Mạt Thế Vị Vương

Chương 45: Bạch Thiên Hào (2)

Trước Sau
Trương Phong trong lòng khó chịu với Tần Vũ, Tần Vũ cũng xấp xỉ tuổi hắn, nhưng lại giỏi hơn hắn nhiều, điều này làm cho hắn có cảm giác bị đè ép, hắn là người tâm cao khí ngạo không thể chịu nổi bị lép vế.

Đương nhiên, Tần Vũ cũng biết địch ý của Trương Phong đối với mình, nhưng Tần Vũ cũng không thèm để ý, đối với hắn Trương Phong cũng chẳng làm ra điều gì có thể uy hiếp hắn, nhưng nếu như Trường Phong dám tìm tới hắn gây sự, hắn tuyệt đối sẽ cho Trường Phong biết thế nào là thủ đoạn độc ác.

Mà nữa ngày này Tần Vũ ngoài đi lại giúp đỡ mọi người hắn còn kín đáo quan sát Bạch Thiên Hào, càng quan sát Tần Vũ càng kinh ngạc, nếu là trước đây hắn chỉ có bảy tám phần chắc chắn Bạch Thiên Hào là cổ võ giả, nhưng hiện tại hắn chắc chắn một trăm phần trăm rồi.

Bạch Thiên Hào ngôn ngữ lẫn hành động đều lộ ra một loại khí tràng, Tần Vũ đoán rằng Bạch Thiên Hào không chỉ là cổ võ giả, hắn tác chiến kỹ xảo phải đạt tới cấp ba A, cùng hắn tương đương, khoản cách tới cấp S tông sư chỉ còn một bước ngắn.

Tần Vũ mặc dù có thể đạt tới cấp ba A nhưng do hắn kiếp trước đã luyện tập từ nhỏ, sống trong chiến đấu, sinh tử ma luyện mà thành, cho du là như vây nhưng cũng chỉ đạt tới cấp hai A mãi sau khi trọng sinh mơi có thể tiến lên cấp ba A.

Mà Bạch Thiên Hào có thể trong năm tháng hòa bình mà luyện tập tới cấp ba A thì cũng thật đáng sợ, Tần Vũ đoán rằng nếu Bạch Thiên Hào có thể trở thành người tiến hóa thì không mất nhiều thời gian để tăng lên cấp S tông sư,

Bây giờ Bạch Thiên Hào bị thương quấn thân khẳng định là do hắn khi còn trẻ đã luyện tập cổ võ thuật mang đến, như vậy tổn thương trầm tích theo năm tháng nay Bạch Thiên Hào tuổi tác đã cao gần như không thể nào chữa khỏi. Tuy nhiên, điều này chỉ đúng trong thời hòa bình, hiện nay chỉ cần cho Bạch Thiên Hào hấp thụ một viên tiến hóa nguồn sinh lực là có thể thoát thai hoán cốt, thương thế khỏi hẳn.

“Ở kiếp trước ta chưa từng nghe nói tới Bạch Thiên Hào, theo lý thuyết người như Bạch Thiên Hào không thể là người vô danh.” Sao một người trong hòa bình có thể luyện tập tới cấp ba A lại có thể là người vô danh.

Chẳng qua điều này cũng không phải điều Tần Vũ cần suy tính, hắn chỉ cần học được vũ thuật của Bạch Thiên Hào mà thôi.

Tần Vũ cũng không vội vang tìm Bạch Thiên Hào nói chuyện, bằng không sẽ làm cho Bạch Thiên Hào cảm thấy đề phòng, trong lòng của hắn tính toán ngày mai ra ngoài săn giết zombie tìm kiếm một viên tiến hóa nguồn sinh lực, dùng vật này để đổi lấy tư cách học vũ thuật.



Một viên tiến hóa nguồn sinh lực đổi lấy Bạch Thiên Hào cổ vũ thuật, nghĩ thế nào thì đây cũng là mối làm ăn có lời, tin rằng thứ có thể làm cho Bạch Thiên Hào thoát thai hoán cốt, hắn sẽ không cự tuyệt.

Tần Vũ đang âm thầm quan sát Bạch Thiên Hào, mà Bạch Thiên Hào cũng lại đang âm thầm quan sát Tần Vũ cùng Tần Tiểu Vũ, dù sao hai người cũng là người lạ, hiện tại trong thời mạt thế, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Tần Tiểu Vũ thì cong không sao, nhưng Tần Vũ làm cho Bạch Thiên Hào trong lòng khẽ trầm xuống, hắn đã quan sát Tần Vũ từ ngày đầu tới đây, Tần Vũ mang cho hắn cảm giác âm lãnh như độc xà, lại giống như một con hổ hùng mãnh, hơn nữa ánh mắt của Tần Vũ khiến trong lòng Bạch Thiên Hào trầm trọng, đây tuyệt đối là ánh mắt của người đã từng giết người mới có, hơn nữa còn phải giết nhiều người.

“Hy vọng hắn tới đây chỉ là trùng hợp, bằng không thì không biết lõ gia ta còn bao nhiêu lực lượng”. Bạch Thiên Hào cười khổ trong lòng, nhưng cũng hạ quyết tâm nếu như Tần Vũ có mưu đồ gây rối thì hắn cho dù phải liều mạng cũng quyết tâm ngăn cản, bởi vì trong những người này có cháu gái hắn Bạch Tiểu Na.

Buổi tối tới, Tần Vũ nằm nghiên trên giường, Bạch Thiên Hòa trong lòng đang lo lắng hắn gây rối, nhưng thực tế Tần Vũ không có ý định này, lấy thực lực của hắn có thể dùng vũ lực để Bạch Thiên Hào phải dạy cổ võ thuật cho hắn, nhưng nếu hắn làm như vậy Bạch Thiên Hào sẽ không toàn tâm toàn ý dạy cho hắn, sẽ có tàng tư riêng hắn cũng không biết thì kết quả đạt được sẽ không cao.

Cho nên việc Bạch Thiên Hào lo lắng chỉ là do hắn tưởng tượng mà thôi.

“Thật đúng là … không quen…” Tần Vũ trở mình từ trên giường ngồi dậy, trước đây mỗi lần đi ngủ đều có Tần Tiểu Vũ ôm lấy cánh tay, hôm nay Tần Tiểu Vũ cùng hắn chia hai gian phòng ngủ.

Tần Vũ những ngày này đều cảm thấy rất thỏa mã, không phải bởi vì hắn trọng sinh, mà bởi vì hắn có thêm một cô em gái, ai cũng sợ cô độc, Tần Vũ cũng không phải ngoại lệ,

Thoáng do dự một chút Tần Vũ mang giày đi xuống giường, hắn quyết định lặng lẽ đến phòng Tần Tiểu Vũ, cho nàng một điều kinh hỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau