uống say rồi mộng du làm những việc kia, không phải ai cũng tin được. Người đại diện tức đến muốn mắng người, thôi, không thèm quản cậu nữa, mặc kệ chuyện này đi!
Phương Đường cảm giác bối rối vô cùng, nhưng khi nhìn thấy rốt cuộc không còn bình luận nào nói Hứa Ánh Dương và cô nàng kia là “tình yêu đích thực” nữa thì bỗng cảm thấy dễ chịu lạ. Hứa Ánh Dương đăng tải đoạn clip này lên, tuy không thẳng thắn nói rõ là mình muốn làm sáng tỏ scandal tình ái kia, nhưng cũng gần như đánh thẳng vào mặt tên paparazzi bịa chuyện nọ. Vị tiểu hoa ấy rốt cuộc cũng đăng một bản thông cáo báo chí, giải thích người đàn ông trong hình chỉ là anh họ của cô nàng, còn kèm theo một tấm ảnh chụp chung giữa hai người họ. Chuyện này dù sao đi nữa cô nàng cũng hời rồi, mục đích hâm nóng tên tuổi cũng đã đạt được.
Mà bên weibo của Hứa Ánh Dương thì các antifan và fan couple vẫn đang khẩu chiến ồn ào tung trời.
“Đôi cẩu nam nam này đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa phát weibo cái liền chấn động lòng người. Phương thức show ân ái này quá là làm mù mắt chó của người ta mà.”
“Cái thuyền này tui chèo thấy an toàn quá, mà không, thuyền gì, phải nói là chiến hạm này ngồi quá vững vàng mới đúng!”
“Tui chính thức đổ gục dưới hàng ngũ của cặp đôi Kẹo Cứng rồi, ai cũng đừng kéo tui lại. Kẹo Cứng là đường, ngọt đến sâu răng tui cũng phải nhảy nha ~”
“Ha ha, thật sự là tôi nhìn lầm Hứa Ánh Dương rồi, học cái gì tốt không học, lại học người khác bày trò kéo fan thấp kém như này. Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là fan của anh nữa, tình cảm bấy lâu thà vứt cho chó ăn còn hơn.”
“Lầu trên ngưng giả vờ đi, thím rõ ràng là fan của couple nam nữ kia thôi, giả vờ thuần khiết gì chứ. Buổi sáng chả phải thím còn ở dưới weibo của tên paparazzi kia chúc họ sớm kết hôn sao, hiện tại tự vả mặt chắc đau lắm nhỉ?”
“Đôi Kẹo Cứng này chỉ biết bán hint thôi thì có gì hay chứ, couple Dương Hạ và couple Đường Phèn mới đúng là chân ái nhé!”
(Dương – Hạ là couple giữa Hứa Ánh Dương và Kỷ Sơ Hạ, Đường Phèn là ghép đôi giữa Phương Đường và Trần Bân Vũ. Hai nhân vật này sẽ sớm xuất hiện ở vài chương sau.)
“Hai người họ cảm tình tốt đến mức hai giờ sáng còn nằm trên một chiếc giường cùng nhau liếc mắt đưa tình kia kìa, vậy mà fan của Dương Hạ và Đường Phèn còn ở đây ráng tìm cảm giác tồn tại, lại còn hô hào bảo rằng 2 đôi kia mới là thật nữa chứ, quả thật là mặt dày.”
“Tui thấy Hứa Ánh Dương “thông đồng” khắp mọi nơi hết, quả thật là một tra nam lăng nhăng mà.”
Phương Đường rất muốn nhấn like một cái cho bình luận này, cũng mém xíu nữa đã làm thật rồi, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Hứa Ánh Dương cướp lấy điện thoại.
“Anh đang làm gì đó?”
Hứa Ánh Dương đưa tay lên miệng suỵt một cái, ý bảo cậu nhỏ tiếng một chút, rồi cầm di động của cậu tự follow tài khoản của chính mình.
Phương Đường vừa thấy trạng thái trên weibo báo rằng hai người bọn họ đã follow lẫn nhau, liền hỏi anh: “Anh follow tôi từ lúc nào, sao tôi không biết?”
“Lúc vừa đăng tải video lên mạng đó, em cho rằng ai cũng tuyệt tình như em hay sao?”
Trong lòng Phương Đường âm thầm nghĩ, từ ngày đầu tiên Hứa Ánh Dương tạo weibo, cậu đã âm thầm theo dõi anh rồi, anh ta mới chính là người tuyệt tình thì có!
Thấy vẻ mặt cậu mất hứng, Hứa Ánh Dương cười cười trêu: “Em kéo anh từ trong danh sách chặn weixin ra đi, sự tình trước đây anh sẽ không so đo với em nữa.”
“Anh đúng là phiền chết!”
Phương Đường đoạt di động lại, tuy miệng oán giận, nhưng tay vẫn rất thành thật nghe lời Hứa Ánh Dương mà mở weixin lên bỏ chặn anh.
Cậu không hề phát hiện rằng, mặc kệ là bảy năm trước hay bây giờ, cứ mỗi lần tranh cãi với Hứa Ánh Dương thì chưa bao giờ cậu chiếm được phần thắng, dù ngoài miệng có quật cường cỡ nào, cuối cùng cũng vẫn nghe theo ý đối phương.
Phương Đường lại mở weibo lên xem, phát hiện phía dưới trang cá nhân của Hứa Ánh Dương đã biến thành bãi chiến trường của các fan hâm mộ rồi. Cô bé fan couple BG (boy girl) kia bị mọi người tổng sỉ vả tức đến phát khóc, fan ruột cũng đang tranh cãi ầm ĩ, các fan couple BL không chịu im hơi lặng tiếng mà cũng nhảy vào vòng xoáy hỗn loạn này. Chính vì thế, cặp đôi Kẹo Cứng của cậu và Hứa Ánh Dương rốt cuộc cũng có nhân khí thật sự, không còn là vui đùa qua đường nữa, mà các trạm tiếp ứng đã liên tiếp mọc lên ủng hộ rồi.
Phương Đường không biết nên khóc hay cười trước việc này, nhưng thật tâm trong lòng lại thấy thinh thích. Hứa Ánh Dương quay sang nhẹ nhàng nhắc nhở cậu: “Không xem di động nữa, phim chiếu rồi này.”
Trên màn ảnh lớn, phụ đề bắt đầu chạy, mãi đến khi khúc nhạc dạo đầu vang lên, Phương Đường mới chợt nhận ra, phim điện ảnh mà Hứa Ánh Dương đòi xem chính là bộ phim mới vừa công chiếu vào ngày hôm qua của cậu – “Tuổi 17 của tôi”.
Phương Đường ngồi không yên, hơi nhấp nhổm liên tục. Ngày hôm qua cậu đã xem phim này rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay đặc biệt coi cùng Hứa Ánh Dương thì cậu lại không bình tĩnh nổi, chỉ muốn lập tức đứng dậy rời khỏi.
Hứa Ánh Dương ngồi bên vừa nhét bắp rang vào miệng, vừa nhỏ giọng bình luận: “Nữ chính còn không đẹp bằng em nữa.”
Phương Đường đẩy đẩy tay anh: “Chúng ta không xem phim này nữa, đổi sang phim khác đi được không?”
“Sao lại không muốn xem? Bộ phim này được cư dân mạng cho điểm cao lắm đấy. Chẳng phải chính em từng bảo, có hứng thú với sinh hoạt thời đi học của em thì cứ ra rạp xem phim này sao, nghe em nói nên anh mới muốn đi coi đó.”
“Anh không biết xấu hổ à, lại còn nói thẳng ra như vậy?”
Hứa Ánh Dương cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay cậu: “Ngoan, đừng nói chuyện nữa, tập trung xem đi.”
Bọn họ dựa vào nhau rất gần, Phương Đường cảm giác lỗ tai mình cứ ngưa ngứa, theo bản năng xê dịch đến bên cạnh Hứa Ánh Dương, ánh mắt cũng tập trung vào màn ảnh lớn.
Đây là một bộ phim thuộc thể loại thanh xuân vườn trường, kể về mối tình đầu ngây ngô vừa ngọt ngào vừa chua xót của một đôi nam nữ. Trên màn ảnh, Phương Đường mặt đồng phục học sinh cấp ba, mái tóc đen mềm mại rũ trước trán, bộ dáng môi hồng răng trắng này quả thật giống y như một cậu nhóc mười sáu mười bảy tuổi thật.
Hứa Ánh Dương bỗng nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Phương Đường. Khi ấy, một thiếu niên nho nhỏ vác theo hành lý thật to đứng ngay đầu đường đông người qua lại, khuôn mặt sáng sủa cùng nụ cười xán lạn, rạng rỡ của cậu chính là phong cảnh đẹp nhất mà Hứa Ánh Dương từng được nhìn thấy trong suốt bấy nhiêu năm qua. Trong cả biển người đông đúc như vậy, nhưng ánh mắt anh chỉ thấy mỗi Phương Đường, đến hiện tại, đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng anh vẫn nhớ mãi không quên cảnh đó.
Trên phim, đôi tình nhân trẻ tuổi kia cùng nhau trốn học, cùng nhau đọc sách, cùng nhau chia sẻ mọi nỗi niềm vui buồn, phiền não, hạnh phúc trong cuộc sống; ở thư viện, cách một giá sách, hai người len lén ngượng ngập nhìn đối phương; trong quán ăn, hai người “anh một ngụm, em một miếng” cùng chia nhau ăn một cái bánh ngọt… Tất cả những việc này, Hứa Ánh Dương và Phương Đường đều từng làm qua. Trong bóng tối, anh quay sang nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu vẫn bình thản, bèn khẽ thở dài một hơi.
Phương Đường nhẹ nhàng chớp mắt, lặng lẽ giấu đi cảm xúc trong lòng.
Bộ phim này vốn không phải do người đại diện chọn cho cậu, là tự Phương Đường sau khi xem kịch bản liền yêu cầu muốn được diễn. Nhưng đến khi bắt đầu khởi quay rồi, Phương Đường lại đổi ý, thường xuyên muốn hủy hợp đồng, chung quy cũng do cảm xúc mà bộ phim mang đến khiến cậu cảm thấy bối rối vô cùng. Thậm chí, cậu buộc phải bảo đạo diễn giảm bớt vai diễn của mình, ngay cả nụ hôn màn ảnh đầu tiên đã quyết định sẽ quay cũng hủy bỏ. Biến đổi tâm trạng này của Phương Đường khiến cậu trầy trật mãi mới hoàn thành xong được bộ phim.
Ban đầu Phương Đường muốn thông qua bộ phim này để lưu giữ kỷ niệm về mối tình đầu của cậu, nhưng quay rồi Phương Đường mới phát hiện, đối phương mà không phải là Hứa Ánh Dương, thì cậu không làm cách nào vực lên nổi cảm xúc để đối diễn với người ta được.
Kết cục của phim, đôi tình nhân trẻ vì tương lai của mình mà cuối cùng mỗi người một ngả, nhiều năm sau gặp lại, ai cũng đã có sự nghiệp thành công và gia đình hạnh phúc mỹ mãn, bọn họ vẫn tiếp tục là bạn tốt của nhau. Ban đầu, Phương Đường không hề hài lòng với kết thúc như thế, rất muốn bảo biên kịch sửa lại, nhưng sau cậu cũng không thấy việc này còn quan trọng với mình nữa.
Ra khỏi rạp chiếu, tâm trạng của Phương Đường vẫn đang sa sút cực kỳ. Hứa Ánh Dương nhìn cậu, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cứ im lặng đi bên cạnh.
“Chúng ta đi ăn cơm tối cùng nhau nhé?”
“Thôi, cũng hết 3 tiếng rồi, tôi đi trước đây.” Phương Đường phẩy tay, lên xe của mình rời đi trước.
Hứa Ánh Dương khẽ thở dài, thôi vậy, vẫn còn nhiều thời gian! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất