Chương 44: Bạch Thiên Hào
Ông lão đối với Tần Vũ và ttc cảm kích nói: “ Đa tạ nhị vị đã chiếu cố cháu gái của lão phu, nếu như không chế hảy ở lại đây.”
Tần Vũ cùng với Tần Tiểu Vũ cùng gật đầu, lão giả này hình như là thủ lĩnh nơi này, ở chổ này hắn có danh vọng rất cao.
“Các ngươi có mệt không? Đi theo ta, ta an bài cho các ngươi phòng nghĩ.” Bạch Tiểu Na vô cùng nhiệt tình mang hai người Tần Vũ lên lầu.
Trên đường Tần Vũ đối với Bạch Tiểu Na nói: “Gia gia của ngươi hắn không phải người thường đúng không?”
Bạch Tiểu Na không nghĩ tới Tần Vũ sẽ chủ động nói chuyện với mình, hơn nữa vấn đề đầu tiên lại là về ông nội của nàng, nàng cũng không có gì khác, hơi chút kiêu ngạo nói: “Gia gia ta rất lợi hại, hắn là một thần y, mỗi lần có người tới khám bệnh người không cần bắt mạch, chỉ cần liếc nhìn một cái là đã có thể biết tình hình của bệnh nhân, đồng thời cho thuốc, so với những cái hữu danh vô thực thần y thì hoàn toàn bất đồng.”
Nghe nói vậy Tần Tiểu Vũ hơi nghi ngờ hỏi: “Như thế gia gia của ngươi đúng là thần y, không thể nào lại cư bị bệnh như vậy?”
Nghe được câu hỏi này, Bạch Tiểu Na cũng ấp úng nói: “Cái này… Gia gia ta nói là ám thương còn lưu lại lúc tập võ từ khi còn nhỏ, tới nay tuổi người đã lớn, cho nên ám thương lại phát tác, cho nên mới bị bệnh tật quấn thân như vậy.”
“Quả nhiên!” Tần Vũ trong lòng hơi động, từ lúc gặp lão giả hắn đã biết lão giả không tầm thường, từ lời nói của Bạch Tiểu Na về việc lão giả tập võ, hắn có thể khẳng định, lão giả này hơn nữa là một cổ võ giả, hơn nữa còn để lại một cái ám thương nặng như vậy, hắn khẳng định lão giả không phải là một cái cổ võ giả bỉnh thường.
Tần Vũ vốn muốn nhanh chóng rời khỏi doanh địa này nhưng giờ lại đổi ý, trong lòng của hắn có tính toán lại: “Ta tuy rằng kỹ năng cân chiến tới cấp 3A, thế nhưng không được đào tạo bài bản, nếu như có thể học được công phu của cổ võ giả, nói không chừng có thể khiến cho thực lực cao thêm một bậc.”
Tần Vũ đã có kỹ xảo tác chiến đạt tới cấp 3 A, nhưng hắn một thân bản lĩnh đều là từ thực chiến mà có, không được tuyền thụ rèn luyện, có thể nói kỹ xảo chiến đấu tuy rằng thực dụng, nhưng vẫn thô ráp, nếu như có người chỉ dạy có thể nâng cao thêm một bước, phải biết rằng hắn bước thêm một bước đã vào tông sư cảnh giới.
Trước kia ở đây là nhà trọ, nên nơi này có rất nhiều phòng, Bạch Tiểu Na nhanh chóng dẫn hai người về hai gian phòng trống sạch sẽ, nhưng hiện tại vẫn còn rất sớm, bọn họ chưa có ý định nghĩ ngơi.
Tần Vũ cùng Tần Tiểu Vũ sau khi nghe Bạch Tiểu Na giới thiệu cũng hiểu được căn bản tình huống nói nơi này, đúng như Tần Vũ dự đoán, người nơi này đa số là cư dân quanh đây, bởi vì tận thế tới, bọn họ tụ tập lại với nhau, cùng nhau nương tựa sống qua ngày, hơn nữa Tần Vũ biết được Lưu Khôn ở lại đây chính là vì bọn họ có trách nhiệm, mà quan trọng nhất là người thân của bọn họ vẫn đang ở đây.
Ví dụ như Lưu Khôn, một đứa bé chỉ khoản tám chín tuổi chính là con của hắn.
Số phận những người này trong thời mạt thế ra sao thì Tần Vũ cũng không quan tâm, bởi vì họ thật sự quá yếu, cho dù hiện tại không sao nhưng trong tương lai tàn khốc những người này khó có thể sinh sống.
Mà Tần Vũ mối quan tâm hiện tại không phải là điều này, hiện tại hắn quan tâm nhất đương nhiên chính là lão giả Bạch Thiên Hào, hắn muốn từ Bạch Thiên Hào học vũ kỹ, cho nên phải cùng nơi này có quan hệ tôt.
Hiện nay, theo quan sát thì Bạch Thiên Hào chính là một trưởng giả nhân hậu, Tần Vũ không cầu lão giã thích hắn, chỉ cần không ghét hắn là được, chỉ cần lão giả không ghét thì có cơ hội để hắn có thể học được công phu của lão.
Những ngày này Tần Vũ cùng Tần Tiểu Vũ đều ở trong khách sạn, Tần Vũ bí mật quan sát từng người, đây là thói quen của hắn, cuối cùng hắn cũng cảm thấy trong những người này chỉ có Lưu Khôn cùng Bạch Tiểu Na được xếp vào loại tư chất tốt, những người khác chỉ là những người bình thường, hầu như không có bản lĩnh đặc biệt gì.
Tổng cộng hơn hai mươi người, trong đó hơn phân nữa đều là người già yếu, chỉ có thể dựa vào những người còn lại tìm kiếm thức ăn, nếu như không phải bọn họ có quan hệ thân thích, trong hoàn cảnh hiện tại không ai muốn phải chăm sóc người già yếu, Tần Vũ đương nhiên là không nguyện ý, chẳng qua vì để lấy lòng Bạch Thiên Hào, Tần Vũ biểu hiện rất chịu khó, giúp đỡ những người khác công việc, điều này làm cho Tần Tiểu Vũ không hiểu chút nào, không rõ ràng lắm Tần Vũ tại sao sẽ làm như vậy.
Nàng cũng không có hỏi lý do, nàng cùng Tần Vũ đi hổ trợ mọi người, có hơn một nữa người ở đây có hảo cảm đối với hai anh em Tần Vũ, nhưng có một người ngoại lệ là Trương Phong.
Tần Vũ cùng với Tần Tiểu Vũ cùng gật đầu, lão giả này hình như là thủ lĩnh nơi này, ở chổ này hắn có danh vọng rất cao.
“Các ngươi có mệt không? Đi theo ta, ta an bài cho các ngươi phòng nghĩ.” Bạch Tiểu Na vô cùng nhiệt tình mang hai người Tần Vũ lên lầu.
Trên đường Tần Vũ đối với Bạch Tiểu Na nói: “Gia gia của ngươi hắn không phải người thường đúng không?”
Bạch Tiểu Na không nghĩ tới Tần Vũ sẽ chủ động nói chuyện với mình, hơn nữa vấn đề đầu tiên lại là về ông nội của nàng, nàng cũng không có gì khác, hơi chút kiêu ngạo nói: “Gia gia ta rất lợi hại, hắn là một thần y, mỗi lần có người tới khám bệnh người không cần bắt mạch, chỉ cần liếc nhìn một cái là đã có thể biết tình hình của bệnh nhân, đồng thời cho thuốc, so với những cái hữu danh vô thực thần y thì hoàn toàn bất đồng.”
Nghe nói vậy Tần Tiểu Vũ hơi nghi ngờ hỏi: “Như thế gia gia của ngươi đúng là thần y, không thể nào lại cư bị bệnh như vậy?”
Nghe được câu hỏi này, Bạch Tiểu Na cũng ấp úng nói: “Cái này… Gia gia ta nói là ám thương còn lưu lại lúc tập võ từ khi còn nhỏ, tới nay tuổi người đã lớn, cho nên ám thương lại phát tác, cho nên mới bị bệnh tật quấn thân như vậy.”
“Quả nhiên!” Tần Vũ trong lòng hơi động, từ lúc gặp lão giả hắn đã biết lão giả không tầm thường, từ lời nói của Bạch Tiểu Na về việc lão giả tập võ, hắn có thể khẳng định, lão giả này hơn nữa là một cổ võ giả, hơn nữa còn để lại một cái ám thương nặng như vậy, hắn khẳng định lão giả không phải là một cái cổ võ giả bỉnh thường.
Tần Vũ vốn muốn nhanh chóng rời khỏi doanh địa này nhưng giờ lại đổi ý, trong lòng của hắn có tính toán lại: “Ta tuy rằng kỹ năng cân chiến tới cấp 3A, thế nhưng không được đào tạo bài bản, nếu như có thể học được công phu của cổ võ giả, nói không chừng có thể khiến cho thực lực cao thêm một bậc.”
Tần Vũ đã có kỹ xảo tác chiến đạt tới cấp 3 A, nhưng hắn một thân bản lĩnh đều là từ thực chiến mà có, không được tuyền thụ rèn luyện, có thể nói kỹ xảo chiến đấu tuy rằng thực dụng, nhưng vẫn thô ráp, nếu như có người chỉ dạy có thể nâng cao thêm một bước, phải biết rằng hắn bước thêm một bước đã vào tông sư cảnh giới.
Trước kia ở đây là nhà trọ, nên nơi này có rất nhiều phòng, Bạch Tiểu Na nhanh chóng dẫn hai người về hai gian phòng trống sạch sẽ, nhưng hiện tại vẫn còn rất sớm, bọn họ chưa có ý định nghĩ ngơi.
Tần Vũ cùng Tần Tiểu Vũ sau khi nghe Bạch Tiểu Na giới thiệu cũng hiểu được căn bản tình huống nói nơi này, đúng như Tần Vũ dự đoán, người nơi này đa số là cư dân quanh đây, bởi vì tận thế tới, bọn họ tụ tập lại với nhau, cùng nhau nương tựa sống qua ngày, hơn nữa Tần Vũ biết được Lưu Khôn ở lại đây chính là vì bọn họ có trách nhiệm, mà quan trọng nhất là người thân của bọn họ vẫn đang ở đây.
Ví dụ như Lưu Khôn, một đứa bé chỉ khoản tám chín tuổi chính là con của hắn.
Số phận những người này trong thời mạt thế ra sao thì Tần Vũ cũng không quan tâm, bởi vì họ thật sự quá yếu, cho dù hiện tại không sao nhưng trong tương lai tàn khốc những người này khó có thể sinh sống.
Mà Tần Vũ mối quan tâm hiện tại không phải là điều này, hiện tại hắn quan tâm nhất đương nhiên chính là lão giả Bạch Thiên Hào, hắn muốn từ Bạch Thiên Hào học vũ kỹ, cho nên phải cùng nơi này có quan hệ tôt.
Hiện nay, theo quan sát thì Bạch Thiên Hào chính là một trưởng giả nhân hậu, Tần Vũ không cầu lão giã thích hắn, chỉ cần không ghét hắn là được, chỉ cần lão giả không ghét thì có cơ hội để hắn có thể học được công phu của lão.
Những ngày này Tần Vũ cùng Tần Tiểu Vũ đều ở trong khách sạn, Tần Vũ bí mật quan sát từng người, đây là thói quen của hắn, cuối cùng hắn cũng cảm thấy trong những người này chỉ có Lưu Khôn cùng Bạch Tiểu Na được xếp vào loại tư chất tốt, những người khác chỉ là những người bình thường, hầu như không có bản lĩnh đặc biệt gì.
Tổng cộng hơn hai mươi người, trong đó hơn phân nữa đều là người già yếu, chỉ có thể dựa vào những người còn lại tìm kiếm thức ăn, nếu như không phải bọn họ có quan hệ thân thích, trong hoàn cảnh hiện tại không ai muốn phải chăm sóc người già yếu, Tần Vũ đương nhiên là không nguyện ý, chẳng qua vì để lấy lòng Bạch Thiên Hào, Tần Vũ biểu hiện rất chịu khó, giúp đỡ những người khác công việc, điều này làm cho Tần Tiểu Vũ không hiểu chút nào, không rõ ràng lắm Tần Vũ tại sao sẽ làm như vậy.
Nàng cũng không có hỏi lý do, nàng cùng Tần Vũ đi hổ trợ mọi người, có hơn một nữa người ở đây có hảo cảm đối với hai anh em Tần Vũ, nhưng có một người ngoại lệ là Trương Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất