Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 30: Trông Con Giống Loại Người Không Bằng Cầm Thú Đó Sao? 2
Lô Giai Giai nhìn bóng lưng chạy trốn của anh, khóe môi trễ xuống, tên Tần Khiếu Vân chết tiệt.
Tôi nói chuyện với anh, đó là phúc của anh, đúng là không biết điều!
Nhưng nghĩ tới nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, cô ta bèn tức giận dậm chân.
Cô ta không tin, cô ta chỉ muốn con gà của Tần Khiếu Vân mà thôi, việc này thì có khó đến đâu.
——
Bên này, Tần Khiếu Vân khiêng con mồi, tránh gặp người mà về đến nhà.
Khiến mẹ Tần hoảng sợ.
“Sao trên người lại có nhiều máu vậy hả?”
“Mẹ, không phải là máu của con mà là của sói và hươu.”
Nói xong, anh cầm gáo nước từ lu nước trong sân lên, đổ nước ào ào.
Thấy mẹ Tần tới xử lý con mồi, anh nhanh chóng ngăn cản.
“Mẹ, con hươu, gà rừng và thỏ đều là của người khác, lát nữa con sẽ đưa qua.”
"Của Trần Vĩ à? Thằng nhóc đó không xử lý nổi đâu, để mẹ làm xong rồi con đưa qua cho nó."
Tần Khiếu Vân đặt gáo nước xuống, rửa sạch mặt.
“Mẹ, không phải của chú ấy.”
Lần này, ánh mắt mẹ Tần sáng lên.
"Khiếu Vân, con vừa ý cô gái nào rồi à?"
Tần Khiếu Vân sửng sốt một giây, lắc đầu: "Mẹ, mẹ đừng nói bậy, là của nhà họ Tô đấy. Hôm nay con lên núi gặp cô con gái nhà họ, con hươu này là do người ta nhặt được."
Nhà họ Tô? Trong đầu mẹ Tần lướt qua người nhà họ Tô một lượt, nhà nọ hình như có một cô gái sức khỏe không tốt thì phải?
Mà độ tuổi kia...
Ánh mắt mẹ Tần quái dị đảo một vòng quanh người con trai mình. ⊙ω⊙
Có chút khó xử.
"Con trai, con gái nhà người ta nhỏ tuổi ấy."
“Không phải mẹ chê con già nhưng…”
Tần Khiếu Vân cảm thấy lời của mẹ anh càng tô càng đen.
"Mẹ, trông con giống loại người không bằng cầm thú thế sao?"
Mẹ Tần:... ⊙_⊙
Tần Khiếu Vân phớt lờ ánh mắt trêu tức của mẹ, bình tĩnh khiêng hươu đi, trong tay còn xách gà và thỏ, ra cửa, đi về phía nhà họ Tô.
Đường anh đi phần lớn là những nơi ít người, vì sợ gây phiền phức cho nhà họ Tô.
Nhìn thấy khói bếp lượn lờ bốc lên từ nhà họ Tô.
Một tràng cười đùa vang lên, làm khóe miệng anh hơi nhếch lên.
“Cốc cốc cốc——”
Tô Mao Mao đang vây quanh con thỏ lập tức đứng dậy.
"Con đi mở cửa! Chắc chắn là chú Khiếu Vân đến!"
Giống như một viên đạn pháo nhỏ.
"Chú Khiếu Vân!"
Tần Khiếu Vân nhìn khuôn mặt cười ngây thơ đáng yêu của cậu bé, khóe miệng cong lên một cái: "Chú đến đưa hươu."
Ba Tô cầm theo một tẩu thuốc bước từ phòng ra.
"Cậu nhóc nhà họ Tần đấy à, sao cháu lại tới đây?"
Tô Mao Mao khẽ lè lưỡi.
"Ông nội, chú Khiếu Vân tới đưa con mồi mà cô út nhặt được đó."
“Con mồi nhặt được?”
Tôi nói chuyện với anh, đó là phúc của anh, đúng là không biết điều!
Nhưng nghĩ tới nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, cô ta bèn tức giận dậm chân.
Cô ta không tin, cô ta chỉ muốn con gà của Tần Khiếu Vân mà thôi, việc này thì có khó đến đâu.
——
Bên này, Tần Khiếu Vân khiêng con mồi, tránh gặp người mà về đến nhà.
Khiến mẹ Tần hoảng sợ.
“Sao trên người lại có nhiều máu vậy hả?”
“Mẹ, không phải là máu của con mà là của sói và hươu.”
Nói xong, anh cầm gáo nước từ lu nước trong sân lên, đổ nước ào ào.
Thấy mẹ Tần tới xử lý con mồi, anh nhanh chóng ngăn cản.
“Mẹ, con hươu, gà rừng và thỏ đều là của người khác, lát nữa con sẽ đưa qua.”
"Của Trần Vĩ à? Thằng nhóc đó không xử lý nổi đâu, để mẹ làm xong rồi con đưa qua cho nó."
Tần Khiếu Vân đặt gáo nước xuống, rửa sạch mặt.
“Mẹ, không phải của chú ấy.”
Lần này, ánh mắt mẹ Tần sáng lên.
"Khiếu Vân, con vừa ý cô gái nào rồi à?"
Tần Khiếu Vân sửng sốt một giây, lắc đầu: "Mẹ, mẹ đừng nói bậy, là của nhà họ Tô đấy. Hôm nay con lên núi gặp cô con gái nhà họ, con hươu này là do người ta nhặt được."
Nhà họ Tô? Trong đầu mẹ Tần lướt qua người nhà họ Tô một lượt, nhà nọ hình như có một cô gái sức khỏe không tốt thì phải?
Mà độ tuổi kia...
Ánh mắt mẹ Tần quái dị đảo một vòng quanh người con trai mình. ⊙ω⊙
Có chút khó xử.
"Con trai, con gái nhà người ta nhỏ tuổi ấy."
“Không phải mẹ chê con già nhưng…”
Tần Khiếu Vân cảm thấy lời của mẹ anh càng tô càng đen.
"Mẹ, trông con giống loại người không bằng cầm thú thế sao?"
Mẹ Tần:... ⊙_⊙
Tần Khiếu Vân phớt lờ ánh mắt trêu tức của mẹ, bình tĩnh khiêng hươu đi, trong tay còn xách gà và thỏ, ra cửa, đi về phía nhà họ Tô.
Đường anh đi phần lớn là những nơi ít người, vì sợ gây phiền phức cho nhà họ Tô.
Nhìn thấy khói bếp lượn lờ bốc lên từ nhà họ Tô.
Một tràng cười đùa vang lên, làm khóe miệng anh hơi nhếch lên.
“Cốc cốc cốc——”
Tô Mao Mao đang vây quanh con thỏ lập tức đứng dậy.
"Con đi mở cửa! Chắc chắn là chú Khiếu Vân đến!"
Giống như một viên đạn pháo nhỏ.
"Chú Khiếu Vân!"
Tần Khiếu Vân nhìn khuôn mặt cười ngây thơ đáng yêu của cậu bé, khóe miệng cong lên một cái: "Chú đến đưa hươu."
Ba Tô cầm theo một tẩu thuốc bước từ phòng ra.
"Cậu nhóc nhà họ Tần đấy à, sao cháu lại tới đây?"
Tô Mao Mao khẽ lè lưỡi.
"Ông nội, chú Khiếu Vân tới đưa con mồi mà cô út nhặt được đó."
“Con mồi nhặt được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất