Chương 7: Bảo Bối
Vi Diệp đói bụng hai ngày.
Có một ngọn lửa đang cháy trong dạ dày cô, cô không thể không bò ra ngoài, lại một lần nữa làm bẩn cơ thể, ở trong bóng tối ghé vào bát nước uống nước trước.
Bát nước trống rỗng, cô nghe dạ dày mình kêu rột rột, cảm thấy chết đói là một cái chết tốt, ít nhất cô không sợ bị xé gan và túi mật.
Tuy nhiên, Vi Diệp lại biết rất rõ, sau khi nước và thức ăn cạn kiệt, cô có lẽ sẽ có ba đến bảy ngày để sống.
Gian nan.
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra lần nữa, trong nháy mắt ánh sáng chiếu vào, cô không kiềm chế được động đậy trong cũi con mèo, để lộ cái đầu của mình.
Cô chưa từng có hi vọng muốn gặp lại một người như bây giờ.
Dù là người này muốn mạng của cô.
"A, mèo con......" Tên sát nhân vội vã chạy đến, ôm lấy mặt cô, vừa gấp vừa day dứt.
Hắn nói, "Bảo bối, thật sự xin lỗi. "
"......"
Vi Diệp không lên tiếng.
Bảo bối?
Thật sự xin lỗi?
Cô là thứ gì đó rất rẻ tiền à? Hắn đang nói chuyện ma quỷ gì vậy!
Thế nhưng mà lý trí của cô rõ ràng là đang gào thét, hốc mắt theo sinh lý mà đỏ hồng.
...... Cô không muốn chết.
Lần này, tên sát nhân không ghét bỏ cơ thể đầy bụi bặm của cô, lồng ngực hắn rộng lớn, dang rộng hai tay ôm chặt cô trong ngực.
Giống như đang an ủi một đứa trẻ đã lang thang bên ngoài rất lâu, cuối cùng cũng trở về nhà.
Hắn là kẻ lừa đảo, một kẻ tâm thần, biến thái, là một tên sát nhân.
Nhưng cơ thể bất giác lại thả lỏng lại.
Thật ấm áp.
Vi Diệp thấy mình giống như con chó của Pavlov*.
(*) Con chó của Pavlov: Đây là một thí nghiệm của nhà sinh lý học
Không đạt được gì cả, nhưng khi nhìn thấy hắn, cũng đã phản xạ có điều kiện mà cảm thấy an tâm.
Tên sát nhân đang huấn luyện cô.
Trên bờ vực của sự sống và cái chết, chỉ mất bốn ngày, đã thành công rồi.
"Tôi đưa em đi ăn tối nhé?" Tên sát nhân nhỏ giọng nói khẽ.
Vi Diệp im lặng gật đầu.
"Đi thôi, chờ một lát, bảo bối." Hắn trầm giọng nói.
Cô đã có bữa ăn đầu tiên của con người trong tầng hầm.
Tên sát nhân thậm chí còn tính đến việc cô đã đói quá lâu và giúp cô chuẩn bị một món cháo để tiêu hóa tốt.
Tất cả đều là dự tính trước.
Để cô đói bụng cũng được dự tính trước.
Giống như đại bàng sôi sục, như thuần hóa thú dữ, những thứ không ngoan ngoãn, sẽ bỏ đói để nghe lời, sẽ đánh đập để nghe lời.
Đánh roi để cho một miếng kẹo.
Tên sát nhân cho cô ăn từng thìa.
Vi Diệp nuốt cháo trong miệng, chỉ cúi đầu nhìn xuống bát của mình.
Cái này......
Tên súc sinh chết tiệt.
Có lẽ chính môi trường nguy hiểm đã kích thích trí tuệ con người. Vi Diệp đột nhiên phát hiện ra điều gì đó mà trước đây cô không thể tìm ra.
Tại sao bạn cùng bàn lại bắt nạt cô.
Không khác gì tên sát nhân, cậu ta "nhìn trúng" cô.
Cậu ta muốn "thuần hóa" và khống chế cô.
Nhưng thủ đoạn của nam sinh quá thấp, đánh cô nhưng quên cho cô "kẹo".
—— không.
Có lẽ đã cho. Vi Diệp nhớ đến sự im lặng kỳ lạ, sắc mặt thay đổi đột ngột và những lời buộc tội giận dữ của cha mẹ.
Cậu ta đã đưa "kẹo" cho cha mẹ cô, mua cô như một món hàng.
Tên sát nhân thưởng thức bộ dạng cô ăn cơm.
Hắn thích nhìn môi, răng, đầu lưỡi, miệng cô. Hồng hào, mềm mại, nho nhỏ.
Có một chút sẽ gây sát thương, nhưng lại không toàn không có khả năng gây ra sát thương.
Muốn đưa tay chạm vào, sờ đầu lưỡi của cô.
Hầu kết của hắn bỗng nhúc nhích.
Vi Diệp nói: "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã làm tôi tỉnh táo.
"Hả?" Tên sát nhân không để tâm, miễn cưỡng mà đáp lại.
Hắn phục hồi tinh thần lại, mỉm cười: "Không có chi. "
Hắn đặt thìa xuống, vội vàng dùng đầu ngón tay lau nước cháo trên khóe miệng cô.
Động tác của hắn rất không bình thường, dùng lực rất đau, cọ xát từ khóe miệng đến giữa môi dưới, sau đó đẩy môi trên của cô ra, vươn tay vào, cọ xát vào màng nhầy bên trong môi cô.
Ánh mắt hắn sáng đến đáng sợ.
Vi Diệp nhìn hắn "chơi" một lúc.
Lúc hắn tìm về lý trí, trước khi rút ngón tay về, cô tách hàm răng ra, nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay anh.
Tên sát nhân đột nhiên cho cô một cái nhìn sắc sảo.
Hắn chậm rãi nói: "Mới được một thời gian, em lại trở thành em bé hư?"
Có một ngọn lửa đang cháy trong dạ dày cô, cô không thể không bò ra ngoài, lại một lần nữa làm bẩn cơ thể, ở trong bóng tối ghé vào bát nước uống nước trước.
Bát nước trống rỗng, cô nghe dạ dày mình kêu rột rột, cảm thấy chết đói là một cái chết tốt, ít nhất cô không sợ bị xé gan và túi mật.
Tuy nhiên, Vi Diệp lại biết rất rõ, sau khi nước và thức ăn cạn kiệt, cô có lẽ sẽ có ba đến bảy ngày để sống.
Gian nan.
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra lần nữa, trong nháy mắt ánh sáng chiếu vào, cô không kiềm chế được động đậy trong cũi con mèo, để lộ cái đầu của mình.
Cô chưa từng có hi vọng muốn gặp lại một người như bây giờ.
Dù là người này muốn mạng của cô.
"A, mèo con......" Tên sát nhân vội vã chạy đến, ôm lấy mặt cô, vừa gấp vừa day dứt.
Hắn nói, "Bảo bối, thật sự xin lỗi. "
"......"
Vi Diệp không lên tiếng.
Bảo bối?
Thật sự xin lỗi?
Cô là thứ gì đó rất rẻ tiền à? Hắn đang nói chuyện ma quỷ gì vậy!
Thế nhưng mà lý trí của cô rõ ràng là đang gào thét, hốc mắt theo sinh lý mà đỏ hồng.
...... Cô không muốn chết.
Lần này, tên sát nhân không ghét bỏ cơ thể đầy bụi bặm của cô, lồng ngực hắn rộng lớn, dang rộng hai tay ôm chặt cô trong ngực.
Giống như đang an ủi một đứa trẻ đã lang thang bên ngoài rất lâu, cuối cùng cũng trở về nhà.
Hắn là kẻ lừa đảo, một kẻ tâm thần, biến thái, là một tên sát nhân.
Nhưng cơ thể bất giác lại thả lỏng lại.
Thật ấm áp.
Vi Diệp thấy mình giống như con chó của Pavlov*.
(*) Con chó của Pavlov: Đây là một thí nghiệm của nhà sinh lý học
Không đạt được gì cả, nhưng khi nhìn thấy hắn, cũng đã phản xạ có điều kiện mà cảm thấy an tâm.
Tên sát nhân đang huấn luyện cô.
Trên bờ vực của sự sống và cái chết, chỉ mất bốn ngày, đã thành công rồi.
"Tôi đưa em đi ăn tối nhé?" Tên sát nhân nhỏ giọng nói khẽ.
Vi Diệp im lặng gật đầu.
"Đi thôi, chờ một lát, bảo bối." Hắn trầm giọng nói.
Cô đã có bữa ăn đầu tiên của con người trong tầng hầm.
Tên sát nhân thậm chí còn tính đến việc cô đã đói quá lâu và giúp cô chuẩn bị một món cháo để tiêu hóa tốt.
Tất cả đều là dự tính trước.
Để cô đói bụng cũng được dự tính trước.
Giống như đại bàng sôi sục, như thuần hóa thú dữ, những thứ không ngoan ngoãn, sẽ bỏ đói để nghe lời, sẽ đánh đập để nghe lời.
Đánh roi để cho một miếng kẹo.
Tên sát nhân cho cô ăn từng thìa.
Vi Diệp nuốt cháo trong miệng, chỉ cúi đầu nhìn xuống bát của mình.
Cái này......
Tên súc sinh chết tiệt.
Có lẽ chính môi trường nguy hiểm đã kích thích trí tuệ con người. Vi Diệp đột nhiên phát hiện ra điều gì đó mà trước đây cô không thể tìm ra.
Tại sao bạn cùng bàn lại bắt nạt cô.
Không khác gì tên sát nhân, cậu ta "nhìn trúng" cô.
Cậu ta muốn "thuần hóa" và khống chế cô.
Nhưng thủ đoạn của nam sinh quá thấp, đánh cô nhưng quên cho cô "kẹo".
—— không.
Có lẽ đã cho. Vi Diệp nhớ đến sự im lặng kỳ lạ, sắc mặt thay đổi đột ngột và những lời buộc tội giận dữ của cha mẹ.
Cậu ta đã đưa "kẹo" cho cha mẹ cô, mua cô như một món hàng.
Tên sát nhân thưởng thức bộ dạng cô ăn cơm.
Hắn thích nhìn môi, răng, đầu lưỡi, miệng cô. Hồng hào, mềm mại, nho nhỏ.
Có một chút sẽ gây sát thương, nhưng lại không toàn không có khả năng gây ra sát thương.
Muốn đưa tay chạm vào, sờ đầu lưỡi của cô.
Hầu kết của hắn bỗng nhúc nhích.
Vi Diệp nói: "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã làm tôi tỉnh táo.
"Hả?" Tên sát nhân không để tâm, miễn cưỡng mà đáp lại.
Hắn phục hồi tinh thần lại, mỉm cười: "Không có chi. "
Hắn đặt thìa xuống, vội vàng dùng đầu ngón tay lau nước cháo trên khóe miệng cô.
Động tác của hắn rất không bình thường, dùng lực rất đau, cọ xát từ khóe miệng đến giữa môi dưới, sau đó đẩy môi trên của cô ra, vươn tay vào, cọ xát vào màng nhầy bên trong môi cô.
Ánh mắt hắn sáng đến đáng sợ.
Vi Diệp nhìn hắn "chơi" một lúc.
Lúc hắn tìm về lý trí, trước khi rút ngón tay về, cô tách hàm răng ra, nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay anh.
Tên sát nhân đột nhiên cho cô một cái nhìn sắc sảo.
Hắn chậm rãi nói: "Mới được một thời gian, em lại trở thành em bé hư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất