[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 48: Sao Chú Tốt Bụng Thế
"Chú Quách cứ yên tâm, từ nhỏ ba mẹ cháu đã hay đi công tác, cháu ở một mình quen rồi. Sau này họ hy sinh cháu vẫn ở một mình, cháu còn biết võ nữa, người bình thường không làm gì được cháu." Thím Quách nghe xong, trong lòng đặc biệt bùi ngùi, đứa trẻ này thật không dễ dàng gì.
"Cháu biết ngôi nhà đó như thế nào không?"
"Chú Quách, cháu biết, đó là căn nhà đá có cái giếng trong sân."
"Ôi chao, xem ra cháu đã đi tìm hiểu rồi mới đến gặp chú."
"Vâng ạ, chiều nay cháu có đi xem thử."
"Ngôi nhà đó vì làm bằng đá nên hơi đắt một chút, còn có giếng, nhưng cũng vì nằm ở khu vực hẻo lánh nên mới giữ được đến tận bây giờ, tuy nhiên muốn ở thì phải sửa chữa nhiều lắm, tính sơ qua cũng phải mất năm mươi đồng. Với lại chuyện này chú không thể quyết định một mình, ngày mai mấy cán bộ trong thôn sẽ họp lại rồi báo cho cháu biết chính xác. Sáng mai trước khi đi làm, cháu đến văn phòng đại đội thôn nộp tiền là được."
"Cảm ơn chú, vậy cháu về đây, chào thím cháu về ạ." An Mạc Tuyết đứng dậy đi ra ngoài.
"Cháu mang đồ về đi." Thím Quách xách đồ đuổi theo, An Mạc Tuyết đã ra khỏi nhà rồi vội vã rời đi.
Đi được một đoạn đường thấy không ai đuổi theo, An Mạc Tuyết lập tức quay lại nhà lão Mã, hai vợ chồng đang chú ấy đang hóng mát trong sân.
"Chú Mã, thím Mã, cháu đến rồi!"
Lão Mã ghét bỏ nói: "Nghe thấy rồi, kêu cái gì mà kêu, vào đi."
An Mạc Tuyết lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ chuyển đến ngồi bên cạnh thím Mã, không quên mách lẻo: "Thím ơi, chú Mã mắng cháu."
Thím Mã nhướng mày mỉm cười: "Đừng để ý đến ông ấy, một ông già xấu tính ấy mà."
"Chú Mã, cháu vừa sang nhà trưởng thôn nói chuyện nhà cửa, trưởng thôn nói sáng mai sẽ định giá bán nhà cụ thể để cháu đến nộp tiền và làm thủ tục sang tên."
"Trưởng thôn có nói đại khái bao nhiêu tiền không?"
"Nói khoảng năm mươi."
"Không nhiều, cháu định sửa thế nào?"
"Cháu chỉ muốn xây tường cao đến hai mét rưỡi, bên trên trải một lớp mảnh vỡ thủy tinh. Giường sưởi trong nhà lớn hơn một chút, mùa đông đốt nhiều lửa cho ấm áp, sau đó xây thêm một nhà vệ sinh và một nhà tắm."
"Được đấy, hầm chứa cũng sửa lại là dùng được, mùa đông cất thức ăn vào đó cũng tiện ăn uống. Cháu còn phải mua hai cái lu để đựng nước và muối đồ chua, nếu muốn muối dưa hay muối cà thì phải mua thêm lu nhỏ. Phòng muốn sửa thế nào, mái ngói hay mái rơm? Rơm thì ở nhà chú chắc cũng đủ, còn ngói thì phải mua."
"Chú Mã có thể mua được ngói không? Cần lo lót quan hệ thì cứ để cháu trả. Cháu thấy ở trạm phế liệu huyện thành có mảnh vỡ thủy tinh, không biết trạm phế liệu trấn mình có không?"
"Không cần lo lót quan hệ, ngói xanh nhỏ cũng dễ kiếm thôi. Không giống như ngói đỏ lớn, cháu phải đến nhà máy gạch và có giấy phép mới mua được. Mảnh vỡ thủy tinh thì ngày kia chú đi huyện thành sẽ mua giùm cháu. Phụ việc có lẽ cần sáu người, hai ngày là có thể hoàn thành tất cả công việc, tiền công mỗi ngày bốn hào, không bao cơm."
"Chú Mã, vậy nếu cháu bao cơm thì một ngày bao nhiêu hào là hợp lý? Bao hai bữa hay ba bữa thì ổn?"
"Hai bữa, ba hào là được."
"Chú Mã, bốn hào đi, miễn là làm việc tận tâm, cháu không thiếu một hào này, chú thấy thế nào?"
"Được. Gạch, bùn vàng, cát v.v. cần thiết, chú sẽ chuẩn bị giúp cháu, cháu chỉ cần trả tiền là được."
"Chú Mã, sao chú tốt bụng thế?"
"Cút sang một bên đi, vừa nãy còn mách lẻo thím cơ mà! Ngày mai cháu phải xin nghỉ một ngày để qua xem một chút, ngày kia thì không cần, tan làm rồi qua xem cũng được."
"Cháu ở đây tán gẫu với thím hay về? Giờ chú đi tìm người luôn, như vậy thì sáng mai là có thể bắt đầu làm việc."
An Mạc Tuyết xua tay: "Chú đi đi, cháu chưa về vội, cháu ở đây thêm một lát."
…
"Cháu biết ngôi nhà đó như thế nào không?"
"Chú Quách, cháu biết, đó là căn nhà đá có cái giếng trong sân."
"Ôi chao, xem ra cháu đã đi tìm hiểu rồi mới đến gặp chú."
"Vâng ạ, chiều nay cháu có đi xem thử."
"Ngôi nhà đó vì làm bằng đá nên hơi đắt một chút, còn có giếng, nhưng cũng vì nằm ở khu vực hẻo lánh nên mới giữ được đến tận bây giờ, tuy nhiên muốn ở thì phải sửa chữa nhiều lắm, tính sơ qua cũng phải mất năm mươi đồng. Với lại chuyện này chú không thể quyết định một mình, ngày mai mấy cán bộ trong thôn sẽ họp lại rồi báo cho cháu biết chính xác. Sáng mai trước khi đi làm, cháu đến văn phòng đại đội thôn nộp tiền là được."
"Cảm ơn chú, vậy cháu về đây, chào thím cháu về ạ." An Mạc Tuyết đứng dậy đi ra ngoài.
"Cháu mang đồ về đi." Thím Quách xách đồ đuổi theo, An Mạc Tuyết đã ra khỏi nhà rồi vội vã rời đi.
Đi được một đoạn đường thấy không ai đuổi theo, An Mạc Tuyết lập tức quay lại nhà lão Mã, hai vợ chồng đang chú ấy đang hóng mát trong sân.
"Chú Mã, thím Mã, cháu đến rồi!"
Lão Mã ghét bỏ nói: "Nghe thấy rồi, kêu cái gì mà kêu, vào đi."
An Mạc Tuyết lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ chuyển đến ngồi bên cạnh thím Mã, không quên mách lẻo: "Thím ơi, chú Mã mắng cháu."
Thím Mã nhướng mày mỉm cười: "Đừng để ý đến ông ấy, một ông già xấu tính ấy mà."
"Chú Mã, cháu vừa sang nhà trưởng thôn nói chuyện nhà cửa, trưởng thôn nói sáng mai sẽ định giá bán nhà cụ thể để cháu đến nộp tiền và làm thủ tục sang tên."
"Trưởng thôn có nói đại khái bao nhiêu tiền không?"
"Nói khoảng năm mươi."
"Không nhiều, cháu định sửa thế nào?"
"Cháu chỉ muốn xây tường cao đến hai mét rưỡi, bên trên trải một lớp mảnh vỡ thủy tinh. Giường sưởi trong nhà lớn hơn một chút, mùa đông đốt nhiều lửa cho ấm áp, sau đó xây thêm một nhà vệ sinh và một nhà tắm."
"Được đấy, hầm chứa cũng sửa lại là dùng được, mùa đông cất thức ăn vào đó cũng tiện ăn uống. Cháu còn phải mua hai cái lu để đựng nước và muối đồ chua, nếu muốn muối dưa hay muối cà thì phải mua thêm lu nhỏ. Phòng muốn sửa thế nào, mái ngói hay mái rơm? Rơm thì ở nhà chú chắc cũng đủ, còn ngói thì phải mua."
"Chú Mã có thể mua được ngói không? Cần lo lót quan hệ thì cứ để cháu trả. Cháu thấy ở trạm phế liệu huyện thành có mảnh vỡ thủy tinh, không biết trạm phế liệu trấn mình có không?"
"Không cần lo lót quan hệ, ngói xanh nhỏ cũng dễ kiếm thôi. Không giống như ngói đỏ lớn, cháu phải đến nhà máy gạch và có giấy phép mới mua được. Mảnh vỡ thủy tinh thì ngày kia chú đi huyện thành sẽ mua giùm cháu. Phụ việc có lẽ cần sáu người, hai ngày là có thể hoàn thành tất cả công việc, tiền công mỗi ngày bốn hào, không bao cơm."
"Chú Mã, vậy nếu cháu bao cơm thì một ngày bao nhiêu hào là hợp lý? Bao hai bữa hay ba bữa thì ổn?"
"Hai bữa, ba hào là được."
"Chú Mã, bốn hào đi, miễn là làm việc tận tâm, cháu không thiếu một hào này, chú thấy thế nào?"
"Được. Gạch, bùn vàng, cát v.v. cần thiết, chú sẽ chuẩn bị giúp cháu, cháu chỉ cần trả tiền là được."
"Chú Mã, sao chú tốt bụng thế?"
"Cút sang một bên đi, vừa nãy còn mách lẻo thím cơ mà! Ngày mai cháu phải xin nghỉ một ngày để qua xem một chút, ngày kia thì không cần, tan làm rồi qua xem cũng được."
"Cháu ở đây tán gẫu với thím hay về? Giờ chú đi tìm người luôn, như vậy thì sáng mai là có thể bắt đầu làm việc."
An Mạc Tuyết xua tay: "Chú đi đi, cháu chưa về vội, cháu ở đây thêm một lát."
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất