Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy

Chương 28: Suy đoán về khu vực ăn mòn

Trước Sau
Cảnh Kỳ Trăn: "Chúng ta tóm tắt lại tình huống hiện tại đi ——"

Cậu còn chưa nói xong đã thấy Lộc Lăng Hi lấy cuốn notebook ra chuẩn bị tập trung ghi chép.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của đồng chí Tiểu Lộc, Cảnh Kỳ Trăn sững sốt quên mất bản thân tính nói gì.

Mạn Mạn ngồi bên cạnh mỉm cười nói: "Tiểu Cảnh đừng căng thẳng, đừng khẩn trương."

Cảnh Kỳ Trăn: "......"

Lộc Lăng Hi ngẩng đầu mở to đôi mắt nai con ngây thơ, tay cầm bút chì hơi bối rối nhìn về phía Cảnh Kỳ Trăn.

Thấy cảnh này Cảnh Kỳ Trăn vô cùng khó hiểu vì sao Lộc Lăng Hi có ánh mắt như vậy lại trở thành tay súng bắn tỉa được chứ!?

Trái đất đột nhiên xuất hiện nói: "Anh đừng nghĩ vậy, lúc Tiểu Lộc ngắm bắn ánh mắt rất sắc bén nhá."

Cảnh Kỳ Trăn bị Trái đất đột ngột nói chuyện làm cho hoảng sợ, cậu hỏi thầm: "Nãy giờ mày đi đâu vậy?"

Trái đất giải thích: "Nãy giờ tui luôn ở ngoài xem bọn Đường Tùng làm việc á!"

Cảnh Kỳ Trăn hơi tò mò, "Hả? Bọn họ đang làm gì?"

Trái đất: "Theo dõi năng lượng dao động xung quanh khu vực ăn mòn! Sự kiện mất tích trong Zila mall lần trước diễn ra quá đột ngột, có quần vây xem báo cảnh sát, cảnh sát phát hiện tình hình không ổn liền báo lên cấp trên, sau đó Đường Tùng mới đến hiện trường chủ trì công việc. Mặc dù động tác của Đường Tùng rất nhanh, nhưng sau khi mấy anh đi ra hắn mới tình cờ được giáo sư Tống cho biết trung tâm giám sát địa chấn có thể kiểm tra đo lường được dao động năng lượng."

Cảnh Kỳ Trăn: "Tao nhớ chuyện này."

Trái đất: "Cho nên sau khi phát hiện có năng lượng dị thường dao động gần Thần Nông Giá, trước khi bảy người mấy anh thành công đi vào khu vực ăn mòn, Đường Tùng đã sớm bố trí nhân viên tiến hành giám sát toàn bộ khu vực ăn mòn! Bọn họ còn đem thiết bị kiểm tra đo lường quy mô lớn tới đây."

Cảnh Kỳ Trăn: "...... Vậy Đường Tùng không đi vào cũng rất tiện vì anh ta ở ngoài có thể chỉ huy công việc."

Trái đất: "Đúng vậy! Tư Gia Dương cũng giúp đỡ nữa, umh......"

Trái đất nói xong lại bắt đầu buôn dưa lê: "Tư Gia Dương làm việc rất năng suất, năng lực của anh ta cũng rất mạnh, ngoài việc viết code ra hình như anh ta còn biết sửa chữa máy móc nữa?! Thật lợi hại! Nhưng làm người ta ấn tượng nhất là anh ta vừa nỗ lực làm việc vừa khóc lóc kể lể chuyện mình phải chia lìa với bà xã! Tui thấy sắc mặt Đường Tùng không tốt lắm, có cảm giác như tó FA Đường Tùng bị Tư Gia Dương đơn phương công kích và hãm hại tinh thần vậy."

Cảnh Kỳ Trăn: "......"

Cậu nhớ đến thời điểm Tư Gia Dương ở cạnh Mạn Mạn thì luôn ngoan ngoãn như một con thỏ, rất hiểu ý người khác và đặc biệt giỏi nấu ăn. Lúc không ở cạnh Mạn Mạn thì phong cách của Tư Gia Dương biến hóa 180º.

Vậy mới nói Tư Gia Dương đúng là một người thần kỳ......

Trái đất hưng phấn lải nhải với Cảnh Kỳ Trăn vài câu liền chạy ra ngoài, Cảnh Kỳ Trăn cũng không nói thêm gì với nó.

Lúc này bà Phương kêu cậu, "Tiểu Cảnh?"

"Dạ," Cảnh Kỳ Trăn đáp lại một tiếng rồi nói tiếp: "Cô bé có nói trong trong trí nhớ của nó không có chúng ta, nói cách khác thời gian hiện tại chỉ là ký ức của cô bé."

Mạn Mạn: "Có khi nào nhận thức thời gian của cô bé giống với chúng ta không?"

Lộc Lăng Hi đang vùi đầu vào cuốn notebook nói: "Không đúng! Cô bé đó vẫn luôn kêu tụi tôi là anh và tự xem mình là một đứa trẻ."



Cảnh Kỳ Trăn: "Ừ, đây cũng là điểm không nhất quán của cô bé. Theo tôi thấy thì ý thức, nhận thức, thần thái và động tác của cô bé hoàn toàn là một đứa trẻ. Tuy cô bé có ký ức quá khứ nhưng lại không suy nghĩ theo cách của người trưởng thành."

Mạn Mạn: "Chờ đã, nếu cậu nói vậy thì tôi có vài ý tưởng đối với loại tình huống này."

Cảnh Kỳ Trăn nhìn Mạn Mạn, "Ý tưởng gì?"

Mạn Mạn: "Thứ cô bé đó có không phải là ký ức tương lai, mà là ký ức 'hiện tại', nói cách khác rất có thể bản thân cô bé là một đoạn hồi ức."

Kim Quế Quyên hơi do dự, " Vậy theo ý của chị Mạn Mạn thì cô bé chỉ là một hồi ức thời thơ ấu sống trong làng thôi sao?"

Mạn Mạn: "Gần giống như vậy! Thật ra đây cũng một chế độ kinh điển trong mấy game giải đố, khi người chơi đi tới một cảnh nào đó thì sẽ kích phát cốt truyện, sau đó thời gian và không gian trong game sẽ dịch chuyển cho người chơi tiến vào một cảnh tượng trong quá khứ, dựa vào những sự kiện xảy ra trong quá khứ người chơi sẽ tìm ra manh mối."

Cảnh Kỳ Trăn suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: "Nếu nói như vậy thì tôi cũng nghĩ tới một nhân vật. Không biết mọi người đã đọc quyển tiểu thuyết 《 Harry Potter và phòng chứa bí mật 》 chưa, nhân vật Tom Riddle được nhắc đến trong tiểu thuyết có bản thể là một quyển nhật ký, nó là một đoạn ký ức về thời còn đi học của Voldemort."

Mạn Mạn cân nhắc một hồi liền gật đầu khẳng định, "Đúng là rất giống."

Cảnh Kỳ Trăn: "Còn về bài hát thiếu nhi 《 Jingle Bells 》 thì chúng ta cứ coi nó là BGM của khu vực ăn mòn này đi, từ góc độ này chúng ta hoàn toàn có thể xem khu vực ăn mòn này là một cảnh tượng hồi ức trong game giải đố như lời Mạn Mạn vừa nói."

Mạn Mạn quơ quơ phần tài liệu tổng hợp tin tức được đồn thổi trong làng, cảm khái nói: "Khu vực ăn mòn này đúng là một cảnh tượng hồi ức, và manh mối đều nằm trong cảnh tượng này!"

Lộc Lăng Hi ghi chép xong liền ngẩng đầu lên, "Lần sau tôi sẽ ghi nhớ chi tiết tình huống của những người sống ở mấy làng phụ cận đây."

Cảnh Kỳ Trăn nhịn không được liếc nhìn đồng chí Tiểu Lộc một cái, truyền thống tốt đẹp của quân đội ta chính là không đánh khi chưa chuẩn bị đầy đủ.

Bà Phương nhìn Kim Quế Quyên, hỏi nhỏ: "Nếu lần sau chúng ta gặp được đứa nhỏ kia, Quế Quyên, theo con thì con cảm thấy khi còn nhỏ mình sẽ không muốn nghe đề tài nào nhất?"

Kim Quế Quyên trả lời đơn giản: "A? Nói thật thì không chỉ lúc còn nhỏ mà ngay cả hiện tại con đều cảm thấy có vài người sẽ nói ra mấy lời làm người ta tức nổ phổi."

Mọi người lập tức tập trung chú ý vào Kim Quế Quyên.

Lộc Lăng Hi: "Cô nói đi, tôi sẽ ghi lại!"

Kim Quế Quyên: "......"

Bị thần thái nghiêm túc, ngay thẳng của đồng chí Tiểu Lộc làm cho nghẹn họng, tâm trạng phiền muộn của Kim Quế Quyên giảm đi rất nhiều, cô còn nở một nụ cười.

Dừng một chút, Kim Quế Quyên nghiêm túc đếm mấy đầu ngón tay rồi nói: "Ví dụ như mẹ tôi, cho đến bây giờ bà luôn nghĩ con gái nhà khác đều phải làm việc từ nhỏ đến lớn, phụ nữ phải làm hết mọi việc thì có gì sai? Vì sao tính tình của tôi lại ngang ngược bướng bỉnh như vậy, suốt ngày cứ gây phiền phức cho cả nhà. Bà cảm thấy bà đối xử với tôi rất tốt, không chỉ nuôi tôi khôn lớn mà còn không gả tôi cho một tên đàn ông tàn tật đòi của hồi môn, vậy mà bây giờ tôi không hiếu thảo với bà, cũng không biết phụ giúp gia đình, điều này có mắc cười không?"

Mạn Mạn bình tĩnh nói: "Nếu để tôi nhận xét thì thế nào tôi cũng sẽ chửi thề, vậy nên tôi sẽ không nói gì!"

Hiển nhiên cảm xúc của bà Phương bị ảnh hưởng khá lớn, bà nhịn không được lắc đầu nói: "Sao lại có người mẹ như vậy chứ, đều là cốt nhục từ trên người mình rớt xuống, aizz......"

Nghiêm Hồng vẫn luôn trầm mặc cũng nhíu nhíu mày, "Tôi nói chuyện hơi thẳng, Quế Quyên em đừng để ý nhé, mấy người đó có bệnh đúng không?"

Kim Quế Quyên gật đầu thật mạnh, sau đó cười nói: "Không sao, em cũng cảm thấy bọn họ có bệnh, tất cả bọn họ đều có bệnh, cho nên em chạy ra ngoài và không bao giờ quay về cái nhà đó nữa."

Cảnh Kỳ Trăn: "Đúng là buồn cười, nhưng thật ra nếu những kẻ đó đã khốn nạn đến mức độ nào đó thì người bình thường sẽ không thèm so đo với bọn họ, chúng ta có thể nói gì với kẻ khốn nạn chứ? Cứ tránh xa chúng ra cho an toàn là được rồi!"

Kim Quế Quyên tiếp tục gật đầu, "Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Dù sao từ nhỏ đến lớn tôi ghét nghe nhất mấy câu ' đó là ba mẹ ruột của mày, sao mày lại làm vậy ', ' ba mẹ mày sẽ không hại mày ', ' bọn họ cũng có nỗi khổ ', ' sao mày không biết hiếu thảo '!"

Kim Quế Quyên nói xong, còn cố ý bổ sung thêm: "Dù sao hiện tại cuộc sống của tôi cũng khá tốt, đủ ăn đủ mặc. Bất hiếu, bạch nhãn lang gì gì đó, bọn họ nói gì tôi đều nghe được hết, dù tôi không đáp trả nhưng thật ra tôi rất ghét bị người khác nói vậy."



Cảnh Kỳ Trăn sờ sờ cằm, "Hồi nãy hình như con bé rất vui vẻ khi tôi nói ba nó không về là do bị bắt nhốt đang khóc trong tù thì phải."

Mạn Mạn bình tĩnh hỏi: "Trọng điểm không phải là câu đi mua vui (chơi gái) sao?"

Cảnh Kỳ Trăn khó hiểu, "Hả?"

Mạn Mạn: "Dựa vào kinh nghiệm xem chương trình 《 Chuyện hôm nay》 và 《 Luật trực tuyến 》 nhiều năm, cộng thêm chuyện của Quế Quyên thì tôi thấy tình huống người chồng đi lên thành phố làm công kiếm tiền, người vợ ở lại quê nhà lo liệu việc nhà là chuyện bình thường, người vợ sẽ nghĩ rằng chồng quan trọng hơn con trai, tiếp đó là con trai, bản thân mình rồi cuối cùng là con gái, nếu người chồng đi lên thành phố chơi gái không về thì đó chính là đả kích tàn khốc cho người vợ.

Cảnh Kỳ Trăn có chút buồn bực, "A, cô còn xem mấy cái chương trình đó nữa hả?"

Cậu vẫn nghĩ đôi trẻ Mạn Mạn và Tư Gia Dương luôn chìm đắm trong thế giới 2D, 3D sẽ không hợp với mấy chương trình thời sự pháp luật......

Mạn Mạn lời ít ý nhiều: "Hồi nhỏ hay xem vào buổi trưa."

Cảnh Kỳ Trăn yên lặng gật đầu, "Đã hiểu."

Kim Quế Quyên nói xen vào: "Chị Mạn Mạn nói rất đúng, lúc nghe Tiểu Cảnh nói câu đó em thật sự rất sảng khoái......"

Lão Tiêu, người duy nhất trong cả nhóm đã làm ba kết luận: "Nói cách khác trong loại gia đình này ba không đại biểu cho an toàn, đáng tin cậy mà đại biểu cho người có mối quan hệ thân thiết với mẹ, có thể đả kích mẹ thật mạnh. Cho nên câu nói của Tiểu Cảnh không chỉ có ý nghĩa ba không về mà còn có ý nghĩa mẹ sẽ phải chịu đau khổ, bởi vậy cô bé mới vô cùng hài lòng với câu trả lời của cậu......"

Cảnh Kỳ Trăn: "Tôi rất vinh dự 0.0"

Mọi người: "......" Bọn họ đã học hỏi được chút!

Nói xong, Cảnh Kỳ Trăn lại hỏi: "Quế Quyên, cô nghĩ mấy người trong làng thế nào?"

Kim Quế Quyên: "Thực ra tính tôi khá vô tư nên không để ý lắm...... Dù sao thì hàng xóm không phải là ba mẹ tôi nên mắc gì họ phải đối xử tốt với tôi chứ, chỉ cần họ không ăn hiếp tôi là được, hơn nữa ba mẹ đối xử với tôi còn thua người ngoài nữa!"

Kim Quế Quyên nói xong lại cau mày, "Nhưng đây chỉ suy nghĩ cá nhân của tôi thôi, tôi cũng từng gặp qua loại con gái khi ở ngoài đường thì giương nanh múa vuốt, bắt được ai là chửi người đó, khi ở nhà thì biến thành một cái bánh bèo mặc người ăn hiếp, có lẽ hàng xóm chính là một bãi mìn của bọn họ!"

Bà Phương thở dài: "Bản chất con người rất phức tạp!"

Cảnh Kỳ Trăn nói: "Dù sao nếu gặp lại cô bé đó thì phải nói chuyện cẩn thận, ráng tìm đề tài để nói, nếu không tìm được đề tài thì cũng đừng chạm vào điểm không vui của cô bé."

Mọi người gật đầu.

Vì dù sao thì trong thời gian ngắn rất khó bắt chước theo cách nghĩ đặc biệt kỳ lạ của Cảnh Kỳ Trăn......

Sau khi mọi người bàn bạc ổn thỏa liền phân công thời gian gác đêm.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng hôm sau người đàn ông vội vàng đi ra ngoài, người phụ nữ nấu xong bữa sáng rồi tới gõ cửa phòng tây, "Dậy chưa, ra ăn sáng!"

Bé trai kia cũng đã dậy, thừa dịp đám bà Phương nói chuyện với người phụ nữ, Cảnh Kỳ Trăn đi tới chỗ cậu bé, lấy tấm hình chụp cô bé ra hỏi thẳng: "Em có biết em gái này không?"

Bé trai ngạc nhiên nhìn chằm chằm di động của Cảnh Kỳ Trăn, "Đây là cái gì vậy?"

Lộc Lăng Hi tiếp tục vùi đầu ghi chép: "Lần sau phải đem theo polaroid (máy chụp hình lấy liền)!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau