Những Câu Chuyện Kỳ Bí Và Kinh Hoàng, Nữ Thiên Sư Người Đẹp Đường Hoang!

Chương 8:

Trước Sau
Ba thay quần mới bước ra với mẹ.

Thấy tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào không khí, ba theo bản năng sờ soạn cổ mình, tưởng rằng thứ không sạch sẽ kia lại xuất hiện.

Lập tức giận dữ hét lên: “Nhãi con ép người! Mày nhìn bộ dạng không ra hình người của mày đi! Lão Triệu tao là người mà mày dám trêu tới sao? Còn không mau cút đi!”

Khẩu khí nói chuyện của ba tôi thật sự hung hăng, chỉ có điều đáng tiếc chính là ông ấy đang tránh sau chó đen mà nói.

Đã gặp chó cậy thế chủ chứ chưa từng gặp qua có người cậy thế chó.

Tôi vội tóm góc áo của ba: “Ba, vừa rồi không phải quỷ oa kia tới mà là Lộ Lộ.”

“Trời ơi con gái, con bé lại muốn đến đây câu hồn con nữa ư.” Mẹ bị dọa sợ, luống cuống nói.

Tôi lắc đầu: “Không phải đâu mẹ, Lộ Lộ đến đây vì có chuyện muốn nói với con.”

Sau đó tôi kể cho ba mẹ nghe toàn bộ sự tình Lộ Lộ đã nói.

Nghe xong, ba và mẹ đều lặng im.

“Ai…, như vậy xem ra Lộ Lộ là người có tâm địa tốt.”

Mẹ thở dài một hơi: “Ông nói xem, vì sao người tốt lại không nhận được mệnh tốt chứ, Lộ Lộ con bé chỉ mới 14 tuổi thôi.”

Ba tôi không nói lời nào, đi về hướng cửa.

Tôi đuổi theo hỏi: “Ba, trễ thế này ba còn định đi đâu vậy.”

“Đi tìm bác cả của con mượn tiền, sáng mai ba đưa con đi vào trấn tìm người tài mà Lộ Lộ đã nói.”

Mẹ lo lắng: “Sắp 1 giờ sáng rồi, hay là để mai rồi đi.”



Ba tôi lắc đầu: “Việc này không thể chậm trễ, ai biết người kia đến khi nào, phải lên đường càng sớm càng tốt, không được bỏ lỡ.”

“Chuyện này liên quan đến mệnh của con gái, tôi không dám chủ quan.”

Mẹ tôi vẫn không cảm thấy yên tâm, nhưng lại không còn cách nào khác: “Vậy ông chạy xe chậm chậm thôi.”

Ba ngồi lên xe máy, rất mau đã biến mất trước tầm mắt của mẹ con chúng tôi.

Mẹ bảo tôi trở về ngủ, còn bà muốn ngồi chờ ba quay lại.

Bây giờ tôi nào dám ngủ tiếp, vừa nhắm mắt lại là lập tức nghĩ đến quỷ oa và Lộ Lộ, với lại cũng không yên tâm về ba, nhưng không chịu nổi việc mẹ cứ nhắc đi nhắc lại bên tai, nên vẫn phải nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Nửa tiếng sau, ba về, lòng tôi lúc này mới hơi an tâm được một chút.

“Mượn bao nhiêu?” Mẹ ghé lại nhỏ giọng hỏi.

“Năm vạn.” Ba vươn năm ngón tay lên.

Mẹ hoảng sợ: “Sao mà mượn nhiều vậy?”

“Tôi còn sợ chưa đủ đây, lấy thêm năm vạn tiền mặt trong sổ tiết kiệm nữa đi, sáng mai tôi mang đi luôn.”

Thấy mẹ không nói lời nào, ba lập tức lấy khí thế chủ một nhà ra nói chuyện.

“Đừng sót tiền, nếu có thể chữa khỏi cho con gái, đừng nói là mười vạn, dù phải bán máu bán thận tôi cũng phải gom đủ để làm cho bằng được.”

Mẹ ngân giọng thở dài: “Không phải tôi đang tiếc tiền, tôi chỉ sợ tiêu hết số tiền này rồi mà chuyện của con gái vẫn chưa được giải quyết tốt thôi.”

“Đi một bước tính một bước, bà về phòng ngủ đi, lúc về phòng nhỏ tiếng chút, đừng có đánh thức con gái.”

Nói xong, ba tôi nhìn xung quanh: "Con chó đen kia đâu rồi?"

Mẹ tôi: “Vào phòng ngủ với con gái rồi.”



“Ừ, thôi bà cũng vào ngủ đi.”

Cửa bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng.

Nghe tiếng đẩy cửa, tôi lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Cảm nhận mẹ nằm xuống bên cạnh, tôi muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không biết phải nói gì.

Nhớ đến lời ba nói khi nảy, lòng cảm động không thôi, đồng thời cũng vô cùng áy náy vì bản thân đã mang đến cho gia đình gánh nặng lớn như vậy.

Trong lòng thầm mắng ông trời bất công, tại sao lại sắp xếp cho tôi gặp phải loại chuyện này, mắng rồi lại mắng, không biết đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.



Buổi sáng hôm sau, tôi được mẹ gọi dậy.

Thức dậy thấy quần thâm dưới mắt của bà ấy: “Mẹ, hôm qua mẹ ngủ không được sao?”

“Mẹ có ngủ được một chút.”

Mẹ lấy ra một chiếc túi giấy, giao nó vào tay tôi.

Tôi mở túi giấy ra, thấy bên trong có rất nhiều tiền, còn có một quyển sổ tiết kiệm.

“Tính ba con vốn trầm ổn, nhưng một khi động đến chuyện liên quan tới con là ông ấy sẽ rất dễ nóng vội mà sinh sai lầm."

“Ông ấy mà quýnh lên là người khác nói gì cũng tin, hận không thể lập tức dâng tiền của mình lên.”

“Cho nên mẹ cảm thấy tiền này nên để ở chỗ con, nếu người tài ba nào đó không có bản lĩnh kia thì con đừng đưa tiền ra, chuyện này mẹ để con làm chủ toàn bộ.”

“Cuối cùng mẹ muốn nói với con, vận mệnh của mình phải do chính bản thân mình nắm giữ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau