Chương 14: Quỷ đập tường
Sáng mai tôi muốn đến nhà của Trưởng thôn một chuyến, phiền cô nương mai dẫn đường rồi.
- Được nhưng nhà trưởng thôn cách đây rất xa, có lẽ ngày mai chúng ta phải dậy từ sớm.
Lời cô vừa dứt trong nhà bỗng vang lên tiếng ho khụ khụ. Tần Trương đã tỉnh đang ngồi trên giường ngơ ngác nhìn xung quanh.Hai người từ ngoài vườn bước vào. Thấy Tần Trương đã tỉnh, Ngũ Ca vừa bưng chén thuốc đến bên giường, vừa ân cần giảng giải tất cả những chuyện vừa mới xảy ra. Tần Trương vô cùng cảm kích trước ơn cứu mạng của Sương Nguyệt nhưng cũng rất lo lắng cho an nguy của những người dân trong làng.
- Nếu như theo huynh nói, người sử dụng thuật rối quỷ có thể điểu khiển cả con người vậy những người dân trong làng không phải cũng sẽ...
- Tạm thời họ sẽ không sao, tên đó rất được trọng vọng trong làng nên chúng ta không thể nào thuyết phục dân làng bỏ con rối đấy được. Bây giờ chỉ còn cách đến nhà tên trưởng thôn đó tìm thêm manh mối.
- Vậy ngày mai ta đi cùng hai người.
- Không được - Sương Nguyệt lên tiếng: Vết thương của huynh vẫn chưa lành tạm thời huynh cứ nghỉ ở đây đi chuyện của trưởng thôn để chúng tôi lo.
- Đúng vậy cậu nên ở lại đây đi.
Tần Trương còn định phân minh thêm nhưng lại bị Ngũ Ca gạt đi. Y đỡ cậu nằm xuống cẩn thận đáp chăn cho cậu rồi đi ra ngoài hè ngủ với lí do sợ đụng trúng Vết thương của cậu.Tần Trương chỉ đành bất lực nằm im rồi chìm vào giấc ngủ. Dưới bếp ánh lửa hồng vẫn âm thầm cháy sáng, Sương Nguyệt ngồi bó gối với vẻ mặt đầy lo lắng.
Sáng hôm sau,lúc trời còn tối, om Ngũ Ca và Sương Nguyệt đã thức dậy. Thay thuốc xong cho Tần Trương, hai người đã bắt đầu lên đường. Ngũ Ca vừa đi vừa kiểm lại một số dụng cụ trong túi, còn Sương Nguyệt thì xách một tay nải nhỏ mang hai phần cơm trưa. Đây là phần cơm đã được cô chuẩn bị từ tối qua và một phần đã được đặt cạnh giường để khi Tần Trương tỉnh dậy thì có thể ăn luôn cho bữa sáng. Cô cũng nhờ thêm người hàng xóm kế bên thi thoảng sang để ý đến cậu. Làm như vậy thì cô mới yên tâm mà lên đường.
Đến khoảng gần trưa, hai người mới đi được tới cánh đồng thung lũng ở cuối làng. Bây giờ chưa phải mùa gặt nên cánh đồng trải bạt ngàn cỏ dại. Nhà trưởng thôn nằm ngay giữa cánh đồng kia. Đó chỉ là một căn nhà gỗ nho nhỏ nhưng lại rất khang trang đẹp đẽ. Xung quanh nhà còn được bao quanh bởi một hàng rào gỗ thưa thớt. Phía trước lối vào căn nhà còn có chiếc cổng cũng làm bằng gỗ và có phần hơi đổ nát cũ kĩ giống như lâu chưa có ai sửa chữa.Tuy nhiên điểm Kì lạ ở đây là cảnh cửa lại được dựng lên cách với nhà ở khá xa phải đi một đoạn dài, qua khoảng 4,5 cánh đồng nữa mới tới. Hai người bước qua cánh cổng, đi được một lúc họ lại gặp một chiếc cổng tương tự. Cứ thế cho đến khi họ gặp cánh cổng đấy lần thứ 4 hai người đã thấm mệt mà dừng lại. Ngũ Ca ngồi phịch xuống đám cỏ mà thở dốc còn Nguyệt cũng chống tay vào cột gỗ của cánh cổng vẻ mặt đầy mệt mỏi.
- Sao chúng ta đi mãi không tới nơi vậy - Sương Nguyệt lên tiếng.
- Có lẽ chúng ta đã gặp phải quỷ đập tường rồi?
- Quỷ...Quỷ đập tường?.
"Quỷ đập tường là một loại quỷ thường xuất hiện vào ban đêm hoặc ở các vùng ngoại ô hoang vắng.Bây giờ chúng ta đang bị nhốt trong một vòng tròn,đi lòng vòng mãi cũng sẽ không tìm được lối ra.Tôi e là kẻ đứng sau không muốn cho chúng ta tiếp căn nhà của Trưởng thôn nên mới bày ra trò quái quỷ này"
"Vậy huynh có phá được không?"
"Lúc nãy tôi đã thử dùng nước miếng để phá tường nhưng xem ra con quỷ này mạnh hơn tôi nghĩ. Bây giờ xem ra chỉ có thế làm lễ gọi quỷ hồn lên thì may ra mới có thể cứu vãn"
- Được nhưng nhà trưởng thôn cách đây rất xa, có lẽ ngày mai chúng ta phải dậy từ sớm.
Lời cô vừa dứt trong nhà bỗng vang lên tiếng ho khụ khụ. Tần Trương đã tỉnh đang ngồi trên giường ngơ ngác nhìn xung quanh.Hai người từ ngoài vườn bước vào. Thấy Tần Trương đã tỉnh, Ngũ Ca vừa bưng chén thuốc đến bên giường, vừa ân cần giảng giải tất cả những chuyện vừa mới xảy ra. Tần Trương vô cùng cảm kích trước ơn cứu mạng của Sương Nguyệt nhưng cũng rất lo lắng cho an nguy của những người dân trong làng.
- Nếu như theo huynh nói, người sử dụng thuật rối quỷ có thể điểu khiển cả con người vậy những người dân trong làng không phải cũng sẽ...
- Tạm thời họ sẽ không sao, tên đó rất được trọng vọng trong làng nên chúng ta không thể nào thuyết phục dân làng bỏ con rối đấy được. Bây giờ chỉ còn cách đến nhà tên trưởng thôn đó tìm thêm manh mối.
- Vậy ngày mai ta đi cùng hai người.
- Không được - Sương Nguyệt lên tiếng: Vết thương của huynh vẫn chưa lành tạm thời huynh cứ nghỉ ở đây đi chuyện của trưởng thôn để chúng tôi lo.
- Đúng vậy cậu nên ở lại đây đi.
Tần Trương còn định phân minh thêm nhưng lại bị Ngũ Ca gạt đi. Y đỡ cậu nằm xuống cẩn thận đáp chăn cho cậu rồi đi ra ngoài hè ngủ với lí do sợ đụng trúng Vết thương của cậu.Tần Trương chỉ đành bất lực nằm im rồi chìm vào giấc ngủ. Dưới bếp ánh lửa hồng vẫn âm thầm cháy sáng, Sương Nguyệt ngồi bó gối với vẻ mặt đầy lo lắng.
Sáng hôm sau,lúc trời còn tối, om Ngũ Ca và Sương Nguyệt đã thức dậy. Thay thuốc xong cho Tần Trương, hai người đã bắt đầu lên đường. Ngũ Ca vừa đi vừa kiểm lại một số dụng cụ trong túi, còn Sương Nguyệt thì xách một tay nải nhỏ mang hai phần cơm trưa. Đây là phần cơm đã được cô chuẩn bị từ tối qua và một phần đã được đặt cạnh giường để khi Tần Trương tỉnh dậy thì có thể ăn luôn cho bữa sáng. Cô cũng nhờ thêm người hàng xóm kế bên thi thoảng sang để ý đến cậu. Làm như vậy thì cô mới yên tâm mà lên đường.
Đến khoảng gần trưa, hai người mới đi được tới cánh đồng thung lũng ở cuối làng. Bây giờ chưa phải mùa gặt nên cánh đồng trải bạt ngàn cỏ dại. Nhà trưởng thôn nằm ngay giữa cánh đồng kia. Đó chỉ là một căn nhà gỗ nho nhỏ nhưng lại rất khang trang đẹp đẽ. Xung quanh nhà còn được bao quanh bởi một hàng rào gỗ thưa thớt. Phía trước lối vào căn nhà còn có chiếc cổng cũng làm bằng gỗ và có phần hơi đổ nát cũ kĩ giống như lâu chưa có ai sửa chữa.Tuy nhiên điểm Kì lạ ở đây là cảnh cửa lại được dựng lên cách với nhà ở khá xa phải đi một đoạn dài, qua khoảng 4,5 cánh đồng nữa mới tới. Hai người bước qua cánh cổng, đi được một lúc họ lại gặp một chiếc cổng tương tự. Cứ thế cho đến khi họ gặp cánh cổng đấy lần thứ 4 hai người đã thấm mệt mà dừng lại. Ngũ Ca ngồi phịch xuống đám cỏ mà thở dốc còn Nguyệt cũng chống tay vào cột gỗ của cánh cổng vẻ mặt đầy mệt mỏi.
- Sao chúng ta đi mãi không tới nơi vậy - Sương Nguyệt lên tiếng.
- Có lẽ chúng ta đã gặp phải quỷ đập tường rồi?
- Quỷ...Quỷ đập tường?.
"Quỷ đập tường là một loại quỷ thường xuất hiện vào ban đêm hoặc ở các vùng ngoại ô hoang vắng.Bây giờ chúng ta đang bị nhốt trong một vòng tròn,đi lòng vòng mãi cũng sẽ không tìm được lối ra.Tôi e là kẻ đứng sau không muốn cho chúng ta tiếp căn nhà của Trưởng thôn nên mới bày ra trò quái quỷ này"
"Vậy huynh có phá được không?"
"Lúc nãy tôi đã thử dùng nước miếng để phá tường nhưng xem ra con quỷ này mạnh hơn tôi nghĩ. Bây giờ xem ra chỉ có thế làm lễ gọi quỷ hồn lên thì may ra mới có thể cứu vãn"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất