Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 21: Thỏ Tự Sát Hàng Loạt? 2
Cười nói: “Mao Mao, cô út chưa từng lên núi bao giờ, con đi cùng cô có được không?”
“Không được, không được, trên núi có sói, bà nói trẻ con không thể lên được.”
“Mao Mao, cô út chỉ đi lên trước hai bước, tuyệt đối không vào sâu trong rừng. Hơn nữa nói không chừng trên đó còn có quả dại.”
Tô Mao Mao nghe thấy bảo còn có quả dại, thì nhất thời động lòng.
Cắn chặt răng: “Được, chúng ta chỉ đi lên trên một chút chút.”
Nói xong còn bấm bấm ngón tay út.
Tô Mao Mao cứ như vậy đi theo sau Tô Niệm Chi lên núi.
Bởi vì phía nam dãy núi nhiều người đi lại, cho nên Tô Niệm Chi cố ý đi về phía bắc dãy núi.
Hai người đi một hồi, Tô Niệm Chi phát hiện có một gốc cây cổ thụ.
Phía trên đầy ắp trái cây.
“Mao Mao, đồ ăn kìa.”
Tô Mao Mao nhìn thấy cây đào rừng kia, nói: “Cô út, là quả đào tây.”
Nói xong thì cởi cái giỏ nhỏ xuống.
“Cô út, con đi hái, cô ở dưới đừng đi xa nha.”
Vừa nói dứt câu, cậu bé như một con khỉ nhỏ, trèo thẳng lên.
Nhìn qua, động tác của cậu bé thành thạo như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.
Tô Niệm Chi chia một ít sức mạnh tinh thần lên trên người thằng bé.
Rồi đi sang bên cạnh.
Không khí ở trên núi rất trong lành, Tô Niệm Chi hít sâu vài cái, cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình càng thêm dồi dào.
Đó là sức mạnh của tự nhiên.
Cô giải phóng sức mạnh tinh thần của mình ra ngoài, cảm nhận xem có con mồi nào gần đây không.
Ừm, có một con gà rừng cách đó hai trăm mét.
Bên phải có một con thỏ.
Bên trái còn có một con hươu đang uống nước ở bờ sông, bên cạnh con hươu còn có hai con sói đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Tô Niệm Chi suy nghĩ một chút, gà rừng, thỏ mà để nhà mình ăn thì tương đối thuận tiện.
Thật ra hươu cũng có thể cầm về, bán đi hẳn là có thể kiếm được không ít tiền nhỉ?
Năm 80, tuy rằng đã không còn nghiêm khắc với việc đầu cơ nữa, nhưng thôn Du Thủy dường như vẫn chưa thoải mái hoàn toàn.
Có lẽ thứ này phải mang tới chợ đen giao dịch.
Tô Niệm Chi buồn rầu một lúc.
Nghĩ nghĩ.
Quyết định đi bắt mấy con thỏ kia trước.
Bước chân cô nhẹ nhàng đi về phía con thỏ phía bên phải.
Có chút thở phì phò.
Chậm rãi ngồi trên gốc gây.
Tần Khiếu Vân cũng đang cầm cung đi săn, anh không ngờ lại được gặp cô.
Chỉ thấy cô ngồi trên gốc cây, ôm ngực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, trắng trẻo mềm mại, giống như cục tuyết.
Đôi mắt mèo long lanh, vừa tròn vừa to, môi hồng răng trắng, rất đẹp.
“Không được, không được, trên núi có sói, bà nói trẻ con không thể lên được.”
“Mao Mao, cô út chỉ đi lên trước hai bước, tuyệt đối không vào sâu trong rừng. Hơn nữa nói không chừng trên đó còn có quả dại.”
Tô Mao Mao nghe thấy bảo còn có quả dại, thì nhất thời động lòng.
Cắn chặt răng: “Được, chúng ta chỉ đi lên trên một chút chút.”
Nói xong còn bấm bấm ngón tay út.
Tô Mao Mao cứ như vậy đi theo sau Tô Niệm Chi lên núi.
Bởi vì phía nam dãy núi nhiều người đi lại, cho nên Tô Niệm Chi cố ý đi về phía bắc dãy núi.
Hai người đi một hồi, Tô Niệm Chi phát hiện có một gốc cây cổ thụ.
Phía trên đầy ắp trái cây.
“Mao Mao, đồ ăn kìa.”
Tô Mao Mao nhìn thấy cây đào rừng kia, nói: “Cô út, là quả đào tây.”
Nói xong thì cởi cái giỏ nhỏ xuống.
“Cô út, con đi hái, cô ở dưới đừng đi xa nha.”
Vừa nói dứt câu, cậu bé như một con khỉ nhỏ, trèo thẳng lên.
Nhìn qua, động tác của cậu bé thành thạo như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.
Tô Niệm Chi chia một ít sức mạnh tinh thần lên trên người thằng bé.
Rồi đi sang bên cạnh.
Không khí ở trên núi rất trong lành, Tô Niệm Chi hít sâu vài cái, cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình càng thêm dồi dào.
Đó là sức mạnh của tự nhiên.
Cô giải phóng sức mạnh tinh thần của mình ra ngoài, cảm nhận xem có con mồi nào gần đây không.
Ừm, có một con gà rừng cách đó hai trăm mét.
Bên phải có một con thỏ.
Bên trái còn có một con hươu đang uống nước ở bờ sông, bên cạnh con hươu còn có hai con sói đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Tô Niệm Chi suy nghĩ một chút, gà rừng, thỏ mà để nhà mình ăn thì tương đối thuận tiện.
Thật ra hươu cũng có thể cầm về, bán đi hẳn là có thể kiếm được không ít tiền nhỉ?
Năm 80, tuy rằng đã không còn nghiêm khắc với việc đầu cơ nữa, nhưng thôn Du Thủy dường như vẫn chưa thoải mái hoàn toàn.
Có lẽ thứ này phải mang tới chợ đen giao dịch.
Tô Niệm Chi buồn rầu một lúc.
Nghĩ nghĩ.
Quyết định đi bắt mấy con thỏ kia trước.
Bước chân cô nhẹ nhàng đi về phía con thỏ phía bên phải.
Có chút thở phì phò.
Chậm rãi ngồi trên gốc gây.
Tần Khiếu Vân cũng đang cầm cung đi săn, anh không ngờ lại được gặp cô.
Chỉ thấy cô ngồi trên gốc cây, ôm ngực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, trắng trẻo mềm mại, giống như cục tuyết.
Đôi mắt mèo long lanh, vừa tròn vừa to, môi hồng răng trắng, rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất