Chương 10: Cơm Mèo
Vi Diệp bẻ tay đếm số.
Mới ngày thứ năm mà thôi.
Cô đã cảm thấy bản thân mình như biến thành một người khác.
Không, là trở nên không giống người.
Mình thật may mắn. Cô tự nhủ nhiều lần.
Mình vẫn còn sống, chân tay đầy đủ, đầu óc tỉnh táo và không bị ngược đãi. Không có gì to tát đâu.
……
... Phải kiên trì tới khi nào đây?
Cô đi lòng vòng quanh căn phòng khóa kín cả ngày, ban đầu kết luận rằng chỉ có đồ đạc trong nhà, đồ trang trí, không có công cụ liên lạc và bất kỳ tờ giấy nào có chữ trên đó.
Đồng hồ cơ treo trên tường, kim đồng hồ tích tắc.
Cô không biết một con mèo thực sự sẽ làm gì khi ở nhà một mình.
Cô lê còng tay và xích chân, mệt mỏi lật người, không thu hoạch được gì.
Tên sát nhân vắng mặt vào ban ngày và trở lại vào ban đêm.
Khi tiếng mở cửa vang lên, Vi Diệp tựa như bị quất một roi, cả người lập tức trở nên căng thẳng, thò đầu ra nhìn hắn.
Hắn bật đèn, dịu dàng gọi cô: "Mèo con?"
Như thể mong đợi cô lao đến cọ ống quần hắn.
……
“Hôm nay có đồ ăn ngon.” Hắn dụ dỗ nói.
Cô chết lặng cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
“Tôi đã tra rồi, đồ khô dễ đi tiểu nên tôi phải nấu cho em ăn.” Sát nhân đến gần cô, ngồi xổm xuống.
Chiếc bát mèo con màu hồng đặt trước mặt cô.
Hôm nay bên trong không phải bánh bích quy gấu nhỏ, là mấy miếng thịt kho tàu ngay ngắn.
Ngọt ngào béo ngậy.
Không ăn.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông bị phanh thây trong phòng kia, vài năm nữa cô cũng không muốn ăn thịt.
Hơn nữa, có thể là tâm lý của cô ảnh hưởng đến khứu giác. Cô mơ hồ cảm thấy mùi thịt thấy có chút lạ, trong dạ dày cuồn cuộn cơn buồn nôn.
“Ăn đi.” Tên sát nhân ngồi xổm xuống, đẩy lưng cô.
Hắn nói với vẻ chờ mong: "Tôi sẽ nuôi em thành một chiếc xe tải lớn.”
……
Vi Diệp chậm rãi cúi đầu.
Một, hai, ba, bốn.
Bốn miếng.
Khi khẩu vị của cô bình thường, cô cũng chưa từng ăn nổi bốn miếng thịt lợn kho tàu có da mà không kèm cơm.
Dù lớp mỡ rất mỏng, nạc mỡ xen kẽ, trông rất đưa cơm, thoạt nhìn hẳn là thịt ba chỉ ngon nhất.
Tên sát nhân nhìn cô chằm chằm.
Cô giả vờ nhìn chằm chằm vào bát.
……
……
Vi Diệp nhìn thấy chi tiết khiến người ta lạnh cả tóc gáy.
Như thể có một cây gậy sắt lạnh lẽo cắm vào tai cô trong một giây, xiên sâu vào trong não cô.
“Lông heo không phải như vậy.” Cô thì thầm.
Tên sát nhân tiến lại gần cô: "Cái gì?"
Tay chân cô như có ý thức riêng, đồng thời lui về phía sau một cách buồn cười.
Trong bát mèo đáng yêu, trong nước sốt thơm phức.
Một góc "da heo" màu nước sốt trong suốt, có một sợi tóc người chưa cạo sạch sẽ, thuộc về nhân loại.
Tên sát nhân nhìn thấy.
“Ghê tởm.”
Hắn lộ ra biểu tình chán ghét, đứng lên bước nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Vi Diệp nhìn chằm chằm bát thịt kho tàu này, cả người run rẩy không kiềm chế được.
Người đàn ông đó - người đàn ông không rõ danh tính, người đã bị giết ngay trước mặt cô.
Bị nấu chín ăn thịt?
Vậy thì... Lần trước tên sát nhân nói "ăn thịt mèo"...
Cô run rẩy không ngừng, liên tục nôn khan.
Đại khái ba đến năm phút sau.
Cánh cửa lại được mở ra một lần nữa.
Tên sát nhân mặc đồ đen.
Nửa người ướt đẫm, chất lỏng màu đỏ sẫm đang nhỏ giọt xuống cánh tay phải.
Trong lòng bàn tay hắn nắm một vật hình bầu dục màu đỏ trắng.
Vật đó trơn đến mức suýt tuột khỏi tay hắn, sền sệt quằn quại một góc.
Cô nhìn thấy một đốm đen tròn nhỏ bẩn thỉu.
Bị hỏng còn hơi ấm sót lại...
"Con mắt".
Mùi tanh tanh xộc vào mặt, tên sát nhân giống như một thực khách không hài lòng, vừa đến gần vừa oán giận.
“Đầu bếp đã ngụy biện với tôi, ông ta nói tôi nhìn lầm rồi.”
Hắn giơ cổ tay lên.
Một giây sau, cục tròn còn thừa sợi thịt kia xẹt qua một đường vòng cung, rớt vào trong bát mèo chứa đầy thịt kho tàu.
Con ngươi đục ngầu nhiễm máu, dán sát thịt kho tàu làm người ta buồn nôn, nảy lên, lắc lư, rồi lăn vòng.
Hắn nói: "Tôi bảo ông ấy đến tận mắt chứng kiến".
Mới ngày thứ năm mà thôi.
Cô đã cảm thấy bản thân mình như biến thành một người khác.
Không, là trở nên không giống người.
Mình thật may mắn. Cô tự nhủ nhiều lần.
Mình vẫn còn sống, chân tay đầy đủ, đầu óc tỉnh táo và không bị ngược đãi. Không có gì to tát đâu.
……
... Phải kiên trì tới khi nào đây?
Cô đi lòng vòng quanh căn phòng khóa kín cả ngày, ban đầu kết luận rằng chỉ có đồ đạc trong nhà, đồ trang trí, không có công cụ liên lạc và bất kỳ tờ giấy nào có chữ trên đó.
Đồng hồ cơ treo trên tường, kim đồng hồ tích tắc.
Cô không biết một con mèo thực sự sẽ làm gì khi ở nhà một mình.
Cô lê còng tay và xích chân, mệt mỏi lật người, không thu hoạch được gì.
Tên sát nhân vắng mặt vào ban ngày và trở lại vào ban đêm.
Khi tiếng mở cửa vang lên, Vi Diệp tựa như bị quất một roi, cả người lập tức trở nên căng thẳng, thò đầu ra nhìn hắn.
Hắn bật đèn, dịu dàng gọi cô: "Mèo con?"
Như thể mong đợi cô lao đến cọ ống quần hắn.
……
“Hôm nay có đồ ăn ngon.” Hắn dụ dỗ nói.
Cô chết lặng cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
“Tôi đã tra rồi, đồ khô dễ đi tiểu nên tôi phải nấu cho em ăn.” Sát nhân đến gần cô, ngồi xổm xuống.
Chiếc bát mèo con màu hồng đặt trước mặt cô.
Hôm nay bên trong không phải bánh bích quy gấu nhỏ, là mấy miếng thịt kho tàu ngay ngắn.
Ngọt ngào béo ngậy.
Không ăn.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông bị phanh thây trong phòng kia, vài năm nữa cô cũng không muốn ăn thịt.
Hơn nữa, có thể là tâm lý của cô ảnh hưởng đến khứu giác. Cô mơ hồ cảm thấy mùi thịt thấy có chút lạ, trong dạ dày cuồn cuộn cơn buồn nôn.
“Ăn đi.” Tên sát nhân ngồi xổm xuống, đẩy lưng cô.
Hắn nói với vẻ chờ mong: "Tôi sẽ nuôi em thành một chiếc xe tải lớn.”
……
Vi Diệp chậm rãi cúi đầu.
Một, hai, ba, bốn.
Bốn miếng.
Khi khẩu vị của cô bình thường, cô cũng chưa từng ăn nổi bốn miếng thịt lợn kho tàu có da mà không kèm cơm.
Dù lớp mỡ rất mỏng, nạc mỡ xen kẽ, trông rất đưa cơm, thoạt nhìn hẳn là thịt ba chỉ ngon nhất.
Tên sát nhân nhìn cô chằm chằm.
Cô giả vờ nhìn chằm chằm vào bát.
……
……
Vi Diệp nhìn thấy chi tiết khiến người ta lạnh cả tóc gáy.
Như thể có một cây gậy sắt lạnh lẽo cắm vào tai cô trong một giây, xiên sâu vào trong não cô.
“Lông heo không phải như vậy.” Cô thì thầm.
Tên sát nhân tiến lại gần cô: "Cái gì?"
Tay chân cô như có ý thức riêng, đồng thời lui về phía sau một cách buồn cười.
Trong bát mèo đáng yêu, trong nước sốt thơm phức.
Một góc "da heo" màu nước sốt trong suốt, có một sợi tóc người chưa cạo sạch sẽ, thuộc về nhân loại.
Tên sát nhân nhìn thấy.
“Ghê tởm.”
Hắn lộ ra biểu tình chán ghét, đứng lên bước nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Vi Diệp nhìn chằm chằm bát thịt kho tàu này, cả người run rẩy không kiềm chế được.
Người đàn ông đó - người đàn ông không rõ danh tính, người đã bị giết ngay trước mặt cô.
Bị nấu chín ăn thịt?
Vậy thì... Lần trước tên sát nhân nói "ăn thịt mèo"...
Cô run rẩy không ngừng, liên tục nôn khan.
Đại khái ba đến năm phút sau.
Cánh cửa lại được mở ra một lần nữa.
Tên sát nhân mặc đồ đen.
Nửa người ướt đẫm, chất lỏng màu đỏ sẫm đang nhỏ giọt xuống cánh tay phải.
Trong lòng bàn tay hắn nắm một vật hình bầu dục màu đỏ trắng.
Vật đó trơn đến mức suýt tuột khỏi tay hắn, sền sệt quằn quại một góc.
Cô nhìn thấy một đốm đen tròn nhỏ bẩn thỉu.
Bị hỏng còn hơi ấm sót lại...
"Con mắt".
Mùi tanh tanh xộc vào mặt, tên sát nhân giống như một thực khách không hài lòng, vừa đến gần vừa oán giận.
“Đầu bếp đã ngụy biện với tôi, ông ta nói tôi nhìn lầm rồi.”
Hắn giơ cổ tay lên.
Một giây sau, cục tròn còn thừa sợi thịt kia xẹt qua một đường vòng cung, rớt vào trong bát mèo chứa đầy thịt kho tàu.
Con ngươi đục ngầu nhiễm máu, dán sát thịt kho tàu làm người ta buồn nôn, nảy lên, lắc lư, rồi lăn vòng.
Hắn nói: "Tôi bảo ông ấy đến tận mắt chứng kiến".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất