Chương 4: Cho Ăn
Vi Diệp chưa chết.
Thậm chí, cô còn bị dội nước lạnh trên bàn mổ.
Sau đó, vết thương trên bắp chân được khử trùng rất “kỹ lưỡng”, khâu mười lăm mũi và tiêm một mũi uốn ván.
Không có thuốc gây tê.
Cơn đau đến muộn, adrenaline lắng xuống, hắn "giải cứu" còn nhức nhối hơn cả vết thương, đau đớn chằng chịt, tê tâm liệt phế.
Đầy cô đầy mồ hôi lạnh, cô trần truồng vào mùa đông, giày và vớ ướt sũng, toàn thân là nước lạnh, ngồi trên bàn mổ, không cảm thấy lạnh một chút nào.
"Cô bé hư, hửm?" Tên sát nhân vẫn còn tâm trạng nói chuyện với cô trong khi khâu vết thương cho cô.
Hàm răng Vi Diệp nghiến chặt, bên trong miệng bị cắn nát, nếm được mùi máu.
Cuối cùng cũng khâu xong.
Trời đất quay cuồng, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
"Mấy giờ rồi?" Cô hoảng hốt hỏi.
"Mười giờ." Đùa giỡn trên da thịt cô khiến hắn thích thú, tên sát nhân đã tháo găng tay, cẩn thận rửa hai tay sạch sẽ, tốt bụng thông báo cho cô.
Chưa đầy 23 tiếng kể từ khi cô bắt gặp hiện trường án mạng đêm qua.
Cô cảm thấy mình như đã trải qua một kiếp dài dăng dẳng.
"Đúng rồi." Hắn đột nhiên nói: "Thức ăn cho mèo, có muốn ăn không?"
Vi Diệp nuốt nước bọt.
Bụng rỗng một ngày.
"Ăn." Cô trả lời.
Dây cáp trên cổ tay vẫn khiến cô không thể tự di chuyển. Tên sát nhân cầm cái bát mèo tới, nói với cô, "Cái bát màu hồng này, tôi cố ý mua cho em đấy."
"......," Cô nhìn những chiếc bánh quy nhỏ bên trong.
Sau mười giây, cô phát hiện xung quanh vô cùng yên tĩnh, không ai lên tiếng, tên sát nhân cũng không cởi trói tay cho cô.
Vi Diệp vội vàng liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn đang mỉm cười nhìn cô.
Trong chốc lát, cô buột miệng thốt lên: "Cảm ơn." "
"Không cần khách khí." Tên sát nhân vui vẻ đáp lại, ngón tay thon dài lấy ra một chiếc bánh quy trong bát, đưa nó lên miệng cô, nhẹ nói, "A."
"......" Vi Diệp lại nuốt nước bọt.
Cô thấy mình giống như một con chó, theo bản năng chảy nước dãi thèm thuồng.
"Mở miệng ra, a." Hắn kiên nhẫn nói lại lần nữa.
Cô im lặng mở miệng.
Bánh quy được đưa vào miệng, cô đã không uống nước cả ngày, răng cô nghiền nát vụn bánh quy, dốc sức nuốt nó xuống.
"Ngoan quá, ăn thêm một cái nữa." Tên sát nhân chạm vào cổ họng cô.
Những ngón tay mảnh khảnh đầy mùi cồn, đầu ngón tay lạnh lẽo, nhưng động tác lại có sự mềm mại, dịu dàng của con người.
Cô rùng mình.
Một lần nữa hé miệng.
"Ngoan." Hắn thấp giọng cười.
Hắn cho cô ăn từng cái một, kiên nhẫn chờ đợi.
Vi Diệp tuyệt vọng nuốt xuống, vụn bánh quy lấp đầy cổ họng, thô ráp dính vào thành thực quản.
Một phương thức giết người mãn tính. Cô thầm nghĩ.
"Màu hồng phấn." Tên sát nhân rút bớt thời gian chạm vào đôi môi khô khốc của cô.
"Răng trắng nhỏ, thịt hồng mềm."
Khi chiếc bánh quy tiếp theo đến, hắn đột nhiên đưa ngón trỏ cùng bánh chạm vào đầu lưỡi cô.
Vi Diệp cũng nhận ra cắn đầu ngón tay, lập tức buông miệng ra, lắc đầu né tránh, một trận ớn lạnh.
"......" Tên sát nhân cúi đầu cười khúc khích.
Hắn ma sát ngón tay cái lên đầu ngón tay, lặp đi lặp lại nhiều lần, giọng điệu có chút kỳ lạ.
"Thật đáng yêu......"
Vi Diệp theo bản năng cứng đờ.
Hắn đang suy nghĩ gì...... Tên biến thái này ......
"Điểm đáng yêu nhất của mèo con." Tên sát nhân đột nhiên véo má cô.
Hắn dùng rất nhiều lực, cô đành phải nâng cằm lên để phối hợp với động tác của hắn, hai má đều bị hắn bóp phồng lên.
Hắn cúi đầu lại gần cô, lông mi che mắt, càng ngày càng gần.
"Răng nhỏ không được cắn chủ nhân." Chóp mũi hắn áp vào da thịt mềm mại trên khuôn mặt cô, hơi thở hắn có chút hỗn loạn cọ vào mặt cô.
Hai mắt Vi Diệp mở to, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhấc lông mi lên, hắn bắt gặp ánh mắt của cô, đôi môi mỏng chạm vào cái miệng dính đầy bánh quy của cô, giọng nói run rẩy một cách kỳ lạ.
"Thật...... Đáng yêu. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất