Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức
Chương 45: Chia Đều
Sắc mặt Đặng Tường Kiệt không đổi: “Cô đi nói với cô ấy, nếu cô ấy không ra, tôi sẽ không đi, tôi chờ cô ấy ở đây.”
Trong lòng Mã Quyên cảm thấy chua xót.
Cô ta, Đặng Tường Kiệt và Bạch Nguyệt Quý đều là người thành phố xuống nông thôn, ở cùng một khu.
Từ nhỏ đến lớn Đặng Tường Kiệt đều là học sinh ưu tú, Bạch Nguyệt Quý càng không cần phải nói, con gái một, trong nhà chỉ có một mình cô ấy.
Đương nhiên đây cũng không phải chuyện vinh quang gì, có không ít người nói sau lưng là nhà họ Bạch bị tuyệt hậu.
Mặc dù bị những gia đình có con trai khinh thường, nhưng cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý cũng không có gì đáng lo, từ nhỏ đến lớn Mã Quyên đều rất hâm mộ cô.
Khi còn nhỏ, cô ta hâm mộ Bạch Nguyệt Quý là con một, hưởng thụ toàn bộ tình yêu thương của cha mẹ, mỗi năm đều có thể thay một bộ quần áo mới.
Sau khi lớn lên, cô ta hâm mộ Bạch Nguyệt Quý được lớn lên trong gia đình có điều kiện tốt, xinh xắn, còn là thanh mai trúc mã với người ưu tú như Đặng Tường Kiệt.
Hiện giờ vật đổi sao dời, mọi thứ của Bạch Nguyệt Quý đều bị cô ta hủy diệt hết rồi, cô ta đang chờ xem Bạch Nguyệt Quý khốn khổ như thế nào.
Kết quả cô ta phát hiện, đứa bé trong bụng Bạch Nguyệt Quý là của Đặng Tường Kiệt……
Nhìn dáng vẻ của Đặng Tường Kiệt, anh ta rất quan tâm đến đứa bé trong bụng Bạch Nguyệt Quý. Rõ ràng cô ta vẫn luôn chờ ở bên cạnh, nhưng sao Đặng Tường Kiệt lại coi cô ta như không tồn tại?
Mã Quyên tức giận lại tìm đến Bạch Nguyệt Quý, chẳng qua lần này Bạch Nguyệt Quý còn không đi ra khỏi cổng.
Mã Quyên chỉ có thể chịu đựng sự ghen ghét, nói: “Đặng Tường Kiệt nói nếu cô không ra, anh ấy vẫn sẽ chờ ở đấy, chờ đến khi cô ra mới thôi!”
“Vậy để anh ta chờ đi.” Bạch Nguyệt Quý trả lời.
Mã Quyên thấy cô thực sự không đi, chỉ có thể quay về chỗ Đặng Tường Kiệt, anh ta cứ chờ ở đó, từ buổi trưa đến lúc chập tối, lạnh đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Mã Quyên chạy đi gọi Trần Tùng tới, Trần Tùng kinh ngạc: “Bạch Nguyệt Quý thực sự không tới gặp anh ta à?”
“Không gặp, anh ấy đã đợi ba tiếng rồi, cô ta cũng không tới.” Mã Quyên nói, cô ta thực sự không ngờ cũng có lúc Bạch Nguyệt Quý tàn nhẫn đến như vậy.
Đó là Đặng Hướng Kiệt mà cô thích từ nhỏ đến lớn, trước kia chỉ có cô là người đợi anh ta, nhưng giờ thì ngược lại.
“Cái này gọi là bắt hoàng đế đe dọa chư hầu.” Trần Tùng nói.
Mã Quyên im lặng, nhìn Đặng Tường Kiệt lung lay sắp đổ, hai người chạy nhanh, dìu anh ta về nơi ở của đội thanh niên trí thức, vẻ mặt u ám của Đặng Tường Kiệt khiến Mã Quyên không thể chịu đựng được.
Bạch Nguyệt Quý không biết Đặng Tường Kiệt làm ra vẻ thâm tình như vậy, sau khi đuổi Mã Quyên đi lần hai, cô liền đi ngủ trưa, giấc ngủ rất thỏa mãn.
Nhưng cô càng thỏa mãn hơn khi Chu Dã xách một con thỏ hoang và ba con gà rừng trở về.
“Sao anh bắt được nhiều động vật hoang dã thế?” Bạch Nguyệt Quý vui vẻ.
Chu Dã nhìn bộ dạng của cô là biết cô vừa tỉnh ngủ, cười tủm tỉm, hôn trộm một cái, nói: “Người đàn ông của em có bản lĩnh thế nào em còn không biết sao? Đã lên núi sao có thể để tay không đi về được.”
Bạch Nguyệt Quý cười, lườm anh một cái, hỏi: “Nhà họ Lý thì sao?”
“Đều có, bọn anh phối hợp với nhau, chia đều.”
Bạch Nguyệt Quý bắt đầu sắp xếp: “Con thỏ này phơi khô, giữ lại, chờ sang năm mới mang qua nhà cậu.”
Trong lòng Mã Quyên cảm thấy chua xót.
Cô ta, Đặng Tường Kiệt và Bạch Nguyệt Quý đều là người thành phố xuống nông thôn, ở cùng một khu.
Từ nhỏ đến lớn Đặng Tường Kiệt đều là học sinh ưu tú, Bạch Nguyệt Quý càng không cần phải nói, con gái một, trong nhà chỉ có một mình cô ấy.
Đương nhiên đây cũng không phải chuyện vinh quang gì, có không ít người nói sau lưng là nhà họ Bạch bị tuyệt hậu.
Mặc dù bị những gia đình có con trai khinh thường, nhưng cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý cũng không có gì đáng lo, từ nhỏ đến lớn Mã Quyên đều rất hâm mộ cô.
Khi còn nhỏ, cô ta hâm mộ Bạch Nguyệt Quý là con một, hưởng thụ toàn bộ tình yêu thương của cha mẹ, mỗi năm đều có thể thay một bộ quần áo mới.
Sau khi lớn lên, cô ta hâm mộ Bạch Nguyệt Quý được lớn lên trong gia đình có điều kiện tốt, xinh xắn, còn là thanh mai trúc mã với người ưu tú như Đặng Tường Kiệt.
Hiện giờ vật đổi sao dời, mọi thứ của Bạch Nguyệt Quý đều bị cô ta hủy diệt hết rồi, cô ta đang chờ xem Bạch Nguyệt Quý khốn khổ như thế nào.
Kết quả cô ta phát hiện, đứa bé trong bụng Bạch Nguyệt Quý là của Đặng Tường Kiệt……
Nhìn dáng vẻ của Đặng Tường Kiệt, anh ta rất quan tâm đến đứa bé trong bụng Bạch Nguyệt Quý. Rõ ràng cô ta vẫn luôn chờ ở bên cạnh, nhưng sao Đặng Tường Kiệt lại coi cô ta như không tồn tại?
Mã Quyên tức giận lại tìm đến Bạch Nguyệt Quý, chẳng qua lần này Bạch Nguyệt Quý còn không đi ra khỏi cổng.
Mã Quyên chỉ có thể chịu đựng sự ghen ghét, nói: “Đặng Tường Kiệt nói nếu cô không ra, anh ấy vẫn sẽ chờ ở đấy, chờ đến khi cô ra mới thôi!”
“Vậy để anh ta chờ đi.” Bạch Nguyệt Quý trả lời.
Mã Quyên thấy cô thực sự không đi, chỉ có thể quay về chỗ Đặng Tường Kiệt, anh ta cứ chờ ở đó, từ buổi trưa đến lúc chập tối, lạnh đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Mã Quyên chạy đi gọi Trần Tùng tới, Trần Tùng kinh ngạc: “Bạch Nguyệt Quý thực sự không tới gặp anh ta à?”
“Không gặp, anh ấy đã đợi ba tiếng rồi, cô ta cũng không tới.” Mã Quyên nói, cô ta thực sự không ngờ cũng có lúc Bạch Nguyệt Quý tàn nhẫn đến như vậy.
Đó là Đặng Hướng Kiệt mà cô thích từ nhỏ đến lớn, trước kia chỉ có cô là người đợi anh ta, nhưng giờ thì ngược lại.
“Cái này gọi là bắt hoàng đế đe dọa chư hầu.” Trần Tùng nói.
Mã Quyên im lặng, nhìn Đặng Tường Kiệt lung lay sắp đổ, hai người chạy nhanh, dìu anh ta về nơi ở của đội thanh niên trí thức, vẻ mặt u ám của Đặng Tường Kiệt khiến Mã Quyên không thể chịu đựng được.
Bạch Nguyệt Quý không biết Đặng Tường Kiệt làm ra vẻ thâm tình như vậy, sau khi đuổi Mã Quyên đi lần hai, cô liền đi ngủ trưa, giấc ngủ rất thỏa mãn.
Nhưng cô càng thỏa mãn hơn khi Chu Dã xách một con thỏ hoang và ba con gà rừng trở về.
“Sao anh bắt được nhiều động vật hoang dã thế?” Bạch Nguyệt Quý vui vẻ.
Chu Dã nhìn bộ dạng của cô là biết cô vừa tỉnh ngủ, cười tủm tỉm, hôn trộm một cái, nói: “Người đàn ông của em có bản lĩnh thế nào em còn không biết sao? Đã lên núi sao có thể để tay không đi về được.”
Bạch Nguyệt Quý cười, lườm anh một cái, hỏi: “Nhà họ Lý thì sao?”
“Đều có, bọn anh phối hợp với nhau, chia đều.”
Bạch Nguyệt Quý bắt đầu sắp xếp: “Con thỏ này phơi khô, giữ lại, chờ sang năm mới mang qua nhà cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất