[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 38: Lãnh Bằng Khen
Ngày đầu tiên làm việc, mấy thanh niên trí thức mới này đều kiên trì vượt qua, đây là chuyện hiếm thấy.
Trở về điểm thanh niên trí thức, ai nấy đều không buồn nhúc nhích, nghĩ đến việc buổi tối phải ăn những món ăn khó nuốt kia, họ bắt đầu muốn khóc.
Buổi sáng ngày thứ hai thức dậy, cả năm thanh niên trí thức mới đều như bức tượng gỗ, tứ chi cứng đơ, sưng tấy, đau nhức, không thể ngồi thẳng lưng nổi, hoạt động thì chậm chạp. Thanh niên trí thức cũ nói rằng đây là chuyện bình thường, sẽ hết đau sau vài ngày.
Cứ như vậy thời gian trôi qua, An Mạc Tuyết ngày càng thích nghi với cuộc sống ở nông thôn, ngoại trừ có một vài con bọ chét phiền phức.
Hiện tại thì mỗi ngày cô đã có thể làm việc đúng giờ dưới tình huống buổi sáng vẫn đi luyện quyền đầy đủ. Sau khi đi làm về, cô sẽ đi dạo một vòng quanh ngọn núi gần đó, luyện tập tìm kiếm rau rừng và thảo dược có thể ăn được, thảo dược đều được cô đào và lén lút cất vào không gian.
Chỉ là vẫn chưa tìm được vị trí của phần mộ tổ tiên, theo lời kể của mẹ khi còn sống, hẳn là nó nằm ở phía bắc ngọn núi, lại đi bộ khoảng ba tiếng nữa nhưng có lẽ là cô vào núi chưa đủ sâu.
Có bao nhiêu câu chuyện truyền thuyết, bao nhiêu anh hùng hào kiệt được chôn vùi trong dãy núi hoang vu ở vùng Bắc địa này.
Mẹ nguyên chủ nói tất cả mọi người trong tộc của họ đã hy sinh trong cuộc chiến chống giặc ngoại xâm, cuối cùng chỉ còn lại một mình bà, giờ đây, bà cũng đã hy sinh.
Lúc nhỏ nguyên chủ thường nghe mẹ nói muốn về quê cúng bái họ, nhưng mãi mà vẫn chưa hoàn thành, đây có lẽ cũng là tiếc nuối của bà ấy!
Một hôm nọ, sau khi ngủ trưa dậy, An Mạc Tuyết nhìn vết thương trên cổ của mình qua gương, đã kết vảy rồi nhưng tấm bằng khen mà cô mong chờ vẫn chưa có tin tức.
Trong lúc cô đang nghĩ nếu ngày mai vẫn không có tin tức thì sẽ đi lên huyện hỏi thử, loa phát thanh phát ra giọng nói êm đềm:
"Đồng chí An Mạc Tuyết, vui lòng đến văn phòng đại đội sau khi nghe được thông báo."
"Đồng chí Mã Quốc Cường, vui lòng đến văn phòng đại đội sau khi nghe được thông báo."
Liên tiếp phát ba lần.
An Mạc Tuyết nói với mọi người trong điểm thanh niên trí thức có khả năng mình sẽ bắt đầu làm việc hơi trễ, nhờ họ báo với kế toán một tiếng, cô phải đến văn phòng đại đội.
Ở văn phòng đại đội, trưởng thôn đang nói với các đồng chí khác về An Mạc Tuyết: "Đồng chí An Mạc Tuyết này dù còn trẻ nhưng vừa tới đây không lâu đã luôn làm việc chăm chỉ, không hề lười biếng."
"Vâng, ngày hôm đó cũng vậy, cô ấy dũng cảm và thông minh, là một đồng chí tốt. Nếu là người bình thường thì đã khóc từ lâu, làm sao có thể thoát hiểm và đánh bại tội phạm chỉ trong gang tấc như vậy."
Cửa phòng làm việc mở ra, An Mạc Tuyết đi tới cửa nhưng không vào, đứng trước cửa nói: "Chú trưởng thôn."
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa.
"Vào đi, nha đầu Mạc Tuyết, đây là đồng chí của quân khu, còn đây là Vương cán sự ở trấn trên, đến để trao bằng khen thưởng cho cháu và Lão Mã Đầu."
"Xin chào hai đồng chí, vất vả cho mọi người phải đi đường xa đến đây."
"Vì nhân dân phục vụ mà, đều là việc nên làm."
Trở về điểm thanh niên trí thức, ai nấy đều không buồn nhúc nhích, nghĩ đến việc buổi tối phải ăn những món ăn khó nuốt kia, họ bắt đầu muốn khóc.
Buổi sáng ngày thứ hai thức dậy, cả năm thanh niên trí thức mới đều như bức tượng gỗ, tứ chi cứng đơ, sưng tấy, đau nhức, không thể ngồi thẳng lưng nổi, hoạt động thì chậm chạp. Thanh niên trí thức cũ nói rằng đây là chuyện bình thường, sẽ hết đau sau vài ngày.
Cứ như vậy thời gian trôi qua, An Mạc Tuyết ngày càng thích nghi với cuộc sống ở nông thôn, ngoại trừ có một vài con bọ chét phiền phức.
Hiện tại thì mỗi ngày cô đã có thể làm việc đúng giờ dưới tình huống buổi sáng vẫn đi luyện quyền đầy đủ. Sau khi đi làm về, cô sẽ đi dạo một vòng quanh ngọn núi gần đó, luyện tập tìm kiếm rau rừng và thảo dược có thể ăn được, thảo dược đều được cô đào và lén lút cất vào không gian.
Chỉ là vẫn chưa tìm được vị trí của phần mộ tổ tiên, theo lời kể của mẹ khi còn sống, hẳn là nó nằm ở phía bắc ngọn núi, lại đi bộ khoảng ba tiếng nữa nhưng có lẽ là cô vào núi chưa đủ sâu.
Có bao nhiêu câu chuyện truyền thuyết, bao nhiêu anh hùng hào kiệt được chôn vùi trong dãy núi hoang vu ở vùng Bắc địa này.
Mẹ nguyên chủ nói tất cả mọi người trong tộc của họ đã hy sinh trong cuộc chiến chống giặc ngoại xâm, cuối cùng chỉ còn lại một mình bà, giờ đây, bà cũng đã hy sinh.
Lúc nhỏ nguyên chủ thường nghe mẹ nói muốn về quê cúng bái họ, nhưng mãi mà vẫn chưa hoàn thành, đây có lẽ cũng là tiếc nuối của bà ấy!
Một hôm nọ, sau khi ngủ trưa dậy, An Mạc Tuyết nhìn vết thương trên cổ của mình qua gương, đã kết vảy rồi nhưng tấm bằng khen mà cô mong chờ vẫn chưa có tin tức.
Trong lúc cô đang nghĩ nếu ngày mai vẫn không có tin tức thì sẽ đi lên huyện hỏi thử, loa phát thanh phát ra giọng nói êm đềm:
"Đồng chí An Mạc Tuyết, vui lòng đến văn phòng đại đội sau khi nghe được thông báo."
"Đồng chí Mã Quốc Cường, vui lòng đến văn phòng đại đội sau khi nghe được thông báo."
Liên tiếp phát ba lần.
An Mạc Tuyết nói với mọi người trong điểm thanh niên trí thức có khả năng mình sẽ bắt đầu làm việc hơi trễ, nhờ họ báo với kế toán một tiếng, cô phải đến văn phòng đại đội.
Ở văn phòng đại đội, trưởng thôn đang nói với các đồng chí khác về An Mạc Tuyết: "Đồng chí An Mạc Tuyết này dù còn trẻ nhưng vừa tới đây không lâu đã luôn làm việc chăm chỉ, không hề lười biếng."
"Vâng, ngày hôm đó cũng vậy, cô ấy dũng cảm và thông minh, là một đồng chí tốt. Nếu là người bình thường thì đã khóc từ lâu, làm sao có thể thoát hiểm và đánh bại tội phạm chỉ trong gang tấc như vậy."
Cửa phòng làm việc mở ra, An Mạc Tuyết đi tới cửa nhưng không vào, đứng trước cửa nói: "Chú trưởng thôn."
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa.
"Vào đi, nha đầu Mạc Tuyết, đây là đồng chí của quân khu, còn đây là Vương cán sự ở trấn trên, đến để trao bằng khen thưởng cho cháu và Lão Mã Đầu."
"Xin chào hai đồng chí, vất vả cho mọi người phải đi đường xa đến đây."
"Vì nhân dân phục vụ mà, đều là việc nên làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất