Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 4: Bắt Gian Nam Chính Ngoại Tình 1
Hai mắt Tô Niệm Chi sáng lên, hôm nay đúng là một ngày tốt.
“Mao Mao, chờ lát nữa rồi con hãy làm thế này…”
Lúc này mọi người đều ở ruộng cấy lúa, nếu chỉ có mỗi mình phát hiện thì thật là nhàm chán.
Nhất định là phải có người xem với mình mới đông vui.
Trương Văn Lượng là người duy nhất có ăn học trong thôn, anh ta là niềm tự hào của cái thôn Du Thủy này, phải biết rằng bọn họ đều trông cậy vào việc anh ta sẽ thi đậu đại học.
Hơn nữa, cái tên Trương Văn Lượng này bình thường rất giỏi giả nhân giả nghĩa, nếu nói thẳng ra thì có thể người khác sẽ cho rằng chính cô mới là người phải luyến tiếc cái mối hôn sự tốt đẹp này.
Nếu dùng sức mạnh tinh thần để ép buộc anh ta nói ra thì sẽ có người nghi ngờ rằng Trương Văn Lượng bị thứ gì đó ám lên người.
Vì vậy, cách tốt nhất là tai nghe không bằng mắt thấy.
Tô Niệm Chi và cậu nhóc chia nhau ra hành động.
Lúc này cô cảm giác như có gió dưới chân mình.
Không uổng công hai ngày nay cô nằm trên giường dưỡng bệnh.
Chẳng mấy chốc, cô đã đi tới một bãi lau sậy rộng lớn trong thôn.
Chỗ này thì miễn bàn, bình thường đúng thật là không có ai đến.
Cô quan sát một hồi mới xác định được đôi nam nữ cặn bã này đang ở chỗ nào trong bãi lau sậy.
Cố gắng giảm bớt âm thanh của mình và đi xuyên qua bãi lau sậy.
Nghe thấy giọng rên rỉ, tuy hai đời của cô đều chưa có chồng nhưng cô đã từng xem phim “tình cảm mãnh liệt” dưới sự dẫn dắt của bạn thân.
“Văn Lượng, khi nào thì anh mới đến nhà em cầu hôn?”
“Được rồi, Giai Giai, tháng sau anh sẽ đến nhà em cầu hôn, em yên tâm, anh đã từ hôn với con nhỏ ốm yếu bệnh lao Tô Niệm Chi kia rồi. Ngoài em ra thì anh còn cưới ai được chứ?”
“Văn Lượng à, anh cũng biết ba em bảo em đi xem mắt với Tần Khiếu Vân rồi đó, em không muốn gả cho anh ta.”
“Giai Giai, bây giờ em là người phụ nữ của anh, ngày mai anh sẽ bảo mẹ anh đi cầu hôn. Nào, mở to ra một chút.”
Một loạt âm thanh nhóp nhép.
Khóe miệng Tô Niệm Chi co giật.
Nghe thấy tiếng thở ngày càng dồn dập, Tô Niệm Chi nhảy ra ngoài:
“Ngoại tình, có người ngoại tình!”
Hai người đang cởi trần nửa thân dưới nhất thời bị sốc.
Trương Văn Lượng định đứng dậy che miệng Tô Niệm Chi theo bản năng.
Tô Niệm Chi nhếch miệng cười.
Ha ha, sao mà làm vậy được.
Cô trực tiếp dùng sức mạnh tinh thần để ngăn chặn Trương Văn Lượng, chỉ thấy cả người anh ta gần như choáng váng, thế nhưng lại lôi kéo Lô Giai Giai bắt đầu vận động lần nữa.
“Mao Mao, chờ lát nữa rồi con hãy làm thế này…”
Lúc này mọi người đều ở ruộng cấy lúa, nếu chỉ có mỗi mình phát hiện thì thật là nhàm chán.
Nhất định là phải có người xem với mình mới đông vui.
Trương Văn Lượng là người duy nhất có ăn học trong thôn, anh ta là niềm tự hào của cái thôn Du Thủy này, phải biết rằng bọn họ đều trông cậy vào việc anh ta sẽ thi đậu đại học.
Hơn nữa, cái tên Trương Văn Lượng này bình thường rất giỏi giả nhân giả nghĩa, nếu nói thẳng ra thì có thể người khác sẽ cho rằng chính cô mới là người phải luyến tiếc cái mối hôn sự tốt đẹp này.
Nếu dùng sức mạnh tinh thần để ép buộc anh ta nói ra thì sẽ có người nghi ngờ rằng Trương Văn Lượng bị thứ gì đó ám lên người.
Vì vậy, cách tốt nhất là tai nghe không bằng mắt thấy.
Tô Niệm Chi và cậu nhóc chia nhau ra hành động.
Lúc này cô cảm giác như có gió dưới chân mình.
Không uổng công hai ngày nay cô nằm trên giường dưỡng bệnh.
Chẳng mấy chốc, cô đã đi tới một bãi lau sậy rộng lớn trong thôn.
Chỗ này thì miễn bàn, bình thường đúng thật là không có ai đến.
Cô quan sát một hồi mới xác định được đôi nam nữ cặn bã này đang ở chỗ nào trong bãi lau sậy.
Cố gắng giảm bớt âm thanh của mình và đi xuyên qua bãi lau sậy.
Nghe thấy giọng rên rỉ, tuy hai đời của cô đều chưa có chồng nhưng cô đã từng xem phim “tình cảm mãnh liệt” dưới sự dẫn dắt của bạn thân.
“Văn Lượng, khi nào thì anh mới đến nhà em cầu hôn?”
“Được rồi, Giai Giai, tháng sau anh sẽ đến nhà em cầu hôn, em yên tâm, anh đã từ hôn với con nhỏ ốm yếu bệnh lao Tô Niệm Chi kia rồi. Ngoài em ra thì anh còn cưới ai được chứ?”
“Văn Lượng à, anh cũng biết ba em bảo em đi xem mắt với Tần Khiếu Vân rồi đó, em không muốn gả cho anh ta.”
“Giai Giai, bây giờ em là người phụ nữ của anh, ngày mai anh sẽ bảo mẹ anh đi cầu hôn. Nào, mở to ra một chút.”
Một loạt âm thanh nhóp nhép.
Khóe miệng Tô Niệm Chi co giật.
Nghe thấy tiếng thở ngày càng dồn dập, Tô Niệm Chi nhảy ra ngoài:
“Ngoại tình, có người ngoại tình!”
Hai người đang cởi trần nửa thân dưới nhất thời bị sốc.
Trương Văn Lượng định đứng dậy che miệng Tô Niệm Chi theo bản năng.
Tô Niệm Chi nhếch miệng cười.
Ha ha, sao mà làm vậy được.
Cô trực tiếp dùng sức mạnh tinh thần để ngăn chặn Trương Văn Lượng, chỉ thấy cả người anh ta gần như choáng váng, thế nhưng lại lôi kéo Lô Giai Giai bắt đầu vận động lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất